Tỏ Tình Xong, Tôi Lộ Thân Phận

Chương 23



TỎ TÌNH XONG, TÔI LỘ THÂN PHẬN - CHƯƠNG 23

Tác giả: Kiến Kình Lạc

Edit: Alex

_____________

Ở gian trà nước, Đỗ Khê Nhiễm gặp đồng nghiệp, trò chuyện mấy câu mới rót nước trở lại văn phòng. Về tới văn phòng thì đã thấy Diệp Nam Nịnh đang ngồi hết sức ngay ngắn, ngoan ngoãn hệt như một học sinh ba tốt sắp bị giáo huấn.

“Chị chỉ xem số liệu thôi, không cần phải căng thẳng thế đâu.” Đỗ Khê Nhiễm cười ngồi xuống ghế, nhìn thoáng qua chiếc điện thoại. Theo bản năng, cô muốn trả lời tin nhắn với blogger đang trò chuyện, nhưng khi mở điện thoại lên, cô lại sửng sốt.

[Đối phương đã thu hồi một tin nhắn.]

[Đối phương đã thu hồi một tin nhắn.]

Đỗ Khê Nhiễm không biết người này rốt cuộc đã thu hồi cái gì, đành phải tạm thời dằn sự tò mò xuống mà tập trung vào công việc trước mắt. Cô mở xấp tài liệu mà Diệp Nam Nịnh đã chỉnh sửa, bắt đầu xem thật cẩn thận.


Mỗi phút mỗi giây chờ đợi đều dài thăm thẳm. Vừa sợ mắc lỗi trong công việc, lại vừa lo sẽ bị lộ thân phận, Diệp Nam Nịnh lúc này hệt như một người đang bước lên pháp trường, chờ đợi phán quyết cuối cùng.

Thấy biểu cảm Đỗ Khê Nhiễm càng lúc càng nghiêm trọng, lại còn chẳng nói một lời, trong lòng Diệp Nam Nịnh lại càng dày vò hơn nữa. Mắt cô đảo vòng khắp nơi, tới khi nhìn đến chiếc điện thoại trên bàn thì suýt chút nữa đã buột miệng thốt lên câu hỏi dò chị có biết cô chính là Ông Cụ Dưới Tán Cây hay không.

“Chỗ này có mấy vấn đề.” Đỗ Khê Nhiễm đột nhiên chỉ vào tài liệu, nói.

Diệp Nam Nịnh hồi thần, mờ mịt nhìn sang: “Chỗ nào ạ?”

Đỗ Khê Nhiễm nghiêng người, đẩy tài liệu qua một chút: “Đánh giá nguy cơ thị trường chưa đủ toàn diện. Tài liệu cũ là những nguy cơ này, giờ chuyển sang đưa lên niêm yết ở quốc tế thì những nguy cơ gặp phải sẽ khác đi.”


“Vâng.” Diệp Nam Nịnh vội ghi nhớ.

Đỗ Khê Nhiễm lại chỉ ra mấy chỗ sai: “Những chỗ này bình thường đều phải chú ý một chút. Có điều đây là lần đầu tiên em chỉnh sửa những tài liệu thế này, vậy đã lợi hại lắm rồi, tiết kiệm được thời gian cho tất cả mọi người. Về chỉnh lại tí là dùng được.”

Diệp Nam Nịnh gật gật đầu: “Vậy là tốt rồi.”

“Được rồi, về nghỉ ngơi, ngủ trưa đi.” Đỗ Khê Nhiễm phẩy phẩy tay rồi ngáp một cái. Cô lấy áo khoác ra quấn quanh người, không biết nghĩ đến điều gì mà lại bất chợt nhìn sang Diệp Nam Nịnh, “Lát nữa không được vào nhìn lén chị ngủ, đỡ phải nhìn thấy chị chảy nước miệng.”

Diệp Nam Nịnh mỉm cười, lúc đi còn cố ý giúp đối phương đóng cửa.

Đã đến giờ nghỉ trưa, phần lớn nhân viên đều nằm xuống cả. Hiện tại Diệp Nam Nịnh không thấy buồn ngủ, bèn một mình rời khỏi văn phòng, xuống dưới lầu tìm một quán cà phê mà ngồi, ấn mở điện thoại, sau đó xem đi xem lại lịch sử trò chuyện với “Dududu”.


Con người ta vẫn hay ưu ái chữ “duyên”, nhưng một khi sự trùng hợp xuất hiện với chính mình thì lại có phần khó tin, thậm chí không muốn đối mặt.

Nhìn kỹ ID của bạn fans này, chẳng phải chính là “Đỗ Đỗ Đỗ” đấy sao? Trước kia chưa bao giờ nghĩ đến phương diện này.

Cơ mà xem sắc mặt vẫn bình thường của Đỗ Khê Nhiễm thì chị còn chưa biết cô chính là Ông Cụ Dưới Tán Cây. Thế nên mấy câu nịnh hót lên mây trước kia từng nói với Đỗ tổng vẫn chưa bị phát hiện, chưa phải quá xấu hổ. Chỉ cần giữ cho chặt thân phận này là được!

Hơn nữa... hơn nữa nói không chừng đây còn là một cơ hội để tiếp cận Đỗ tổng. Bình thường cô đâu dám nói ra những tâm sự thiếu nữ thế này với Đỗ tổng trên WeChat.

“Diệp Nam Nịnh, trùng hợp thế.” Yến Chính Hạo bưng cà phê bước đến, “Ngồi đây có được không?”
Diệp Nam Nịnh nhìn cậu ta một cái, không hề hé răng mà chỉ lo uống cà phê.

Yến Chính Hạo bèn sà xuống ngồi đối diện, thấy cô cứ nhìn ra cửa, đường nét góc nghiêng gương mặt vừa xinh đẹp mà lại vừa xa cách.

“Lúc trước đi học, mình luôn thấy cậu như vậy. Cứ nhìn ra ngoài, xa cách người khác cả ngàn dặm.” Yến Chính Hạo cười cười.

Diệp Nam Nịnh quay đầu lại nhìn cậu ta: “Tìm mình có gì không?”

“Là đồng nghiệp với nhau cả mà, trò chuyện mấy câu chắc cũng được chứ?” Lúc trước ở trường học, Yến Chính Hạo vẫn luôn đè nén tình cảm của bản thân. Biết Diệp Nam Nịnh rất khó theo đuổi nên cậu ta muốn chờ đến khi có vốn rồi mới hành động. Giờ cả hai ở cùng công ty, mà biểu hiện trong công việc của cậu ta lại khá tốt, được nhiều người yêu thích, tự giác thấy đã có thêm mấy đề tài để nói chuyện. Cậu ta cười nói: “Mấy hôm trước cậu đi công tác thấy sao? Có mệt không?”
Chẳng hiểu vì sao mà hỏi xong câu ấy, Yến Chính Hạo đột nhiên cảm thấy nét mặt của Diệp Nam Nịnh trở nên nhu hòa hơn mấy phần, dù rằng vẫn không có cảm xúc gì.

“Cũng đỡ.” Diệp Nam Nịnh nhấc ly cà phê lên hớp một ngụm, che lại khóe miệng hơi nhếch lên.

Diệp Nam Nịnh, không được đắc ý! Phải khiêm tốn!

“Vậy là tốt rồi. Mình cũng ráng tranh thủ cơ hội đi công tác xem sao, cảm thấy có thể học được rất nhiều thứ.”

Diệp Nam Nịnh gật gật đầu.

“Đúng rồi, cậu có để ý tình hình trên diễn đàn không? Lại có người đang đoán cậu có đang yêu đương hay không đấy.” Yến Chính Hạo thử thăm dò.

