Từ Ý suýt chút thì bị nụ cười đó của Yến Hoà Dư làm cho lu mờ tâm trí, cuối cùng cô vẫn giữ được giới hạn của mình, trực tiếp đẩy anh ra, “Ban ngày ban mặt anh muốn làm gì vậy, em đói rồi, em đi ăn sáng đây.”
Nói xong, cô liền vội vã xuống giường, sợ chậm thêm chút nữa sẽ bị Yến Hoà Dư ấn chặt lại trên giường mất.
Từ Ý xông thẳng ra cửa, sau đó mở cửa chạy một mạch về phòng mình.
Cô đóng cửa lại, dựa lưng vào cửa, sờ tay lên ngực mình, nhịp tim lúc này cứ đập mạnh liên tục từng nhịp, còn chưa nói đến đôi môi đang bị tê cứng của cô.
Tuy Yến Hoà Dư chỉ nhẹ nhàng lướt qua môi cô, nhưng đó thật sự đã là một nụ hôn rồi, lại còn là nụ hôn đầu của cô.
Từ Ý cắn chặt răng, không nhịn được mà vô cùng tức tối.
Vào giờ ăn sáng, ánh mắt của Chị Châu cứ đảo qua đảo lại giữa hai người, trên mặt còn hiện ra nụ cười như đã hiểu thấu mọi chuyện.
Yến Hoà Dư trông lại rất thản nhiên điềm đạm, chỉ là liên tục gắp thức ăn cho Từ Ý, còn ánh mắt thì không ngừng dán chặt lên người cô.
Từ Ý nhìn thấy ánh mắt rực cháy đó, cố gắng gồng mình ăn hết bữa sáng rồi hoảng loạn chạy trốn. Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Hoa cẩm tú cầu vẫn chưa tàn, bởi vì cây cẩm tú cầu màu hồng do Hà Lâm mang về đã được đặt cạnh cây tú cầu màu xanh, cả hai bổ trợ cho nhau, khiến chúng trở nên rực rỡ lạ thường.
Trong lúc Từ Ý đang tưới nước cho hoa cẩm tú cầu, Yến Hoà Dư cũng đi ra sau vườn, “Đây là hoa mà em tặng anh sao?”
Thấy Yến Hoà Dư quỳ xuống bên cạnh mình, ánh mắt Từ Ý thoáng qua chút bất ngờ, nhưng rồi cũng gật đầu, “Phải, Hà Lâm sợ để ở công ty sẽ không được chăm sóc tốt nên đã đưa về đây.”
“Ở công ty chắc sẽ có rất nhiều hoa nhỉ, chắc không đến mức chăm sóc không tốt đâu.” Yến Hoà Dư nghi ngờ nói.
Từ Ý nhìn anh bằng ánh mắt phức tạp: “Hà Lâm nói sau khi anh đưa hoa đến công ty thì không cho ai động vào, bình thường đều tự mình chăm sóc, nên sau khi anh gặp tai nạn mới gấp rút đưa hoa về biệt thự Lung Cảnh.”
Câu nói này lúc Từ Ý nghe được từ miệng Hà Lâm thì vô cùng kinh ngạc, bởi vì cô thật sự chỉ tiện tay tặng anh xem như món quà chia tay mà thôi, không ngờ anh lại nâng niu như bảo bối vậy.
Nhưng cô cũng không ngờ đến chai nước hoa mà cô tặng anh, lúc đó sắc mặt của anh cực kì khó coi, dường như chỉ miễn cưỡng nhận cho có lệ.
Những hoài nghi này khiến Từ Ý có hàng vạn khúc mắc không thể giải đáp, nhưng bây giờ Yến Hoà Dư đang ở trước mặt cô lại không còn nhớ gì, khiến cô cũng không biết làm sao.
Yến Hoà Dư dường như không hề cảm thấy bất ngờ, nheo mắt cười nói: “Nếu đã là đồ mà em tặng, anh nhất định đều sẽ trân trọng như bảo bối vậy.”
***
Buổi chiều, Kì Nhiên công tác trở về, trực tiếp chạy đến biệt thự Lung Cảnh.
Chị Châu vừa mở cửa cho anh ta, anh ta liền nôn nóng hỏi: “Cậu ấy hiện đang ở đâu?”
“Ở trong phòng ngủ cùng bà chủ ạ.” Chị Châu đáp lại.
Kì Nhiên vừa xông vào phòng khách vừa hét lớn: “Yến Hoà Dư! Yến…”
Anh ta chưa kịp gọi xong liền nghe thấy âm thanh của Từ Ý và Yến Hoà Dư cùng đi ra từ phòng ngủ, đi xuống phòng khách.
