Chương Mịch Song nhất thời không nghe rõ, sốt ruột hỏi lại: "Cậu nói cái gì? Bắt ai? Bộ cậu gặp nguy hiểm gì hả?"
Đỗ Khê Nhiễm lắc lắc đầu.
"Mau nói đi chứ, cậu muốn làm mình sốt ruột chết à!" Chương Mịch Song túm lấy cánh tay cô bạn mà lắc, "Nói mau, nói mau!"
"Đừng lắc, đừng lắc." Đỗ Khê Nhiễm suýt chút nữa đã bị lắc đến nôn ra. Chờ đến khi đối phương thả tay, cô mới xoa xoa huyệt Thái Dương, định thần lại một lúc rồi im lặng nhìn về phía Chương Mịch Song.
Chương Mịch Song bắt đầu phân tích: "Cậu thế này hoàn toàn không giống mấy lúc bị khách hàng kém trí chọc giận, lại càng không giống xảy ra mâu thuẫn với đồng nghiệp. Như vậy chỉ có thể là... cổ phiếu rớt đáy?!" Đỗ Khê Nhiễm: "..."
"Không đúng hả?" Chương Mịch Song tiếp tục đoán, "Đỗ Hà Nhược thi đội sổ? Lại bị bắt đi xem mắt? OTP lại BE?!"
"À, vậy cuộc đời cậu nhàm chán quá rồi. Bản thân không có cp đã đành, còn không đu người khác." Chương Mịch Song trêu ghẹo.
Đỗ Khê Nhiễm im lặng mấy giây rồi đột nhiên cất lời: "Cậu và Khâu Dã xác định quan hệ thế nào?"
"Sao? Định đu cp tụi mình hả? Vậy mình đây phải kể cậu nghe cho rõ ràng rành mạch mới được." Chương Mịch Song hồi tưởng, "Bắt đầu kể từ đâu đây nhỉ? Từ ngày đầu tiên gặp nhau đi. Hôm ấy ánh nắng tươi đẹp, gió khẽ mơn man..."
"Sao không kể từ lúc Bàn Cổ khai thiên lập địa luôn đi?" Đỗ Khê Nhiễm hỏi.
"Ha ha, được rồi, mình nói thật cho cậu biết vậy. Thú thực thì mình chỉ coi mặt thôi! Mê trai vậy đó!" Chương Mịch Song nói, rồi lại chợt bật cười, "Nhưng thật ra trong mấy người mình từng quen thì ảnh cũng không xem như đẹp trai dữ dội, cùng lắm chỉ là thanh tú thôi. Tính tình còn chất phác, không biết bày trò lãng mạn. Lúc mới quen thì gần như chẳng nói chuyện với mình được mấy câu, mình còn tưởng chảnh, ai dè là nhát." "Vậy cậu còn xác định quan hệ khi mới ba ngày?" Đỗ Khê Nhiễm vô cùng khó hiểu.
Chương Mịch Song cười cười: "Bởi vì hôm đó, mình bị yêu cầu của khách hàng làm cho hoa mắt, chóng mặt, thiếu điều muốn quẳng bàn vẽ đi. Đúng lúc này, từ bên cạnh đưa qua một chén trà nóng. Anh ấy lặng lẽ giúp mình bàn bạc với khách hàng, liệt kê ra các điều một hai ba bốn năm, chẳng bao lâu đã bàn xong. Đơn giản vậy thôi đó."
