Trong căn phòng rộng rãi bỗng vang lên tiếng điện thoại rớt xuống mặt sàn đánh "bộp".
Diệp Nam Nịnh hốt hoảng nhặt lên, nhìn vào màn hình thêm lần nữa. Ánh mắt cô dính chặt vào bốn chữ kia.
[Tôi nhớ em ấy].
Tôi nhớ em ấy.
Nhớ em ấy.
Em ấy...
"Áaaaaaaaaaaaa!"
Một tràng thét thất thanh vang vọng sau cánh cửa. Diệp Đình Viễn đi ngang qua, bị tiếng động bên trong làm sợ hết hồn, tưởng xảy ra chuyện gì. Cậu ta thử vặn tay nắm, phát hiện không khóa trong thì vội mở ra, dò hỏi: "Chuyện gì xảy ra?"
Diệp Nam Nịnh ụp cả người lên giường, ậm ừ nói: "Không có gì. Kệ chị đi. Đóng cửa giùm chị."
"Không có gì thật à?"
"Ừ."
Nghe tiếng đóng cửa, Diệp Nam Nịnh mới ngẩng đầu dậy khỏi giường, gương mặt cười đến sắp díu cả lại. Cô đứng dậy, dép còn chưa kịp xỏ xong đã ôm điện thoại nhảy múa, xoay vài vòng rồi lại ngả lên giường, hai chân vùng vẫy.
Giờ muốn gọi điện qua cho Đỗ Khê Nhiễm quá, nhưng vừa ấn mở WeChat lên, chẳng biết nghĩ đến điều gì mà cô lại lập tức thoát ra ngoài. Tiếp đó là mở lại khung thoại Weibo, nhìn chằm chằm mấy chữ kia mà ngẩn người. Rất muốn trả lời cái gì đó nhưng đáp thế nào cũng cảm thấy không đúng. Có những lời phải giáp mặt nói mới hay.
Có trời mới biết mấy hôm nay cô nhớ Đỗ Khê Nhiễm đến mức nào.
Trở lại nhà họ Diệp, không cần làm việc nhà cũng không có ai hối cô mau nấu cơm ăn, lại càng không ai khen ngợi tay nghề của cô trên bàn cơm, tán gẫu chuyện công việc. Phần lớn thời gian, cô chỉ ở lì trong phòng, hoặc là xem những video liên quan đến vấn đề tài chính, hoặc là làm luận văn. Thế thì cô mới buộc được bản thân đừng đi quấy rầy Đỗ Khê Nhiễm. Từ sau lần không khí giữa hai người trở nên gượng gạo, cô đã cố ý kiềm chế hành vi của bản thân, nhằm tránh gây nên gánh nặng cho đối phương.
Hơn nữa, cô còn có thể rình mò cuộc sống Đỗ Khê Nhiễm thông qua vòng bạn bè của Đỗ Hà Nhược. Vừa nghỉ học, tần suất đổi mới trên vòng bạn bè của Đỗ Hà Nhược đã lập tức tăng vọt, chuyện bé như hạt mè cũng phải đưa lên. Từ khi Đỗ Khê Nhiễm về nhà, nội dung cô nhóc đăng lên cũng phong phú hơn. Hồi thì chụp mấy tấm hình Đỗ Khê Nhiễm ngủ nướng để dìm hàng chị gái, lúc lại chụp lén mấy tấm chị đẹp để khen.
Nhìn đến Đỗ Khê Nhiễm qua những chi tiết đó, Diệp Nam Nịnh đã cảm thấy rất vui vẻ. Vì thế, cô âm thầm giấu đi sự nhớ nhung tựa cơn triều dâng ấy.
Nhưng mà chuyện khiến người ta mừng rỡ không thôi chính là hóa ra Đỗ tổng cũng nhớ cô nữa! Áu áu! ...
Sáng hôm sau, Đỗ Khê Nhiễm dậy sớm một lần hiếm thấy.
Cuối tuần thường là thời gian ngủ bù, nhưng về mấy hôm ngủ đã đủ nhiều rồi, thế nên sáng nay, chưa đến chín giờ là cô đã tự động thức giấc.
