Tỏ Tình Xong, Tôi Lộ Thân Phận

Chương 107



TỎ TÌNH XONG, TÔI LỘ THÂN PHẬN - CHƯƠNG 108

Tác giả: Kiến Kình Lạc

Edit: Alex

_____________

Tiết Thanh Minh trời mưa nhiều, nửa đêm lại có thêm một trận, không khí vô cùng ẩm thấp. Thế nhưng nhiệt độ trong phòng vẫn cao không hạ. Diệp Nam Nịnh nóng đổ mồ hôi, mắt còn ứa lệ, đôi bàn tay vùng vẫy một lúc theo phản xạ, lại bị một bàn tay khác ghìm ngay trên đỉnh đầu, tiếp sau đó là nụ hôn vồ vập.

Cô ngẩng mặt lên theo bản năng. Góc hàm xinh đẹp giương cao như một sợi dây câu mê người, khiến con cá là Đỗ Khê Nhiễm mắc câu quá dễ dàng, đồng thời vui vẻ cam chịu.

Nghe tiếng rên khẽ đứt quãng Diệp Nam Nịnh mất khống chế bật ra, trái tim Đỗ Khê Nhiễm như được lấp đầy từng chút một. Đó là cảm giác thỏa mãn và nắm giữ chưa từng có.

Nó khác với sự thành thạo trong công việc. Công việc chỉ có thể cho cô sự đủ đầy, lại không cách nào mang lại cảm giác diệu kì như lúc này. Cô có thể khống chế tất cả niềm vui sướиɠ và nhạy cảm của Diệp Nam Nịnh một cách dễ dàng. Mỗi khi em lộ ra vẻ mặt mê say, hưởng thụ, cô lại muốn khiến em hòa vào xương tủy, hoàn toàn hợp lại làm một, không bao giờ chia lìa nhau nữa.
Sáng sớm, mặt trời cuối cùng cũng ló rạng, chiếu rọi khắp mặt đất. Hạt sương trên lá phản chiếu ánh sáng dịu nhẹ, sau đó bốc hơi hòa vào không khí.

Thời tiết rất đẹp, thích hợp ngủ nướng, nhưng Đỗ Khê Nhiễm lại dậy sớm một lần hiếm hoi. Cô cúi đầu nhìn người còn đang gối lên cánh tay mình mà say giấc nồng, mặt gợi hiển hiện ý cười.

Ôm chặt người trong lòng hơn một chút, ngón tay cô từ từ mơn trớn trên má đối phương. Xúc cảm mịn màng vô cùng thoải mái, thời gian bất giác trôi qua.

Người trong lòng hơi giật mình, sau đó mở mắt. Chạm đến ánh nhìn thỏa mãn của Đỗ Khê Nhiễm, Diệp Nam Nịnh vội vùi mặt giấu đi như xấu hổ, tay ôm càng chặt, nhỏ giọng nói: “Chào buổi sáng.”

Sắp tắt tiếng đến nơi.

Đỗ Khê Nhiễm lại càng thỏa mãn, cười hỏi: “Có khó chịu chỗ nào không em?”
Diệp Nam Nịnh lắc đầu.

Sắc mặt Đỗ Khê Nhiễm chợt cứng đờ. Cô không tin hỏi lại: “Đâu em ngẫm kĩ lại xem? Nếu có chỗ nào khó chịu thì cứ việc nói ra, đừng ngại.”

Diệp Nam Nịnh vẫn lắc đầu.

Đỗ Khê Nhiễm: “Không thể nào... Giờ em có xuống giường được không?”

“Dạ được.” Diệp Nam Nịnh muốn thử thách bản thân, lập tức xốc chăn lên bước xuống giường, chứng minh mình thật sự bình an vô sự, “Chị xem, đứng vững lắm, đừng lo.”

Đỗ Khê Nhiễm: “... Em nằm xuống lại cho chị.”

Diệp Nam Nịnh ngoan ngoãn nằm trở lại, chờ được khen, nào ngờ Đỗ Khê Nhiễm lại bắt đầu ra tay: “Chị xem lần này em còn xuống giường kiểu gì được.”

Trong phòng lại vang tiếng vui đùa quấn quýt.

Đến khi nắng chiếu vào mặt thì hai người mới từ từ ngừng lại. Diệp Nam Nịnh với đuôi mắt ửng đỏ, khóe mi còn vương hạt nước chưa khô, bị Đỗ Khê Nhiễm hôn đi.
“Chị có quá đáng lắm không?” Đỗ Khê Nhiễm không khỏi tự kiểm điểm.

