Trời mưa ngày càng nặng hạt, hai người ngồi trước mộ, co rúc dưới một chiếc ô mà thì thầm nói chuyện, hoàn toàn không thèm bận tâm mình bị ướt bao nhiêu.
Đằng xa vang tiếng gọi với, Diệp Đình Viễn cầm ô chạy đến tìm người: “Chị Hai, mưa lớn quá, chị định ở lại tới chừng nào?”
Diệp Đình Viễn thở hồng hộc chạy tới trước mộ thì lại thấy Diệp Nam Nịnh và Đỗ Khê Nhiễm đang ngồi xổm dưới đất, đồng loạt ngẩng đầu nhìn mình. Cậu chàng ngơ ngác: “Thì ra hai người có ô... Không đúng, chị Đỗ tới hồi nào vậy?”
“Một lúc rồi.” Đỗ Khê Nhiễm đáp.
Diệp Đình Viễn: “Sao chị lại tới đây?”
Đỗ Khê Nhiễm: “Đi ngang qua.”
“À. Vậy hai người định ở đây bao lâu nữa? Mưa lớn quá, không mấy về trước đi.” “Em thấy sao?” Đỗ Khê Nhiễm chờ Diệp Nam Nịnh quyết.
Bấy giờ Diệp Nam Nịnh mới để ý thấy chị đa bị mưa tạt ướt kha khá, vội phủi nước trên người đối phương: “Về thôi.”
“Không trò chuyện với mẹ em nữa à?” Đỗ Khê Nhiễm hỏi.
“Vâng, bình thường cũng có nói chuyện với mẹ, giờ về sớm một lúc không sao.” Diệp Nam Nịnh nắm tay chị xuống núi.
Diệp Đình Viễn ngoan ngoãn theo sau, sợ hai người trượt ngã bị trầy trụa đâu, song lại phát hiện họ đang nắm chặt tay đối phương, hoàn toàn không cần mình coi chừng. Trong lúc vô tình, cậu chàng nhìn quanh một lượt, chợt phát hiện quá nhiều điểm khả nghi... Đi ngang qua? Đỗ Khê Nhiễm đi ngang qua nghĩa trang? Đừng nói là có ai xem nghĩa trang như công viên mà đi dạo nhé?
Ba người xuống đến chân núi, ven đường có không ít xe đang đỗ. Diệp Đình Viễn thấy Đỗ Khê Nhiễm tạm biệt Diệp Nam Nịnh, không nhịn được cất tiếng đề nghị: “Chị Đỗ, hiếm khi mới được gặp nhau, chị muốn đến nhà tụi em chơi chút không?”
“Nhà cậu có gì chơi?” Đỗ Khê Nhiễm hỏi.
Diệp Đình Viễn nhất thời nghĩ không ra, vậy mà Diệp Nam Nịnh lại tiếp lời: “Nhà tụi em gần hơn, chị cùng em về thay đồ trước đi, đồ này ướt hết rồi.”
Đỗ Khê Nhiễm lập tức đồng ý, chẳng mảy may do dự.
Diệp Đình Viễn: “...” Là tại em không đưa ra lí do đầy đủ hả?
Ba người kia đã về trước, hiện tại mấy người Diệp Nam Nịnh ngồi trong xe, tạm thời không ai nói chuyện, mỗi người đều ôm một suy nghĩ riêng.
Diệp Đình Viễn nghĩ khá đơn giản, chỉ muốn lấy lòng Đỗ Khê Nhiễm thôi. Mời đối phương đến nhà chơi, để chị hiểu thêm về cậu ta, thế thì sau này quen Đỗ Hà Nhược cũng có thể bớt đi phần nào trở ngại. Diệp Nam Nịnh thì lại hơi thấp thỏm, cô âm thầm quan sát nét mặt Đỗ Khê Nhiễm. Dù rằng vừa mới ra mắt mẹ trước mộ nhưng lát nữa còn phải gặp những người thân đang còn trên đời của cô, Diệp Nam Nịnh không khỏi cảm thấy lo lắng. Sợ Đỗ Khê Nhiễm bị gia đình mình khuyên lui, song vẫn muốn chị dung nhập vào thế giới của mình một cách triệt để, thế nên nhân cơ hội này mời chị đến nhà chơi một lúc, cũng để người trong nhà gặp chị luôn.