Cô rời giường, ăn bữa sáng được một lúc đã bị ba mẹ kéo đi sắm đồ Tết. Đỗ Khê Nhiễm không hứng thú với mấy thứ đó lắm, từ đầu tới cuối chỉ đi theo sau lưng hai người, phụ trách trả tiền là được.
Siêu thị đông đúc toàn người, các khẩu hiệu kích cầu đua nhau vang vọng, tưng bừng như một nồi cháo. Đỗ Khê Nhiễm đẩy xe mua sắm, đi theo phụ huynh vào khu thực phẩm tươi sống. Hai vợ chồng già bàn nhau định mua gì, còn Đỗ Khê Nhiễm trong lúc vô tình nhìn lướt qua lại cầm mấy hộp dâu tây theo phản xạ. Thấy sầu riêng, cô lại lựa thêm mấy hộp.
"Ấy ấy, con làm gì thế? Trong nhà đâu có ai thích ăn cái này." Má Đỗ lập tức ngăn cản, "Con thích sầu riêng từ bao giờ vậy?" Đỗ Khê Nhiễm chợt khựng lại, bấy giờ mới nhận ra đúng là trong nhà không ai thích ăn sầu riêng thật, bao gồm cả cô, chỉ có Diệp Nam Nịnh là thích.
Lúc trước khi hai người cùng nhau dạo siêu thị, Diệp Nam Nịnh sẽ mua một ít sầu riêng, có lần còn làm pizza sầu riêng. Khi ấy cô có nếm thử một miếng, cảm thấy rất ngon, cũng không quá phản cảm sầu riêng như trước.
"Có thể làm pizza sầu riêng." Đỗ Khê Nhiễm đề nghị.
"Mẹ không biết, con biết làm hả?" Má Đỗ hỏi thật lòng.
Đỗ Khê Nhiễm: "Con... không biết."
Má Đỗ: "Vậy mua về làm gì? Mau trả lại đi."
Thấy mẹ mình định trả sầu riêng về chỗ cũ, Đỗ Khê Nhiễm vội giành lại: "Con ăn, con làm!"
Má Đỗ hỏi với vẻ lạ lẫm: "U, con muốn trổ tài à?"
"Con có thể học mà." Đỗ Khê Nhiễm khoác lác. Đúng lúc có thể nhân cơ hội này gọi video cho Diệp Nam Nịnh thỉnh giáo một phen. Kế hoạch duyệt ✅
Đi dạo hơn một giờ, xe mua sắm đã đầy ứ không nhét nổi nữa, hai vợ chồng già mới chuẩn bị dẹp đường hồi phủ.
Xe chạy được nửa đường thì điện thoại vang lên. Đỗ Khê Nhiễm đeo tai Bluetooth, nghe đầu dây bên kia vang lên giọng Diệp Nam Nịnh: "A lô, Đỗ tổng."
Trong khoảnh khắc ấy, tâm trạng Đỗ Khê Nhiễm chợt nhẹ nhàng hẳn, biểu cảm trên mặt cũng trở nên tươi sáng hơn thấy rõ, song giọng nói vẫn giữ lại được sự bình tĩnh: "Chị đây. Sao vậy?"
Diệp Nam Nịnh im lặng mấy giây, sau đó dè dặt hỏi: "Giờ chị đang ở đâu?"
"Ở quê chứ đâu." Đỗ Khê Nhiễm thuận miệng nói.
"Nhà chị... cụ thể là ở chỗ nào?"
Không biết nghĩ đến điều gì mà giữa mày Đỗ Khê Nhiễm giật giật: "Không phải em đang ở..."
"Em ở sân bay thành phố W." Diệp Nam Nịnh vừa nói dứt câu đã lập tức bổ sung, "Em đến để du lịch, nhớ ra hình như chị ở bên đây nên mới nghĩ đến chuyện liên hệ chị thử xem." Xe đột nhiên phanh gấp. Má Đỗ đang lột quýt chúi người ra trước, quả quýt trong tay cũng bất cẩn bị rỉ ít nước: "Ai da con làm gì thế? Đường rộng thênh thang vậy mà cũng không chạy được nữa hả?"
Đỗ Khê Nhiễm đầu tiên là gỡ tai nghe Bluetooth xuống, sau đó nói: "Xuống xe nào."
Má Đỗ: "Hả?"
"Sắp tới nhà rồi, hai người lội bộ về nhé." Đỗ Khê Nhiễm nói.
