Tình Yêu Mãnh Liệt - Mộc Kim An

Chương 14



Dịch: Dii 

Beta: Băng Hàn

=====================

Người trong văn phòng của tống giám đốc nhìn thấy Yến Hoà Dư ôm một chậu tú cầu vào văn phòng, ai nấy cũng nhìn theo với ánh mắt tò mò.

Hà Lâm vừa đến cũng bị mọi người vây lấy, ai cũng liên tục hỏi han.

“Tôi lần đầu tiên thấy Yến tổng ôm một chậu hoa đấy, ai tặng vậy?”

“Vừa nãy tôi còn nghe thấy, ai cũng không được động vào!”

“Trợ lí Hà, có phải anh biết gì đó không?”

“Có phải là phu nhân giám đốc, người chưa từng lộ mặt đó tặng không?”

Thấy có người nói ra đáp án, Hà Lâm giơ ngón tay cái lên trước mặt cô ấy, “Cô thông minh đấy.”

“Trước đây tôi nghe nói hai người họ là hôn nhân thương mại, không ngờ tình cảm lại tốt như vậy.” Có người nhỏ giọng nói.

“Tôi cũng nghe nói vậy, xem ra lời đồn đúng là không đáng tin chút nào.”

Hà Lâm nghe thấy vậy liền lập tức cảnh cáo mọi người: “Đừng có nói bậy nhé, sếp thật sự rất yêu vợ mình đó.”

“Ai cũng nhìn ra mà, ai cũng nhìn ra.”

Cả một buổi sáng hôm đó, chuyện Yến Hoà Dư đối với chậu hoa mà Từ Ý tặng trân quý như châu báu, đã lan truyền khắp toà nhà của Yến thị

Kì Nhiên nghe thấy thế đột ngột chạy đến, nhìn thấy Yến Hoà Dư đang tưới nước cho hoa thì không nhịn được mà thốt lên: “Tôi cứ tưởng là do người ta bịa chuyện đấy, không ngờ cậu lại làm thật, bát cơm chó này không tệ đâu nha.”

Yến Hoà Dư bất lực mím môi: “Tôi biết ngay là cậu sẽ đến.”

“Tôi đến thì sao chứ? Tôi có thể không đến được sao?” Kì Nhiên nhướng mày, có chút bất mãn đáp lại.

Yến Hoà Dư đặt bình nước tưới cây sang một bên, lại nói: “Hễ có chuyện gì ồn ào thì cậu là người đến nhanh nhất.”

“Vậy hoa này là do Từ Ý tặng cậu thật à?” Kì Nhiên tò mò hỏi.  

Yến Hoà Dư gật đầu, ánh mắt lúc này cũng thoáng lên chút vui vẻ: “Cô ấy tự tay chăm đấy.”

Kì Nhiên không nhịn được lại thốt lên, “Tôi nói tặng đồng hồ rất tốt phải không, cậu xem người ta trả lễ rồi này.”

Anh ta vừa nói vừa đưa tay đến gần, “Để tôi xem xem là hoa gì mà lại khiến tâm hồn cậu bung nở đến vậy.”

Yến Hoà Dư trực tiếp cản anh ta lại, thậm chí còn cau mày ghét bỏ nói: “Lát nữa tôi sẽ tìm người làm một cái bảng để ở đây, trên đó sẽ ghi là ‘Kì Nhiên và chó không được đến gần‘.”

Kì Nhiên nghe thấy vậy, tức đến trừng to mắt: “Cậu đem tôi so với con chó á? Tôi thua con chó chỗ nào chứ?”

Nhưng vừa nói xong, anh ta cũng phát giác ra là bản thân đã sai rồi, “Không đúng, tại sao tôi phải bị so sánh với một con chó. Yến Hoà Dư hôm nay cậu phải cho tôi một lời giải thích đấy.”

Yến Hoà Dư bặm môi: “Là cậu tự so mà.”

“Không phải vì cậu đòi để cái bảng đó lên sao.” Kì Nhiên “hứ” một tiếng, “Không lại gần thì không lại gần, ai thèm chứ!”

Yến Hoà Dư sau khi đùa xong, lại quay về vẻ mặt nghiêm túc nói tiếp: “Cậu bắt buộc phải đến Dục Thành một chuyến.”

