Tỏ Tình Xong, Tôi Lộ Thân Phận

Chương 104



TỎ TÌNH XONG, TÔI LỘ THÂN PHẬN - CHƯƠNG 105

Tác giả: Kiến Kình Lạc

Edit: Alex

_____________

Diệp Nam Nịnh phải về nhà cùng Diệp Đình Sương, nên đành lưu luyến không rời chào từ giã Đỗ Khê Nhiễm bên đường. Cô dịu giọng nói: “Chị yên tâm, em trở lại nhanh thôi, sẽ không có chuyện gì đâu.”

“Chị biết.” Đỗ Khê Nhiễm nghiến răng nói, “Nhưng em có thể nào đừng nhìn chằm chằm vào bụng chị nữa được không? Em thừa biết đó là chuyện không thể mà!”

Diệp Nam Nịnh hết sức tiếc nuối: “Aiz.”

Đỗ Khê Nhiễm: “...”

Diệp Đình Sương ấn còi mấy cái, Diệp Nam Nịnh mới quyến luyến từng bước ngồi vào xe, còn kề sát vào cửa sổ, dõi theo bóng người càng lúc càng xa, mãi đến khi đã khuất dạng, ngóng cả buổi mà vẫn chưa nỡ quay đầu lại.

“Diệp Nam Nịnh, đúng là khiến chị phải đổi mới cách nhìn đó nha.” Diệp Đình Sương lên tiếng, “Nếu biết trước em yêu vào sến rện như thế thì chị nên tìm đối tượng cho mày từ lâu rồi.”
Diệp Nam Nịnh ngẩn ra, quay đầu nhìn sang: “Sao chị phải tìm đối tượng cho em?”

“Để người nhà họ Diệp thấy em cũng không phải lợi hại gì cho cam.” Diệp Đình Sương cười cười.

Diệp Nam Nịnh không hiểu: “Em... lợi hại hồi nào?”

Diệp Đình Sương: “Mày không hiểu thật hay giả vờ đấy em?”

Diệp Nam Nịnh vẫn ngơ ngác nhìn: “Không phải mấy người đó cảm thấy chị mới lợi hại nhất sao?”

“Đó là ngoài mặt mới vậy thôi.” Diệp Đình Sương nói, “Trước mặt mẹ chị thì chắc chắn họ phải khen chị, nhưng quay lưng đi thì đám đó đều khen em, nói em giống ba hơn, có tiềm năng làm người thừa kế hơn.”

Phó Tiệp vốn xuất thân nhà quyền quý, đối nhân xử thế lúc nào cũng khéo léo. Bất luận là trong mắt người ngoài hay thân nhân họ hàng, bà đều là một nữ chủ nhân vừa xinh đẹp vừa thông tuệ. Vậy nên việc bà tiếp nhận Diệp Nam Nịnh ở lại nhà họ Diệp cũng càng bị bàn tán xôn xao. Có điều ngoài mặt thì họ vẫn biết làm bộ làm tịch cho người ta nhìn, sẽ nể mặt Phó Tiệp mà khen ngợi Phó Tiệp cùng hai đứa con, nhân tiện giẫm người có lai lịch không rõ là Diệp Nam Nịnh một phát. Nhưng rất nhiều lần Diệp Đình Sương lại nghe thấy đám người đó trào phúng Phó Tiệp vô dụng, con ruột còn chẳng bằng con rơi, thế nên cô mới càng ghét Diệp Nam Nịnh.
Diệp Nam Nịnh cuống quít xua tay: “Không không, trước giờ em chưa từng nghĩ sẽ tranh giành mấy thứ đó.”

Diệp Đình Sương liếc mắt nhìn đối phương, biểu cảm trên mặt không giống làm bộ, thế là nhếch môi: “Chị biết. Tháng trước sinh nhật chị nhận được một bộ quà tặng thơm phòng* thủ công, không có đề tên, là em tặng đúng không?”