Một bóng người lướt qua ngoài cửa sổ. Diệp Nam Nịnh nói: “Hồ Hàm Xảo ở ngoài kìa.”

Yến Chính Hạo nhìn sang, thấy Hồ Hàm Xảo cũng đang nhìn hai người họ với vẻ bất ngờ, dường như không biết có nên vào hay không.
“Mình với cậu ấy chỉ là bạn bè bình thường thôi.” Yến Chính Hạo nói, “Chắc cậu cũng nhìn ra được người mình thích là ai mà đúng không?”

“Mình à?” Diệp Nam Nịnh hỏi.

“Ừ.”

“Ngại quá, mình không thích cậu.” Nói xong câu đó, Diệp Nam Nịnh thở phào một hơi. Cuối cùng cũng từ chối được rồi.

Lúc trước Yến Chính Hạo chưa tỏ rõ tấm lòng, người sợ giao tiếp xã hội như cô sao lại mặt dày mà chủ động từ chối người ta cho được? Lỡ hiểu sai ý thì biết làm sao? Thậm chí cô đã cố tình giữ khoảng cách rồi, nào ngờ Yến Chính Hạo vẫn cho rằng có cơ hội. Lần này cuối cùng cũng đã chờ được cơ hội.

“Cậu chê mình hay chỉ đơn giản là không có cảm giác?” Yến Chính Hạo hỏi.

“Không phải cậu vừa nói trên diễn đang đoán tình trạng quan hệ của mình à?” Diệp Nam Nịnh uống cạn số cà phê còn lại, sau đó đứng lên nhìn xuống cậu ta, “Mình có thể nói cho cậu biết, mình đang yêu đơn phương.”
Yến Chính Hạo sửng sốt một lúc rồi lập tức lao ra đuổi theo: “Diệp Nam Nịnh!”

Diệp Nam Nịnh dừng bước, nhìn Hồ Hàm Xảo đứng trước mặt: “Cậu ấy vừa tỏ tình với tôi, tôi cũng đã từ chối thẳng thừng. Sau này chuyện của hai người đừng kéo tôi vào nữa, càng không được ảnh hưởng đến công việc của tôi. Tôi im lặng chỉ vì tôi không muốn chơi trò gia đình với hai người, không phải tại tôi nhu nhược.”

Nói xong, cô lập tức rời đi, để lại hai người Hồ Hàm Xảo và Yến Chính Hạo bốn mắt nhìn nhau.

Bước vào thang máy, Diệp Nam Nịnh vội ấn nút đóng cửa, sau đó thở phào một hơi, âm thầm siết tay: Làm tốt lắm!

Cuối cùng cũng nói ra hết lời trong lòng. Quá suиɠ sướиɠ!

Công việc buổi chiều vẫn được tiến hành tuần tự, ngay ngắn. Đầu óc Diệp Nam Nịnh bị lấp đầy bởi công việc. Mãi đến lúc tan làm, thấy Đỗ Khê Nhiễm xách túi đi về, trong lòng cô lại bắt đầu nảy lên đủ loại suy nghĩ.
Có nên thẳng thắn với Đỗ tổng hay không?

Nếu vậy thì chắc chắn chị sẽ hỏi nữ thần yêu thầm siêu hoàn mỹ mà cô nói là ai. Đáp án không nói thì nó cũng lồ lộ ra đấy rồi!

Hay là cắt đứt liên lạc với Đỗ tổng?

Ú hu hu tiếc lắm.

Không thì... đánh chết cũng không nhận?

... Có vẻ được.

Đang phân vân thì điện thoại đột nhiên lóe sáng. Weibo có tin nhắn mới.

Dududu: [Ngại quá, buổi chiều hơi bận, không đọc được tin nhắn. Cụ thu hồi gì vậy?]

Rõ ràng chung quanh đã có người tan làm nhưng Diệp Nam Nịnh vẫn hết sức thận trọng, ôm điện thoại vào nhà vệ sinh, đóng cửa lại mới trả lời: [Sai chính tả.]

Dududu: [À. Tôi tan làm đây, tạm thời không nói chuyện nữa. Cụ nghỉ ngơi sớm một chút.]

Diệp Nam Nịnh: “...”

Chỉ vậy thôi sao?
Nói thêm hai phút nữa đi mà.

Diệp Nam Nịnh u oán nhìn điện thoại di động. Hai phút trôi qua, đối phương vẫn không một chút động tĩnh. Cô chán nản rời khỏi nhà vệ sinh.

Trở lại chỗ ngồi, Diệp Nam Nịnh thấy WeChat đang nhấp nháy. Cô ấn vào xem, là Đỗ Khê Nhiễm nhắn!

Đỗ Khê Nhiễm: [Em có quên cái gì không đấy?]

Quên gì? Quên biểu đạt tình yêu với chị sao?

Diệp Nam Nịnh không hiểu mô tê, đáp lại một dấu: ?

Đỗ Khê Nhiễm: [...]

Đỗ Khê Nhiễm: [Hành lý của em, còn trên xe chị!]

Diệp Nam Nịnh giật mình. Nhìn xem cô chọc Đỗ tổng giận kia kìa, dùng đến cả dấu chấm than luôn rồi.

Cô ủ rủ chạy xuống bãi đỗ xe. Từ xa đã nhìn thấy chị, đến khi tới gần mới phát hiện chị đang gọi điện, ra hiệu bảo cô chờ một chút.

Diệp Nam Nịnh bèn đứng đó chờ. Liếc mắt nhìn thấy bóng hai người trải thật dài, đầu cũng ghé vào nhau, cô lén chụp một bức ảnh hai cái bóng, đến khi nghe Đỗ Khê Nhiễm gác máy lại vội vàng cất điện thoại đi.
“Hành lý để đây tận mấy hôm mà em còn chưa nhớ ra à?” Đỗ Khê Nhiễm mở cốp xe, đứng một bên nói.

Diệp Nam Nịnh đi lấy vali, lại nhấc không nổi. Đỗ Khê Nhiễm bèn vươn tay giúp cô đỡ lên.

“Không sao chứ?” Diệp Nam Nịnh vừa đặt vali xuống đã vô thức bắt lấy tay Đỗ Khê Nhiễm mà thổi thổi.

Đỗ Khê Nhiễm: “... Em biết giờ em giống ai không?”

Diệp Nam Nịnh bấy giờ mới muộn màng buông tay, ngập ngừng nói: “Giống ai?”

“Lý Liên Anh*. Nịnh nọt phải gọi là dè dặt từng chút.”

*Lý Liên Anh là thái giám tâm phúc của Từ Hi Thái hậu.

“...” Diệp Nam Nịnh nhấp nhấp môi, “Nhưng chị đâu phải Từ Hi.”

“Vậy chị là ai?”

“Chị là Đỗ công chúa nha.”

“Phụt.” Đỗ Khê Nhiễm bật cười, “Được rồi, xách vali của em về đi.”

“Vâng, em lên tăng ca tiếp.”

“Kéo vali đi á?”
“Vâng.”

“Để ở lầu một, nhờ bảo vệ trông chừng giúp em.”

Nghĩ đến cảnh làm thế lại phải nói chuyện với chú bảo vệ, Diệp Nam Nịnh tình nguyện tốn công một chút: “Vậy phiền người ta quá. Để em kéo lên lầu thôi.”

“...” Đỗ Khê Nhiễm đành phải vỗ vỗ thân xe, “Lên xe, chị đưa em về.”

Diệp Nam Nịnh: “!!”

“Nhanh lên.”

“Nhưng mà em còn chút việc nữa mới xong.” Diệp Nam Nịnh nói với vẻ tiếc nuối.

Đỗ Khê Nhiễm: “Còn bao lâu nữa?”