Hai vợ chồng già đứng bên đường, còn chưa hiểu được chuyện gì vừa xảy ra thì chiếc xe trước mắt đã vọt chạy đi mất.
Má Đỗ: "?"
Ba Đỗ: "??"
Xe bon bon trên đường, chẳng mấy chốc đã đến sân bay. Đỗ Khê Nhiễm tìm thấy Diệp Nam Nịnh tại cổng ra, từ tít đằng xa đã thấy đối phương đứng trong góc, dáo dác nhìn chung quanh, vừa thấy có người đi ngang thì lại lập tức cúi đầu theo phản xạ, hệt một chú cún con đang chờ đợi chủ nhân. "Diệp Nam Nịnh."
Nghe tiếng gọi, Diệp Nam Nịnh ngẩng đầu, thấy Đỗ Khê Nhiễm đang bước về phía mình. Cô lập tức xách túi chạy qua, mắt thoáng đôi phần ý tứ: "Đỗ tổng."
Thấy cô nàng từ trên xuống dưới chỉ xách theo một cái túi nhỏ, ngay cả một bộ quần áo để thay cũng chẳng có, Đỗ Khê Nhiễm cười ẩn ý: "Sao em lại đến đây?"
"Du lịch." Diệp Nam Nịnh bắt đầu giả ngu hòng lừa gạt cho qua.
Đỗ Khê Nhiễm khoanh tay trước ngực: "Bịa đi, bịa tiếp đi."
"..."
"Đi thôi, ở đây đông người." Đỗ Khê Nhiễm quay lưng bước ra ngoài. Một phút sau, cô lại nghiêng người nhìn cô nàng đằng sau, "Đi chậm thế làm gì?"
Vốn Diệp Nam Nịnh muốn nhìn lén bóng dáng đối phương thêm một lúc, nhưng nghe chị nói thế, cô đành phải cất vội bước chân đến bên cạnh, đi song song với chị, lòng khấp khởi mừng thầm. Nào ngờ lúc này Đỗ Khê Nhiễm cũng lặng lẽ nhếch khóe môi. Ngồi vào xe, Đỗ Khê Nhiễm gác tay lên vô lăng, hỏi nương theo lời nói dối của cô nàng: "Nào nào, cô Diệp muốn đi du lịch chỗ nào, hướng dẫn viên tôi đây đích thân đưa cô đi chơi."
"Ờm..." Diệp Nam Nịnh lập tức động não, ngẫm xem thành phố W có những điểm tham quan gì. Xoắn xuýt được một lúc, cô bèn buông xuôi nói, "Không đi."
Đỗ Khê Nhiễm thấp giọng cười, hỏi: "Nếu không phải để du lịch thì em lặn lội đường xa tới đây làm gì?"
Diệp Nam Nịnh nhấp nhấp môi, sợ lại làm đối phương sợ hãi. Nhưng vừa quay đầu, nhìn thấy Đỗ Khê Nhiễm đang cười mỉm, tất cả nỗi lo lập tức bị cô quẳng hết sang bên, buột miệng nói: "Nhớ chị."
Cũng may Đỗ Khê Nhiễm không có phản ứng gì quá khích mà chỉ cười cười, nổ máy xe, mắt nhìn thẳng: "Biết rồi."
Vì Đỗ Khê Nhiễm phải tập trung lái xe nên Diệp Nam Nịnh lớn gan hơn một chút, nhìn lén cũng trắng trợn hơn. Dù sao Đỗ tổng cũng đâu thể nhín ra thời gian đánh cô trong khi tay còn đang bận lái xe. Cô cẩn thận quan sát nét mặt Đỗ Khê Nhiễm, để ý thấy đuôi mắt chị hơi nheo, đoán chắc tâm trạng chị hẳn đang rất tốt nên cũng an tâm hơn. Sau đó, cô quay đầu nhìn ra phong cảnh ngoài cửa sổ.
Đây là nơi Đỗ Khê Nhiễm sống từ nhỏ đến lớn, Diệp Nam Nịnh hết sức tò mò. Cảnh vật chung quanh không ngừng hiện ra trước mắt, cô không khỏi tưởng tượng xem Đỗ Khê Nhiễm lúc nhỏ là như thế nào.