*Cái này là chỉ chung mấy thứ thơm thơm như sáp thơm, nến thơm, túi thơm, tinh dầu thơm các kiểu.

Diệp Nam Nịnh cắn môi dưới, lắc đầu: “Không phải em.”

“Cho thêm một cơ hội, gạt chị là chị quẳng ra khỏi xe.”

“Là em.” Diệp Nam Nịnh gục đầu xuống.

“Vậy bánh quy giấu tên năm ngoái nhận được cũng là em?”

“Vâng.”

Diệp Đình Sương chậm rãi thở ra một hơi: “Tại sao lại phải giấu tên?”

Nếu không phải thời gian gần đây Diệp Đình Viễn khi gọi điện cho cô cứ luôn miệng kể về thay đổi của Diệp Nam Nịnh, khiến cô ngờ ngợ thì Diệp Đình Sương vẫn cho rằng đó là quà người nào yêu thầm mình tặng.
“Em sợ chị không thích.” Diệp Nam Nịnh thú thật.

Diệp Đình Sương im lặng một lúc rồi nói: “Mai mốt cứ tặng thẳng cho chị đi. Nếu không thích thì chị sẽ nói, rồi em lại chuẩn bị lần nữa, thế không phải được rồi sao?”

Nghe vậy, ánh mắt Diệp Nam Nịnh chợt sáng rỡ: “Thật không chị?”

“Ừ.”

“Vậy... vậy chị thích quà thơm không?” Diệp Nam Nịnh dè dặt hỏi.

“Thích, rất thích.” Diệp Đình Sương chỉ vào món đồ treo trong xe, “Mắt mày mù à em?”

Bấy giờ Diệp Nam Nịnh mới để ý thấy thứ trên xe là một cái móc treo tinh dầu, đúng là đồ do chính tay cô làm. Trong phần quà kia còn có những chế phẩm có mùi thơm với đủ mọi kiểu dáng. Diệp Nam Nịnh nhấp môi cười cười.

Hai người về đến nhà, Phó Tiệp và Diệp Nghị Vân thấy các cô một trước một sau bước vào, có phần kinh ngạc: “Sao hai đứa về chung vậy?”
Diệp Nam Nịnh trả lời: “Chị đến công ty đón con.”

“Vâng, nhân tiện cùng ăn bữa cơm.” Diệp Đình Sương dùng giọng điệu bình đạm bổ sung.

Nhưng ba mẹ lại hết sức kinh ngạc, khó tin nhìn theo các cô đi lên lầu. Phó Tiệp nhỏ giọng hỏi: “Hai đứa nó cùng ăn cơm gì? Sẽ không cãi lộn đó chứ?”

“Chắc không tới nỗi đâu? Đình Sương mới về một hai ngày mà, mới đó đã cãi nhau rồi sao?” Diệp Nghị Vân nói.

Phó Tiệp lắc đầu, tỏ vẻ mình không rõ, sau đó âm thầm lặng lẽ đi theo sau, nghe thấy hai người đang thảo luận về mùi hương mà lơ ngơ như lọt giữa sương mù. Trở lại phòng, bà mới nói với Diệp Nghị Vân cũng đang tò mò: “Em không hiểu lắm. Hai đứa nó đang thảo luận coi bún ốc thơm hay thối?”

Diệp Nghị Vân suy đoán: “Có phải cãi nhau vì vụ đó không?”

“Trông thì không giống như đang cãi nhau.” Phó Tiệp xua xua tay, “Ầy thôi thôi, chuyện của tụi nhỏ thì để chúng tự giải quyết đi. Em mệt rồi.”
Diệp Nghị Vân nắm lấy tay bà: “Ừ, mấy năm nay vất vả cho em quá.”

Sáng hôm sau, Diệp Đình Viễn nghỉ về nhà, vừa gặp Diệp Đình Sương đã không ngừng đấu võ mồm. Diệp Nam Nịnh đứng bên xem mà cười trộm.