Diệp Nam Nịnh: “Chừng nửa tiếng?”

“Làm đi. Lát nữa cùng đi ăn cơm, rồi chị lại đưa em về.” Đỗ Khê Nhiễm ngẫm nghĩ rồi nói. Đúng lúc còn mấy nhà hàng được blogger chia sẻ mà vẫn chưa thử, dẫn bạn theo dù sao vẫn hay hơn là đi ăn một mình.

Hạnh phúc đến quá bất ngờ, Diệp Nam Nịnh cúi đầu nhìn nhìn bàn chân, miệng lẩm bẩm: “Đâu có đạp phân chó đâu, sao hên dữ vậy?”
“Cái gì mà phân chó với không phân chó. Mau đặt vali lên xe rồi đi làm việc đi. Giờ chị đến nhà hàng giành chỗ, lát nữa sẽ gửi vị trí cho em.”

“Vâng!”

Vì Đỗ Khê Nhiễm còn đang đợi nên năng suất làm việc của Diệp Nam Nịnh cũng tăng lên đáng kể. Chưa đến hai mươi phút mà cô đã hoàn thành công việc, vội tắt máy chuẩn bị cuốn gói.

“Gấp vậy là đi đâu đấy?” Hứa Hoan hỏi.

“Ăn cơm!” Diệp Nam Nịnh vừa chạy vừa trả lời. Lúc chen vào thang máy thì lại gặp phải Yến Chính Hạo.

Cậu ta gật đầu với cô một cái. Diệp Nam Nịnh đứng một bên, nghe cậu ta nhỏ giọng hỏi: “Mình có thể biết người cậu thích là ai không?”

Diệp Nam Nịnh lắc đầu: “Chuyện riêng tư, không trả lời được.”

Yến Chính Hạo: “Cậu không gạt mình đấy chứ?”

Diệp Nam Nịnh lại lắc đầu. Lần này còn chưa kịp trả lời thì đã thấy cửa thang máy mở ra, cô vội vàng chạy đi.
Thấy nét mặt Diệp Nam Nịnh có thêm một chút mong chờ khó có thể diễn tả, Yến Chính Hạo đoán cô đây là đi gặp người thích, đành thở dài cô đơn.

Địa chỉ là một quán ăn rất quen thuộc. Nếu nhớ không lầm thì đây còn là quán mà cô chia sẻ cho vị fans họ Đỗ này. Vội vàng chạy đến quán ăn, Diệp Nam Nịnh né màn tiếp đón của nhân viên phục vụ, tìm theo số bàn mà Đỗ Khê Nhiễm đã nói cho cô.

“Diệp Nam Nịnh, chị ở đây này.” Đỗ Khê Nhiễm gọi.

Diệp Nam Nịnh ngẩng đầu nhìn qua. Chiếc nồi đặt trên bàn bốc khói nghi ngút, mà Đỗ Khê Nhiễm thì lại đang mỉm cười với cô giữa màn khói lửa.

Diệp Nam Nịnh trầy trật bước qua, ngồi xuống chỗ đối diện: “Đỗ tổng.”

“Em thú vị thật đấy. Đi làm gọi chị Đỗ công chúa, tan làm lại gọi Đỗ tổng?” Đỗ Khê Nhiễm cười nói.
“Đỗ công chúa.” Diệp Nam Nịnh sửa miệng.

Đỗ Khê Nhiễm đỡ trán, sợ mình sẽ cười đến nghiêng ngả, bèn nói: “Thôi cứ gọi Đỗ tổng đi, thân thiết.”

“Vâng, Đỗ tổng.”

“Chị gọi một ít rồi, em nhìn thử xem có muốn thêm thịt gì nữa không?” Đỗ Khê Nhiễm nói.

Diệp Nam Nịnh quét mã QR trên bàn, xem những món mà Đỗ Khê Nhiễm đã gọi, lại thêm một phần thịt thăn lưng và vai bò, muốn cho Đỗ Khê Nhiễm nếm thử: “Đỗ tổng, lần này em mời chị.”

Đỗ Khê Nhiễm: “Phát lương rồi à?”

Diệp Nam Nịnh: “Vẫn chưa.”

“Không phải đợi chừng nào có lương mới mời sao?”

“Bình thường em có chơi cổ phiếu, hôm qua lời được một chút.”

“Vậy à? Cổ phiếu nào lời?” Đỗ Khê Nhiễm tò mò hỏi.

Diệp Nam Nịnh trả lời, nào ngờ đối phương lại cảm thấy hứng thú, bắt đầu cùng cô hàn huyên về cổ phiếu. Nhân viên phục vụ dọn món lên kinh ngạc nhìn các cô một cái, sau đó nhắc nhở: “Thịt tươi mới, mời quý khách dùng ngay.”
Hai người bấy giờ mới tiếc nuối mà kết thúc đề tài. Đỗ Khê Nhiễm cười nói: “Không ngờ em cũng chuyên nghiệp đấy. Chị còn tưởng tụi em chỉ chơi chơi thôi. Vốn của em là từ đâu ra?”

“Tiền mừng tuổi.” Diệp Nam Nịnh cúi đầu nói.

"Ừm... Thảo nào.” Đỗ Khê Nhiễm gật gật đầu. Nghĩ đến lời đồn ở trường Diệp Nam Nịnh ăn mặc khá tốt mà lúc trước cô nghe thấy, hẳn chính là tiền em kiếm được nhờ chơi cổ phiếu, thế nên xóa những bài viết đó là quá chính xác!

Cô cầm lấy điện thoại, gửi cho Chương Mịch Song cái bao lì xì.

Chương Mịch Song: [? Cậu bị ai nhập hả?]

Đỗ Khê Nhiễm: [Thưởng cho bạn trai cậu. Kỹ thuật rất tốt.]

Chương Mịch Song: [... Cưng à, chú ý cách dùng từ. Cậu nói vậy mình dễ nghĩ bậy lắm đó.]

Đỗ Khê Nhiễm: [Kỹ thuật IT!]
“Đỗ tổng, ăn được rồi.” Diệp Nam Nịnh muốn gắp thịt cho Đỗ Khê Nhiễm nhưng lại sợ chị chê đũa của mình, thế nên cô dùng đũa chung gắp qua, “Nguội là mất ngon.”

Quán ăn hôm nay là quán lẩu bò Triều Châu. Thịt bò cắt tại chỗ, mùi vị tươi ngon, song cũng phải biết canh lửa.

Nhìn động tác ăn thịt thuần thục của Diệp Nam Nịnh, Đỗ Khê Nhiễm tò mò hỏi: “Em hay tới lắm à?”

Diệp Nam Nịnh gật đầu: “Chín nhanh, còn ngon nữa.”

Đỗ Khê Nhiễm cười nói: “Chín nhanh cũng là lí do á?”

Diệp Nam Nịnh: Vâng.”

Còn là lí do quan trọng nữa là đằng khác. Chín nhanh là có thể ăn nhanh, hạn chế gặp người khác, rất tiện đối với người sợ giao tiếp.

“Bình thường em thích ăn không?” Đỗ Khê Nhiễm hỏi.

Diệp Nam Nịnh châm chước một chút, vừa sợ mình bại lộ thân phận lại vừa sợ sẽ để lại cho Đỗ tổng ấn tượng tham ăn. Cô lắc đầu: “Rất ít khi ra ngoài ăn.”
Đỗ Khê Nhiễm phát hiện đối phương trả lời rất ít khi ăn chứ không phải không thích ăn. Cho nên hẳn là thích mà không thể ăn thường xuyên.

Đỗ Khê Nhiễm: “Đúng lúc chị thiếu người ăn cơm chung. Mai mốt nếu rảnh thì ăn cùng đi.”

