TỎ TÌNH XONG, TÔI LỘ THÂN PHẬN - CHƯƠNG 45
Tác giả: Kiến Kình Lạc
Edit: Alex
_____________
Hai người trong văn phòng giằng co với nhau. Một người trước sau không muốn nhận quà, người còn lại thì kiên quyết không chịu đi trả hàng.
Đỗ Khê Nhiễm không ngờ lại có ngày Diệp Nam Nịnh ngoan cố như thế, mà cô thì không có kinh nghiệm ứng phó, không thể nào thẳng tay mắng mỏ, đánh đuổi như đối với Đỗ Hà Nhược được. Hơn nữa, bên ngoài đã có người lén dòm ngó tình hình của các cô ở chỗ này, nếu cứ tiếp tục giằng co thì e là sẽ trở thành trò hề. Ngẫm đi ngẫm lại, Đỗ Khê Nhiễm đành phải giả vờ nhận lấy món quà: “Được rồi, em mau trở về làm việc đi.”
Diệp Nam Nịnh bấy giờ mới hài lòng trở lại chỗ ngồi. Hứa Hoan chỗ bên cạnh hỏi: “Hai người làm gì ở trỏng vậy? Chơi túi xách à?”
Đỗ Khê Nhiễm sửa sang lại chiếc hộp cho đàng hoàng xong lại chụp một bức ảnh, gửi cho Chương Mịch Song, hỏi bạn thân có lấy hay không. Chỉ thoáng cái là bên kia đã gọi đến cho cô, Chương Mịch Song hưng phấn hỏi: “Sao vậy? Cục vàng, cậu định tặng túi cho mình hả?!”
“Không. Mình hỏi cậu lấy không, nếu lấy thì mình có thể bớt đi số lẻ mà nhượng lại cho cậu.” Đỗ Khê Nhiễm nói.
“Không chơi vậy ha... Cậu lấy túi ở đâu ra thế, nhìn còn mới lắm. Không phải là nhất thời kích động tiêu tiền xong rồi hối hận nên giờ muốn bán lại đấy chứ?” Chương Mịch Song vừa nói dứt câu thì đã tự phản bác, “Cậu cũng đâu giống người kích động tiêu tiền. Rốt cuộc cái túi ở đâu ra?”
“Tặng thì tặng thôi. Cũng đẹp lắm mà, giữ lại tự xài không thích hơn à?” Chương Mịch Song cảm thấy rất khó hiểu.
“Đây là Diệp Nam Nịnh tặng.” Đỗ Khê Nhiễm nói.
“Cái gì? Tiểu Diệp á?” Chương Mịch Song kinh ngạc che miệng, “Con nhỏ lấy đâu ra nhiều tiền thế?”
“Thì vậy mới khiến người ta khó hiểu đó. Một sinh viên thực tập như con bé lấy đâu ra nhiều tiền như vậy? Cậu nói mình nhận món quà này mà coi được sao?” Đỗ Khê Nhiễm xoa xoa phần giữa mày, “Con bé lại nhất quyết không chịu đi trả hàng. Mình chỉ nghĩ được một cách là bán cái túi rồi đưa tiền lại cho em ấy thôi.”
Chương Mịch Song bị một loạt những hành động của hai người làm cho ngơ ngác, hỏi: “Sao tự dưng em ấy lại tặng túi cho cậu làm gì?”
Chương Mịch Song cười sang sảng: “Con bé khờ dữ vậy hả? Sao mấy cô bé ngốc như vậy không phải sinh viên thực tập của mình nhỉ?”
Đỗ Khê Nhiễm: “Cậu đừng cười nữa, mau nghĩ cách đi. Cái túi này cậu lấy không? Hay là cậu xem xem bạn bè có ai muốn mua túi xách không?”
“Mình vừa mua nhà xong, không có tiền đu mấy món tốn kém đó đâu.” Chương Mịch Song nói, “Cơ mà cậu nỡ bán thật à? Đẹp không là một chuyện, nhưng cái này dù sao cũng là tấm lòng của Tiểu Diệp mà.”
“Nếu con bé thật sự có tiền thì mình chắc chắn sẽ giữ tấm lòng này lại, nhưng mấu chốt là con nhỏ ngay cả tiền cũng chẳng có, nhận món quà này sẽ trái lương tâm.” Đỗ Khê Nhiễm nói thật chắc chắn.
“Aiz, cũng phải. Mình hỏi giùm cậu vậy.”