Mãi sau, cô mới sực nhớ ra một chuyện: "Đỗ tổng, giờ mình đang đi đâu?"
"Nhà chị đó."
"Cái gì?!" Diệp Nam Nịnh hốt hoảng nhìn sang.
"Hỏi em đi đâu em cũng không trả lời. Nếu tới tìm chị thì chẳng lẽ không nên đến nhà chị làm khách sao?" Đỗ Khê Nhiễm hỏi, "Bằng không em muốn đi đâu?"
"Em chỉ muốn gặp chị cái thôi." Diệp Nam Nịnh từ từ siết chặt dây an toàn, "Nhưng em không muốn đi làm khách..." Làm khách gì gì đó, phiền phức lắm, hơn nữa cô cũng không phải kiểu dễ được người lớn ưa thích. Mỗi lần lễ tết đến nhà dòng họ làm khách, cô đều không hòa nhập được, mà những họ hàng kia cũng không quan tâm cô nhiều hơn. Đối với cô mà nói thì họ giống như một đám người xa lạ quen thuộc hơn.
Cô thật sự... không thích tình cảnh đó chút nào.
"Vậy sao? Thôi được rồi." Đỗ Khê Nhiễm nghiêng đầu, dừng xe trước một trung tâm thương mại.
Diệp Nam Nịnh bước xuống: "Này là đi đâu chị?"
"Dẫn em đi ăn cơm trước."
Đỗ Khê Nhiễm dẫn cô nàng đến một quán ăn có tiếng ở đây. Trong thời gian chờ lên món, hai người chỉ im lặng nhìn nhau. Nhưng sự im lặng này không phải kiểu gượng gạo như lần trước mà bầu không khí có phần mập mờ.
Diệp Nam Nịnh rất muốn hỏi câu nói của Đỗ Khê Nhiễm tối qua là có ý gì, nhưng hỏi thẳng luôn lại không được. Cô còn đang ngẫm xem nên thử đối phương thế nào thì Đỗ Khê Nhiễm đã lên tiếng trước: "Em đến tìm chị có phải muốn nói với chị chuyện gì không?" Diệp Nam Nịnh suy nghĩ cẩn thận một lúc, cả buổi sau mới nói: "Không có chuyện gì, chỉ là nhớ chị nên đến gặp thôi à."
Khóe miệng Đỗ Khê Nhiễm khẽ cong. Cô nhấp ngụm trà, lại hỏi tiếp: "Không có chuyện gì thật à?"
Diệp Nam Nịnh lại ngẫm thêm chốc nữa, nghĩ thầm giờ đã nghỉ rồi, công việc cũng xong đâu đấy cả, đúng là không có chuyện gì phải tìm chị thật mà. Còn có chuyện gì cho được... Bất chợt, hai mắt cô mở to, không chắc chắn lắm liệu Đỗ tổng có đang ám chỉ cô... tỏ tình hay không?
Nhưng trước đó đã tỏ tình rồi mà.
Chẳng lẽ còn chuyện gì khác bị cô bỏ sót?
Thấy cô nàng mặt ủ mày chau mà vắt óc suy nghĩ, Đỗ Khê Nhiễm thoáng cảm thấy một chút mất mát, đồng thời lại không nhịn được muốn cười, chỉ thấy vô cùng đáng yêu. Cô nói: "Không nghĩ ra thì thôi tạm thời đừng nghĩ nữa. Đồ ăn tới rồi, ăn cơm trước đi." "À vâng." Diệp Nam Nịnh ăn một lúc, phát hiện thi thoảng Đỗ Khê Nhiễm chỉ gắp vài đũa, trông như không có khẩu vị, bèn hỏi, "Có phải chị không đói không?"
"Chị không ăn nhiều được. Ở nhà có nấu cơm phần chị, lát nữa về ăn không vô là mẹ chị sẽ nổi bão. Em ăn đi, chị nhìn em ăn được rồi." Một tay Đỗ Khê Nhiễm chống cằm, hai chữ dòm ngó hiện rõ mồn một trên mặt.
Diệp Nam Nịnh bắt đầu lo lắng, lúc thì sợ mình xấu mặt, lúc lại sợ dáng ngồi không đẹp. Nhấp nhổm ăn được một lúc thì cô đột nhiên buông đũa: "Em no rồi."