Diệp Nam Nịnh: “!!!”

Diệp Nam Nịnh mừng rỡ, kinh ngạc nhìn sang: “Thật không? Được hả chị?”

“Ừ, chị có theo dõi một blogger ẩm thực. Người nọ chia sẻ cho chị mấy quán ngon, chị muốn đi nếm thử hết. Những người khác hoặc là bận, hoặc là không muốn đi ăn với chị. Nếu em không ngại ăn cơm với cấp trên thì đi cùng đi.” Đỗ Khê Nhiễm nói.

“Em không ngại.” Diệp Nam Nịnh nhảy múa trong lòng. Sau đó, nghĩ đến đây là cơ hội do “Ông Cụ Dưới Tán Cây” mang đến, cô lại càng vui vẻ. Phải tìm cơ hội để mà hưởng thụ thêm nữa.

“Đỗ tổng, chị nếm thử cái này đi. Mềm lắm.” Diệp Nam Nịnh cứ mải gắp đồ ăn cho đối phương.
“Em cũng ăn đi, đừng chỉ lo cho chị.” Đỗ Khê Nhiễm cũng gắp cho cô nàng một ít.

Diệp Nam Nịnh run run động đũa, đưa thịt vào miệng.

Hôm nay dù có no chết ở đây cũng đáng!

Ăn uống xong xuôi, Đỗ Khê Nhiễm lại đưa Diệp Nam Nịnh đến đại học B, sau đó về nhà, đánh giá năm sao cho quán ăn vừa rồi.

Cô mở Weibo, nhìn mấy nhà hàng mà blogger chia sẻ, bắt đầu mong chờ cuộc hành trình đi hết các quán. Chờ đến khi ăn giáp lại tìm blogger hỏi thêm mấy quán ngon nữa vậy.

Vừa nghĩ thế thì đối phương đã gửi cho cô mấy cái liên kết liền.

Đỗ Khê Nhiễm kinh ngạc gửi lại mấy dấu chấm than: [Tôi còn đang nghĩ sau này sẽ hỏi cụ thêm mấy quán nữa thì Cụ đã xuất hiện!]

Ông Cụ Dưới Tán Cây: [(*/ω*)]

Dududu: [Mấy quán mà Cụ giới thiệu lúc trước, tôi đã ăn thử hai chỗ rồi. Đều rất ngon! Cảm ơn!]
Ông Cụ Dưới Tán Cây: [Không có chi~ Nếu rảnh thì nên thường xuyên ra ngoài thưởng thức món ngon, tâm trạng cũng sẽ vui lên đó (*▽*)]

Hình như blogger tối nay thích dùng biểu tượng cảm xúc đến lạ thường. Nhất định là một người trẻ tuổi đáng yêu, Đỗ Khê Nhiễm nghĩ thầm.

Dududu: [Được. Sẽ không lãng phí lòng tốt của Cụ.]

Ông Cụ Dưới Tán Cây: [Ừm ừm \(^o^)/, phải chú ý nghỉ ngơi nha. Chúc ấy thật nhiều sức khỏe!]

Ông Cụ Dưới Tán Cây: [Vạn sự như ý, muốn gì được nấy, cuộc sống hạnh phúc, ngày nào cũng phải vui vẻ!]

Đỗ Khê Nhiễm: Phì, đáng yêu thật đấy.

Dududu: [Vậy tôi chúc Cụ năm mới vui vẻ, sinh nhật vui vẻ, ngày nào cũng vui vẻ!]

Ông Cụ Dưới Tán Cây: [Được rùi! Moah moah! =3=]
Dududu: [=3=]

Đỗ Khê Nhiễm phủi rớt da gà trên người, cười đi tắm.

Bên kia, Diệp Nam Nịnh lại ôm điện thoại hú hét...

Aaaaaaa, Đỗ tổng hôn cô qua màn hình!!!

...

Ngày hôm sau là cuối tuần, Diệp Nam Nịnh dậy ăn bữa sáng, dọn dẹp xong lại bắt đầu viết luận văn. Trong khi viết, cô lại nhận được điện thoại từ Diệp Đình Viễn.

Diệp Nam Nịnh hít sâu một hơi rồi bắt máy. Bên kia dường như đã biết cô sẽ không chủ động mở miệng nên nói thẳng: “Hôm nay trở về một chuyến đi.”

Diệp Nam Nịnh vừa định từ chối thì Diệp Đình Viễn đã nói tiếp: “Hôm nay sinh nhật bà nội. Mẹ đón bà đến nhà, giờ đã tới rồi.”

Diệp Nam Nịnh đành phải đi thay quần áo, lái xe về nhà họ Diệp.

Nhà họ Diệp có mấy căn bất động sản ở thành phố B, nhưng để tiện cho học tập và làm việc nên gần như đều là biệt thự ven sông ở trung tâm thành phố. Đi qua một trung tâm thương mại, cô ghé vào mua sợi dây chuyền vàng cùng mặt dây bằng ngọc thạch.
Chuông cửa vang lên mấy tiếng thì người giúp việc mới ra mở cửa. Cô ta cười nói: “Cô Hai về rồi. Mau vào đi, lão phu nhân đến đã lâu.”

Phòng khách vang tiếng người một nhà cười nói...

“Tiểu Viễn càng lớn càng đẹp trai, càng giống mẹ con.”

“Đó cũng là do gen ba mẹ tốt. Bà nội, bà mau ăn chút gì đi. Lặn lội từ xa đến đây, cực cho bà rồi.”

“Không cực, không cực. Sáng sớm mẹ con đã lái xe đi đón bà rồi. Phó Tiệp à, phiền con quá.”

“Mẹ, mẹ nói gì vậy? Chuyện này thì có gì mà phiền chứ? Con đã bảo mẹ đến sống chung với tụi con mà mẹ cứ một hai đòi ra ngoại ô ở.”

“Bên kia mẹ mới có bạn chứ. Ở đây thì có gì tốt? Bước ra ngoài toàn là xe với người, chẳng quen ai hết. Không vui.”

Diệp Đình Viễn cười sang sảng, vừa quay đầu đã thấy Diệp Nam Nịnh đứng ngay gần cửa, bèn gọi: “Chị đến rồi.”
Tiếng cười nói đột nhiên im bặt. Mẹ chồng con dâu hai người đồng loạt nhìn qua.

Diệp Nam Nịnh gật đầu: “Con chào bà nội, con chào dì.”

Bà nội vô thức nhìn sang Phó Tiệp một cái, sau đó nói: “Ừ, vào đi, còn đứng đó làm gì?”

Diệp Nam Nịnh bước qua đưa quà lên: “Chúc bà sinh nhật vui vẻ.”

“Cảm ơn con.” Bà nội khách khí nói.

“Con ngồi xuống trước đi, chờ lát nữa là cơm chín rồi. Dì lên lầu kêu ba con xuống.” Phó Tiệp đứng dậy rời đi.

Diệp Nam Nịnh nhấp môi, ngồi xuống sô pha. Diệp Đình Viễn vốn nằm ườn giờ cũng ngồi thẳng dậy. Không khí trong phòng khách trở nên nặng nề suốt nửa phút, sau đó cậu ta mới tìm đề tài hỏi: “Thực tập sao rồi?”

“Khá tốt.”

“Mấy hôm trước em xem diễn đàn trường chị, có vài bài viết bôi nhọ chị bị xóa.” Diệp Đình Viễn nói.
Diệp Nam Nịnh gật gật đầu, rồi đột nhiên quay sang nhìn cậu ta: “Sao em hay dạo trên diễn đàn trường chị vậy?”

“Thì không phải em...” Diệp Đình Viễn ngập ngừng, “Không phải em muốn thi vào đại học B đấy à, thế nên mới tìm hiểu trước một chút. Đại học A, đại học C em cũng có xem cả.”