Đỗ Khê Nhiễm ngoài mặt trông bình chân như vại nhưng thật ra chỉ quan sát người lái xe riêng một lúc thì cô đã đoán ra gia cảnh của Diệp Nam Nịnh thật sự rất tốt, trong lòng không khỏi cảm thấy bồn chồn. Không biết con người ba em và vị phu nhân kia thế nào, phải ăn nói với bọn họ kiểu gì.
Mãi mới về đến nơi, Đỗ Khê Nhiễm vừa bước xuống xe đã nhỏ giọng nói với Diệp Nam Nịnh: “Chị vẫn cảm thấy chị đến hơi đường đột quá. Không mấy đi mua ít quà gì đó đi.” Diệp Nam Nịnh khuyên: “Không cần đâu, giờ chị chỉ lấy thân phận là bạn em đến ngồi chơi một lúc thôi mà.”
Đỗ Khê Nhiễm ngẫm lại thấy cũng có lý, long trọng quá mới là kì quái.
“Chị Đỗ, một mình chị đi chơi, vậy Đỗ Hà Nhược ở nhà phải làm sao?” Diệp Đình Viễn không nhịn được hỏi.
“Nó một mình ở nhà thì có làm sao? Cũng đâu chết đói. Với cả, cậu mà không kêu chị tới đây thì chị đã về từ lâu rồi, không phải à?” Đỗ Khê Nhiễm nói.
Diệp Đình Viễn bị bật lại á khẩu, đành gãi gãi đầu, lo lắng nói: “Vậy không mấy chị gọi cậu ấy đến đây luôn đi, trưa cùng ăn cơm ở nhà em, thế nào?”
Mắt Diệp Nam Nịnh sáng rỡ: “Em thấy được.”
Nếu có Đỗ Hà Nhược đến làm hài hòa bầu không khí thì mọi người sẽ nhẹ nhàng hơn.
“Chuyện này chị không quyết được. Cậu muốn mời thì tự mình đi mời đi.” Đỗ Khê Nhiễm nói. Diệp Đình Viễn lập tức gọi video cho Đỗ Hà Nhược, nhân tiện nhét luôn Đỗ Khê Nhiễm vào khung hình. Bên kia không nói hai lời đã chuẩn bị xuất phát ngay.
Vào nhà, Diệp Đình Viễn mở cửa, gọi: “Ba, mẹ, chị, nhà có khách!”
Diệp Đình Sương và Phó Tiệp bước ra khỏi cửa phòng, thấy Đỗ Khê Nhiễm đứng dưới lầu. Diệp Đình Sương không hề bất ngờ, lập tức quay về tiếp tục chuẩn bị hành lí. Phó Tiệp thì có hơi tò mò. Bà ung dung bước xuống, cười hỏi: “Tiểu Viễn, bạn con à?”
“Nói ra thì hơi phức tạp.” Diệp Đình Viễn long trọng giới thiệu, “Chị này chính là bạn của chị Hai, còn là cấp trên kiêm hàng xóm nữa. Em gái của chị ấy mới là bạn học của con.”
“Vậy thì đúng là có duyên thật đấy.” Phó Tiệp cười nhìn sang Đỗ Khê Nhiễm, “Chào con, dì tên Phó Tiệp, là mẹ của đám nhỏ này.” Đỗ Khê Nhiễm: “Chào dì, con là Đỗ Khê Nhiễm.”
“Mau vào trong ngồi đi. Ai da, sao người con ướt hết rồi? Có cần đi thay đồ trước không?” Phó Tiệp nói.
“Con dẫn chị đi ngay.” Diệp Nam Nịnh sực nhớ ra chuyện cấp bách, vội kéo Đỗ Khê Nhiễm về phòng.
Đỗ Khê Nhiễm thay bộ đồ sạch sẽ mà cô bạn gái đưa xong lại tham quan trong phòng một lượt. Thấy Diệp Nam Nịnh cứ lẽo đẽo theo mình mãi, cô hỏi: “Em theo chị làm gì? Chắc không tới nỗi sợ chị lạc đường đấy chứ?”
“Không phải, chỉ là em... cảm thấy chị mặc bộ này rất đẹp.” Diệp Nam Nịnh lắp bắp nói, lại không nhịn được mà ngắm nghía trước sau. Đây là chiếc váy ngày thường cô hay mặc, giờ nó ở trên người Đỗ Khê Nhiễm trông cũng thích hợp lạ thường.
