TỎ TÌNH XONG, TÔI LỘ THÂN PHẬN - CHƯƠNG 4
Tác giả: Kiến Kình Lạc
Edit: Alex
_____________
“Lão Đỗ, người đẹp này trông lạ thế, sinh viên thực tập của cô à?” Trong thang máy còn có những đồng nghiệp khác của công ty, có người không nhịn được mà lên tiếng hỏi thăm.
Đỗ Khê Nhiễm gật đầu.
“Đẹp thật đấy.” Đồng nghiệp nọ cảm thán, “Nếu cô cảm thấy không dẫn được thì có thể giao cho tôi nè.”
Đỗ Khê Nhiễm liếc xéo người nọ một cái: “Anh lo làm việc của anh đi.”
Những đồng nghiệp khác đang xem trò vui cười trộm. Một người nam mở miệng nói: “Ông an phận chút đi, dám giành người với lão Đỗ.”
Trong lúc trò truyện thì thang máy cũng đã đến. Diệp Nam Nịnh bước ra trước tiên, đứng tại chỗ đợi một lúc, sau đó đi theo bước chân Đỗ Khê Nhiễm ra ngoài. Cô phát hiện Đỗ Khê Nhiễm đi rất nhanh, chẳng thua gì đàn ông, bèn âm thầm điều chỉnh bước chân của mình, cùng chị bước đều bước, lòng vui vẻ nở hoa.
“Đi thôi.” Đỗ Khê Nhiễm nói một câu rồi bước thẳng về phía bàn ăn. Còn vừa đúng hai chỗ trống, cô chỉ vào chỗ bên cạnh, “Ngồi đi.”
Diệp Nam Nịnh cứng đờ cả người ngồi xuống, không dám động đậy dù chỉ một chút. Các đồng nghiệp thấy thế thì cười ồ lên.
Hứa Hoan chống mặt cười: “Em thật sự không biết rốt cuộc Tiểu Diệp là lạnh lùng hay là sợ Đỗ tổng.”
Đỗ Khê Nhiễm nghiêng đầu nhìn qua, nhướng mày: “Vậy sao? Em sợ chị à?”
Diệp Nam Nịnh im re không nói một tiếng, nhưng đầu thì lại lắc nguầy nguậy hệt cái trống bỏi.
Mấy người Hứa Hoan lại càng cười dữ dội, Đỗ Khê Nhiễm cũng cong cong khóe môi. Cô vén tay áo, để lộ một đôi cánh tay trắng nõn, đặt thực đơn xuống trước mặt Diệp Nam Nịnh: “Nhìn xem còn muốn gọi thêm gì nữa không.”
Hứa Hoan che miệng, nín cười gần chết. Mãi đến khi bị Đỗ Khê Nhiễm liếc xéo một cái, cô mới từ từ tém lại.
Một đồng nghiệp nữ nói: “Cái này cũng không trách Tiểu Diệp được. Hồi gặp Đỗ tổng lần đầu tiên, em cũng sợ muốn chết.”
“Cơ mà mọi người không cảm thấy Tiểu Diệp thoạt trông còn lạnh nhạt hơn cả Đỗ tổng nữa sao?”
Mọi người im lặng, xem ra đều nhất trí.
Đỗ Khê Nhiễm nhấp ngụm nước rồi hỏi đồng nghiệp nữ kia: “Vậy em thấy chị bây giờ còn đáng sợ không?”
“Chỉ thi thoảng làm sai bị mắng mới thấy chị đáng sợ thôi.” Người nọ đáp, “Còn ngày thường, em thấy chị siêu tốt.”
Đỗ Khê Nhiễm: “Thế nên mới nói ấn tượng đầu tiên cũng không phải tiêu chuẩn để đánh giá một người.”
Trong lòng Diệp Nam Nịnh cũng điên cuồng gật đầu!
Không hổ là nữ thần của cô, nói chuyện thôi mà cũng hay như vậy. Hoàn mỹ vô địch!
Đồ ăn còn chưa dọn lên đủ, cả bọn thoải mái hàn huyên đôi câu thì đã có người bắt đầu chơi điện thoại.
Thấy Diệp Nam Nịnh hình như không có gì để làm, chắc vẫn chưa dám chơi điện thoại trước mặt lãnh đạo, Đỗ Khê Nhiễm bèn hỏi: “Bình thường em hay vào những trang web nào?”
Diệp Nam Nịnh ngơ ngác: “Weibo, Douyin, Sách Xanh*.”
*Nguyên văn “tiểu lục thư” (小绿书), toi tra thử thì ra từ điển chứ không phải mạng xã hội. Không biết phải TG không vì logo TG cũng là cuốn sách màu xanh.
Mấy nền tảng ấy cô đều có tài khoản, cần hoạt động thường xuyên.