Diệp Đình Viễn là học sinh lớp mười hai. Cả nhà ai cũng rất xem trọng tương lai của cậu ta.

Diệp Nam Nịnh ngạc nhiên hỏi: “Em không định đi du học à?”

“Tới đó tính sau.” Diệp Đình Viễn cầm lấy một ly nước bắt đầu uống, miệng nói thầm, “Chẳng phải chị cũng không đi à.”

Diệp Nam Nịnh im lặng. Đúng lúc này, Diệp Nghị Vân cũng bước xuống từ phòng làm việc trên lầu, đi vào phòng khách.

Diệp Nghị Vân thoạt trông rất khỏe khoắn, dáng người cao lớn, bình thường vẫn hay rèn luyện, thế nên không có bụng bia quá rõ, chỉ là tóc bạc khá nhiều. Thoạt tiên, ông hỏi bà nội trước: “Mẹ, mẹ có muốn đi nghỉ một lúc không?”
“Được, già cả rồi nên cứ hay buồn ngủ.” Bà nội dứng dậy đấm đấm chân. Phó Tiệp lập tức đỡ bà vào phòng nghỉ ngơi.

Diệp Nam Nịnh nhìn theo hai người họ rời đi, đến khi quay lại mới thấy Diệp Nghị Vân đang nhìn mình, bèn lúng túng gọi: “Ba...”

Diệp Nghị Vân hỏi một câu y hệt Diệp Đình Viễn: “Thực tập sao rồi?”

Diệp Nam Nịnh: “Dạ khá tốt.”

Diệp Nghị Vân: “Tốt chỗ nào?”

Diệp Nam Nịnh: “...”

“Môi trường, lương bổng, đồng nghiệp, cấp trên,... Những vấn đề đó đều có thể triển khai được.” Diệp Nghị Vân nói tiếp.

Diệp Nam Nịnh: “...”

Mỗi lần về nhà sợ nhất là mấy câu này. Người làm cha đương nhiên muốn biết tình trạng của con cái, nhưng cô lại không muốn nói quá nhiều với Diệp Nghị Vân. Lần nào đề tài nói chuyện của họ cũng quá mức nghiêm túc, hệt như lãnh đạo đang đặt câu hỏi, khiến cô cảm thấy lo lắng.
“Môi trường khá tốt, lương bổng khá tốt, đồng nghiệp khá tốt, cấp trên cũng rất tốt.” Diệp Nam Nịnh đáp.

Diệp Nghị Vân: “...”

Không khí càng lúc càng trầm lắng, Diệp Đình Viễn không nhịn được phải cất tiếng: “Ba, tiền tiêu vặt tháng sau của con tăng lên một chút được không?”

“Con lại muốn làm gì nữa?” Diệp Nghị Vân trầm giọng hỏi.

“Tháng sau sinh nhật con, muốn mời các bạn học ăn một bữa ngon.” Diệp Đình Viễn đáp.

“Có cần phải phô trương, lãng phí thế không? Ăn gần trường không phải được rồi sao?”

“Phí sinh hoạt cấp ba của chị Hai hồi đó nhiều hơn con. Ba thật bất công.” Diệp Đình Viễn làu bàu.

“Ba bất công chỗ nào? Hai đứa giống nhau sao?” Diệp Nghị Vân nhất thời nhanh miệng, nói xong rồi trong lòng cũng đánh thịch một tiếng. Ông quay đầu lại nhìn, thấy Diệp Nam Nịnh cũng không có phản ứng gì khác. Diệp Nghị Vân giờ đã học được cách chấp nhận đối với tính cách của đứa con gái này rồi, chỉ quay sang nhìn Diệp Đình Viễn, “Vòi tiền thì kiếm mẹ con đi, đừng hỏi ba.”
“Đi thì đi.” Diệp Đình Viễn vừa định lên lầu thì đã thấy Phó Tiệp bước xuống. Cậu ta nói: “Mẹ, tháng sau sinh nhật con, muốn mời bạn học đi ăn, tiền tiêu vặt cho con thêm một ít được không?”

“Được rồi, muốn quà gì cũng nói luôn đi.” Phó Tiệp hào phóng nói, sau đó bước đến ngồi xuống sô pha.

“Con muốn chiếc xe.” Diệp Đình Viễn hưng phấn nói, “Tháng sau là đủ mười tám rồi.”

“Không thành vấn đề.”

“Em cứ chiều nó đi.” Diệp Nghị Vân nói.

Phó Tiệp liếc ông ta một cái: “Một chiếc xe thôi, cần gì phải keo kiệt như vậy. Em cũng đâu thiếu mấy vạn đó.”

“Mấy vạn?” Diệp Đình Viễn kinh ngạc, “Mẹ, mẹ tính tặng con chiếc xe mấy vạn thôi hả?”

“Chứ sao? Con tưởng tiền là do gió thổi tới chắc?”

“...” Diệp Đình Viễn lại nhìn sang Diệp Nam Nịnh, “Quà sinh nhật mười tám tuổi của chị Hai đắt hơn.”
“Không đua đòi được. Con cũng thi đậu đại học B như chị đi rồi nói tiếp.” Phó Tiệp nói.

Diệp Đình Viễn: “Yên tâm đi, con chắc chắn sẽ đậu được!”

Nghe cuộc nói chuyện của mẹ con hai người, trong đầu Diệp Nam Nịnh lại suy nghĩ luận văn nên viết thế nào, công việc tuần sau phải làm gì, cùng với còn quán nào ngon có thể chia sẻ cho Đỗ tổng nữa?

“Nam Nịnh, giờ phí sinh hoạt của con có đủ dùng không?” Đột nhiên Phó Tiệp lên tiếng hỏi.

Diệp Nam Nịnh sửng sốt, sau đó gật gật đầu: “Dạ đủ. Con đang đi thực tập, sắp phát lương rồi. Dì không cần cho con tiền nữa đâu.”

Phó Tiệp nhìn sang Diệp Nghị Vân: “Anh thấy sao?”

Ánh mắt Diệp Nghị Vân đảo qua Diệp Nam Nịnh một lượt, cuối cùng dừng ở Phó Tiệp, giọng điệu cũng dịu đi: “Em quyết định đi.”

“Anh quyết.”
“Vậy cứ làm theo con bé nói. Nếu đã muốn làm việc ổn định thì cứ xem rốt cuộc có thể làm đến đâu.”

Lúc ăn trưa, hai người cô cũng mang theo gia đình đến. Cả nhà vui vẻ mừng thọ cho bà nội. Bầu không khí trên bàn ăn hòa thuận, yên lành. Hai người cô đầu tiên là hỏi về việc học của Diệp Đình Viễn, sau đó lại nhắc đến chị Cả đang du học ở nước ngoài: “Chừng nào Sương Sương trở về?”

“Con bé hợp tác với bạn học, thành lập một nhãn hàng, giờ đang bận túi bụi, ăn Tết cũng không về.” Nhắc đến con gái lớn của mình, trên mặt Phó Tiệp cũng dâng lên vẻ tự hào.

“Sương Sương giỏi thật. Học cái gì mà thiết kế trang sức, nghe nói kiếm nhiều lắm.” Cô lớn nhất nói.

“Cũng chưa chắc đâu.” Phó Tiệp khiêm tốn.

“Ai da, chắc mà. Mấy đứa nhỏ nhà em đứa nào cũng thông minh. Sương Sương và Nam Nịnh... ha, đều thông minh. Thành tích của Tiểu Viễn cũng khá tốt. Đều có tương lai cả.”
Phó Tiệp nở nụ cười.