Kì Nhiên cũng không từ chối, chỉ tức tối nói: “Vậy đến khi tôi trở về, cậu phải mời tôi ăn cơm đấy.”

Yến Hoà Dư mỉm cười: “Biết rồi.”

***

Từ Ý đã điều chế xong mùi nước hoa mang hương vị thanh xuân cho công ty, một loại dành cho nữ, một loại dành cho nam, từ đó nhận được sự công nhận và tán dương của Hạnh Tòng Vân và những người khác trong công ty.

Tâm trạng căng thẳng của cô trong thời gian gần đây cuối cùng cũng được thả lỏng, thế là cô quyết định sẽ nghỉ ngơi một chút.

Từ Ý và Chúc Mịch Hạ hẹn nhau gặp mặt ở quán cà phê hai người thường hay đến, vừa gặp nhau liền nghe Chúc Mịch Hạ nói vài ngày sau sẽ xuất phát đi du lịch.

“Khi nào thì cậu đi? Phải đi bao lâu vậy?” Cô hỏi liên tục.

Chúc Mịch Hạ cười đáp: “Có lẽ lần này sẽ đi rất lâu, chắc là ngày mai hoặc ngày mốt sẽ đi. Mình muốn đi đến nhiều nơi để thăm thú, vừa hay cũng có thể tìm kiếm linh cảm.”  

Từ Ý mỉm cười nhìn cô ấy: “Nếu đã là đi du lịch, vậy thì hãy chơi cho thật vui rồi về, tiện thể có thể viết luôn cả bản thảo rồi mang về đây.”

Nói đến chuyện này, Chúc Mịch Hạ lập tức cau mày nói: “Cậu không biết đâu, mình sắp bị biên tập hối đến sắp chết rồi, ngày nào cũng hỏi mình viết được bao nhiêu chương rồi, không bao lâu nữa… mình thấy nếu như mình không mau chóng chuẩn bị, chắc cô ấy sẽ chui ra từ đường dây mạng chạy đến nhà đánh mình mất.”

Từ Ý bật cười đáp: “Dù gì quyển tiểu thuyết trước cũng đã ra mắt được nửa năm rồi, cô ấy cũng không thể không nôn nóng được.”

“Mình không phải cũng đang thiếu linh cảm à, đảm bảo lần này sau khi đi du lịch về nhất định sẽ bắt đầu viết ra một tuyệt phẩm mới.” Chúc Mịch Hạ gãi đầu, lại quay lại hỏi: “Ngược lại là cậu đấy, trong khoảng thời gian mình đi du lịch nhất định phải liên lạc cho mình mỗi ngày để báo cáo tình hình đó.”  

Từ Ý cười trong bất lực: “Mình thì có chuyện gì được chứ.”

“Từ gia gần đây không có hành động gì sao? Không phải lần trước còn đến tìm cậu sao?” Chúc Mịch Hạ tò mò hỏi.  

Từ Ý nhớ đến chuyện Yến Hoà Dư tìm gặp người của Từ gia, cũng lắc đầu: “Không có, từ sau khi Yến Hoà Dư đến tìm họ thì không có nữa.”

Chúc Mịch Hạ vô cùng ngạc nhiên đáp lại: “Yến Hoà Dư gặp họ rồi sao?”

Từ Ý kể lại sơ lược chuyện xảy ra hôm đó, lại nói tiếp: “Yến Hoà Dư rất ghét người khác nhúng tay vào chuyện của Yến thị, nên đã cảnh cáo họ, có lẽ họ cũng đã học được cách nghe lời rồi chăng?”

Chúc Mịch Hạ nheo mặt nghi ngờ: “Yến Hoà Dư không ngờ lại giúp cậu, kỳ lạ thật đó!”

“Giúp mình?” Từ Ý vô thức phủ nhận, “Không phải đâu, có lẽ là vì không thích bị người khác sai khiến nên mới làm như vậy.”

Chúc Mịch Hạ nhìn cô đầy ẩn ý, cũng không tiếp tục nói về chuyện này nữa, “Nếu đã là hai ngày nữa mình phải đi du lịch rồi, hay là tối nay cậu đến nhà mình ngủ đi.”

