Tỏ Tình Xong, Tôi Lộ Thân Phận

Chương 34



TỎ TÌNH XONG, TÔI LỘ THÂN PHẬN - CHƯƠNG 34

Tác giả: Kiến Kình Lạc

Edit: Alex

______________

Đỗ Khê Nhiễm và người môi giới nhìn nhau, đều thấy được sự hoang mang trong mắt đối phương, thậm chí còn hoài nghi là ảo giác.

Chính vào lúc bọn họ còn đang lơ ngơ như lạc trong sương mù thì Diệp Nam Nịnh đã bước vào, hơn nữa còn cứng đờ chen giữa hai người họ, dù rằng không gian trong thang máy hãy còn rất rộng.

Đỗ Khê Nhiễm nghiêng đầu nhìn cô nàng, mặt đầy nghi hoặc: "Sao em lại ở đây?"

Diệp Nam Nịnh nghẹn mất một lúc, sau mới nói: "Em đến tìm Đỗ tổng ăn cơm."

"Ăn cơm gì?"

"Cơm tối. Em muốn hỏi chị tối muốn ăn gì để tiện đi mua đồ nấu." Diệp Nam Nịnh cảm thấy tài bịa chuyện của mình đúng là càng lúc càng giỏi, giờ mở miệng nói dối mà mặt đã không hề đỏ.

"Thế là em lặn lội từ xa đến đây?" Đỗ Khê Nhiễm thật sự không biết phải diễn tả tâm trạng phức tạp của mình lúc này thế nào. Cô vừa kinh ngạc, vừa tò mò, còn có một chút cảm động. Đương nhiên, nhiều nhất vẫn là hoang mang: "Sao em biết chị ở đây?"


"Không xa." Diệp Nam Nịnh nói.

Đỗ Khê Nhiễm: "..." Trọng điểm là cái này sao?!

Đỗ Khê Nhiễm không muốn tiếp tục kì kèo với cô nàng về việc có xa hay không, tại sao lại ở đây nữa, bởi vì còn một nghi vấn lớn hơn đang lù lù ngay trước mắt: "Câu em vừa nói là có ý gì? Em phản đối cuộc hôn nhân gì cơ?"

Diệp Nam Nịnh nghiêng đầu nhìn Đỗ Khê Nhiễm không chớp mắt: "Đỗ tổng, chị tốt lắm, tốt cực kì."

"Thế thì sao? Giờ lại biến thành khẩu hiệu đa cấp rồi à?" Đỗ Khê Nhiễm hỏi.

Diệp Nam Nịnh lắc đầu, chán nản nhìn mặt đất dưới chân, bộ dạng cụp mi cúi mắt thoạt trông có phần đáng thương: "Em chỉ hy vọng chị có thể suy nghĩ kĩ hơn. Chuyện quan trọng như thế đừng quyết định qua loa."

Người môi giới lúc này cũng đã nghe hiểu, đây là đến phá đám chuyện làm ăn của anh ta!


Anh ta lập tức xen mồm: "Cô Đỗ, khó khăn lắm mới gặp được mối thích hợp, đương nhiên phải xuống tay càng nhanh càng tốt. Bỏ qua cơ hội này thì sẽ không gặp được nữa, cô nói có phải vậy không?"

Diệp Nam Nịnh quay phắt lại lườm anh ta. Mặt mũi bình thường, không biết tự tin ở đâu ra, làm sao mà xứng với Đỗ tổng dịu dàng xinh đẹp tốt bụng hào phóng trang nhã sang trọng phong thái tuyệt trần mà lại không đánh mất vẻ đáng yêu nghịch ngợm của cô chứ! Hừ!!

Người môi giới bị ánh mắt của Diệp Nam Nịnh làm sợ hãi, song vẫn phải tiếp tục kéo mối làm ăn, bèn lên tiếng hỏi dò: "Cô Đỗ, người đẹp này là?"