Diệp Nam Nịnh vùi đầu ăn cơm, chỉ gắp mấy món đặt trước mặt. Diệp Đình Viễn ngồi bên cạnh đột nhiên đứng dậy, đổi vài đĩa đồ ăn trước mắt, miệng lẩm bẩm: “Sao cứ đặt mấy món con thích ở xa không vậy?”

“Không lễ phép.” Phó Tiệp khiển trách. Diệp Đình Viễn lại làm mặt xấu.

Diệp Nam Nịnh lén nhìn Diệp Đình Viễn, sau đó tiếp tục gắp đồ ăn trước mắt. Mùi vị các món đều khá ngon.

Cơm nước xong xuôi, Diệp Nghị Vân lại vào phòng làm việc bận rộn, nhóm phụ nữ ở lại phòng khách trò chuyện với bà nội. Diệp Nam Nịnh rụt rè, bất an ngồi một bên, vừa không thể chen vào cuộc nói chuyện mà cũng chẳng biết nên hòa nhập với bọn họ thế nào.

“Chị Hai, đi, chơi với em mấy ván game.” Diệp Đình Viễn gọi.

Diệp Nam Nịnh đứng dậy đi cùng cậu ta. Hai người ngồi trên thảm, Diệp Đình Viễn mở máy, trực tiếp bắt đầu trò chơi.
Hai chị em không nói chuyện với nhau nhiều, gần như chỉ có Diệp Đình Viễn thi thoảng lại hét lên một tiếng. Sau khi thắng liền mấy ván, Diệp Đình Viễn hưng phấn muốn kêu lên, vươn tay toan đập tay. Nhưng vừa nhìn đến bản mặt than lạnh lùng của Diệp Nam Nịnh, cậu ta lại nhụt chí, hai tay ngượng ngùng giơ lên giữa không trung. Diệp Đình Viễn vừa định rút về thì bất chợt nghe thấy hai tiếng vang thanh thúy.

Bép——

Diệp Nam Nịnh đập tay với cậu ta.

Diệp Đình Viễn kinh ngạc nhìn qua, thấy biểu cảm trên mặt đối phương không có biến đổi gì bèn chậm rãi cầm lấy tay cầm, nhìn chằm chằm vào màn hình TV, vừa bắt đầu ván tiếp theo vừa hỏi: “Tiệc sinh nhật tháng sau của em chị có đến không?”

Mắt Diệp Nam Nịnh vẫn nhìn thẳng, miệng đáp: “Chị đâu quen bạn bè của em.”

“Bọn nó ai cũng biết chị. Trường tụi em vẫn còn lưu truyền thần thoại về chị kia kìa. Tụi nó muốn gặp huyền thoại bất bại vừa xinh đẹp vừa thông minh là chị đây.” Diệp Đình Viễn nói.
“Chị cũng không phải ngôi sao, nghệ sĩ, có gì mà muốn gặp.” Diệp Nam Nịnh nói xong lại bồi thêm một câu, “Yên tâm đi, quà sẽ đưa đến tay em.”

Diệp Đình Viễn bĩu môi.

Chơi thêm một lúc nữa thì Diệp Nam Nịnh buông tay cầm: “Chị đi vệ sinh đã.”

Trong phòng Diệp Nam Nịnh có sẵn nhà vệ sinh. Cô khẽ khàng đi về phòng, nào ngờ lúc đi ngang ngả rẽ hành lang lại nghe thấy tiếng của cô lớn dưới lầu: “Đúng rồi, nghe nói Nam Nịnh đi làm ở Chính Hòa. Phó Tiệp, em không lo gì hết à?”

“Lo cái gì?”

“Em xem Sương Sương kìa, một hai đòi đi học cái gì mà thiết kế trang sức. Chị thấy ý của Tiểu Viễn sau này cũng là muốn đi làm bên máy tính với trí tuệ nhân tạo gì gì đó. Trong ba đứa nhỏ, chỉ có Nam Nịnh là học tài chính, giờ còn đang thực tập ở Chính Hòa, chẳng phải là tính toán cho tương lai đấy sao? Sau này công ty của Nghị Vân còn không phải cho nó kế thừa? Em cực khổ bao nhiêu năm qua, giúp Nghị Vân nuôi con gái đã đủ vất vả rồi, cũng phải suy tính cho con mình một chút nữa.”
Phó Tiệp không tiếp lời. Cô Út nói: “Chị, đâu nói vậy được. Nam Nịnh cũng là người nhà họ Diệp mà.”

“Nhưng rốt cuộc vẫn không phải do em dâu sinh ra.” Cô lớn thở dài một tiếng, “Suy cho cùng thì cũng tại anh em của tụi mình hồ đồ. Em dâu còn phải thu dọn giúp nó, nuôi nấng Nam Nịnh đàng hoàng. Chỉ mong sau này Nam Nịnh nhớ rõ ân tình này.”

Phó Tiệp mỉm cười nói: “Gia hòa vạn sự hưng*.”

*Gia đình hòa thuận thì cái gì cũng hưng thịnh.

Diệp Đình Viễn đợi mãi mới thấy Diệp Nam Nịnh trở về chơi game. Cậu ta không nhịn được đánh tiếng hỏi: “Sao chị lâu thế? Bị bón à?”

Khóe môi Diệp Nam Nịnh co giật, sau đó ngồi xuống tiếp tục chơi.

“Từ từ, em nghe điện thoại cái.” Diệp Đình Viễn đột nhiên cầm lấy điện thoại, nhổm dậy nằm nhoài ra bên mép giường, cười híp mắt bắt máy: “A lô, tìm mình chi thế?”
Không biết bên kia nói gì mà Diệp Đình Viễn lại khảy khảy chân, che miệng cười, sau đó bày ra vẻ nghiêm túc mà trả lời: “Được. Sinh nhật mình cậu nhất định phải đến đấy. Không có quà thì mình không kèm cậu học đâu.”

Cúp điện thoại, Diệp Đình Viễn nhảy trên giường mấy cái. Mãi đến khi thấy Diệp Nam Nịnh nhìn mình với gương mặt không cảm xúc, cậu ta mới ngại ngùng gãi đầu.

“Bạn gái à?” Diệp Nam Nịnh vốn không muốn nhiều chuyện, nhưng giọng nói bên kia điện thoại rõ ràng là một cô gái, lại chưa thấy Diệp Đình Viễn ấu trĩ như thế bao giờ, cô mới không kiềm được mà hỏi nhiều một câu.

Cô cũng không trông mong sẽ nhận được đáp án. Nào ngờ vừa quay đầu đã nghe thấy Diệp Đình Viễn nói: “Còn chưa phải. Chị, chị bày cách cho em đi.”

Diệp Nam Nịnh sửng sốt.
Từ nhỏ thì Diệp Đình Viễn đã được chăm sóc rất tốt. Gần như tất cả mọi chuyện đều có Phó Tiệp lo cho, thế nên rất hiếm khi cậu ta tìm ai khác giúp đỡ, càng không cần phải nói đến người thoạt trông chẳng mấy gì thân thiện, gần gũi là Diệp Nam Nịnh.

“Cách gì?”

“Em cho chị xem.” Diệp Đình Viễn mở album, bày ra cho cô xem một bức ảnh. Một cô gái đang quay đầu, hình như phát hiện mình bị chụp lén, nhưng lại không hề tức giận mà còn nhìn thẳng vào ống kính cười thật ngọt ngào, “Thế nào? Có đẹp không?”

“Đẹp.”

“Để cậu ấy làm bạn gái em thì sao?”

“Tự em quyết định đi. Chỉ có em mới biết mình thích người ta hay không.”