Từ Ý cong môi mỉm cười: “Được.”

***

Sau khi tiễn Chúc Mịch Hạ đi, Từ Ý cũng trở về biệt thự Lung Cảnh.

Cô đột nhiên nghĩ đến chai nước hoa mình điều chế cho Yến Hoà Dư đã được ủ chín rồi, liền gấp rút chạy đến phòng làm việc.

Vì để đóng gói chai nước hoa này, Từ Ý còn đặc biệt chạy đến siêu thị để chọn giấy gói rất đẹp, sau đó mang về nhà gói lại cẩn thận, chỉ cần đợi đến lúc Yến Hoà Dư tan làm, sẽ tận tay đưa cho anh ấy.

Chai nước hoa này được điều chế chủ yếu từ hoa hoè, mùi hương của loài hoa này ban đầu có chút lạnh lẽo, nhưng ngửi kĩ sẽ thấy được một vị ngọt rất thanh mát, có thể khiến người ta say đắm. Vào giai đoạn cuối cùng của quá trình điều chế, cô còn cho thêm vào đó cỏ hương lau và cây tuyết tùng, từ mát lạnh đến ấm áp, giống như mùi hương vốn có trên người của Yến Hoà Dư.  

Từ Ý vô cùng mãn nguyện gói chai nước hoa lại, trong đầu vô thức tưởng tượng đến biểu cảm của Yến Hoà Dư khi nhận được chai nước hoa, âm thầm hy vọng anh ấy sẽ thích nó.

Lúc chị Châu vào phòng khách, thấy Từ Ý cứ ngóng mãi ngoài cửa thì trong lòng liền hiểu ra, vừa cười vừa nói: “Ông chủ nói chỉ còn một lát nữa là sẽ tan làm trở về, bà chủ đừng gấp nhé.”  

Mặt của Từ Ý bỗng nóng lên, ánh mắt né tránh đáp lại: “Tôi không phải đang đợi anh ấy.”

Chị Châu nhìn thấy trong tay cô đang cầm một túi giấy, nhưng chỉ cười mà không nói gì.

Một lúc lâu sau, bên ngoài liền truyền đến âm thanh của tiếng xe.        

Từ Ý vốn đang ngồi trên sofa, vừa nghe thấy tiếng xe liền mau chóng đứng dậy, chiếc cổ vốn thon dài của cô cũng trở nên dài hơn.

Chị Châu nhìn thấy vậy thì vừa cười vừa lắc đầu, sau đó tự giác âm thầm rời khỏi phòng khách.          

Cổng lớn vừa mở ra, Từ Ý liền ngồi xuống, giả vờ tỏ ra không hề để ý.

Đợi đến khi Yến Hoà Dư đi vào phòng khách, cô dường như vô tình nghe thấy âm thanh gì đó liền quay đầu theo phản xạ thông thường, “Anh về rồi à.”

“Em đang đợi anh sao?” Trong mắt của Yến Hoà Dư bỗng thoáng chút kinh ngạc.

Từ Ý không trả lời câu hỏi này, chỉ đứng dậy đi về phía anh, “Đây là nước hoa em vừa mới điều chế, tặng cho anh.”  

Cô nói ra vô cùng thẳng thắn, nhưng trong lòng lại bất giác cảm thấy vô cùng căng thẳng.

Yến Hoà Dư trên mặt bỗng hiện ra chúc vui vẻ, nhưng trong lòng tim bất giác lại đập liên hồi, anh nhướng mày hỏi: “Sao đột nhiên lại nghĩ đến muốn tặng nước hoa cho anh?”

Đây không phải là biểu cảm mà Từ Ý muốn nhìn thấy, nụ cười trên môi cô cũng dần mất đi, “Lần trước anh tặng em đồng hồ, em cũng nên trả lễ một chút, món quà này cứ xem như là để cảm ơn anh đã chăm sóc em trong một năm vừa qua.”

Nghe thấy câu nói này, trong lòng anh bỗng có chút trầm mặc, vốn là đang cảm thấy rất vui vẻ vì nhận được món quà này của cô lại bỗng chốc trở nên bất an.