"Bạn tôi." Đỗ Khê Nhiễm đáp.

Đồng tử Diệp Nam Nịnh run run, lòng mừng thầm. Lần này Đỗ tổng không giới thiệu cô là sinh viên thực tập nữa, mà là bạn rồi!


Trong lòng người môi giới đã có tính toán. Nếu bọn họ đều là bạn của nhau thì anh ta không thể thẳng thừng bật lại người đẹp này được, cách tốt nhất chính là mượn sức.

"Cô Đỗ, nếu bạn cô đã đến thì cùng vào xem thử đi. Đảm bảo mọi người sẽ thích căn hộ này." Người môi giới nói.

Đỗ Khê Nhiễm gật gật đầu, đi theo anh ta bước ra khỏi thang máy. Diệp Nam Nịnh cũng theo sau.

Người môi giới lấy ra một đống chìa khóa, bắt đầu tìm chìa của cánh cửa này.

Diệp Nam Nịnh: Nhà giàu!

"Căn hộ này vừa trống, trang hoàng còn mới nguyên." Người môi giới đẩy cửa, giới thiệu, "Nếu mọi người dọn vào thì có thể miễn việc trang hoàng, trực tiếp xách đồ vào ở luôn. Diện tích cũng rất lớn. Phòng khách này có thể ngăn ra, hiệu ứng thị giác trông sẽ rộng hơn."

Đỗ Khê Nhiễm dạo quanh căn hộ, người môi giới dẫn cô tham quan, giới thiệu khắp nơi: "Đây là nhà vệ sinh, bên khô bên ướt riêng biệt, còn có bồn tắm, rất thích hợp cho nữ giới các cô ngâm mình. Đi làm về mệt mỏi là có thể tắm táp thư giãn một chút."
Diệp Nam Nịnh nghe được một lúc, không khỏi cảm thấy đau thương.

Đã bắt đầu thương lượng nên trang hoàng, sinh sống thế nào trong nhà luôn rồi, phải chăng bước tiếp theo chính là gặp cha mẹ hai bên, chọn ngày làm đám cưới?

QAQ

Cuối cùng, ba người bước ra ban công. Đỗ Khê Nhiễm nhìn phong cảnh bên ngoài. Người môi giới hỏi cô có thích không, cô chỉ trả lời nước đôi, lấp lửng: "Vẫn nên chờ bạn tôi đến cho nó quyết định thì hơn."

"Được, không thành vấn đề." Người môi giới nói.

Đỗ Khê Nhiễm gửi cho Chương Mịch Song một tin nhắn, giục đối phương mau tới đây. Cô thật sự không muốn ứng đối với anh cò nhà nhiệt tình này nữa.

Cất điện thoại, Đỗ Khê Nhiễm chợt nhận ra hình như mình bỏ quên thứ gì đó. Cô đảo một vòng tại chỗ, lại lục lọi tìm kiếm trong túi, sau đó mới sực nhớ ra... Con bé đi theo cô đâu rồi?
"Diệp Nam Nịnh." Đỗ Khê Nhiễm gọi một tiếng, không ai trả lời.

"Diệp Nam Nịnh, em chạy đâu rồi?" Đỗ Khê Nhiễm vội tìm kiếm khắp nơi.

"Cô Đỗ, bạn cô ở đây." Người môi giới chỉ vào cô nàng trong nhà vệ sinh, nói.

Đỗ Khê Nhiễm bước đến cửa trông vào, thấy Diệp Nam Nịnh đang ngồi trên nắp bồn cầu, mặt mày đờ đẫn, trông như đang tự vấn nhân sinh nhưng thật ra càng giống bị táo bón.

"Em sao vậy?" Đỗ Khê Nhiễm thở phào nhẹ nhõm, bước đến ngồi xuống trước mặt cô nàng mà véo má, "Ngồi đây ngẫm gì thế?"