Buổi tối tan làm, Đỗ Khê Nhiễm xách túi chuẩn bị về nhà, nào ngờ vừa bước ra khỏi văn phòng đã bị mấy đồng nghiệp tinh mắt bắt gặp, cười hỏi: “Lão Đỗ, đây lại là quà ai tặng đấy?”
Đỗ Khê Nhiễm không muốn nói quà do Diệp Nam Nịnh mua trước mặt nhiều người như thế, lại càng không thể nói là mình mua ngay trước mặt Diệp Nam Nịnh, quá đau đầu. Cô vội đưa mắt nhìn sang chỗ Diệp Nam Nịnh, quả nhiên thấy cô nàng đang nhìn sang bằng ánh mắt mong chờ, dường như rất muốn nghe cô chính miệng thừa nhận. Đỗ Khê Nhiễm thầm thở dài trong lòng, sau đó nói với các đồng nghiệp: “Tôi muộn rồi, hôm nào tám đi.”
Vừa dứt lời đã vọt đi nhanh như chớp, để lại các đồng nghiệp cười vang.
Hồ Hàm Xảo lại nhìn sang Diệp Nam Nịnh. Nghĩ đến tình cảnh trong văn phòng lúc chiều, cô ta nảy sinh một suy đoán hết sức táo bạo.
Ngày hôm sau chính là cuối tuần, Diệp Nam Nịnh còn cố thủ tại chỗ làm mà tăng ca nốt một buổi cuối, sau đó cùng ra về với mấy sinh viên thực tập.
Vì ngày sát hạch đã gần kề nên các sinh viên thực tập đều cố gắng muốn biểu hiện tốt hơn một chút. Ngoài miệng thì ai nấy cũng kêu không cạnh tranh, tạo áp lực cho nhau nhưng hoàn cảnh chung là thế, chỉ có thể gắng leo lên đầu trong làn sóng cạnh tranh.
Hồ Giai Húc đứng trong thang máy mà ngáp ngắn ngáp dài, thuận tay gác lên vai Diệp Nam Nịnh, vừa định ngáp thêm cái nữa thì Diệp Nam Nịnh đã lặng lẽ nhích người đi.
“?”
Hồ Giai Húc vừa ngáp vừa ậm ờ hỏi: “Tiểu Diệp, cậu chạy cái gì? Mình đâu có định ăn cậu chứ.”
Mọi người chung quanh nở nụ cười. Yến Chính Hạo hỏi: “Gần đây công việc của mọi người thế nào? Có căng thẳng không?”
“Mình căng thẳng gần chết rồi đây này, chỉ sợ sẽ là người đầu tiên bị đào thải, vậy thì quê quá.” Một nữ sinh nói.
“Quê là phụ thôi, chủ yếu là gần cuối năm rồi, không dễ tìm việc. Nghỉ việc này thì chỉ có đường về nhà ăn Tết.” Một nam sinh khác nói.
Hồ Giai Húc thì ngáp liên tục: “Mình thì không thấy căng thẳng, chắc là sẽ không bị đào thải đâu. Hôm nay VP còn khen mình, bảo mình tiếp tục duy trì mà. Tiểu Diệp chắc cũng không, Đỗ tổng rất thích cậu ấy. Nghe sếp của mình nói Đỗ tổng còn khen đích danh tiểu Diệp trong cuộc họp nữa.”
Diệp Nam Nịnh kinh ngạc nhìn sang, nhỏ giọng hỏi: “Có thật không?”
“Ừa, chắc là thật. Sếp sẽ không gạt mình chuyện này đâu. Sếp hay lấy cậu làm tấm gương cho mình noi theo mà.” Hồ Giai Húc ngáp đến độ nước mắt sắp rớt đến nơi mới ngưng.
“Hay quá à, mình cũng muốn được sếp khen.”
“Đó cũng là do Diệp Nam Nịnh làm tốt. Mình thấy chắc Diệp Nam Nịnh sẽ giật được giải sinh viên thực tập ưu tú nhỉ?”
“Vậy tới lúc đó Diệp Nam Nịnh phải đãi mới được ahahahaha.”
Cả đám sinh viên thực tập chuyện rôm rả. Sắc mặt Hồ Hàm Xảo thì lại không được tốt lắm, bởi vì sếp của cô ta vừa không khen ngợi mà cũng chẳng để lộ bất kì tin tức gì, khiến cô ta cũng thấp thỏm trong lòng. Lại nhìn sang Diệp Nam Nịnh lúc này vẫn bình tĩnh, thong dong, Hồ Hàm Xảo sinh lòng ghen ghét, thầm nghi: Có gì hơn người, không phải cũng nhờ nịnh bợ cấp trên mà đổi lấy khen ngợi thôi sao.