Dư vị trôi qua, Diệp Nam Nịnh vùi vào lòng Đỗ Khê Nhiễm, tham lam ngửi mùi hương trên người chị, ngại ngùng nói: “Không có, còn... quá đáng hơn chút nữa được.”

Nghe vậy, khóe miệng Đỗ Khê Nhiễm cong lên, tay lại sờ soạng trên người bạn gái. Đối phương bơi trong vòng tay cô hệt một con cá, lại cọ xát ra tia lửa.

Đúng lúc này, chuông cửa vang lên. Đỗ Khê Nhiễm kiên quyết cho rằng lần này Diệp Nam Nịnh không xuống giường được nữa nên phấn chấn ra mở cửa.

“Chị Tiểu Diệp, chị em đi đâu mất rồi không biết nữa, chị biết không?” Đỗ Hà Nhược vừa thấy cửa nhà mở ra đã nói một lèo không ngớt, đến khi nhìn rõ người đứng ngay trước mặt mới chợt sửng sốt, “Chị, sao chị lại ở đây?”
“Tới chơi, không được sao?” Đỗ Khê Nhiễm quay lưng bước vào phòng khách.

Đỗ Hà Nhược lập tức theo sau, tò mò không thôi: “Vậy chị mặc nhiều lớp như vậy làm gì? Tuy vẫn chưa tới mùa hè nhưng giờ này mà chị còn quấn khăn choàng cổ, có hơi quá đáng không vậy?”

“Đây là thời trang, mày không hiểu đâu.” Đỗ Khê Nhiễm chỉnh lại chiếc khăn choàng và áo khoác. Bên trong cô vẫn còn mặc áo ngủ, phong cách kết hợp lẫn lộn thế này khiến Đỗ Hà Nhược chẳng hiểu hì cả, chỉ có thể hoài nghi bà chị mình hôm qua mắc mưa nên bị ấm đầu.

“Chị qua nhà chị Tiểu Diệp từ khi nào?” Mới sáng dậy Đỗ Hà Nhược đã không nhìn thấy người ở phòng khách, cứ nghĩ là chị ở trong phòng ngủ. Nhưng đến khi bụng réo ọt ọt, cô đi gõ cửa thì mới phát hiện Đỗ Khê Nhiễm vốn không có trong phòng.
“Hỏi cái đó làm gì?” Đỗ Khê Nhiễm hỏi.

“Hôm nay em dậy rất sớm. Em không tin chị còn sớm hơn em!” Đỗ Hà Nhược nói.

“Được rồi, chị sang tối qua.”

Đỗ Hà Nhược: “Tối qua chị ngủ ở đây á?”

“Ừ, chị Tiểu Diệp của mày sợ ma nên chị sang ở cùng em ấy.” Đỗ Khê Nhiễm thuận miệng bịa ra một lí do, nào ngờ Đỗ Hà Nhược lại tin ngay tắp lự.

“Thì ra là thế. Hôm qua Thanh Minh mà, chị Tiểu Diệp lại đi tảo mộ, khó tránh chuyện gặp ác mộng. Bình thường em xem phim kinh dị thôi đã sợ đến mức không dám đi toilet rồi. Xem ra chị Tiểu Diệp cũng không lớn gan lắm. Em vào thăm chỉ đây.” Đỗ Hà Nhược lớn giọng nói xong là chạy ngay vào phòng ngủ của Diệp Nam Nịnh.

Đỗ Khê Nhiễm muốn cản lại cũng chẳng kịp, đành phải theo sau. Hai chị em đứng ngay cửa, nhìn Diệp Nam Nịnh nằm trên giường, chỉ có cái đầu lộ ra ngoài chăn, mắt nhìn thẳng về phía này.
“Chị Tiểu Diệp, chị không sao chứ!” Đỗ Hà Nhược vọt đến bên mép giường, vói vào chăn toan kéo tay Diệp Nam Nịnh ra nắm. Nào ngờ đối phương lại mạnh quá, túm chặt chăn không chịu thò tay ra. Đỗ Hà Nhược đành thôi, quan tâm hỏi, “Chị có sợ lắm không?”

Diệp Nam Nịnh gật đầu, đúng là rất sợ. Mới sáng sớm đã bị cô em chồng tới nhà thăm hỏi, không sợ sao được?

“Đừng sợ đừng sợ, em cũng sợ ma nè. Nếu lần tới chị vẫn còn sợ thì gọi em qua với chị luôn đi, đừng chỉ kêu mỗi chị em.” Đỗ Hà Nhược nói.