Đỗ Khê Nhiễm nhấp rượu như suy tư, bên tai còn vang giọng nói của cô bạn: "Thật ra qua cái tuổi điên cuồng, liều mình vì tình yêu rồi thì mấy thứ lãng mạn hoa hòe hoa sói kia dường như cũng chẳng còn quan trọng nữa. Gặp quá nhiều, giờ lại cảm thấy như mấy mánh khoé. Ngược lại, một tách trà nóng, lặng lẽ đồng hành cùng với năng lực giải quyết vấn đề càng khiến người ta cảm thấy yên tâm hơn." Điểm này, Đỗ Khê Nhiễm rất đồng cảm. Năm ngoái, có một cậu chàng kém vài tuổi theo đuổi cô nhiệt tình, ngày nào cũng tặng hoa, tặng trà sữa, tặng card thủ công, đến công ty tỏ tình oanh liệt, còn tuyên bố tuổi tác không phải khoảng cách, sẽ tốt với cô cả đời. Nhưng vậy thì sao, cô dẫn cậu ta đến nhà hàng năm sao ăn một bữa, lúc tính tiền thì tờ hóa đơn đã khiến cậu chàng sợ đến mặt mũi trắng bệch.
Lại nói, người nọ còn lớn hơn Diệp Nam Nịnh hai tuổi, nhưng cách theo đuổi của Diệp Nam Nịnh lại khiến người ta rất thoải mái. Vừa không ngây thơ nói ra mấy câu tuyên ngôn lãng mạn, cũng không quấy rối đến mức khiến người ta phiền lòng. Rõ ràng nhỏ hơn cô đến bảy tuổi mà lại tinh tế, tỉ mẩn, về phương diện nào đó còn trưởng thành đến mức làm người ta đau lòng. "Song, có chuyện này muốn hỏi cậu thử..." Đầu Đỗ Khê Nhiễm nặng nề, choáng váng. Cô ngập ngừng nói, "Phải làm sao để xác định mình có thích một người hay không?"
Chương Mịch Song: "Câu này quá rộng, rất khó trả lời."
Đỗ Khê Nhiễm: "Đúng thật."
"Tự dưng cậu hỏi cái này làm gì... Trời đất ơi, không phải cậu có biến rồi đấy chứ?!" Chương Mịch Song mừng rỡ nhìn cô bạn, "Vậy nên mới rồi cậu đang đau khổ vì tình đúng không? Cứu mạng, thế mà mình chưa từng nghĩ theo hướng này. Thứ ế lâu năm như cậu mà cũng gặp vấn đề tình cảm nữa cơ à?"
Đỗ Khê Nhiễm: "..."
"Vậy giờ là sao? Cậu không xác định mình có thích người đó không hả?"
Bởi mới gọi là bạn chí cốt, vừa phát hiện vấn đề đã nhạy bén vậy rồi. Đỗ Khê Nhiễm gật gật đầu: "Mình sợ lỡ nhất thời xúc động, xong mới phát hiện không đúng thì chẳng phải hại người ta hay sao?" "Cậu nghĩ nhiều thế làm gì?" Chương Mịch Song lại khoác vai bạn, cười tủm tỉm nói, "Chúc mừng, cuối cùng cũng nghênh đón tình yêu rồi ha?"
"Mình còn chưa suy nghĩ xong." Đỗ Khê Nhiễm rầu rĩ nói, "Rốt cuộc thích là như thế nào?"
"Thích có rất nhiều loại. Ngày nào cũng muốn gặp, vừa gặp đã thấy vui là thích. Bồn chồn nhung nhớ đối phương là thích. Nảy sinh ý muốn chiếm hữu, hay ghen tuông cũng là thích... Nhưng mà Nhiễm Nhiễm, bất luận là kiểu thích nào thì vào giây phút hỏi câu đấy, cậu cũng đã thích người ta rồi." Chương Mịch Song nói ngay trọng tâm.
Ánh mắt Đỗ Khê Nhiễm hơi run rẩy. Cô cụp mi nhìn chằm chằm vào mép ly: "Tại sao?"
"Bởi vì cậu không phải kiểu người để tâm tới chuyện yêu đương. Bao nhiêu năm qua, số người theo đuổi cậu nhiều như nấm mọc sau mưa, nhưng đã bao giờ cậu tự hỏi thích là gì chưa?" Chương Mịch Song hỏi. Nhịp thở Đỗ Khê Nhiễm hơi chững lại, kinh ngạc nhìn sang cô bạn thân.