Kì Nhiên nhìn thấy trên đầu của Yến Hoà Dư vẫn còn đang dán băng gạc liền xông đến, “Bây giờ cậu thế nào rồi? Ngày nào tôi cũng gọi cho cậu sao cậu lại không nghe máy vậy? Hôm đó tôi nhìn thấy cậu nằm trong phòng bệnh thì vốn không nên đi công tác, hạng mục quan trọng đến mấy cũng không thể quan trọng bằng cậu được. Nghe nói cậu bị mất trí nhớ rồi, cậu có còn nhớ tôi không?”
Yến Hoà Dư gạt tay của Kì Nhiên ra, lại cảm thấy anh ta thật sự nói rất nhiều, ồn ào đến mức đau đầu nên liền lùi ra sau vài bước, nép vào sau lưng của Từ Ý.
Thấy vậy, Từ Ý liền nói: “Anh ấy bây giờ đã mất trí nhớ rồi nên không nhận ra Kì phó tổng, có chút kháng cự cũng rất bình thường, hay là ngồi xuống từ từ nói chuyện vẫn hơn.”
Kì Nhiên vừa ngồi xuống vừa nhìn về phía Yến Hoà Dư, rõ ràng vẫn là gương mặt mà bản thân quen thuộc, nhưng tại sao cảm giác anh ta nhận được lại hoàn toàn khác xa đến vậy.
“Cậu thật sự không nhớ chút gì về tôi sao?” Anh ta không cam lòng liền hỏi thêm một câu nữa.
Kì Nhiên thấy vậy có chút bất lực mà thở dài: “Lúc mới đầu nghe Hà Lâm nói tôi còn không dám tin, không ngờ lại là sự thật.”
“Tôi từng nghe Hà Lâm nhắc về cậu, có điều không hề có chút ấn tượng nào.” Yến Hoà Dư nhìn thẳng về phía anh ta, ánh mắt rất thẳng thắn vô tư, “Có lẽ chúng ta lúc trước cũng không thân lắm nhỉ.”
Kì Nhiên nghe thấy câu nói này trong phút chốc như muốn bùng nổ, “Cái gì mà không thân chứ. Chúng ta cùng nhau lớn lên từ lúc nhỏ, Hà Lâm chưa nói cậu nghe sao? Từ tiểu học, cấp hai, cấp ba chúng ta đều học chung một trường, lúc tôi còn nhỏ bị ba tôi đánh cậu còn giúp tôi xin tha mà, thậm chí còn cùng tôi chịu đòn nữa. Mỗi lần thi cử cậu đều giúp tôi lọc lại kiến thức trọng tâm, đến cả bài tập về nhà mỗi ngày tôi cũng chép của cậu đấy.”
Thấy anh ta cứ liên tục kể về những chuyện đã cùng Yến Hoà Dư trải qua trước đây, Từ Ý cũng nhỏ tiếng hỏi Yến Hoà Dư: “Anh có chút ấn tượng nào về những chuyện này không?“
Kì Nhiên uống một ngụm nước mà Chị Châu rót, ánh mắt mong đợi nhìn về phía Yến Hoà Dư, hy vọng anh có thể nhớ ra điều gì đó.
Kết quả, Yến Hoà Dư lại nhỏ giọng ghé sát vào tai của Từ Ý nói: “Cảm thấy lúc còn nhỏ dường như anh đã bị anh ta liên lụy rồi, người này đến bài tập cũng không tự mình làm, chắc lúc đó anh mệt mỏi lắm.”
Từ Ý suýt chút nữa không nhịn được mà bật cười, nếu không phải là nhìn thấy Yến Hoà Dư vô cùng nghiêm túc nói, thì chắc có lẽ cô đã nghĩ đây là trò đùa của anh rồi.
Kì Nhiên tối đen cả mặt, nghiến răng tức giận nói: “Tôi nghe thấy cả rồi đấy.” Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Từ Ý kìm chế sự buồn cười lại, mau chóng nói: “Anh ấy mất trí nhớ rồi, anh đừng để ý nhé.”
Kì Nhiên có chút bất mãn nói: “Vậy tại sao lại có thể nhớ được cô mà lại không nhớ ra tôi?”
Yến Hoà Dư lập tức nắm chặt lấy tay của Từ Ý nói: “Vì cô ấy là vợ của tôi mà.”
Kì Nhiên trừng to hai mắt, giống như đã nhìn thấy ma vậy: “Hai người, hai người từ khi nào lại…”
Từ Ý ho nhẹ một tiếng, nhẹ nhàng chuyển chủ đề, “Bây giờ anh ấy đang bị mất trí nhớ, bác sĩ nói phải hạn chế tối đa không được kích động anh ấy, như vậy mới có thể hồi phục tốt được.”
Kì Nhiên nhìn qua nhìn lại hai người họ một hồi, cuối cùng lại nói, “Vậy được rồi, cậu cứ ở nhà nghỉ ngơi đi, công ty có tôi sẽ không có vấn đề gì đâu.”