“Em không chắc nữa. Em tương đối muốn kiểu yêu đương lâu dài hơn, không muốn tùy tiện. Nếu sau này không thể ở bên nhau thì thôi em không làm mất thời gian của người ta.” Diệp Đình Viễn nói.
Diệp Nam Nịnh kinh ngạc nhìn cậu ta: “Em cũng chín chắn đấy chứ.”

“Chứ sao.” Diệp Đình Viễn hừ hừ, bấy giờ mới bày ra vẻ đáng yêu mà tuổi của cậu ta nên có. Bình thường ở nhà cứ quá nghiêm nghị, đứng đắn, “Chị, có không ít người theo đuổi chị đúng không? Chị cảm thấy thích rốt cuộc là gì? Chắc chị đã từng thích một người rồi chứ?”

Diệp Nam Nịnh im lặng.

“Có thật hả? Là trước kia hay bây giờ?” Diệp Đình Viễn hiếu kỳ hỏi, “Chị yên tâm, em tuyệt đối sẽ không kể với ai, đây là bí mật giữa hai ta. Chị cũng không được nói cho ba mẹ, bằng không họ lại quở em không lo học.”

Diệp Nam Nịnh nhìn cậu ta mấy lần, cuối cùng nhỏ giọng nói: “Bây giờ.”

“Ai vậy? Em biết không?”

Diệp Nam Nịnh lắc đầu, sợ đối phương hỏi quá nhiều nên đánh lảng sang chuyện khác: “Vậy còn em? Người em thích là ai? Bạn học à?”
“Ừm, học sinh chuyển trường.” Diệp Đình Viễn cười nói, “Em chỉ có thể nói cho chị biết rằng cậu ấy họ Đỗ. Nếu tháng sau chị đến tiệc sinh nhật của em, nói không chừng có thể tận mắt nhìn thấy cậu ấy.”

Quá hấp dẫn. Nếu Diệp Nam Nịnh không phải đứa sợ giao tiếp xã hội thì nói không chừng cô sẽ đi nhìn một cái.

Chẳng qua... trùng hợp ghê, người cô thích cũng họ Đỗ.

...

“Đỗ Hà Nhược! Nói em biết bao nhiêu lần rồi. Đừng có ôm cái điện thoại suốt ngày!” Đỗ Khê Nhiễm quát.

“Cái gì chứ! Em làm xong hết bài tập rồi, quát cái gì mà quát.” Đỗ Hà Nhược trả lời.

“Chắc làm xong hết chưa? Lấy ra chị kiểm tra.” Đỗ Khê Nhiễm nói.

Đỗ Hà Nhược rối rắm mấy giây rồi nói: “Còn mấy câu khó quá chưa làm.”

“Không biết làm mà còn không đi hỏi à? Lấy ra chị dạy cho.”
“Không cần. Em tìm được anh thầy dạy rồi.” Đỗ Hà Nhược cầm điện thoại trở về phòng, để lại một mình Đỗ Khê Nhiễm ở bên ngoài bực bội.

Tức chết rồi. Lúc nào trường học nghỉ cũng là lúc Đỗ Khê Nhiễm nhức đầu nhất, cứ cự cãi vì mấy chuyện cỏn con. Nhiều lúc nổi đóa, cô lại không nhịn được mà muốn gọi điện cho ba mẹ, đưa con nhỏ đang trong thời kì nổi loạn này về quê đi học. Nhưng nghĩ đến trình độ giáo dục ở quê, cô đành phải giữ Đỗ Hà Nhược ở lại thành phố B, bỏ tiền cho con bé đi học trường tư nhân quý tộc, chỉ mong sau này nó có tương lai hơn, hoặc mở mang tầm mắt, chứng kiến bộ mặt thành phố một chút cũng được. Thế nên vừa thấy em gái chơi điện thoại, Đỗ Khê Nhiễm đã lên tăng xông, mặc định rằng con bé này lại đang chểnh mảng việc học.
Cô nói chuyện này cho Chương Mịch Song nghe. Chương Mịch Song chạy thẳng đến nấu cơm cho hai chị em, còn trấn an cô: “Cậu so đo với nó mấy chuyện này làm chi? Bây giờ đứa nào mà không chơi điện thoại. Huống hồ con bé cũng lớn vậy rồi, có thế giới riêng, cậu cũng đừng quản chặt quá, coi chừng nó trách cậu đấy.”

“Nó còn dám trách mình á? Mình không đánh gãy chân nó mới là lạ.” Đỗ Khê Nhiễm nói oanh oang hướng cửa.

“Cậu nỡ sao?” Chương Mịch Song buồn cười đẩy đối phương về phía nhà bếp, “Nào, tối tay muốn ăn gì, mình làm cho hai người.”

“Gà cay, đầu cá hấp ớt băm.” Đỗ Khê Nhiễm gọi món xong thì ngồi trên chiếc ghế chân cao phía bên nhà bếp, nhìn bạn thân nấu ăn, “Cậu nói xem, hồi xưa lúc tụi mình nổi loạn cũng có bướng như bây giờ đâu?”

“Đó là do hồi xưa tụi mình không có điện thoại thông minh, nổi loạn theo kiểu khác thôi.” Chương Mịch Song vừa xắt rau vừa nói, “Cậu quên rồi à? Lúc học cấp ba cậu còn yêu đương nữa mà.”
Đỗ Khê Nhiễm nghẹn: “Đừng nhắc nữa. Cơm tất niên ăn từ năm ngoái cũng phải ói ra.”

“Bóng ma tâm lý lớn vậy sao?” Chương Mịch Song buồn cười nói.

“Chứ sao? Từ nhỏ tới lớn chỉ có đúng một lần yêu đương chớp nhoáng đó, đã vậy trải nghiệm còn không được tốt.” Đỗ Khê Nhiễm bĩu môi.

“Không mất hứng thú với đàn ông thật đấy chứ?” Chương Mịch Song cười nói.

Đỗ Khê Nhiễm nhún vai: “Không biết. Dù sao cứ nghĩ đến cảnh yêu đương với gã nào đó là thấy rất phiền, không thực tế bằng kiếm tiền.”

Chương Mịch Song cười sang sảng: “Được rồi. Cậu sớm ngày trở thành phú bà đi, mình đá bạn trai, qua sống cùng cậu.”

“Cũng không phải không được.” Đỗ Khê Nhiễm cũng cười, “Phụ nữ mới hiểu phụ nữ nhất. Nói không chừng sống cùng nhau sẽ vui sướng hơn thì sao, phải không?”
“Phải, phải.” Chương Mịch Song cười.

Đến lúc ăn cơm, Đỗ Hà Nhược mới bước từ phòng ra như không có chuyện gì, tay còn cầm bài thi: “Câu này em làm thế nào?”

Đỗ Khê Nhiễm đặt bài thi lên bàn, vừa ăn cơm vừa xem. Đỗ Hà Nhược bèn nói chuyện với Chương Mịch Song, tám hết mấy chuyện mới hỏi: “Chị, sao còn chưa làm ra nữa? Đừng nói chị không được nha?”

“Nói ai không được đấy? Chị chỉ không thể làm hai việc cùng lúc thôi. Chờ cơm nước xong chị tính cho mày xem.” Đỗ Khê Nhiễm cất bài thi vào túi xách bên cạnh như thật.

Cơm nước xong, Chương Mịch Song và Đỗ Khê Nhiễm liếc mắt nhìn nhau, sau đó cùng nói với Đỗ Hà Nhược: “Chị với chị em ra ngoài tản bộ. Em ngoan ngoãn ở nhà, ngủ sớm chút nha.”

“Đi mau, đi mau.” Đỗ Hà Nhược vui vẻ trở về phòng.