Ngày hôm sau, Diệp Nam Nịnh đã nắm được đại khái thời gian biểu ngày nghỉ của Đỗ Khê Nhiễm. Sáng sớm dậy, cô làm đại cho mình món gì đó bỏ bụng, sau đó đi viết luận văn, đến gần trưa mới bắt đầu chuẩn bị cơm. Cơm chín, cô mới sang nhà đối diện bấm chuông cửa. Lần đầu không ai trả lời, lại bấm thêm lần thứ hai, không dám bấm nhiều, bằng không Đỗ tổng lại bùng nổ.
Lát sau, trong nhà vang tiếng dép lẹp xẹp. Khóa cửa mở ra, Đỗ Khê Nhiễm mơ mơ màng màng tựa vào cửa: “Sao vậy?”
Diệp Nam Nịnh cúi đầu, vô tình nhìn đến một phần cảnh xuân hé lộ từ cổ áo ngủ nơi rộng khi chị khom lưng. Cô vội ngẩng đầu nhìn trần nhà: “Đỗ tổng, đến giờ ăn trưa rồi.”
“À... Chờ chị tí.” Đại não của Đỗ Khê Nhiễm đình trệ mấy giây mới quay người đi đánh răng, rửa mặt, chăm sóc da.
Diệp Nam Nịnh đứng ngoài cửa đợi một lúc, phát hiện trong phòng khách có hơi lộn xộn, cô dè dặt nói: “Đỗ tổng, em giúp chị dọn đồ trên sô pha có được không?”
“Cứ việc.” Đỗ Khê Nhiễm đã hoàn toàn cam chịu, chẳng màng bận tâm hình tượng của bản thân trong lòng sinh viên thực tập nữa. Có lao động miễn phí, không dùng thì uổng, “Em muốn dọn thì cứ dọn đi.”
Đỗ Khê Nhiễm vừa lau mặt vừa chú ý động tĩnh bên ngoài, thấy Diệp Nam Nịnh thu dọn số quần áo bày trên sô pha một cách hết sức nghiêm túc, sau đó lại ôm vào phòng ngủ rồi cất giọng hỏi: “Đỗ tổng, quần áo của chị thường là gấp hay treo?”
“Áo khoác treo, áo trong gấp.” Đỗ Khê Nhiễm mắt chữ O, mồm chữ A nhìn Diệp Nam Nịnh thuần thục gấp gấp, treo treo quần áo, cứ cảm thấy hình như mình đã quên chuyện gì đó.
“Xong rồi.” Diệp Nam Nịnh nhẹ nhõm nhìn tủ quần áo và sô pha gọn gàng, sạch sẽ.
“Cảm ơn em... Từ từ, chị mới sực nhớ ra mấy cái đó là tính giặt.” Đỗ Khê Nhiễm như vừa tỉnh khỏi cơn mê, “Mau, mau lấy ra.”
Diệp Nam Nịnh: “.”
Diệp Nam Nịnh lại xổ hết đám quần áo vừa dọn ra, phân loại cái nào giặt khô, giặt ướt rồi quăng một phần vào máy giặt, phần còn lại tìm túi đựng: “Đỗ tổng, mấy cái này chừng nữa chị mang xuống tiệm giặt ủi dưới lầu là được rồi.”
“Ừ.” Đỗ Khê Nhiễm có lời khen cho màn phục vụ năm sao của Diệp Nam Nịnh, “Em lợi hại hơn dì giúp việc chị thuê nhiều. Không biết có phải vì quen quá rồi không mà dạo gần đây bà ta cứ lười nhác, còn đến muộn rất nhiều lần. Muốn đổi người khác ghê, nhưng mà người khác thì lại không quen, hơi phiền.”
“Vậy sao? Em có thể...” Diệp Nam Nịnh còn chưa nói dứt câu thì đã bị đẩy ra khỏi phòng.
“Chị xong rồi, mau đi ăn thôi. Cơm chưa nguội đấy chứ?” Đỗ Khê Nhiễm gấp rút đi hướng nhà đối diện.
“Vẫn chưa. Không đợi Hà Nhược về ăn chung sao chị?” Diệp Nam Nịnh dò hỏi.
Đỗ Khê Nhiễm liếc điện thoại một cái rồi đáp: “Nó đi ăn ở ngoài với bạn học, chiều mới về.”
Diệp Nam Nịnh không nhịn được hỏi: “Bạn học nào vậy?”
