Tỏ Tình Xong, Tôi Lộ Thân Phận

Chương 48



TỎ TÌNH XONG, TÔI LỘ THÂN PHẬN - CHƯƠNG 48

Tác giả: Kiến Kình Lạc

Edit: Alex

_____________

Đỗ Khê Nhiễm nhìn hộp cơm tình yêu rồi chìm vào sự im lặng sâu sắc. Các đồng nghiệp còn nhìn đăm đăm vào hộp cơm của cô mà bàn tán.

“Lão Đỗ, khai thật đi, cậu yêu đương đúng không?”

“Cơm hộp xịn như vậy, tôi mới chỉ thấy qua hình của mấy blogger trên mạng thôi.”

“Túm lại không thể nào là đồ ăn mua ngoài của lão Đỗ được!”

“Ai da, trái tim be bé này dễ cưng ghê hahaha~”

Âm lượng còn không hề nhỏ. Gian trà nước vang lên từng tràng cười liên tiếp, khiến những người khác cũng bị khơi dậy lòng hiếu kì.

Đám sinh viên thực tập đang ăn cơm cũng mò đến hóng hớt. Một nữ sinh nói với Hồ Hàm Xảo: “Đỗ tổng xinh đẹp như thế, chắc là anh giai đảm đang nào đó chuẩn bị cơm hộp tình yêu cho chỉ thật rồi. Hâm mộ thật.”


Hồ Hàm Xảo liếc qua Yến Chính Hạo rồi nói như có điều ám chỉ: “Đúng vậy, hâm mộ thật. Nếu có thể nhận được cơm hộp tình yêu thì hạnh phúc biết chừng nào.”

Nghe được lời ấy, Yến Chính Hạo lại bất giác ngó sang Diệp Nam Nịnh đang ngồi tại chỗ làm việc. Hồ Hàm Xảo ghen ghét nhìn theo, phát hiện Diệp Nam Nịnh cũng mang cơm hộp, bèn nói: “Cơm hộp của Diệp Nam Nịnh nói không chừng cũng là người ta đưa đấy. Có khi nào cậu ấy đang yêu đương với ai không nhỉ?”

Nữ sinh nói: “Dám lắm nha. Cho dù không yêu đương thì cậu ấy có nhiều vệ tinh mà, có người đưa cơm hộp cũng rất bình thường.”

Yến Chính Hạo thu lại ánh nhìn mất mát.

Tuy nhiên, Diệp Nam Nịnh lại không để ý đến ánh mắt của mấy người bọn họ, bởi hiện tại cô chỉ quan tâm mỗi tình hình phía Đỗ Khê Nhiễm, không biết giờ mình có nên xông ra giải thích giúp chị hay không. Cô lo lắng nhìn Đỗ Khê Nhiễm, sợ chị sẽ đột nhiên nổi đóa. Nếu đổi lại là cô thì chắc đã muốn nhảy cửa sổ mà chuồn mất rồi.


Nào ngờ Đỗ Khê Nhiễm chỉ kinh ngạc trong thoáng chốc, sau đó nhanh chóng lấy lại vẻ mặt bình tĩnh, cười nói với các đồng nghiệp: “Nhìn cái gì? Chưa thấy cơm hộp ngon lành như thế bao giờ à?”

Các đồng nghiệp vẫn còn cười.

Đỗ Khê Nhiễm thong thả hâm nóng cơm xong lại gắp một miếng sườn thơm tỏi lên nếm thử, hương vị đậm đà: “Ưm~ thơm quá à, mọi người muốn thử không?”

Nói đoạn, cô lại chủ động cho mấy đồng nghiệp thử một miếng. Sự chú ý của mọi người lập tức bị kéo đi, ào ào giơ ngón cái.

“Ngon thật. Ai làm thế?”

“Hâm mộ quá à. Mình cũng muốn có cơm hộp!”

“Ăn thêm miếng nữa được hông?”