Diệp Nam Nịnh hồi thần, mắt đảo vòng rồi dần dừng lại trên mặt Đỗ Khê Nhiễm: "Đỗ tổng..." Giọng mềm nhũn, ai không biết còn tưởng cô nàng chịu thiệt thòi gì lớn lắm.

"Chị đây." Đỗ Khê Nhiễm hỏi, "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Nói chị nghe."

Diệp Nam Nịnh quay mặt đi không nhìn nữa. Cô sợ mình sẽ yếu đuối mà rơi nước mắt. Đỗ tổng tốt như thế, sau này phải kết hôn, ở nhà mới cùng người khác, chỉ mới nghĩ đến thôi đã muốn tan nát cõi lòng rồi.
"Có phải em gặp chuyện gì không?" Đỗ Khê Nhiễm liếc nhìn lòng bàn tay cô nàng, không thấy điện thoại. Mới vừa nãy cũng không thấy em gọi cho ai, thật sự không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Thế mà con bé này còn chẳng chịu mở miệng, cứ trưng cái vẻ "cứ mặc em tủi thân chết đi" ra.

Chính vào lúc Đỗ Khê Nhiễm định gặng hỏi thì Diệp Nam Nịnh lại đột nhiên liếc mắt nhìn cậu chàng mặc đồ tây đang đứng ngoài cửa. Trong lòng cô chua lòm, hoàn toàn không sợ phải giao tiếp với người lạ nữa mà hỏi thẳng: "Anh tên gì?"

Đỗ Khê Nhiễm sửng sốt, nghi hoặc nhìn về phía người môi giới.

Người môi giới mờ mịt nhìn chung quanh, sau đó trỏ vào bản thân mình, hỏi: "Người đẹp, cô đang hỏi tôi hả?"

Diệp Nam Nịnh gật gật đầu, lặp lại lần nữa: "Anh tên gì?"

"Tôi tên Lưu Lập Phát." Người nọ dè dặt đáp. Dù có hơi khó tin nhưng anh ta vẫn không nhịn được mà để suy nghĩ bay xa một chút. Chẳng lẽ người đẹp này đang... tiếp cận mình?
"Mấy tuổi rồi?" Diệp Nam Nịnh lại hỏi.

Người môi giới: "..." Là đang tiếp cận đúng không? Đây là tiếp cận đúng không! Trời xanh ơi, không ngờ còn có một ngày tôi được một cô nàng xinh đẹp tiếp cận!?

Người môi giới chỉnh lại cà vạt, hắng giọng nói: "Hai sáu."

Quá nhỏ. Đỗ tổng cũng đã hai chín, không xứng với chị... Khoan đã, đây chính là gái lớn ba ôm gạch vàng*?

*Tục ngữ của Trung Quốc, đại ý là cưới vợ lớn hơn ba tuổi thì tốt.

Diệp Nam Nịnh đành phải hỏi sang vấn đề tiếp theo: "Trong nhà có bao nhiêu anh chị em?"

"Con một." Người môi giới đỏ mặt, "Gia đình có vài căn nhà, sau này sẽ để hết cho tôi. Bản thân tôi cũng có ít tiền tiết kiệm, định cuối năm sẽ đổi xe mới."

Diệp Nam Nịnh không biết nhà mà anh ta nói là nhà như thế nào, chẳng lẽ đều nằm trong tiểu khu này? Thế thì tính sao cũng xem như có tiền có của. Cuối năm còn định đổi siêu xe, đối với giai cấp làm công ăn lương mà nói thì quả là một đối tượng xem mắt không tồi.
Nghĩ đến đấy, Diệp Nam Nịnh lại ủ rũ cúi đầu.

Dù có muốn ngăn cản cuộc hôn nhân này đi nữa thì cô cũng đâu có tư cách gì? Cô chỉ là sinh viên thực tập của Đỗ tổng, mới quen biết nhau chưa được hai tháng, quá lắm thì cũng chỉ xem như một người bạn, người hàng xóm mới mà thôi. Sao Đỗ tổng lại vì cô mà từ bỏ hạnh phúc của cá nhân chị cho được?