***
Sau khi tiễn Kì Nhiên đi, Yến Hoà Dư Đi theo Từ Ý Đến phòng làm việc của cô.
“Anh đi theo em làm gì?” Từ Ý nghi ngờ hỏi.
Yến Hoà Dư chớp mắt trả lời: “Anh cũng không có gì để làm hết, nên muốn đi theo em.”
“Em phải đi điều chế nước hoa, anh vào theo em sẽ rất chán đó.” Từ Ý suy nghĩ một hồi liền nhẹ nhàng đáp lại.
Yến Hoà Dư lập tức lắc đầu: “Anh không sợ chán đâu, anh sẽ ở bên cạnh đợi em.”
Từ Ý có chút ngạc nhiên, nhưng lại nói tiếp: “Em điều chế nước hoa rất cần sự yên tĩnh, anh không được làm phiền em, cũng không được nói chuyện đâu đấy.”
Ánh mắt của Yến Hoà Dư bỗng sáng lên: “Anh làm được mà!”
Từ Ý cũng không còn cách nào khác, liền gật đầu nói: “Vậy anh vào đây với em.”
Dòng nước hoa thanh xuân đã nhận được rất nhiều lời khen từ khách hàng, Hạnh Tòng Vân cũng đã để cho Từ Ý chuẩn bị điều chế ra dòng nước hoa mới.
Cũng bởi vì đã tìm được linh cảm, Từ Ý quyết định ở lại phòng làm việc để chế tác ra công thức nước hoa mới.
Công việc của cô thật sự rất khô khan, vốn sợ Yến Hoà Dư sẽ không thể kiên trì đợi cô được, nhưng không ngờ anh cứ như vậy đã đợi cô đến chạng vạng tối, thậm chí một câu cũng không nói.
Chạng vạng tối, Từ Ý làm việc xong, cô đứng lên vận động một chút phần vai sau đang tê cứng, phía sau lưng đột nhiên lại có đôi bàn tay giúp cô xoa bóp.
“Nếu em cứ giữ tư thế làm việc như vậy, cột sống sẽ xuất hiện vấn đề đó.” Yến Hoà Dư nhẹ nhàng nói.
Từ Ý nghe thấy có chút bất ngờ, liền cười đáp: “Em vốn nghĩ người mất trí nhớ sẽ không thể nói ra được những lời này.”
Yến Hoà Dư lẩm bẩm đáp lại: “Anh chỉ mất trí nhớ thôi, chứ có phải thiểu năng đâu.”
Từ Ý được Yến Hoà Dư xoa bóp quá thoải mái, đến mức lười phải động đậy.
“Lực này thế nào?” Yến Hoà Dư mạnh tay lên một chút, liền hỏi cô.
Từ Ý dễ chịu đến mức nhắm tít cả mắt: “Vừa đủ đó, anh học ở đâu ra vậy?”
“Hai hôm trước, vừa mới học trên mạng.” Yến Hoà Dư thành thật trả lời.
Từ Ý mím môi mỉm cười: “Anh cũng ham học thật đó.”
Đang nói chuyện, điện thoại của Từ Ý bỗng kêu lên, vừa thấy là Hạnh Tòng Vân gọi đến, cô lập tức nghe máy, “Dì Vân à, có chuyện gì sao ạ?”
“Tối nay có một bữa tiệc, cháu có muốn đi cũng dì không?” Hạnh Tòng Vân tiếp tục giải thích, “Là tiệc của Vũ gia tổ chức, bọn họ trước đây đã nhìn thấy dòng nước hoa thanh xuân của chúng ta nên cảm thấy rất thích, có ý định muốn hợp tác là một dòng nước hoa kết hợp.”
Từ Ý mỉm cười đáp: “Không thành vấn đề ạ, tối nay mấy giờ vậy ạ, để cháu tắm rửa trang điểm xong có lẽ sẽ kịp.”
“Được, để dì gửi thời gian và địa điểm cho cháu.”
Sau khi ngắt điện thoại, Từ Ý liền đứng dậy nói: “Anh ở nhà ngoan nha, em phải ra ngoài, lần này là công việc, không thể đưa anh theo được.”
Điều khiến Từ Ý kinh ngạc là, Yến Hoà Dư lại gật đầu đồng ý.
***
Đối với Từ Ý mà nói cũng chẳng có kỉ niệm gì tốt đẹp với mấy bữa tiệc cả, bình thường cô cũng sẽ không đi đâu, nhưng vì có liên quan tới công việc, nên cũng không còn cách nào khác.
Lúc cô lái xe đến, Hạnh Tòng Vân sớm đã ở đó rồi, bà ấy thấy cô liền cười nói: “Sát giờ mới kéo cháu đến đây thật là ngại quá, Vũ tổng nói muốn gặp cháu, nên dì mới gọi cho cháu.”