Đỗ Khê Nhiễm vội giấu hộp cơm đi: “Hết rồi. Đồ ngon như thế, tôi phải chừa lại ăn một mình.”

“Lão Đỗ, cái đồ keo kiệt này.”

“Cho mình thử thêm miếng nữa đi mà ~”


“Bây giờ chỉ hận cái này không phải đồ mua ngoài, nếu thế thì ít ra tôi còn bỏ tiền mua được.”

“Ai ăn ngon dữ vậy ta? À, ra là tôi.” Đỗ Khê Nhiễm thành công khơi dậy sự ghen tị của một đám người, sau đó đắc ý bưng hộp cơm đi hướng văn phòng. Lúc đi ngang khu làm việc, bắt gặp ánh mắt tội nghiệp của Diệp Nam Nịnh, cô nhướng mi rồi làm mặt quỷ hung ác với cô nàng.

Diệp Nam Nịnh lập tức bày ra ánh mắt van xin.

Đỗ Khê Nhiễm cười cong khóe môi.

Hú hồn qua chuyện, Diệp Nam Nịnh thở phào nhẹ nhõm một hơi. Cô nhanh chóng cơm nước cho xong, sau đó ngủ trưa giả chết, dậy rồi lại đi họp. Khi cuộc họp dự án thường quy kết thúc, Đỗ Khê Nhiễm nói: “Diệp Nam Nịnh ở lại một chút, chị nói với em về chuyện sát hạch.”

Diệp Nam Nịnh ngồi xuống chỗ đối diện, tay đan lấy nhau đặt trên đùi, ngoan ngoãn vô cùng.
“Mai là ngày sát hạch rồi, bộ phận Nhân sự sẽ căn cứ vào biểu hiện hàng ngày và tình hình làm việc của các em mà tiến hành đánh giá tổng kết, trọng điểm vẫn ở công việc. Chốc nữa em về soạn ra một bảng công việc, như sơ yếu lí lịch ấy, liệt kê hết những dự án đã tham gia, công việc đã đảm nhận cùng với tiến độ ra rồi đưa cho Hứa Hoan kiểm tra, sau đó mang đến chỗ chị.”

“Vâng.” Diệp Nam Nịnh gật gật đầu, đang định quay đi thì lại phát hiện Đỗ Khê Nhiễm đan tay, cằm hơi giương, nhìn cô bằng ánh mắt sâu xa. Diệp Nam Nịnh lặng lẽ nuốt nước bọt: “Đỗ tổng… còn chuyện gì sao?”

“Còn. Em có làm cơm hộp cho người khác bao giờ chưa?” Đỗ Khê Nhiễm hỏi thẳng.

Diệp Nam Nịnh lắc đầu.

Đỗ Khê Nhiễm: “Vậy tại sao em lại bày hình trái tim trong hộp?”
“Thì… cái đó…” Diệp Nam Nịnh ấp úng nói, “Không phải trên mạng toàn làm thế sao?”

Đỗ Khê Nhiễm im lặng một chốc rồi buồn cười nói: “Vậy nên em cho rằng cơm hộp tình yêu thì nhất định phải có trái tim à?”

Diệp Nam Nịnh: “Dạ phải.”

Đỗ Khê Nhiễm bật cười: “Đồ ngốc này… Lần sau đừng bày nữa, không là sẽ bị hiểu lầm.”

Diệp Nam Nịnh nói: “Xin lỗi chị.”

Đỗ Khê Nhiễm: “Không cần xin lỗi. Chị chỉ không muốn người ta cho rằng chị bao nuôi chó con thôi.”

!!!

Vậy chắc chắn là không được rồi!

Diệp Nam Nịnh: “Chị yên tâm, lần sau tuyệt đối không bày hình trái tim, để người ta cho rằng chị có chó con nữa!”

Đỗ Khê Nhiễm cười: “Được, về chuẩn bị tài liệu đi.”