Vì nguyên nhân công việc nên Đỗ Khê Nhiễm gần như là rất hiếm khi mặc váy. Lâu lâu diện một lần, phần xương quai xanh tinh tế hiển lộ hoàn toàn, đường cong sau lưng xinh đẹp đến cực hạn, vòng eo thon gọn như con dao mềm mại, quyến rũ, khiến lòng Diệp Nam Nịnh trào dâng sóng dậy, khó có thể bình tĩnh. Cô ấn ngực, hòng kiềm giữ trái tim đang rúng động. “Đẹp không?” Đỗ Khê Nhiễm cúi đầu nhìn lướt qua, xoay một vòng theo bản năng, sau đó bị Diệp Nam Nịnh ôm eo. Cô đảo khách thành chủ mà lấn áp đôi môi Diệp Nam Nịnh, “Muốn hôn chị thì cứ việc nói thẳng ra đi.”
Trong lòng Diệp Nam Nịnh ngứa ngáy cồn cào. Hôn một lúc thì hai người đã ngả lên giường. Đỗ Khê Nhiễm nhìn đôi mắt mông lung của người trong lòng, nơi đó mịt mờ sáng tối, đoạn cúi đầu thủ thỉ bên tai đối phương: “Tối nay sang nhà chị không?”
Mặt Diệp Nam Nịnh ửng đỏ: “Dạ được.”
Khi hai người xuống lầu thì Diệp Đình Sương đã thu dọn hành lí xong xuôi, đang ngồi uống trà. Cô vừa ngước lên thấy Diệp Nam Nịnh với vẻ mặt mất tự nhiên thì cũng đoán ra ngay hai người này đã làm chút chuyện không phù hợp với trẻ em trong phòng, bèn cạn lời ngoảnh đi chỗ khác. Phó Tiệp nhiệt tình chào đón khách, hỏi: “Con là cấp trên của Nam Nịnh thì cũng đi làm ở Chính Hòa đúng không?”
“Dạ phải.” Đỗ Khê Nhiễm lễ phép trả lời, đồng thời cũng âm thầm quan sát. Thấy thần thái đối phương phóng khoáng, lịch sự mà chu đáo, quả thật không giống người sẽ ngược đãi trẻ em, bấy giờ mới thoáng yên lòng.
“Ba đâu dì?” Lúc này Diệp Nam Nịnh mới để ý thấy Diệp Nghị Vân nãy giờ không hề xuất hiện.
“Ba con vừa về nhà thì đã lên công ty rồi, nói là có việc gấp.” Phó Tiệp nói.
Diệp Nam Nịnh gật gật đầu. Cả nhà đã quen với sự bận rộn của Diệp Nghị Vân.
Đúng lúc này, chuông cửa lại vang. Mọi người còn chưa kịp phản ứng thì Diệp Đình Viễn đã lao ra như một cơn gió, sau đó dẫn Đỗ Hà Nhược vào nhà.
“Chị, sao chị tới nhà chị Tiểu Diệp chơi mà không dẫn em theo.” Đỗ Hà Nhược vừa nhìn đến Đỗ Khê Nhiễm đã bắt đầu trách móc. Đợi đến khi nhìn thấy người phụ nữ hiền hòa, phóng khoáng bên cạnh, cô nàng mới sửng sốt, “Dì này là...” “Là mẹ mình.” Diệp Đình Viễn giới thiệu.
Phó Tiệp nhìn hai người họ bằng ánh mắt sâu xa, sau đó nở nụ cười.
Đỗ Hà Nhược trợn mắt há hốc, sau đó vội sửa miệng: “Thì ra đây là người mẹ dịu dàng phóng khoáng xinh đẹp quyến rũ sánh ngang Tây Thi mà cậu hay nhắc đến.”
Mọi người im lặng trong phút chốc.
Đỗ Khê Nhiễm che mặt, vờ như không quen biết nhỏ này. Diệp Nam Nịnh thì lại nhìn Đỗ Hà Nhược bằng ánh mắt sùng bái, hâm mộ tài ăn nói của cô nàng quá đi!
Diệp Đình Sương bên kia thì bật cười lớn: “Diệp Đình Viễn, đây là bạn gái mày hả? Thú vị thật đó.”
Diệp Đình Viễn và Đỗ Hà Nhược đồng thời đỏ mặt. Cậu chàng lập tức xông đến bịt miệng Diệp Đình Sương lại: “Chị nói bậy cái gì vậy, đừng có ở đây quấy rối nữa.”