Diệp Đình Viễn liếc mắt nhìn qua, sau đó bất ngờ vươn tay câu cổ Diệp Nam Nịnh: “Chị Cả, chị ngày ngày ở nước ngoài hít khí trời Tây, vừa về nhà đã ăn hϊếp em. Có tin em kết hợp với chị Hai cho chị mấy đấm không?”

Diệp Nam Nịnh ngoan ngoãn im re.

“Được, để xem hai đứa bây ai đánh thắng được chị.” Diệp Đình Sương đã bắt đầu chuẩn bị tung đấm.

“Không ổn, chạy mau.” Diệp Đình Viễn túm Diệp Nam Nịnh vọt thẳng lên lầu.

Trong nhà lập tức náo nhiệt hẳn lên. Phó Tiệp và Diệp Nghị Vân chuẩn bị đồ viếng xong xuôi mới lên tiếng gọi mấy đứa nhỏ.
Ba người thở hổn hển xuống lầu, hai chị em kia còn đang đâm chọt lẫn nhau, nụ cười vẫn luôn nở rộ trên gương mặt Diệp Nam Nịnh. Lúc vô tình chạm mắt với vợ chồng Diệp Nghị Vân, cô lại mỉm chi với họ, sau đó lên xe.

Hai vợ chồng nhìn nhau, cũng vui mừng cười cười.

Nghĩa trang nằm ở ngoại ô, đã đóng phí không rẻ nên được xây dựng rất khang trang, hoàn cảnh cũng sạch sẽ, có người chuyên quản lý. Xe ngừng ngoài cổng lớn, còn phải đi bộ lên núi một đoạn mới đến.

Vừa xuống xe, Diệp Đình Sương đã nhìn sang Diệp Nam Nịnh: “Dẫn đường đi.”

Diệp Nam Nịnh vừa quay người thì đã thấy Phó Tiệp đi đằng trước. Cô thoáng kinh ngạc đuổi theo, phát hiện đối phương rất hiểu đường đi nơi đây, không giống như mới đến lần đầu.

Diệp Nghị Vân đi sau mấy bước, nghe một cuộc gọi từ công ty, cúp máy xong mới phát hiện Diệp Nam Nịnh đã bước đến bên cạnh mình tự bao giờ, hình như có điều muốn hỏi. Ông bèn chủ động nói: “Con muốn nói gì?”
Diệp Nam Nịnh nhỏ giọng hỏi: “Dì Phó từng đến đây rồi ạ?”

Diệp Nghị Vân ngước lên nhìn bóng người đằng trước, gật gật đầu: “Ừ.”

“Hồi nào ạ?”

“Chắc là hồi con mới vào cấp hai.” Diệp Nghị Vân nói, “Trước đó dì từng nằm viện một lần, con còn nhớ không?”

Diệp Nam Nịnh gật gật đầu. Có một năm Phó Tiệp bệnh, nhưng Diệp Nghị Vân vì bận việc công ty nên không thể một mực chăm sóc, hai chị em Diệp Đình Sương cũng ở trường học, chỉ có người làm là túc trực bên giường.

Diệp Nam Nịnh nhớ đến cảnh tượng lúc mẹ mình nằm viện, thế là lén trốn học chạy tới bệnh viện, song lại không dám vào phòng bệnh mà chỉ một mực nép bên cửa sổ chú ý tình hình bên trong. Thấy Phó Tiệp tỉnh, cô mới yên tâm, sau đó đi mua đồ ăn. Lúc quay lại thì trong phòng đã có thêm mấy người, Diệp Nghị Vân với vẻ mặt lo lắng, hai chị em Diệp Đình Sương thì chồm lên mép giường khóc không ngừng, kết quả người bệnh là Phó Tiệp còn phải an ủi họ.
Diệp Nam Nịnh nhìn hình ảnh ấm áp trong phòng bệnh, cô đơn rời đi.