“Vâng.” Diệp Nam Nịnh trở lại chỗ ngồi, bắt đầu làm bảng sắp xếp, sau đó gửi cho Hứa Hoan kiểm tra và bổ sung, cuối cùng giao đến tay Đỗ Khê Nhiễm.
Đỗ Khê Nhiễm xem kĩ mới phát hiện chi tiết công việc của Diệp Nam Nịnh nhiều cực kì. Một VP như cô chắc chắn không thể nào theo dõi sát sao tình hình làm việc của sinh viên thực tập rồi, phần lớn thời gian là cô phân công nhiệm vụ chung, các trợ lý và chuyên viên phân tích phối hợp với nhau.

Trước lúc tan làm, Đỗ Khê Nhiễm và mấy VP có hướng dẫn sinh viên thực tập khác cùng đến bộ phận Nhân sự họp, đưa ra ý kiến của từng người. Các sinh viên thấy họ cùng xuống lầu, đương nhiên cũng đoán được là vì chuyện gì, lập tức xôn xao bàn tán trong nhóm chat, không khí có phần thấp thỏm.

Hồ Hàm Xảo nôn nóng, bất an chờ kết quả. Thấy Lý tổng trở lại văn phòng, cô ta vội cầm tài liệu bước vào: “Lý tổng, đây là tài liệu anh muốn, đã in ra hết rồi.”

“Ừ, được rồi, để trên bàn đi.”
Hồ Hàm Xảo đặt tài liệu xuống xong vẫn chưa đi ngay mà ngập ngừng nhìn cấp trên. Lý tổng ngước mắt, thấy ánh nhìn của cô ta, bèn cười nói: “Em muốn biết kết quả đúng không?”

Hồ Hàm Xảo gật gật đầu.

“Ai bị đào thải thì cũng mai bọn anh mới biết. Trước mắt chỉ xác định được sinh viên thực tập ưu tú, là Diệp Nam Nịnh bên Đỗ tổng.”

Trong lòng Hồ Hàm Xảo nổi ý ganh ghét: “Đỗ tổng nói tốt cho cậu ấy nhiều lắm đúng không?”

“Phải. Người cô ấy hướng dẫn, không nói tốt cho người một nhà chẳng lẽ nói tốt cho em à? Huống hồ đó cũng là chuyện được chứng minh nhờ tài liệu thực tế, không phải chỉ mấy câu khen ngợi là có thể quyết định.” Lý tổng cười cười, “Hàm Xảo à, anh nhìn ra được, em có lòng kiêu hãnh cao, hẳn vẫn luôn là sinh viên xuất sắc trong trường. Nhưng càng đi lên thì sẽ càng phát hiện mình bình thường. Năng lực của em khá tốt, đến những công ty khác cũng sẽ là người xuất sắc, khó là khó ở chỗ đợt sinh viên thực tập này ai cũng hết sức ưu tú. Nếu lỡ có bị loại thì em cũng đừng thất vọng, nhất định còn chỗ khác thích hợp với em hơn.”
Hồ Hàm Xảo nghe hiểu ẩn ý trong lời Lý tổng. Với đám người đợt này, cô đã mất cơ hội cạnh tranh.

Lý tổng lại nói: “Cơ mà mấy cái này để nói sau, kết quả cuối cùng còn chưa rõ. Lisa cũng rất khó lựa chọn, thế nên bọn anh đang tranh thủ để giữ hết các em ở lại. Giờ chỉ chờ xem kết quả bàn bạc của Lisa với sếp lớn thế nào.”

“Sếp lớn?” Hồ Hàm Xảo kinh ngạc nhìn anh ta, “Xét duyệt sinh viên thực tập mà cũng phải để sếp lớn xem qua ư?”