Nhìn thấy gương mặt vô cảm của anh, trong lòng của Từ Ý cũng có chút không vui, cô nhịn không được liền hỏi: “Anh không thích à? Lần trước hỏi anh có thích nước hoa hay không, anh nói cũng không ghét lắm, nên em mới…”  

“Em bắt đầu làm từ khi đó à?” Yến Hoà Dư hỏi.

Từ Ý gật đầu: “Đúng vậy.”

Yến Hoà Dư cầm lấy chiếc túi, cuối cùng chỉ nói hai chữ: “Cảm ơn.”

Từ Ý nhìn thấy Yến Hoà Dư lướt qua người cô rời đi, cõi lòng từ giây phút đó như đã đóng băng một nửa.

Mà trong đầu cô lúc này chỉ có duy nhất một suy nghĩ, chính là anh vốn không thích món quà mà cô tặng, chỉ miễn cưỡng nhận cho qua chuyện mà thôi.

Ý nghĩ như vậy đã tràn ngập trong đầu cô lúc này, hô hấp của Từ Ý cũng trở nên khó khăn hơn, trái tim cô bị đè nén hết lần này đến lần khác, cuối cùng dường như chết đi trong thầm lặng.

***

Yến Hoà Dư Quay trở về phòng, nhìn món quà đó mà cười trong đau khổ, đối với anh món quà này thật sự nóng đến bỏng tay rồi.

“Từ Ý tặng quà cho cậu không phải là chuyện tốt sao? Còn là nước hoa do chính tay cô ấy tự điều chế nữa.” Kì Nhiên thắc mắc.

Yến Hoà Dư thở dài một hơi: “Trước khi bắt đầu điều chế nước hoa không lâu cô ấy đã đi tìm luật sư tư vấn về chuyện ly hôn, cậu nghĩ đây chỉ là trùng hợp sao?”

Kì Nhiên ở phía bên kia cũng trầm mặc một hồi, sau đó lại nói tiếp: “Vậy là cậu nghĩ cô ấy tận tâm chế tác món quà này cho cậu, thực chất là một món quà tạm biệt, là để nói chuyện li hôn với cậu sao?”

Yến Hoà Dư thấp giọng ủ rũ nói: “Nếu không tại sao lại đột nhiên tặng hoa cho tôi, còn nói là vì để cảm ơn sự chăm sóc của tôi trong một năm qua, tôi không có cách nào không nghĩ tới chuyện đó.”

Kì Nhiên tặc lưỡi: “Đúng thật là có khả năng này, vậy bây giờ cậu chuẩn bị làm thế nào?”

Yến Hoà Dư đáp lại bằng giọng nói đầy cay đắng: “Tôi còn có thể làm thế nào nữa, cầu xin cô ấy đừng ly hôn sao?”

“Tôi thấy đây cũng là một cách hay!” Kì Nhiên tiếp tục nói, “Vì để giữ được vợ, hèn hạ một tí thì có sao đâu.”

“Nhưng trong bản hợp đồng trước khi kết hôn của chúng tôi có viết, nếu như cô ấy đề nghị ly hôn, thì tôi phải đồng ý.” Yến Hoà Dư lúc này mới phát hiện ra thì ra lúc đó anh đã tự đào hố chôn mình rồi.

Kì Nhiên cười phá lên: “Yến Hoà Dư à Yến Hoà Dư, cậu tính toán kĩ càng thật đó.”

Lúc này Từ Ý cũng đang ở trong phòng gọi điện cho Chúc Mịch Hạ.

“Mình đến khách sạn rồi.” Chúc Mịch Hạ báo cáo tình hình của mình cho cô biết.

Từ Ý mỉm cười nói: “Bình an là tốt rồi.”

Chúc Mịch Hạ khúc khích cười: “Mình đang chuẩn bị gọi cho cậu thì cậu đã gọi đến rồi, cậu nói xem có phải chúng ta có thần giao cách cảm không?”

Từ Ý hít sâu một hơi, ánh mắt kiên định nói: “Mịch Hạ à, mình đã quyết định rồi.”

“Quyết định chuyện gì?” Chúc Mịch Hạ hỏi.

Từ Ý đáp lại bằng một giọng nói bình thản: “Mình sẽ li hôn với Yến Hoà Dư.”