“Phó Tiệp nói hình như hôm đó có nhìn thấy con, nhưng lại sợ là nhìn lầm.” Diệp Nghị Vân nói, “Sau đó thì Thanh Minh hàng năm, chờ con đi rồi, dì sẽ cùng ba đến thăm mẹ con. Vậy, lần đó con có đến bệnh viện không?”

Diệp Nam Nịnh khẽ gật đầu: “Cảm ơn hai người đã đến thăm mẹ.”

Diệp Nghị Vân giơ tay, muốn xoa đầu cô con gái nhưng lại thấy gượng gạo không quen, đành cứng đờ rút tay về, thở dài nói: “Con bé ngốc.”

Đi một lúc đã đến nơi. Ở đây chỉ có Diệp Đình Sương và Diệp Đình Viễn là mới đến lần đầu, hai người ngắm hoàn cảnh chung quanh một lượt theo bản năng rồi mới nhìn xuống tấm ảnh trên mộ. Diệp Nam Nịnh rất giống người trên đó, chỉ là khí chất của cô gái kia trầm ổn, lắng đọng hơn một chút. Nếu còn trên đời thì nhất định cũng sẽ là một nhân vật lẫy lừng.
Cả nhà lục tục dâng hoa, im ắng nhìn người phụ nữ trên ảnh chụp một lúc rồi rời đi trong lặng lẽ, để lại cho Diệp Nam Nịnh chút không gian riêng.

Bầu trời lất phất mưa rơi, Diệp Nam Nịnh lau mấy hạt nước trên bức ảnh, nghiêm túc ghi nhớ diện mạo của người đó. Nhoáng cái đã gần hai mươi năm, cô nhẹ giọng hỏi: “Mẹ, hôm nay có rất nhiều người đến thăm mẹ, mẹ có vui không? Giờ con sống rất tốt. Sắp tốt nghiệp rồi, thực tập cũng chuyển sang chính thức. Con cũng yêu đương nữa, là một người rất tốt, có điều chị ấy là nữ, chắc mẹ sẽ không giận đâu nhỉ? Quan hệ của con và trong nhà cũng cải thiện nhiều, tất cả đều đang tốt lên. Con cứ nghĩ con chỉ có một mình, nhưng hình như không phải...”

“Biết không phải một mình mà không biết đem thêm cái ô?”

Diệp Nam Nịnh nghe thấy giọng nói quen thuộc, hơi giật mình. Cô quay đầu nhìn lại, thấy Đỗ Khê Nhiễm đã xuất hiện bên cạnh tự bao giờ. Chị đang cầm một chiếc ô đen, che mưa cho cô.
Diệp Nam Nịnh kinh ngạc hỏi: “Sao chị lại ở đây?”

“Tối qua mơ thấy em nên muốn đến gặp em.” Đỗ Khê Nhiễm nghiêng đầu, cười hỏi, “Không hoan nghênh chị à?”

“Không không, rất hoan nghênh. Em chỉ tò mò sao chị lại biết nơi này thôi?” Diệp Nam Nịnh hỏi lại.

“Diệp Đình Sương nói chị biết. Tối qua tìm cô ta hỏi mấy câu, cô ta lập tức cho chị địa chỉ.” Đỗ Khê Nhiễm nói, “Không phiền vì chị đến thăm đột xuất chứ?”

“Đương nhiên là không!” Thảo nào vừa nãy Diệp Đình Sương lại lấy cớ phải thu thập hành lí mà thúc giục mọi người mau xuống núi, thì ra là để nhường chỗ cho Đỗ Khê Nhiễm?

Nước mưa rơi trên tán ô rồi men theo rìa nhỏ xuống, văng lên giày và ống quần. Trong không khí tràn ngập mùi nước mưa hòa lẫn với mùi bùn đất, cỏ cây.