Chương Mịch Song: "Bởi vì cậu đã bắt đầu sợ hãi, sợ những thứ tiêu cực trong tình yêu sẽ đánh gục hai người, thế mới muốn chuẩn bị thật chu đáo để chào đón đối phương. Vậy nên, thật ra trong lòng cậu đã thích người ta rồi, chỉ là đang muốn dùng lí trí để kiềm chế lại thôi."
Hàng mi Đỗ Khê Nhiễm khẽ run: "Là vậy sao?"
"Là vậy đó. Thế này đi, tụi mình thí nghiệm thử nhé." Chương Mịch Song cầm ly rượu, để cô bạn nhìn vào ly, sau đó giả vờ huơ huơ trên dưới trái phải rồi nói, "Giờ nhìn vào ly, trả lời câu hỏi của mình trong vòng ba giây... Hiện cậu đã uống say, cậu mong ai sẽ đến đón cậu về nhà?"
Đỗ Khê Nhiễm nhìn chăm chú vào chiếc ly rồi tự dưng thất thần, không biết chừng nào thì bên Diệp Nam Nịnh mới tàn tiệc. "Hết giờ. Cậu không đưa ra được câu trả lời." Chương Mịch Song đặt ly xuống, nói.
"Thế nghĩa là mình không có người thích đúng không?" Đỗ Khê Nhiễm hỏi.
"No." Chương Mịch Song lắc lắc ngón tay, ra vẻ cao thâm nói, "Hoàn toàn ngược lại. Như vậy mới chứng minh trong lòng cậu có người thích. Cậu thất thần, có phải nghĩ đến người đó không?"
Đỗ Khê Nhiễm: "."
"Cũng có thể là cậu nghĩ đến nhưng sĩ diện không dám nói ra. Mình nhớ cách đây khá lâu mình cũng từng chơi trò này với cậu rồi, lúc đó mới một giây cậu đã trả lời, không chút do dự đáp là gọi tài xế lái thay đưa về. Nhiễm Nhiễm, người mà cậu mong sẽ đến đón đã xuất hiện trong lòng rồi, đúng không?" Chương Mình Song nói.
Đỗ Khê Nhiễm từ từ gục xuống bàn, tay vẫn nắm chặt ly, lòng ngổn ngang trăm mối.
"Ồ, Tiểu Diệp đến đón cậu kìa." Bỗng dưng, Chương Mịch Song lên tiếng. Đỗ Khê Nhiễm vội quay đầu, quả nhiên nhìn thấy Diệp Nam Nịnh đang bước về phía này. Ánh đèn mờ ảo chiếu lên gương mặt đối phương, khiến Đỗ Khê Nhiễm ngờ rằng mình uống nhiều quá nên xuất hiện ảo giác.
Diệp Nam Nịnh càng lúc càng tiến đến gần. Sau đó, gương mặt trắng nõn không tì vết kia xuất hiện ngay trước mắt, mang theo một mùi hương ngọt lành, khiến cô thẫn thờ trong thoáng chốc.
"Đỗ tổng, chị ổn không?" Diệp Nam Nịnh quan sát vẻ mặt Đỗ Khê Nhiễm từ góc độ gần. Lần đầu tiên nhìn thấy chị uống đến gục xuống bàn, cô có hơi lo lắng, "Chị uống bao nhiêu rồi?"
Nhưng Đỗ Khê Nhiễm chỉ nhìn chằm chằm vào người trước mắt, không hé một lời. Mãi đến khi Diệp Nam Nịnh cau mày, cô mới vô thức giơ một bàn tay véo mặt đối phương. Cảm nhận được xúc cảm chân thật, Đỗ Khê Nhiễm như bừng tỉnh khỏi cơn mơ, lẩm bẩm nói: "Em tới thật đấy à?" "Đúng vậy. Tiểu Diệp vừa thấy mình đăng lên vòng bạn bè đã lập tức hỏi mình hai ta đang ở đâu." Chương Mịch Song nói. Điện thoại của cô cũng reo, là Khâu Dã đến đón, "Tiểu Diệp, em đến đúng lúc lắm, đưa nó về đi."