Đỗ Khê Nhiễm: “Không biết. Em quan tâm nó dữ vậy à?”
Diệp Nam Nịnh đảo mắt, đáp: “Em gái của Đỗ tổng mà, đương nhiên là em quan tâm rồi.”
Đỗ Khê Nhiễm bật cười: “Kệ nó. Tụi mình ăn cơm trước.”
“Vâng.”
Bữa trưa làm hai món mặn, một món canh, vẫn được Đỗ Khê Nhiễm khen ngợi như thường lệ. Hai người xử lí gần hết các món ăn.
Đỗ Khê Nhiễm xoa xoa bụng: “Xem ra buổi tối phải nấu thêm lần nữa rồi.”
“Không sao, em thích nấu ăn.”
Đỗ Khê Nhiễm sửng sốt, rồi bất chợt nhìn sang: “Vậy em có nghĩ đến chuyện trở thành một blogger ẩm thực không?”
Diệp Nam Nịnh: “... Không.”
“Em có thể suy xét thử xem. Làm blogger cũng khá tốt, vừa có thể nấu món ngon mà lại còn kiếm được tiền. Chị có nói với em là chị theo dõi một blogger nấu đồ ăn trông cực kì ngon chưa? Chị mở video cho em xem.” Đỗ Khê Nhiễm điên cuồng quảng cáo, sau đó mở video trên điện thoại lên, “Em xem món này cô nàng làm này, khiến người ta chảy nước miếng luôn đúng không?”
Diệp Nam Nịnh nhích người ngó qua, chỉ là một món cơm nhà thôi, bèn ngại ngùng nói: “Cũng... cũng được ha?”
“Sao mà cũng được cho được. Blogger này không chỉ làm đồ ăn nhìn đẹp mắt mà nhà bếp cũng đẹp, mặt bàn còn sạch bóng, quan trọng nhất là không có luôn miệng bô lô ba la, quả thật chính là biểu diễn ra nét đẹp của ẩm thực một cách thuần túy.” Đỗ Khê Nhiễm khen ngợi.
Diệp Nam Nịnh nghe mà ngại ngùng. Làm gì đến nỗi khoa trương như chị nói cơ chứ? Cô khiêm tốn đáp: “Em thấy cũng thường thôi mà...”
“Chậc.”Đỗ Khê Nhiễm liếc cô nàng một cái, “Bởi mới nói em không được việc bằng cô bé này. Người ta chỉ nấu đồ ăn thôi mà đã có mười vạn fans rồi. Nếu em chịu làm, lại lộ mặt ra nữa thì chắc chắn có thể nổi tiếng, kiếm được một đống tiền.”
Diệp Nam Nịnh: “Em không muốn lộ mặt.”
“Tại sao?”
“Sợ.”
“Sợ máy quay?”
“Cũng có thể nói như vậy... Em sợ bị quá nhiều người chú ý.” Diệp Nam Nịnh nhỏ giọng nói.
“Người mới thì ai cũng vậy mà, không được tự nhiên là hết sức bình thường.” Đỗ Khê Nhiễm ấn mở trang chủ của blogger, cười cười, “Chắc blogger này cũng thế đấy. Tới giờ vẫn chưa hề lộ mặt, khiến chị cũng thấy tò mò.”
Diệp Nam Nịnh chớp chớp mắt: “Tò mò muốn biết cô ấy trông ra sao à?”
“Ừ. Đặc biệt là khi dạo gần đây bọn chị trò chuyện rất nhiều, cảm giác như bạn bè vậy.” Đỗ Khê Nhiễm nói rồi cất điện thoại, vỗ mạnh lên vai Diệp Nam NỊnh, “Em có thể suy xét thêm về đề nghị mà chị vừa nói.”
Diệp Nam Nịnh: “...”
Cơm nước xong, Đỗ Khê Nhiễm trở về nhà, mở máy tính ra xem có công việc gì cần xử lí hay không. Đúng lúc này, một phụ nữ lạ lại đến nhà cô: “Xin chào. Cho hỏi có phải là nhà của cô Đỗ Khê Nhiễm không?”
Đỗ Khê Nhiễm nghi hoặc nhìn đối phương: “Đúng là tôi. Có chuyện gì không?”
“Tôi đến để vệ sinh nhà cửa cho cô.” Người phụ nữ mỉm cười nói.
“Là sao? Người giúp việc cũ đâu rồi? Đổi người à?”
“Không phải, là cô Diệp gọi tôi đến đây.”