“Bình thường thì không cần, nhưng trùng hợp là ngày mai Diệp tổng sẽ đến các phòng ban trong công ty kiểm tra công việc, thế nên cũng sẽ đến phòng Nhân sự xem kết quả tuyển chọn sinh viên thực tập.” Lý tổng bình tĩnh nhấp ngụm trà, “Chuyện này em đừng để lộ ra. Diệp tổng là người đơn giản, không thích mấy chuyện phô trương, quan liêu. Ngày mai nên làm cái gì thì cứ làm cái đó, đừng biểu hiện nịnh nọt quá."
Ánh mắt Hồ Hàm Xảo khẽ động: "Không thích quan liêu sao?"

"Phải."

"Vâng, cảm ơn Lý tổng."

Ngày hôm sau, Diệp Nam Nịnh lại chuẩn bị cơm hộp cho Đỗ Khê Nhiễm. Lần này cô đặc biệt chú ý, không bày hình trái tim, sau đó hăng hái lái xe đến công ty.

Đỗ Khê Nhiễm hiếu kì hỏi: "Sao em lái chiếc này mà còn vui hơn lái con Maserati của em vậy?"

Diệp Nam Nịnh vừa thấp thỏm đã lập tức xụ mặt: "Có thể là vì thứ không có được thì luôn thấy hứng thú."

Đỗ Khê Nhiễm cười cười: "Cũng phải. Mấy người quen ăn vi cá như tụi em, thi thoảng thử chút miến cũng ăn rất ngon lành."

Diệp Nam Nịnh: "Cũng không… không hẳn là vì nguyên nhân đó."

Đỗ Khê Nhiễm: "Vậy còn vì nguyên nhân gì nữa?"

Diệp Nam Nịnh: "Em thích.. có người đi làm chung với em."

"Ra vậy." Đỗ Khê Nhiễm thoải mái mà lười biếng vươn vai, "Có bạn đúng là sẽ thú vị hơn một chút."
Gần đến công ty thì Đỗ Khê Nhiễm lại chợt lên tiếng hỏi: "Hôm nay em có hồi hộp không?"

"Không hồi hộp." Diệp Nam Nịnh đáp.

"Vậy thì tốt." Đỗ Khê Nhiễm ngẫm nghĩ rồi quyết định không nói cô nàng biết chuyện có sếp lớn đến thị sát, đỡ phải khiến cô nàng thấy căng thẳng không đâu.

Dù sao phần thưởng sinh viên thực tập ưu tú cũng đã được xác định. Dựa theo vẻ bình tĩnh của Diệp Nam Nịnh líc này thì chắc chắn cũng sẽ biểu hiện tốt trước mặt sếp lớn.

"Cố gắng lên Diệp Nam Nịnh. Chị còn muốn làm đồng nghiệp với em lâu dài đấy."

Diệp Nam Nịnh khẽ cong khoé môi, song lại không nói tiếp, bởi vì cô hơi tham lam.

… Chỉ làm đồng nghiệp thôi thì chưa đủ để thoả mãn cô.

Giữa trưa, lúc ăn cơm, các đồng nghiệp lại tụ về gian trà nước để túm tụm xem cơm hộp của Đỗ Khê Nhiễm. Đỗ Khê Nhiễm cũng khá là thấp thỏm, hệt như mở chiếc hộp Pandora, chẳng ai biết bên trong cất giấu thứ gì.
Cô chậm rãi mở hộp, mọi người hít một hơi khí lạnh.

"Mẹ nó, thấy cưng quáaaa!"

"Lão Đỗ, mình dùng cánh gà đổi cục cơm nắm này của cậu đi!"

"Mau cho tôi chụp một tấm nào. Đỉnh thật!"

Đỗ Khê Nhiễm cũng hết sức kinh ngạc, không ngờ Diệp Nam Nịnh lại nắn cơm thành cơm nắm gấu trúc, nằm trong hộp vô cùng đáng yêu. Bên cạnh là măng tây xếp thành hình rừng trúc. Ngăn dưới còn có hai món ăn, một chay một mặn.

Lần này ngay cả Đỗ Khê Nhiễm cũng không kiềm được phải lấy điện thoại ra chụp ảnh.