"Vâng." Diệp Nam Nịnh đỡ Đỗ Khê Nhiễm dậy, một tay vòng qua eo, nửa ôm nửa kéo mà đưa người ra ngoài.
Chương Mịch Song ngồi vào xe, nhìn bóng dáng hai người kia mới sực nhớ ra mình còn chưa nghe được rốt cuộc Đỗ Khê Nhiễm thích ai.
Thôi, lần sau hỏi vậy.
Diệp Nam Nịnh đưa Đỗ Khê Nhiễm về nhà, thấy đối phương say bí tỉ, bèn hỏi: "Đỗ tổng, vào nhà em nghỉ một lúc, em nấu canh giải rượu cho chị nhé, được không?"
Đỗ Khê Nhiễm thảng thốt gật đầu.
Diệp Nam Nịnh đỡ chị ngồi xuống sô pha, rót một ly nước ấm đặt bên cạnh, sau đó đi chuẩn bị canh giải rượu. Lát sau, cô nghe thấy tiếng Đỗ Khê Nhiễm sột soạt trên sô pha, quay đầu lại nhìn thì thấy chị lê cái thân say khướt, tựa người lên tay vịn, chỉ lộ ra cái đầu, mơ mơ màng màng hỏi: "Tụi em... tàn tiệc sớm vậy sao?"
"Bọn họ còn đang chơi, em xin về trước." Diệp Nam Nịnh đáp.
"Tại sao lại xin... về trước?"
Trông bộ dáng kê đầu nói chuyện đứt quãng của Đỗ Khê Nhiễm, Diệp Nam Nịnh cảm thấy quá đáng yêu. Cô cười nói: "Tại vì chị và chị Song Song đi uống rượu mà không rủ em."
Thật ra là cô muốn rút từ lâu rồi, trong lòng cứ vấn vương không biết Đỗ tổng có ăn tối không. Mãi đến khi thấy vòng bạn bè của Chương Mịch Song thì cô mới tự tìm cho bản thân một cái cớ để mà rời đi.
"Vậy em với... cô ta... xem cái gì vậy?" Đỗ Khê Nhiễm ngập ngừng hỏi.
Câu hỏi bất ngờ bật ra khiến Diệp Nam Nịnh lơ ngơ như lạc giữa sương mù: "Cái gì xem cái gì cơ?" "Không... có gì." Nói đoạn, Đỗ Khê Nhiễm lại trượt xuống sô pha, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Diệp Nam Nịnh nấu xong canh giải rượu lại bưng ra bàn trà. Vừa định gọi người thì cô lại phát hiện hình như chị ngủ mất rồi, thế là im lặng ngồi xổm bên cạnh, nhìn lén một cách quang minh chính đại.
Đỗ Khê Nhiễm lúc ngủ sẽ thu hết sự sắc bén thường ngày. Dưới ánh đèn, những đường nét trên gương mặt chị như được phủ một lớp sáng nhu hòa. Mái tóc xõa tung, gương mặt trắng ánh hồng, bờ môi ướŧ áŧ đỏ bừng, nhịp thở hơi mạnh, ngực liên tục phập phồng... khiến Diệp Nam Nịnh nhìn mà đỏ cả mặt.
Hai tay cô ôm lấy mặt để hạ nhiệt. Dù không đành lòng nhưng cô vẫn đánh thức Đỗ Khê Nhiễm: "Đỗ tổng, uống canh giải rượu xong rồi lại lên giường ngủ."
Đỗ Khê Nhiễm nheo mi mấy cái mới mở mắt ra, cựa quậy muốn ngồi dậy nhưng lại không thành công. Diệp Nam Nịnh vội đỡ chị lên, nhưng vừa định buông tay thì đối phương lại ngã xuống sô pha. Cô đành phải ôm ghì không buông, sau đó bưng canh giải rượu đưa đến bên miệng chị: "Đỗ tổng, nào, uống chút đi."