Diệp Nam Nịnh giương mắt nhìn sang Đỗ Khê Nhiễm. Đỗ Khê Nhiễm lặng lẽ đỡ trán. Từ đôi câu nói ấy, Diệp Nam Nịnh đã đoán ra được đại khái, bèn trả lời lấy lệ: “Ừ, được.”

“Chị Tiểu Diệp, có phải chị không được khỏe không?” Đỗ Hà Nhược phát hiện Diệp Nam Nịnh không hề nhúc nhích, thật sự không giống chị thường ngày chút nào. Ngủ nướng đến giờ này đã đành, gặp khách còn không chịu rời giường thì quá kì quái, “Mặt chị đỏ quá, chị bị sốt hở?”
Nghe vậy, mặt Diệp Nam Nịnh lại càng đỏ hơn: “Nóng, chắc tại nóng.”

“Vậy chị còn đắp chăn làm gì?” Đỗ Hà Nhược vươn tay toan kéo chăn, nào ngờ Diệp Nam Nịnh lại dùng hết sức bình sinh mà túm lại.

“Chị Tiểu Diệp, chị mau buông ra đi.” Đỗ Hà Nhược dùng sức lôi kéo.

“Không buông, dưới chăn chị không có mặc quần áo.” Diệp Nam Nịnh cắn chặt răng.

Đỗ Hà Nhược gồng đến mức nhăn cả mặt: “Sợ gì chứ, không phải chỉ là ngủ nude thôi sao? Tụi mình đều là con gái với nhau, có gì mà phải che che giấu giấu.”

Hai người kéo co qua lại, Đỗ Khê Nhiễm đành ôm lấy Đỗ Hà Nhược từ phía sau, kéo cô nàng về nhà: “Được rồi, mày tưởng ai cũng như mày, da mặt còn dày hơn cả tường thành chắc?”

Đỗ Hà Nhược làu bàu phản bác, tiếng vọng đi ngày một xa, mãi đến khi nghe thấy “rầm” một tiếng, xác định hai người họ đã đi rồi, Diệp Nam Nịnh mới bò dậy khỏi giường, gian nan bước đến trước tủ quần áo. Thấy cả người đầy vết đỏ trong gương, cô lại đỏ mặt.
Trầy trật trang điểm xong, cô vừa chuẩn bị nấu cơm trưa thì lại thấy Đỗ Khê Nhiễm gửi tin nhắn, nói là đã đặt cơm rồi, không cần phải nấu.

Diệp Nam Nịnh bước đến trước gương, dùng đồ trang điểm che đi dấu vết trên cổ thêm lần nữa rồi sang nhà đối diện.

Đỗ Khê Nhiễm cũng đã thay một bộ quần áo trông chỉnh tề, tươm tất. Mở cửa ra, cô lại thuận tay khoác vai Diệp Nam Nịnh, ôm bạn gái đi vào nhà, nhỏ giọng nói: “Tối là Đỗ Hà Nhược phải về trường rồi. Tôi nay đến nhà chị đi.”

Diệp Nam Nịnh đỏ lựng cả tai, gật gật đầu. Giống yêu đương vụиɠ ŧяộʍ ghê. Không thể không nói cảm giác này còn khá kí©ɧ ŧɧí©ɧ.

Đồ ăn đến đúng ngay giờ cơm. Diệp Nam Nịnh nhìn các món ăn mà ngây ngẩn cả người, giống hệt những món cô đã gọi cho Đỗ Khê Nhiễm ở công ty lần đó.
“Chị, chị đặt kiểu gì thế? Có cần phải gọi nhiều tới vậy không?!” Đỗ Hà Nhược cũng trợn tròn. Nhìn cả bàn đủ thứ đồ ăn, cô nàng thấy nhức nhức cái đầu, “Mình có ba người thôi mà. Ăn hết nhiêu đây sao?”

“Yên tâm đi, chị Tiểu Diệp của mày ăn hết.” Đỗ Khê Nhiễm cười đầy ẩn ý.

Diệp Nam Nịnh xấu hổ, cuối cùng đã cảm nhận được tâm trạng của Đỗ Khê Nhiễm khi ấy.

Chiều, Diệp Nam Nịnh vừa định dạy kèm cho Đỗ Hà Nhược thì đã bị Đỗ Khê Nhiễm kéo vào góc mà hỏi: “Hôm nay thôi đừng dạy, em nghỉ ngơi cho tốt đi.”