Cả đám bu quanh một hộp cơm mà chụp hình suốt mấy phút, sau đó Đỗ Khê Nhiễm mới bưng đồ ra ăn ngay tại gian trà nước. Cơm vừa đẹp vừa ngon như thế, nhất định phải để những người khác thấy mới được!

Diệp Nam Nịnh thu ánh nhìn, lén nở nụ cười.

"Xem ra cậu thật sự không lo lắng chút nào luôn nhỉ." Hồ Giai Húc ngồi bên cạnh nói.
"Ừ, đừng lo lắng, dù sao kết quả cũng đã định rồi, có lo cũng vô dụng." Diệp Nam Nịnh bình tĩnh vùi đầu ăn cơm. Hộp cơm cô chuẩn bị cho bản thân thì không nắn thành hình gấu trúc. Không đủ thời gian.

" Tinh thần cậu vững thật đấy. Vốn mình cũng không lo đâu, nhưng chiều Diệp tổng sẽ đích thân đến đây, làm mình thấy hơi sợ. Nghe nói ông ấy là một người rất lợi hại." Hồ Giai Húc nhỏ giọng nói.

Diệp Nam Nịnh chợt ngưng đũa, chậm rãi nhìn sang: "... Cậu nói ai đến đây cơ?"

"Diệp tổng đó. Là sếp lớn của tụi mình, người trên bài giới thiệu tóm tắt công ty ấy. Trông cũng đẹp trai lắm." Hồ Giai Húc nói.

Đồ ăn trên đũa Diệp Nam Nịnh rơi bẹp xuống chén.

Buổi chiều, chừng ba giờ rưỡi, Lisa dẫn theo mấy người cùng bước đến tầng này, vừa tới đã được các nhân viên chú ý. Song, mọi người cũng chỉ gật gật đầu với người đàn ông cao lớn bên cạnh Lisa rồi tiếp tục làm việc.
Hồ Giai Húc vội gửi tin nhắn cho Diệp Nam Nịnh: [Aaaa mình bắt đầu căng thẳng rồi! Sếp lớn khí thế quá, mình hơi rén! Lỡ đâu Diệp tổng đặt câu hỏi cho mình thì mình phải trả lời thế nào đâyyy! Lúc này hâm mộ sự bình tĩnh của cậu quá đi!]

Diệp Nam Nịnh: [Aaaaaaaaaaaaaaaa! Mình cũng rén quá QAQ]

Hồ Giai Húc: [? Diệp Nam Nịnh, con như vậy làm má thất vọng quá đó. Aaaaaaa làm sao bây giờ ông ấy bước tới rồi! Làm ơn làm phước đừng hỏi gì mình hết!]

Lisa đưa Diệp tổng và thư kí đến phòng họp lớn, sau đó trở ra gọi các sinh viên thực tập cùng người phụ trách.

Diệp Nam Nịnh hít một hơi thật sâu, song trước sau vẫn không dám cất bước. Mãi đến khi một bàn tay quàng lấy vai cô từ phía sau, mùi hương gỗ êm dịu nhanh chóng bao phủ, bên tai vang giọng nói trầm trầm của Đỗ Khê Nhiễm: "Đừng lo lắng. Yên tâm đi."
Diệp Nam Nịnh quay đầu nhìn đối phương, lần đầu tiên bày ra sự yếu ớt của bản thân: "Đỗ tổng, em hơi sợ…"

"Đừng sợ. Em nhất định sẽ ở lại. Chị lấy cân nặng của Đỗ Hà Nhược đảm bảo với em."

Diệp Nam Nịnh chợt bật cười, tâm trạng cũng thả lỏng khá nhiều.

Đỗ Khê Nhiễm bấy giờ mới cười thả tay, nhanh chân tiến về phía trước: "Đi thôi, cùng chị đối mặt với tương lai của em, nhất định sẽ không khiến em thất vọng."

_____________

Lap chưa sửa xong nựa. Chắc còn lâu (╥﹏╥)