“Ha, nó còn ước gì mình không về nữa kìa.” Đỗ Khê Nhiễm “chậc” một tiếng, theo Chương Mịch Song đến quán bar.
Cô không thích uống rượu khi bàn chuyện làm ăn, nhưng nếm một chút khi gặp gỡ bạn bè, giải khuây thì vẫn được. Công việc tồn đọng quá nhiều vấn đề, dù sao cũng phải tìm chỗ xả bớt.

Đỗ Khê Nhiễm mới uống được non nửa ly rượu thì cũng đã than phiền với Chương Mịch Song đến mấy chuyện trong công việc. Tửu lượng của Chương Mịch Song tốt hơn cô nhiều, vừa nghe lảm nhảm vừa uống thoả thích. Trong lúc lơ đễnh, cô phát hiện mấy người đàn ông đồng loạt nhìn về một hướng nào đó. Trông theo tầm mắt họ, cô thấy một người đang ngồi trên chiếc ghế dài ở góc xéo đằng trước, bèn chọt chọt Đỗ Khê Nhiễm: “Nhìn kìa, chỗ kia có người đẹp, trông cũng lộng lẫy thật.”

“Mình đang mắng sếp với cậu, cậu lại ở đây ngắm nghía người đẹp?” Đỗ Khê Nhiễm cạn lời nhìn theo.
“Thôi mà. Con người ai cũng hướng đến cái đẹp. Ngắm người đẹp nhiều đi, bổ mắt.” Chương Mịch Song đùa giỡn nói, “Không phải cậu nói muốn tìm một nàng để sống cùng à? Đừng tìm mình, tìm người đẹp kia đi. Trời đẹp quá, đẹp đến mức làm mình cong luôn.”

Vừa nói dứt câu thì Đỗ Khê Nhiễm đã uống cạn ly rượu, đứng dậy xách túi bước về phía chiếc ghế dài.

“Ấy, cậu sao vậy? Định đi thật à? Có phải uống quá chén rồi không?” Chương Mịch Song vội vàng đuổi theo.

Bước đến bên chiếc ghế dài, thấy bạn thân ngồi phịch xuống chỗ đối diện với người đẹp, Chương Mịch Song đành phải cắn răng nói: “Ngại quá, bạn tôi cô ấy uống...”

“Đỗ tổng.” Người đẹp đột nhiên cất tiếng gọi.

“Đỗ tổng... Đỗ tổng?” Chương Mịch Song lặp lại hai lần, rồi bất chợt nhìn sang Đỗ Khê Nhiễm, “Hai người quen nhau?”
Đỗ Khê Nhiễm gật đầu: “Đây là sinh viên thực tập của mình.”

Chương Mịch Song thầm tán thưởng, sà xuống ngồi bên cạnh, ánh mắt không ghìm được mà nhìn ngắm Diệp Nam Nịnh: “Sao bồ không nói con bé đẹp tới vậy?”

“Tại sợ cậu lộ ra biểu cảm như bây giờ đấy.” Đỗ Khê Nhiễm nói xong lại nhìn sang Diệp Nam Nịnh, “Một mình à?”

Diệp Nam Nịnh ôm ly rượu gật gật đầu, sau đó nghi hoặc nhìn sang Chương Mịch Song.

“Chị là bạn nối khố của nó.” Chương Mịch Song cười chào hỏi.

“Chào chị.” Diệp Nam Nịnh lại cúi đầu nhấp thêm ngụm rượu.

“Đi một mình không sợ nguy hiểm sao?” Đỗ Khê Nhiễm hỏi.

Diệp Nam Nịnh lắc đầu: “Không say đâu. Em còn biết Tán Đả* với Muay Thái nữa.”

*Tán Đả (Sanda) là một trong ba trường phái của Tán Thủ, hay còn gọi là Tán Thủ dân sự.
Chương Mịch Song: “Lợi hại.”

Đỗ Khê Nhiễm liếc bạn thân một cái rồi nói: “Vậy ngồi chung đi.”

Chương Mịch Song lại gọi bartender đến mở rượu. Đỗ Khê Nhiễm dò hỏi: “Em chỉ đến uống rượu thôi hay là tâm trạng không được vui?”

Diệp Nam Nịnh nhìn ly rượu, nói: “Đỗ tổng, em muốn... nghỉ việc.”

Đỗ Khê Nhiễm sửng sốt, nhìn thẳng vào Diệp Nam Nịnh: “Tại sao? Cho chị một lí do.”

“Em... không muốn làm ở Chính Hòa, muốn đổi sang công ty khác.” Diệp Nam Nịnh chậm rãi nói.

Đỗ Khê Nhiễm nhìn nét mặt thương cảm của cô nàng, cất tiếng hỏi: “Nói thật lòng không?”

Diệp Nam Nịnh ngước lên nhìn Đỗ Khê Nhiễm, rồi gật đầu.

“Nếu thật sự muốn đi thì tại sao lại khóc?”

Nghe thế, Diệp Nam Nịnh quẹt khóe mắt, phát hiện mình thế mà lại rơi lệ, bèn cuống quít tìm khăn giấy. Chợt có người chìa khăn giấy ra trước mặt, cô nhận lấy, lau nước mắt.
Đỗ Khê Nhiễm cũng không hỏi nguyên nhân cụ thể, chỉ theo bản năng nghĩ là do những lời đồn đại trên diễn đàn, bèn dịu giọng nói: “Nếu không muốn đi thì đừng dao động. Cứ cố gắng làm việc là được, không ai có thể đảm bảo tương lai cho em ngoài bản thân em. Đừng để người khác dễ dàng làm ảnh hưởng đến quyết định của chính em.”

Diệp Nam Nịnh gật đầu.

Chương Mịch Song phát hiện bầu không khí không đúng lắm, thế là quyết định nhường không gian riêng lại cho hai người. Cô nói: “Mình vào nhà vệ sinh cái.”

“Cảm ơn Đỗ tổng.” Diệp Nam Nịnh nói.

“Nếu muốn cảm ơn thì giúp chị một chuyện đi.” Đỗ Khê Nhiễm nói.

“Chuyện gì?”

Đỗ Khê Nhiễm chuyển sang ngồi bên cạnh cô, mùi rượu trên người chị cũng bay đến. Diệp Nam Nịnh cứng đờ cả người, mắt ướŧ áŧ nhìn đối phương. Dưới ánh đèn màu rực rỡ, những đường nét trên gương mặt Đỗ Khê Nhiễm càng trở nên quyến rũ động lòng người.
Diệp Nam Nịnh vô thức nuốt nước bọt, ngơ ngác nhìn Đõ Khê Nhiễm, tò mò không biết chị sẽ yêu cầu cô làm gì?

Có khi nào là uống nhiều rồi làm liều không (/ω)

“Em còn chưa tốt nghiệp, chắc là vẫn làm được toán lớp mười hai đúng không?” Đỗ Khê Nhiễm lấy một tờ bài thi ra đưa cho Diệp Nam Nịnh, “Hai bài cuối cùng ấy, em thử xem?”

Diệp Nam Nịnh: “...”

Chương Mịch Song tính toán thời gian, cảm thấy hai người chắc là đã nói xong mới bước từ nhà vệ sinh trở lại băng ghế. Nào ngờ vừa đặt mông ngồi xuống đã thấy trong khung cảnh men rượu và kí🇨Ꮒ ŧìиᏂ đan xen, cô nàng sinh viên thực tập xinh đẹp đang ngoan ngoãn làm bài, mà Đỗ Khê Nhiễm thì ngồi một bên giám sát.

Chương Mịch Song: “...”

Đỗ Khê Nhiễm, bỏ đi mà làm người!

_____________

Hòi trước chương ngắn 2k mấy. Từ giờ mỗi chương trung bình 3-4k chữ nên chắc mỗi ngày mụt chương là hết nấc 🥲.