"Em sao vậy?" Đỗ Khê Nhiễm phát hiện cô nàng này rất lạ. Từ lúc vừa gặp nhau đến giờ, em đã làm rất nhiều hành động kì quái, đặc biệt là hiện tại, thế mà lại đi dò hỏi cặn kẽ một người môi giới nhà đất.

Lại trông sang gương mặt đỏ ửng cùng ánh mắt nóng lòng muốn thử của người môi giới, Đỗ Khê Nhiễm khϊếp sợ... Không thể nào? Chẳng lẽ Diệp Nam Nịnh thích kiểu bạn trai thế này?

Tuy nói yêu đương là tự do, người khác không thể tùy tiện can thiệp nhưng cô vẫn giữ lại một chút ấn tượng cố hữu. Cô bé giỏi giang như Diệp Nam Nịnh, người em thích không nói phải là thiên chi kiêu tử, đại gia bạc triệu nhưng ít nhất cũng đâu thể nào gặp được một cách qua loa như thế?
Chẳng lẽ Diệp Nam Nịnh có gu lạ? Giống như trong tiểu thuyết tổng tài bá đạo thì tổng tài bá đạo hay đắm đuối mấy cô nàng lau công ấy? Thế nên vừa rồi em mới rối quá mà nói bừa cái gì phản đối cuộc hôn nhân này? Giờ lại rầu rĩ héo hon, hóa ra là vừa gặp đã trúng tiếng sét ái tình với người môi giới, giờ đang chìm trong muộn phiền yêu đương?

Diệp Nam Nịnh còn nhỏ, Đỗ Khê Nhiễm sợ cô nàng bị tiểu thuyết trên mạng làm lệch lạc suy nghĩ. Cần phải để em cảm nhận được rằng tình yêu ở hiện thực và tình yêu trong ảo tưởng là hai thứ khác nhau.

Vì thế, Đỗ Khê Nhiễm hỏi người môi giới: "Công việc này của anh có bận rộn không?"

"Cái này còn tùy theo mùa đông hay vắng, nhưng mà nhìn chung thì vẫn l rất bận." Trả lời xong, chẳng hiểu sao người môi giới lại có cảm giác như đang đi xem mắt.
Sao thế này? Không phải chúng ta đang xem nhà ư?

Diệp Nam Nịnh liếc nhìn Đỗ Khê Nhiễm một cái, thầm nghĩ chị đã bắt đầu quan tâm đến công việc của người này luôn rồi. Trong lòng cô lại thêm phần chán nản, bèn hỏi thăm: "Vậy có tiện nếu hỏi thu nhập của anh không?"

Ánh mắt người môi giới run rẩy. Đã hỏi đến thu nhập luôn rồi, có khả năng lắm chứ!

Nhưng anh ta lại không rõ nhà gái yêu cầu khoảng bao nhiêu, thế nên đáp lại bằng câu đùa trên mạng: "Lương tháng chưa tới trăm vạn."

Diệp Nam Nịnh hít hà một hơi, kinh ngạc nhìn đối phương.

Thấy thế, Đỗ Khê Nhiễm lại thầm lắc đầu, cảm thấy chuyện này quá nửa là sẽ thành. Cô không khỏi tiếc nuối thay cho Diệp Nam Nịnh... Từ đã, tại sao lại phải tiếc nuối cho cô nàng? Tìm được người thích không phải nên chúc mừng ư?
Trong lòng Đỗ Khê Nhiễm thoáng qua một cảm xúc khác thường, rồi cô sực nhận ra, người này đang lừa gạt!

Sao cô lại quên mất chứ? Gã này là người môi giới nhà đất thôi, lương tháng sao có thể gần trăm vạn cho được? Gã đang lừa cô nàng sinh viên thực tập ngây thơ của cô!