“Không sao đâu chị.” Diệp Nam Nịnh tỏ vẻ mình rất khỏe, “Chuyện học của em ấy quan trọng mà.”

Thấy cô nàng còn có thể tập trung, nghiêm túc kèm Đỗ Hà Nhược học như thế, Đỗ Khê Nhiễm không khỏi cảm thấy hổ hẹn... xem ra mình còn chưa cày cấy đủ!
Tối đến, bóng đèn duy nhất cuối cùng cũng đi, hai người lập tức thỏa sức làm bừa.

Đỗ Khê Nhiễm cảm nhận sâu sắc rằng mình còn cần trau dồi thêm kỹ thuật, vừa xong một lần đã nghe Diệp Nam Nịnh đỏ mặt nói: “Em cảm thấy có thể đổi tư thế.”

“Kiểu nào?”

Vì thế, Diệp Nam Nịnh đích thân bày ra một tư thế mới. Đỗ Khê Nhiễm nằm xụi lơ, hai chân móc lấy eo người yêu, thở dốc nói: “Nghỉ chút nghỉ chút.”

Vừa nếm thử hương vị, cả hai người đều thèm thuồng, ở nhà hoàn toàn buông thả, càng ngày càng bạo dạn hơn. Mấy hôm nay ngoài ăn ra thì chính là làm, thi thoảng xem TV trong phòng khách, xem một lúc rồi cũng có thể tóe ra tia lửa.

Đỗ Khê Nhiễm chưa bao giờ cảm thấy mình là người túng dục, thì ra chỉ là chưa gặp được người có thể khơi dậy ham muốn. Vòng eo nhỏ nhắn, đôi chân thon dài, gương mặt xinh xắn cùng mỗi tấc da thịt trên người Diệp Nam Nịnh đều là vũ khí quyến rũ lợi hại, khiến cô sa lầy, không cách nào tự kiềm chế.
Nửa ngày cuối cùng của kì nghỉ, hai người ôm nhau trên sô pha xem TV. TV mở âm lượng rất nhỏ, triệt để làm nhạc nền. Ngón tay các cô đan cài lấy nhau, câu có câu không mà trò chuyện.

Điện thoại Đỗ Khê Nhiễm rung mấy lần, đều bị cô lờ đi mà tiếp tục chìm trong ngọt ngào, êm ấm, mãi đến khi tiếng chuông cửa vang lên phá tan thế giới hai người.

“Giờ mà ai tới vậy.” Đỗ Khê Nhiễm có phần bất mãn bước ra mở cửa, lại thấy ba má ruột đứng ngay bên ngoài, trong tay còn cầm một túi hành lí to tướng. Cô kinh ngạc nói: “Ba, mẹ, sao hai người tới mà không nói tiếng nào hết vậy?”

“Có gọi điện cho con mà đâu ai bắt máy.” Má Đỗ vừa nói dứt câu thì đã nghe trong nhà vang “rầm” một tiếng, như là thứ gì rơi xuống đất. Bà nghiêng đầu nhìn vào trong, “Gì vậy?”

Đỗ Khê Nhiễm lập tức chắn ngang tầm nhìn của bà, giật thót nói: “Không có gì, chắc mẹ nhìn lầm rồi.”
“Đâu thể nào. Tiếng lớn vậy mà, có phải thứ gì rớt xuống đất không?” Má Đỗ nói, toan bước vào nhà, lại bị Đỗ Khê Nhiễm cản lại.

“Hai người chờ... chờ chút! Đổi giày! Mau đổi giày. Mới lau nhà cực gần chết.” Đỗ Khê Nhiễm câu giờ rồi lặng lẽ quay đầu lại. Thấy Diệp Nam Nịnh đã nhanh chóng bò từ dưới sô pha vào phòng ngủ, cô vội nhìn chằm chằm vào cha mẹ, để họ đừng phát hiện hai người các cô quần áo xộc xệch.

“Chỗ này con bị gì vậy? Sao bầm xanh bầm tím?” Má Đỗ thay giày xong, ngẩng lên mới để ý thấy dấu vết trên cổ con gái.

Đỗ Khê Nhiễm lập tức che đi: “À, dạo này con đang luyện boxing, bị giáo viên hướng dẫn đánh.”

Ba Đỗ thì chỉ vào dấu răng trên cổ tay cô: “Vậy giáo viên của con tàn nhẫn thế, còn cắn nữa? Là chó thành tinh à?”
Đỗ Khê Nhiễm: “Hầy, chứ gì nữa.”

_____________