Đỗ Khê Nhiễm: “...”
Đỗ Khê Nhiễm nói thêm lần nữa: “Chị hỏi những trang web có liên quan đến tài chính.”
Diệp Nam Nịnh ngượng chín mặt, đáp: “Thi thoảng có xem Bloomberg và nhật báo Wall Street, ngoài ra không còn gì khác.”
“Có chú ý đến phương diện này là được. Mấy trang như CNBC, Investopedia, Dealbook,... em cũng có thể xem thử. Đừng cứ cắm mặt vào mấy ứng dụng mạng xã hội mãi.” Đỗ Khê Nhiễm trịnh trọng dặn dò, hệt như một vị lãnh đạo nghiêm khắc. Những đồng nghiệp khác nghe thế thì cũng chột dạ buông điện thoại.
“Vâng.” Diệp Nam Nịnh gật đầu.
Đồ ăn được mang lên dần. Hứa Hoan đẩy món sủi cảo trứng kim ngân rau dền* mà Đỗ Khê Nhiễm gọi ra trước mặt đối phương: “Đỗ tổng, mau nếm thử.”
*Cái trứng kim ngân, Baidu bẩu là trứng mà tách lòng trắng với lòng đỏ ra làm riêng, còn giữ được 2 màu vàng và trắng nên gọi là kim ngân (vàng bạc). Mà quăng lên gu gồ hình ảnh thì nó lại ra trứng Bắc Thảo ăn chung với trứng bình thường...
Diệp Nam Nịnh cũng thích món này. Lần nọ đến một nhà hàng Michelin ăn được món này, cô về đã ngâm cứu rất lâu, cuối cùng cũng bắt chước làm ra được, còn quay một video đăng lên tài khoản, có thêm không ít fans.
Đỗ Khê Nhiễm cắn một cái, biểu cảm biến đổi mấy bận, cuối cùng thở dài: “Không ngon như tưởng tượng.”
“Chị ăn biết bao nhiêu quán rồi mà còn chưa được chỗ nào thích nào à? Rốt cuộc chị đã ăn ở đâu mà nhớ mãi không quên vậy?” Hứa Hoan hỏi.
Đỗ Khê Nhiễm: “Chưa ăn, chỉ mới thấy người ta làm thôi.”
“...” Hứa Hoan lại cạn lời, “Vậy là chị còn chưa ăn thử mà chỉ tưởng tượng thôi. Ai làm ra đồ đúng khẩu vị chị muốn cho được?”
Diệp Nam Nịnh nhanh chóng sắp xếp sẵn câu từ trong đầu, chuẩn bị nói mình có thể chuẩn bị cho Đỗ tổng một phần, nào ngờ giây sau, Đỗ Khê Nhiễm đã nói: “Có lí. Mai mốt không gọi nữa. Lãng phí.”
Diệp Nam Nịnh: “...” Được rồi.
Mọi người ăn cơm không muốn bàn chuyện công việc, đúng lúc gặp đồng nghiệp mới, thế là tự giới thiệu lẫn nhau một phen, đương nhiên cũng bắt đầu tám chuyện.
“Tiểu Diệp à, em có người yêu không?”
Diệp Nam Nịnh lắc đầu.
“Vậy chắc nhiều người theo đuổi em lắm nhỉ? Sao không kiếm một bạn?”
Diệp Nam Nịnh không biết nên trả lời thế nào.
“Có phải có crush không?”
Diệp Nam Nịnh chậm rãi gật đầu.
Cả nhóm lập tức sôi trào, ngay cả Đỗ Khê Nhiễm cũng ghé mắt nhìn sang.
“Crush bạn học hả?”
“Là người thế nào?”
“Thích bao lâu rồi, tại sao lại thích người đó?”
“Người nọ làm nghề gì? Mặt mũi thế nào? Giàu không? Đẹp trai không?”
Mọi người xúm nhau truy hỏi liên tục, Diệp Nam Nịnh đã bắt đầu hối hận vì sao lại nói thật làm gì.
“Được rồi, được rồi, mau ăn cơm đi, đồ ăn nguội lạnh cả rồi.” Đỗ Khê Nhiễm giải vây nói, “Chiều chút nữa còn họp đấy, quên hết rồi à?”
Những người khác đành phải tăng tốc độ bào cơm. Diệp Nam Nịnh nhìn Đỗ Khê Nhiễm bằng ánh mắt cảm kích, lại thấy đối phương đang bận dùng bữa, cũng ngại quấy rầy.
Ăn được một lúc, mọi người lại bắt đầu nói sang đề tài mới. Từ chi phí hàng ngày kéo qua giá nhà, cũng vì thế mà dính đến chuyện gia đình.