Đỗ Khê Nhiễm thầm nổi nóng. Cô nhìn người môi giới bằng ánh mắt bất thiện, sau đó kéo Diệp Nam Nịnh nói: "Chị có lời muốn nói với em, theo chị qua đây."

Hai người bước vào một góc. Người môi giới thấp thỏm đứng gần đó đợi, cũng không biết hai người họ đang thảo luận chuyện nhà cửa hay là chuyện xem mắt.

Diệp Nam Nịnh nghiêng đầu ngó người môi giới một cái, sau đó thu lại ánh nhìn. Thấy đỗ Khê Nhiễm đang nhìn đăm đăm vào mình không chớp mắt, cô ủ rũ cụp đuôi nói: "Đỗ tổng..."

"Chúc phúc chị."
"Chị phản đối."

Hai người đồng thời lên tiếng.

Sau đó lại đồng thời sửng sốt.

"Chị/Em nói cái gì?" Rồi lại lần nữa đồng thanh.

"..."

"..."

Nửa ngày sau, Đỗ Khê Nhiễm mới hỏi với vẻ mặt hoang mang: "Em chúc phúc chị cái gì?"

Diệp Nam Nịnh nuốt nước bọt, tò mò hỏi: "Vậy Đỗ tổng chị đột nhiên nói phản đối là phản đối cái gì?"

Đỗ Khê Nhiễm: "Đương nhiên là phản đối em quen gã này."

Diệp Nam Nịnh: "??"

Thấy Diệp Nam Nịnh vẫn không hé răng, Đỗ Khê Nhiễm còn tưởng cô nàng chấp mê bất ngộ, bèn nói tiếp: "Hắn ta lừa em đấy. Hắn làm cò nhà, lương tháng sao mà gần trăm vạn được?"

"Nhưng chuyện này với chuyện chị phản đối... Chị nói cái gì? Anh ta là cò nhà á?!?" Diệp Nam Nịnh trợn mắt, nhìn Đỗ Khê Nhiễm với vẻ khó tin.

"Đúng rồi. Hắn là người môi giới. Em mới gặp hắn ta lần đầu thì thích hắn ở chỗ nào chứ?" Đỗ Khê Nhiễm cảm thấy rất khó hiểu, "Hơn nữa, không phải em có người thích sao? Mới đó đã tính đổi mục tiêu rồi à?"
Ý thức được rằng hình như hai người các cô vừa tạo ra một sự hiểu lầm to bự, Diệp Nam Nịnh cẩn thận ngẫm lại, rồi đột nhiên che miệng bật cười, nhỏ giọng hỏi: "Đỗ tổng, không phải chị nghĩ em thích anh ta nên mới hỏi thăm đấy chứ?"

Đỗ Khê Nhiễm: "Không thì sao?"

"Em tưởng hai người xem mắt, đang giúp chị thăm dò tin tức." Diệp Nam Nịnh nói.

Đỗ Khê Nhiễm: "..." Quá nhiều chỗ để trào phúng, nhất thời không biết nên bắt đầu từ đâu.

Đỗ Khê Nhiễm: "Ai nói em chị đang xem mắt?"

Diệp Nam Nịnh im lặng.

Đỗ Khê Nhiễm nghi ngờ nói: "Đỗ Hà Nhược đúng không? Xem về chị xử nó thế nào."

"Không, không, tụi em chỉ đoán mò thôi." Diệp Nam Nịnh vội nói đỡ cho Đỗ Hà Nhược, sau đó lại hỏi, "Chị đi xem nhà là định mua nhà nữa à?"

Sao cô vừa mới dọn qua mà Đỗ tổng đã định đổi nhà rồi?
"Là Chương Mịch Song muốn mua. Vừa xem căn kia xong thì bạn trai nó mới đến, giờ họ còn đang tham quan căn hộ ban nãy. Chị chê hai người đó sến quá nên cùng người môi giới qua xem căn này trước." Đỗ Khê Nhiễm giải thích.