“Rồi rồi, xem như chị chưa nói gì hết.” Đỗ Hà Nhược đứng ngay cửa, vào không được mà không vào cũng không xong, đành cầu cứu nhìn sang chị ruột. Nào ngờ Phó Tiệp lại cười cười, mở lời nói: “Tiểu Viễn, mau dẫn khách của con vào đi, còn đứng ngoài cửa làm gì, không lịch sự chút nào.”
Diệp Đình Viễn lập tức chạy lại mời Đỗ Hà Nhược vào. Đỗ Hà Nhược ngại ngùng không dám bước, Diệp Đình Viễn lại nắm tay áo cô nàng kéo nhẹ vào trong, Đỗ Hà Nhược thế mới nương theo.
Nhìn cảnh tượng ấy, bốn người phụ nữ trong phòng khách đồng loạt toát ra một suy nghĩ - thanh xuân của thiếu nam thiếu nữ đây ư?
Diệp Đình Sương nhỏ giọng xỏ xiên với Đỗ Khê Nhiễm ngồi bên cạnh: “Em gái chị đáng yêu hơn chị nhiều.
Đỗ Khê Nhiễm cười ha hả: “Em trai cô thì đáng ghét y hệt cô.”
Đỗ Hà Nhược vừa vào phòng khách đã chạy đến ngồi xuống giữa Đỗ Khê Nhiễm và Diệp Nam Nịnh, sau đó nhìn sang chị đẹp lạ mặt, lập tức đoán được thân phận đối phương: “Chị chính là chị Cả mà Diệp Đình Viễn thường hay nhắc đúng không ạ?” “Ừ, là chị.” Diệp Đình Sương cười nói, “Bình thường nó kể với em chị thế nào?”
Đỗ Hà Nhược lập tức thao thao bất tuyệt, không ngừng bô lô ba la.
Vì có Đỗ Hà Nhược gia nhập nên sự chú ý của Phó Tiệp và Diệp Đình Sương đều bị dời đi. Dù sao ai tinh mắt thì vừa nhìn đã biết hai đứa nhóc này có tình cảm mập mờ, đương nhiên phải hết sức chú ý, đặc biệt là Phó Tiệp.
Diệp Nam Nịnh lặng lẽ kéo Đỗ Khê Nhiễm rời khỏi phòng khách, dẫn chị đi tham quan một vòng, cuối cùng trở lại phòng mình.
“Dì Phó đó của em, trông khá tốt tính.” Đỗ Khê Nhiễm nói.
“Đúng vậy, dì tốt lắm, chỉ là trước kia thì quan hệ giữa tụi em cứ luôn ngăn cách thôi.” Diệp Nam Nịnh nói.
Đỗ Khê Nhiễm gật đầu: “Cũng có thể hiểu.”
“Vâng.”
“Chị còn muốn quan sát dì Phó thêm nữa.” Đỗ Khê Nhiễm nói. Diệp Nam Nịnh: “Quan sát gì cơ?”
“Nhìn xem dì có hợp làm mẹ chồng không.”
Diệp Nam Nịnh đỏ mặt: “Chắc là dì không quản chuyện tình cảm của em đâu. Chị yên tâm đi, hẳn dì sẽ không gây khó dễ cho chị.”
“Em nghĩ cái gì đấy?” Đỗ Khê Nhiễm cười nói, “Ý chị là nhìn xem dì có hợp làm mẹ chồng của Đỗ Hà Nhược không.”
Diệp Nam Nịnh chợt khựng lại: “... À.”
Đỗ Khê Nhiễm bật cười, vươn tay xoa mặt cô nàng: “Em mới phải là người yên tâm ấy. Bất luận dì là mẹ chồng hiền hay dữ, hai ta đều là những cá thể tự do. Chị sẽ không dễ dàng buông tay em chỉ vì trở ngại kiểu đấy đâu.”
Diệp Nam Nịnh lập tức bày tỏ tấm chân tình: “Em cũng thế! Không ai có thể tách rời hai ta.”
Vừa dứt câu thì Phó Tiệp đã đẩy cửa ra, dịu giọng nói: “Hai con có muốn xuống dưới ăn chút gì không? Mấy đứa kia đang tìm hai con xuống chơi chung kìa.” Hai ta lập tức tách rời nhau ra. Người nhìn lên trần, người ngó xuống sàn, cùng đồng thanh nói: “Dạ, xuống liền.”