“Không sao đâu dì Vân, nước hoa của cháu được người khác yêu thích thật là một chuyện tốt.” Từ Ý mỉm cười đáp.
Hạnh Tòng Vân mỉm cười khoát lấy tay cô: “Đi thôi, dì đưa cháu đến phòng nghỉ.”
Trên đường đi, Hạnh Tòng Vân có hỏi một chút về tình hình của Yến Hoà Dư, tuy trước đây đã được nghe qua điện thoại, nhưng bà ấy vẫn có chút lo lắng.
“Cơ thể của anh bây giờ đã gần như hồi phục rồi, có điều vẫn không nhớ được chuyện trước đây.” Từ Ý nói với vẻ mặt nghiêm trọng, “Cháu cũng không biết khi nào anh ấy mới có thể khôi phục lại trí nhớ.”
“Nếu cơ thể không có vấn đề gì là tốt rồi, hồi phục trí nhớ cũng không phải là chuyện có thể nôn nóng được.” Hạnh Tòng Vân có chút yên tâm, “Người không sao đã may mắn rồi.”
Từ Ý gật đầu, theo Hạnh Tòng Vân lên lầu đến phòng nghỉ.
Sau khi mở cửa, một người phụ nữ vô cùng tinh tế nhìn về phía Hạnh Tòng Vân mỉm cười, “Cuối cùng chị cũng đến rồi.”
Hạnh Tòng Vân ôm lấy bà ấy, sau đó liền giới thiệu: “Đây là Từ Ý, là nhà chế tác nước hoa trước đây tôi đã từng nhắc đến với bà, dòng nước hoa thanh xuân là do cô ấy điều chế đấy.”
Từ Ý chớp chớp mắt, không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng lại nghe thấy Hạnh Tòng Vân nói: “Đây là Vũ tổng.”
“Mùi hương của dòng nước hoa thanh xuân tôi thật sự rất thích, rất trong sáng lại đơn thuần, vẫn luôn vô cùng tò mò không biết là do chế tác gia nào làm ra.” Vũ tổng mỉm cười chìa tay ra, “Không ngờ lại là một cô gái trẻ tuổi thế này.”
Từ Ý liền lập tức bắt lấy tay của bà ấy: “Chào bà, Vũ tổng.”
Hạnh Tòng Vân mỉm cười nói: “Chúng ta ngồi xuống nói tiếp đi.”
Vũ tổng sau khi ngồi xuống thì nhìn Từ Ý từ trên xuống dưới một lượt, mỉm cười nói: “Chị đào ở đâu ra một nhà điều chế nước hoa tài giỏi như vậy chứ, tôi có chút thèm muốn cô ấy rồi đấy, chuyện liên doanh lần này nhất định sẽ hợp tác thành công.”
“Đào ra từ chỗ của Yến Hoà Dư đấy.” Hạnh Tòng Vân mỉm cười đáp, “Nói đến chuyện này tôi thật sự phải cảm ơn thằng bé.”
Vũ tổng bỗng nhiên nhớ lại, đột nhiên lại kinh ngạc nhìn về phía Từ Ý: “Tôi nhớ Yến Hoà Dư đã kết hôn với một cô gái cũng có cái tên này.”
Ánh mắt của Vũ tổng bỗng sáng lên, đột nhiên lại nhớ về lời đồn đó, cũng không tiếp tục chủ đề này nữa, trực tiếp bàn đến công việc.
Từ Ý đi theo học hỏi hai vị trưởng bối, chuyến đi lần này thật sự học hỏi được không ít, đột nhiên cảm thấy không còn chán ghét các buổi tiệc thế này nữa.
Hạnh Tòng Vân và Vũ tổng vẫn còn nhiều chuyện khác nói với nhau, Từ Ý liền rời đi trước. Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Bởi vì vẫn chưa ăn tối, Từ Ý liền đến đại sảnh ăn chút điểm tâm, chưa kịp nuốt xuống cổ đã bị một đám phụ nữ vây ấy.
“Nghe nói Yến Hoà Dư muốn li hôn với cô à?”
“Là do Yến tổng gặp tai nạn nên bị trì hoãn rồi nhỉ, Từ Ý à sao cô lại đi vớ phải một tên đàn ông không yêu cô như thế chứ.”
Từ Ý vô cùng khó hiểu, vốn dĩ là do cô đề nghị li hôn, sao tin đồn truyền ra ngoài lại thành Yến Hoà Dư là người đề nghị rồi?
Trong lúc cô đang bối rối, bỗng có một bóng người bước vào.
Một người đàn ông với bộ âu phục màu xanh đậm, trực tiếp đi đến bên cạnh Từ Ý ôm lấy eo cô, ánh mắt nhẹ nhàng mỉm cười nói: “Tôi chưa từng muốn li hôn với Ý Ý.”