“Mẹ em nói sau này nhà cửa là của em trai em hết, bảo em đừng tơ tưởng. Ai mà thèm cái nhà vừa cũ vừa rách vừa nhỏ ở xa tít tắp kia chứ? Đậu đại học xong, điều em suy nghĩ chính là nhất định phải tậu được chỗ ở cho riêng mình.” Một đồng nghiệp nữ nói.
“Tôi tuy là con trai cả, ba mẹ cũng nói sau này nhà sẽ để cho tôi nhưng điều kiện là phải nuôi hai đứa nhỏ cho họ, một đứa cấp hai, một đứa tiểu học.” Đồng nghiệp nam nói, “Tôi không muốn nhận căn hộ đó nhưng năm ngoái ba mẹ đã về hưu rồi, tôi cũng không thể bỏ mặc hai đứa em được. Ầy, con người còn sống là còn mệt.”
Hứa Hoan cũng nói: “Chính xác. Tôi ở nhà, cho rằng có thể tiết kiệm được chút tiền thuê nhà, tiền điện nước, kết quả bị hối cưới suốt ngày. Tháng rồi tôi dọn ra ngoài, phát hiện một mình thuê nhà ở cũng có rất nhiều chuyện phiền toái.”
Mọi người lần lượt than phiền xong lại đồng loạt nhìn sang Đỗ Khê Nhiễm. Đỗ Khê Nhiễm sửng sốt: “Sao? Đến lượt tôi à?”
Hứa Hoan gật gật đầu. Diệp Nam Nịnh cũng nhìn sang với ánh mắt chờ mong.
“Ngại quá, làm mọi người thất vọng rồi. Gia đình hạnh phúc thật sự.” Đỗ Khê Nhiễm nói.
Mọi người cạn lời, lại đồng thời quay đầu nhìn sang Diệp Nam Nịnh.
Từ ánh mắt khát vọng của họ, Diệp Nam Nịnh đọc được cảm xúc cần đồng bệnh tương lân nào đó. Cô bèn châm chước nói: “Nhà em có ba chị em.”
Quả nhiên, tất cả mọi người đều lộ ra biểu cảm “nén bi thương”.
“Ầy, cũng không dễ dàng ha.”
“Tôi thật sự không hiểu sao bậc cha mẹ nào cũng như vậy. Càng nghèo thì lại càng đẻ lắm.”
“Chứ gì nữa. Ba chị em, tuyệt đối đừng đứng hàng thứ hai nha, nghe nói là đứa ít được quan tâm nhất. Tiểu Diệp, em thứ mấy?”
Diệp Nam Nịnh: “Hai.”
“Thảm rồi, Tiểu Diệp.”
Mọi người ồ ạt nhìn cô bằng ánh mắt đồng cảm, như thể đã thấy được cảnh đứa con thứ không được quan tâm quyết chí tự cường, miệt mài học tập, cuối cùng dựa vào thực lực mà thi đậu vào đại học B top 3 trong ngành, cố gắng thoát khỏi sự bất hạnh mà gia đình đem lại.
Diệp Nam Nịnh: “...”
Đồng nghiệp bên cạnh múc canh, bất cẩn làm văng trúng người cô, luôn miệng xin lỗi.
“Không sao, dù gì cái áo cũng chỉ có ba mươi mấy đồng, về bỏ đi là được.” Diệp Nam Nịnh nói xong, ánh mắt các đồng nghiệp nhìn cô lại càng thêm phần thương cảm. Cô cảm thấy nếu giờ mình ôm một cái thùng quyên góp thì chắc đã đầy ự.
Ngay cả Đỗ Khê Nhiễm cũng không nhịn được mà nhìn cô thêm mấy lần, sau đó cất giọng: “Cố gắng làm việc thì em sẽ không thiếu tiền đâu.”
Diệp Nam Nịnh gật gật đầu.
Điều này có nghĩa là cô đã ngụy trang thân phận sinh viên thực tập nghèo khó thành công rồi đúng không? Chắc là không ai nghi ngờ thân phận của cô nữa đâu nhỉ?
Bất luận có nói sao thì một sinh viên thực tập mà ăn mặc xa xỉ quá cũng sẽ để lại cho người ta ấn tượng không được tốt lắm. Ngộ nhỡ lại nói cô là nhà giàu khinh người hay lan mấy tin đồn thất thiệt khác như trong trường thì sao? Cái nào cũng gây bất lợi cho công việc, còn không bằng sinh viên nghèo cố gắng phấn đấu đâu.
Cơm nước xong, cả bọn cùng nhau về công ty. Một đám người chen vào thang máy, Diệp Nam Nịnh giành được vị trí trong góc, bèn im lặng ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào số tầng đang nhảy lên, lại không ngờ bản thân mình đã trở thành một cảnh tượng xinh đẹp.