“Cô Diệp?” Đỗ Khê Nhiễm đột nhiên gọi với sang nhà đối diện, “Diệp Nam Nịnh, em bước ra đây cho chị. Vụ gì thế này?”
Diệp Nam Nịnh vừa mới rửa chén xong, người đeo tạp dề, tay cũng còn ướt. Cô bước ra cửa nhìn một cái rồi giải thích: “Dì dọn vệ sinh này là người em hay mời từ lúc còn thuê nhà cũ, làm việc rất đúng mực, cũng không trì hoãn. Đỗ tổng, chị để dì ấy làm thử đi.”
Đỗ Khê Nhiễm nhìn dì dọn vệ sinh, rồi lại nhìn sang Diệp Nam Nịnh, sau đó bước vội qua cửa nhà cô nàng, thấp giọng hỏi: “Em lại chơi trò gì thế? Dì này thu phí sao đây?”
Diệp Nam Nịnh nói ra một con số.
“Em thật là... Chị cũng không biết nói em sao nữa.” Suýt chút nữa Đỗ Khê Nhiễm đã lên tăng xông. Đúng lúc này, một xúc cảm lành lạnh chợt lướt qua má cô.
Ngón tay ướt của Diệp Nam Nịnh vén phần tóc mái bên má Đỗ Khê Nhiễm lên: “Giận bay tóc luôn.”
“Em còn có mặt mũi nói hả?!” Đỗ Khê Nhiễm phất phất tay, “Mau kêu người ta về đi, đừng lãng phí tiền nữa. Em có mấy cái thẻ tín dụng để mà phung phí?”
Diệp Nam Nịnh nói với vẻ mặt đứng đắn: “Muộn rồi chị, không có hồi được. Lịch của dì này toàn phải hẹn trước thôi, vì từng hợp tác với em thời gian rất dài nên tụi mình mới chen ngang được. Hơn nữa... dì ấy đã bắt đầu dọn dẹp rồi.”
Diệp Nam Nịnh khẽ khàng chỉ sang hướng đối diện, Đỗ Khê Nhiễm quay đầu nhìn. Đúng thật là dì giúp việc rất nhanh nhẹn, mới đó đã thuần thục mang dụng cụ ra mà bắt đầu dọn dẹp, cũng nở nụ cười hết sức hiền lành với các cô: “Cô Đỗ, cô đừng lo, tôi làm việc nhanh nhẹn lắm. Nếu nhà cô có em bé thì tôi cũng trông được luôn. Tôi còn có thể cung cấp dịch vụ tiếng Anh và tiếng Nhật, piano cũng đã đạt cấp mười.”
Đỗ Khê Nhiễm: !!!
Tiền nào của nấy thật đấy à?
Đỗ Khê Nhiễm chỉ tay vào Diệp Nam Nịnh cả buổi vẫn không thốt nên lời.
Diệp Nam Nịnh cúi đầu nhìn ngón tay chị, vừa dài vừa thẳng lại còn trắng. Mặt cô hơi ửng đỏ.
Đỗ Khê Nhiễm đã hoàn toàn bó tay với cô nàng này, chỉ có thể loay hoay tại chỗ. Nào ngờ điện thoại lại bất thình lình đổ chuông, cô bắt máy nghe xong rồi cúp vội: “Lát nữa chị tính sổ với em sau, còn bây giờ đưa chị đi chỗ này trước được không?”
“Đi đâu?”
“Sân bay, đi gặp một khách hàng. Không biết chừng nào mới về, em giúp chị trông chừng Đỗ Hà Nhược một chút.”
“Vâng.”
Hai người chia nhau ra mà hành động. Diệp Nam Nịnh xuống lầu lấy xe, Đỗ Khê Nhiễm thì nhanh chóng chuẩn bị hành lí, lại nói với dì dọn vệ sinh một tiếng: “Hóa đơn chừng nữa đưa cho cháu” rồi tất tả chạy xuống bãi đỗ, nào ngờ lại không thấy được bóng dáng Diệp Nam Nịnh trong xe mình.
Cô sốt ruột nhìn chung quanh một lượt, rồi bất chợt chú ý thấy chiếc Maserati mơ ước đã lâu kia dừng trước mặt. Cửa sổ xe từ từ hạ xuống, lộ ra gương mặt bình tĩnh mà lạnh nhạt của Diệp Nam Nịnh: “Đỗ tổng, lên xe.”
Đỗ Khê Nhiễm: “...??”
_____________
Đỗ Khê Nhiễm: Hình như tôi chưa tỉnh ngủ?
_____________