Đỗ Khê Nhiễm ngồi xuống, nhìn lên bia. Diệp Nam Nịnh lập tức giới thiệu: “Đây là mẹ em.”
“Chị biết. Chị đâu có mù. Tối hôm trước mới xem qua hình chụp.” Đỗ Khê Nhiễm nhìn ảnh, nói.

“Phải ha...” Diệp Nam Nịnh xấu hổ gãi gãi đầu.

Đỗ Khê Nhiễm cười cười, hỏi: “Không giới thiệu chị cho mẹ em biết à?”

Trong lòng Diệp Nam Nịnh đua nhau nổi sóng. Mắt cô khẽ rung động, một dòng ấm nóng chực trào. Cô quay đầu nhìn lên bia, gắng dằn xuống, cố dùng giọng điệu bình tĩnh nhất để mà giới thiệu: “Mẹ, đây là bạn... bạn gái của con. Chị ấy tên Đỗ Khê Nhiễm. Chị tốt lắm. Con rất thích chị.”

Đỗ Khê Nhiễm đợi một lúc rồi ngạc nhiên nói: “Vậy thôi hả? Không còn gì nữa?”

“Dạ không...” Diệp Nam Nịnh không có kinh nghiệm gặp mặt phụ huynh, thấp thỏm nhìn chị, “Còn phải nói thêm gì nữa chị?”

“Ít ra cũng phải giới thiệu cho đầy đủ chút chứ, bằng không làm sao mẹ em yên tâm giao em cho chị?” Đỗ Khê Nhiễm nhìn cô nàng đầy ghét bỏ.
“Dạ? Vậy nên giới thiệu gì nữa?” Diệp Nam Nịnh ngơ ngác nhìn Đỗ Khê Nhiễm, lại thấy chị đang nhìn chăm chú vào ảnh Diệp Minh, gọi một tiếng nghe mà giật nảy: “Mẹ.”

Diệp Nam Nịnh: “!!!”

Diệp Nam Nịnh vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ toan đứng bật dậy, nhưng đầu lại đυ.ng phải tán ô, đành ngồi xổm trở lại, nhìn trân trân vào góc nghiêng gương mặt Đỗ Khê Nhiễm. Thế nhưng chị giống như không hề phát hiện mà tiếp tục nói: “Chào mẹ, lần đầu gặp mặt. Con tên Đỗ Khê Nhiễm, năm nay ba mươi tuổi, làm ngành tài chính, cũng xem như chung ngành với mẹ. Nhà con bốn người, cha mẹ có bảo hiểm xã hội, em gái thì sắp thi đại học, sẽ không ai liên lụy con và Nam Nịnh. Hiện con có nhà có xe, không hút thuốc không rượu bia không bài bạc không trai bao gái gú, không có sở thích gì xấu. Tuy không biết mẹ có yêu cầu gì với con rể nhưng xin đảm bảo với mẹ rằng con sẽ tốt với con gái mẹ cả đời. Con biết trước kia chắc chắn em đã phải chịu rất nhiều thiệt thòi, nhưng sau này sẽ không thế nữa. Mẹ cứ yên tâm.”
Diệp Nam Nịnh nhìn chăm chú vào chị, hốc mắt rưng rưng, lệ cũng tràn khóe mi.

“Sao em còn khóc?” Đỗ Khê Nhiễm vội lau nước mắt cho cô nàng, “Để mẹ em thấy, nói không chừng sẽ nghĩ chị ăn hϊếp em, nửa đêm về báo mộng cho chị giờ.”

Diệp Nam Nịnh nín khóc mỉm cười, vươn tay ôm lấy đối phương: “Cảm ơn... Gặp được chị đúng là chuyện may mắn nhất đời em.”

Đỗ Khê Nhiễm vỗ vỗ lưng cô nàng, khóe miệng khẽ cong: “Chị cũng vậy mà.”

_____________

Nằm ngủ kiểu dì sái cổ hai ngày chưa hết 🥲🥲