Ông đã làm giáo viên nhiều năm như vậy, vẫn luôn cẩn trọng, rất nghiêm túc, Lộ Kiêu Dương cũng đã quen rồi.
Mẹ Lộ dọn dẹp căn phòng bụi bặm đã lâu không ở của Lộ Kiêu Dương, rồi mới để bọn họ đi vào.
Nhìn căn phòng quen thuộc của mình, Lộ Kiêu Dương lập tức nằm sấp xuống giường, mình quá khó khăn aaaa!
Nhớ tới lần trước mình ở trong căn phòng này khi mình mười tám tuổi, chỉ trong chớp mắt, cô đã nhảy đến bảy năm sau, hao hết trăm cay nghìn đắng mới được trở lại nơi này.
Cô ôm lấy cái gối, liên tục hôn hai cái.
Thẩm Trường Hà đứng ở cửa, nhìn bộ dáng cô giống như kẻ ngu.
"..."
Mẹ Lộ cầm bộ đồ ngủ của em trai Lộ Kiêu Dương từ phòng bên cạnh lại đây, nói với Thẩm Trường Hà: "Trường Hà à, trong nhà không có quần áo cua con, đây là đồ ngủ của Phi Phi, con mặc trước đi."
Bà nhìn thoáng qua Lộ Kiêu Dương trên giường, nói: "Con gấp gáp nằm dài trên giường như vậy làm cái gì? Đợi lát nữa dẫn Trường Hà đi tắm rửa, nhớ phải chăm sóc nó cho tốt đấy."
"..."
Lộ Kiêu Dương mau chóng ngồi dậy, hỏi mẹ Lộ: "Mẹ, không phải là mẹ bảo con buổi tối ngủ cùng với anh ấy chứ?"
Mẹ Lộ quay đầu lại nhìn cô, ánh mắt rất sắc bén, giống như đang nói: "Làm sao, chồng con, con không muốn ngủ với nó? Con muốn làm gì?"
Mẹ Lộ biết quan hệ vợ chồng hai người không tốt, cũng đã sắp đến mức ly hôn, hiện tại tất nhiên là hy vọng bọn họ có thể mượn cơ hội lần này, hàn gắn tình cảm thật tốt, tốt nhất là có thể thừa dịp bây giờ, mau chóng sinh cho tiểu A Ly thêm một đứa em trai em gái gì đó.
Lộ Kiêu Dương hỏi mấy câu này, trong mắt bà quả thật là lời nói nhảm.
Lộ Kiêu Dương: "..."
Cô nhớ tới lúc mình đi học, cô mà dám nói nhiều mấy câu với nam sinh, bị mẹ biết thì đều sẽ bị phê bình, kết quả hiện tại....
Cô đứng lên, nói: "Con sợ buổi tối lăn qua lăn lại sẽ làm phiền đến anh ấy, Dù sao Phi Phi cũng không quay về, nếu không thì để anh ấy ngủ ở phòng Phi Phi đi ạ?"
"Con nói cái gì?" Mẹ Lộ trợn to hai mắt nhìn, một bộ tư thế 'Cô lặp lại lần nữa, xem tôi có đuổi cô ra khỏi nhà hay không'.
Lộ Kiêu Dương nhìn về phía Thẩm Trường Hà, đi đến bên cạnh anh, nói: "Chồng, anh nói đi? Anh có sợ buổi tối em gây ồn ào đến anh không?"
Cô rất hy vọng lúc này anh nói một câu!
Dù sao lúc trước bọn họ ở Thẩm gia, cũng là chia phòng ngủ!
Cô tưởng, mình cũng đã ám chỉ rõ ràng như vậy rồi, Thẩm Trường Hà nhất định có thể hiểu được ý của cô, khẳng định sẽ thay cô giải vây.
Sau đó chợt nghe thấy Thẩm Trường Hà nói: "Không sợ."
Lộ Kiêu Dương: "..."
Mẹ Lộ liếc nhìn Lộ Kiêu Dương, nói: "Nghỉ ngơi đi, sau đó dẫn nó đi tắm. Đối xử tốt với chồng con chút đi!"
Nói xong, còn sợ Lộ Kiêu Dương không nghe lời, trừng mắt nhìn Lộ Kiêu Dương, mới ra khỏi phòng.
Lộ Kiêu Dương sống không còn gì luyến tiếc nhìn Thẩm Trường Hà, bất đắc dĩ lắc đầu.
Ôi.
Sớm biết như vậy, cô liền cùng anh trở về rồi!
Vì sao cứ phải ở lại đây, biến mọi chuyện thành ra như vậy?
Cô đóng cửa lại, nhìn thoáng qua Thẩm Trường Hà, nói: "Anh đi đến sofa ngồi xuống đi, đừng đứng ở đây nữa."
Cô nói xong, sợ anh không nhìn thấy sẽ bị vấp ngã, nắm tay áo của anh dẫn anh đến ghế sofa.
Gần đây lang thang ở bên ngoài nhiều ngày như vậy, đến bây giờ Lộ Kiêu Dương mới có cảm giác được về nhà.
Cô cũng không quản Thẩm Trường Hà, trực tiếp đi tắm.
Thẩm Trường Hà ngồi ở trên sofa, nhìn căn phòng này, nhớ tới một ít chuyện trước đây cùng cô đến nơi này.
Rõ ràng không có qua mấy năm, bây giờ lại cảm thấy, dường như đã qua rất lâu vậy.
Lộ Kiêu Dương đã tắm xong, sau khi cô tắm xong mới phát hiện, bên trong này không có khăn tắm, đều bị mẹ Lộ cất vào trong tủ. Cô lại không muốn mặc quần áo vừa mới thay ra, trực tiếp đi ra ngoài.