Trong không gian chật hẹp, chen chúc, người thì bấm điện thoại, người lại đang phiền não vì công việc, chỉ có cô, tựa một con thiên nga chưa từng trải sự đời, yên lặng đứng giữa đám đông. Gương mặt như được tỉ mẫn điêu khắc vốn đã khiến người ta muốn ngắm nhìn, chiếc cổ thiên nga tinh xảo lại càng tôn lên thêm mấy phần sang trọng, trang nhã.
Nếu không phải cô nàng này còn đang mặc quần áo rẻ tiền chỉ dăm ba chục đồng thì các đồng nghiệp còn tưởng rằng đây là công chúa từ đâu chạy ra.
Cánh tay bị người ta chọt chọt, Đỗ Khê Nhiễm quay đầu nhìn sang Hứa Hoan đứng bên cạnh. Hứa Hoan nháy mắt ra hiệu, nhỏ giọng nói: “Danh hiệu hoa khôi trong tầng của chị chắc khó giữ được rồi.”
“Nhàm chán.” Đỗ Khê Nhiễm vừa dứt lời thì thang máy cũng đã đến nơi. Cô nhanh chóng trở lại văn phòng, chuẩn bị tài liệu chốc nữa mở họp phải dùng đến. Liếc mắt nhìn thấy chiếc gương, cô bèn mở ra soi một chút theo phản xạ.
Hừm... Dạo này tăng ca đúng là có hơi nhiều, thần sắc cũng không được tốt.
Hơn nữa, người ta là sinh viên trẻ tuổi, mặt đầy collagen, không so được.
So là thua chắc.
Hai giờ chiều mới bắt đầu làm việc, trên cơ bản thì khoảng một giờ là tất cả mọi người đã chuẩn bị nghỉ trưa. Có người nằm thẳng ra bàn, có người dựa vào ghế, mà nhiều nhất chính là lấy ghế xếp ra nằm.
Nhóm của Diệp Nam Nịnh chính là như thế. Chỉ trong nháy mắt, một loạt đồng nghiệp đã nằm xuống hết ráo.
Ghế gấp phải hỏi xin ở phòng Nhân sự. Mấy sinh viên thực tập chưa ai được trang bị, chỉ có thể nằm ườn hoặc là dựa ghế. Diệp Nam Nịnh thử nằm úp mặt lên bàn, tay hơi tê, lại chuyển sang dựa vào ghế, không thoải mái chút nào.
Thôi dứt khoát khỏi ngủ. Cô lấy từ trong túi ra một quyển sách, vừa mở ra đọc được mấy hàng thì đột nhiên có người vỗ vai.
Cô quay đầu lại nhìn, là Đỗ Khê Nhiễm!
Đỗ Khê Nhiễm làm dấu giữ im lặng, sau đó ngoắc tay.
Diệp Nam Nịnh đứng dậy, cẩn thận bước qua ghế nằm của Hứa Hoan, đi theo Đỗ Khê Nhiễm đến văn phòng.
“Chị muốn ra ngoài một chuyến, em ở đây nghỉ ngơi chút đi. Lát nữa nhớ đi xin phát ghế xếp.” Đỗ Khê Nhiễm dặn dò.
Diệp Nam Nịnh thấp thỏm ngồi xuống chiếc ghế tựa da của đối phương: “Được thật chứ?”
“Dù sao cũng để trống mà.” Đỗ Khê Nhiễm sắp xếp tài liệu trong túi đâu vào đấy, “Mấy thứ khác thì đừng lộn xộn.”
“Dạ biết.”
Đỗ Khê Nhiễm vừa định ra ngoài thì đột nhiên lại đi lòng vòng, miệng lẩm bẩm: “Điện thoại mình đâu nhỉ?”
“Ở đây.” Diệp Nam Nịnh chỉ vào chiếc điện thoại đặt trên bàn. Màn hình điện thoại hình như còn đang phát video, có điều là tắt tiếng.
Đỗ Khê Nhiễm nhanh tay cầm lấy điện thoại, thoát khỏi video.
Dù chỉ liếc qua chớp nhoáng nhưng Diệp Nam Nịnh vẫn để ý thấy được trên màn hình có một vài nguyên liệu nấu ăn. Chẳng lẽ mới rồi chị ăn chưa no nên xem video nấu nướng?
Bất thình lình, Đỗ Khê Nhiễm ngó sang Diệp Nam Nịnh: “Em thấy gì rồi?”
“Thấy chị đang lướt Weibo.” Diệp Nam Nịnh dừng một chút, “Thì ra chị cũng chơi mấy ứng dụng mạng xã hội kiểu này.”
Đỗ Khê Nhiễm: “...”
_____________
Đỗ Khê Nhiễm: Mặt ai đau dữ vậy? À, là mặt tôi. Vậy không có gì.
_____________