"Ra là vậy." Diệp Nam Nịnh chỉ cảm thấy mình như sống lại, tro tàn rực cháy!

Đỗ Khê Nhiễm lúc này cũng nhận ra, bèn thấp giọng cười: "Đây là chuyện gì vậy chứ? Chị nói mà, làm sao mà em trúng tiếng sét ái tình với một người nhanh đến thế cho được. Đa phần tình yêu sét đánh là không đáng tin."

"Đáng tin." Diệp Nam Nịnh nghiêm túc phủ định lời Đỗ Khê Nhiễm, "Người em trúng tiếng sét ái tình vô cùng đáng tin. Em rất thích người đó."

Đỗ Khê Nhiễm cười hỏi: "Là người em yêu thầm đấy hả?"

"Đúng đúng!"

"Vậy cậu ta có phúc thật đấy." Đỗ Khê Nhiễm cười cười.
Diệp Nam Nịnh há miệng thở hắt, suýt chút nữa đã buột miệng thốt ra chân tướng, nhưng cô ngừng lại kịp lúc.

Thời cơ còn chưa đến, không thể hành động thiếu suy nghĩ, không thể làm chị sợ chạy mất, phải từ từ mới được, Diệp Nam Nịnh nghĩ.

Lúc này, Chương Mịch Song và bạn trai cuối cùng cũng đến, vừa bước vào đã hỏi: "Nhiễm Nhiễm, căn hộ này thế nào?"

"Tự cậu nhìn đi." Đỗ Khê Nhiễm nói.

Chương Mịch Song đi đến, bỗng nhiên lại cười: "Sao Tiểu Diệp cũng ở đây?"

"Em ấy dọn qua chỗ nhà mình, nghỉ nên rảnh rỗi, bèn đến đây cùng xem." Chỉ đôi ba câu, Đỗ Khê Nhiễm đã lược qua màn hiểu lầm giữa hai người.

"Vậy tốt đấy chứ. Hàng xóm đông thì vui mà. Lần sau đến nhà cậu ăn cũng náo nhiệt hơn." Chương Mịch Song cười nói, "Tiểu Diệp đến, vừa vặn có thêm người tư vấn. Mau giúp chị nhìn xem căn hộ này có được không."
Người môi giới lại giới thiệu căn hộ cho Chương Mịch Song và bạn trai thêm lần nữa. Khi hai người kia xem nhà, anh ta lại không nhịn được mà lén nhìn Diệp Nam Nịnh, không rõ rốt cuộc đối phương có ý gì với mình hay không.

Vì thế, anh ta bắt đầu vòng vo dò thử, mỉm cười bắt chuyện với Diệp Nam Nịnh.

Diệp Nam Nịnh cười ngại ngùng, xấu hổ lùi về sau. Thế nhưng đối phương căn bản không hiểu được ý cô, còn tưởng rằng cô đang thẹn thùng, tiếp tục cười tủm tỉm chủ động giới thiệu về gia đình mình.

Chú ý đến tình hình bên này, Chương Mịch Song túm tay áo Đỗ Khê Nhiễm, bĩu môi nhìn qua, lén hỏi: "Sao thế này? Không phải gã cò nhà nhìn trúng Tiểu Diệp đấy chứ?"

Đỗ Khê Nhiễm đỡ trán.

"Đẹp đúng là rất dễ bị người ta để ý mà." Chương Mịch Song nói đùa.

Đỗ Khê Nhiễm: "..." Lần này thật sự không phải người ta chủ động. Chỉ có thể trách các cô cho người ta một tín hiệu sai.
Đỗ Khê Nhiễm vừa định bước qua giải vây thì đã thấy Diệp Nam Nịnh mất kiên nhẫn lùi vào góc, buột miệng thốt ra: "Ngại quá, tôi thích con gái."

_____________

Đỗ Khê Nhiễm: ?????

_____________