Đỗ Khê Nhiễm choáng váng quay cuồng, vừa thấy mép chén đã há miệng uống mấy ngụm theo phản xạ, nhưng uống vội quá, lại quay đầu ho sặc sụa.
Diệp Nam Nịnh buông chén, lại cầm muỗng lên đút từng chút một.
Đỗ Khê Nhiễm uống một lúc mới tìm lại được chút ý thức. Cô xoa xoa huyệt Thái Dương, vừa uống canh vừa đưa mắt nhìn chằm chằm vào Diệp Nam Nịnh, khiến Diệp Nam Nịnh cảm thấy bồn chồn, căng thẳng.
Uống hết hơn nửa chén, Đỗ Khê Nhiễm mới đẩy muỗng ra, cựa quậy muốn cởϊ áσ khoác. Điều hòa trong nhà bật nhiệt độ rất cao, cô lại uống rượu, người cứ thấy nóng nực. Diệp Nam Nịnh tạm thời buông tay, cầm chén vào nhà bếp rồi quay ra sô pha, lại thấy Đỗ Khê Nhiễm đang cởϊ áσ len, khiến lớp áo bên trong cũng bị kéo lên một khoảng, để lộ phần eo thon bằng phẳng.
Diệp Nam Nịnh che mắt theo kịch bản, rồi lại lặng lẽ he hé một chút để nhìn lén, trong lòng còn không quên thầm mắng bản thân biếи ŧɦái.
Đỗ Khê Nhiễm cởi đến khi chỉ còn một lớp áo mới thoải mái ngả người xuống sô pha, mắt khép hờ, nhìn lên trần nhà mà thẫn thờ.
Diệp Nam Nịnh bước đến ngồi xuống bên cạnh, nhỏ giọng hỏi: "Đỗ tổng, giờ chị thấy sao rồi? Còn choáng váng không?"
Mãi một lúc sau, Đỗ Khê Nhiễm mới từ từ nghiêng đầu, im lặng nhìn Diệp Nam Nịnh. Cảm xúc nơi đáy mắt mông lung, không nhìn rõ.
Diệp Nam Nịnh lại nghiêng người ra trước một chút, hỏi: "Đỗ tổng, chị muốn uống canh giải rượu nữa không? Em đi múc thêm cho chị một ít nhé?" Vừa định đứng dậy thì cánh tay đã bị túm lấy, Diệp Nam Nịnh cúi xuống, thấy Đỗ Khê Nhiễm đang nhìn lên mình: "Đừng đi. Cứ vậy... một lúc... nữa đi."
"Vâng." Diệp Nam Nịnh lại ngồi xuống bên cạnh. Bốn mắt nhìn nhau, không ai ngoảnh đi.
Không biết qua bao lâu, Đỗ Khê Nhiễm lại xoay người, nằm nghiêng mặt đối mặt.
Diệp Nam Nịnh ngưng thở, ánh mắt không kiềm được mà phác họa ra đường cong trên cơ thể người trước mặt, sau đó dừng trên gương mặt chị. Cô thậm chí không dám thở mạnh, chỉ sợ quấy nhiễu đến chị.
Đúng lúc này, Đỗ Khê Nhiễm vươn tay, chậm rãi vuốt ve sườn mặt Diệp Nam Nịnh. Ánh mắt long lanh, giọng điệu nhẹ nhàng: "Em đang nghĩ gì?"
Trái tim Diệp Nam Nịnh đột nhiên tê rần. Cô không kiềm chế nổi nữa mà buột miệng thốt ra: "Em muốn hôn chị*."
*Nghĩ bên tiếng Trung vừa có nghĩa là "suy nghĩ" mà cũng có nghĩa là "muốn" luôn, nên bé Nịnh mới trả lời dị. _____________