"Không thể nào. Mau ăn đi." Đỗ Khê Nhiễm gắp đồ ăn cho cô nàng, chỉ chốc lát mà trong chén đã chất thành một ngọn núi nhỏ.
Đúng lúc này, điện thoại đổ chuông, là cuộc gọi mẹ giục về ăn cơm. Cúp máy xong, Diệp Nam Nịnh thấy chị vẫn không có ý định rời đi, bèn hỏi: "Chị không về sao?" "Chờ em ăn xong trước đã, sau đó đưa em đến khách sạn."
"Khách sạn?!" Lỗ tai Diệp Nam Nịnh chợt đỏ bừng. Cô nhỏ giọng hỏi, "Là... là cái mà em nghĩ đấy sao?"
Đỗ Khê Nhiễm híp mắt: "Cái mà em nghĩ là cái gì?"
Diệp Nam Nịnh vò đầu bứt tai: "Thì... là cái... cái kia ấy..."
"Không đi khách sạn thì tối nay em ngủ đâu?" Đỗ Khê Nhiễm ngắt lời, cứ cảm thấy cô nàng này nghĩ chuyện gì đó kì quái.
"Tối nay?" Diệp Nam Nịnh lắc đầu, "Tối nay em về rồi."
Đỗ Khê Nhiễm chợt khựng lại: "Gấp vậy cơ à?"
"Vâng. Em chỉ muốn gặp chị chút thôi, tối còn phải về."
"Em về có ngôi vị hoàng đế phải kế thừa hả?"
"Không có."
"Vậy gấp thế làm gì?"
"Em sợ... quấy rầy chị." Diệp Nam Nịnh ấp úng.
Vẻ mặt Đỗ Khê Nhiễm dịu lại, cô nhẹ giọng nói: "Đến cũng đến rồi, thôi thì ở lại đây chơi thêm ngày nữa đi." "Vâng." Vốn cô chỉ sợ ở lâu sẽ gây thêm phiền phức cho Đỗ Khê Nhiễm. Nếu chị đã mời thì chắc chắn là cô ở lại rồi. Diệp Nam Nịnh cười vui vẻ, "Đỗ tổng, chị tốt quá."
Đỗ Khê Nhiễm đáp lại bằng một nụ cười, lại liếc nhìn cái túi của cô nàng: "Vậy chiều em đi mua thêm đồ thay đi."
Diệp Nam Nịnh cắn đũa, chớp mắt, trong lòng nảy sinh một ý tưởng... nếu có thể thăm nhà Đỗ tổng thì hay quá.
Trước khi đi, cô nghĩ được gặp một lần là tốt rồi, thế nên chẳng mang hành lí gì theo, cũng không chuẩn bị cho việc đến thăm nhà. Nhưng lúc này, cô có thể ở lại đây thêm một ngày, phải chăng vòi vĩnh thêm chút cũng được?
"Khách sạn mắc quá, em có thể ở nhà chị được hông?" Cô nhỏ giọng hỏi.
Nụ cười trên môi Đỗ Khê Nhiễm chợt tắt: "Mới rồi kêu em đi em lại không đi." Diệp Nam Nịnh lập tức gục đầu. Nghe tiếng kéo ghế, cô lại ngẩng lên, thấy chị cầm túi định rời đi nên gấp rút muốn xin lỗi, nào ngờ đối phương lại đột nhiên bắt lấy cổ tay cô.
Diệp Nam Nịnh nghi hoặc nhìn tay: "?"
"Còn đờ ra đó làm gì nữa? Đến nhà chị ăn cơm thôi." Đỗ Khê Nhiễm giục.
Diệp Nam Nịnh: "!!"
Suốt đường đi, Diệp Nam Nịnh hết sức bồn chồn, lo lắng. Cô âm thầm luyện tập trong lòng cả buổi, nên xưng hô thế nào với ba mẹ Đỗ tổng, nên biểu hiện làm sao mới chiếm được cảm tình.
Đến lúc đứng trước cửa nhà, nghe Đỗ Khê Nhiễm bấm chuông, báo động trong đầu cô lập tức réo vang, chuẩn bị sẵn sàng!
Người ra mở cửa là một phụ nữ trung niên, trông vẫn còn trẻ trung, đường nét trên mặt rất giống chị em Đỗ Khê Nhiễm, vừa mở cửa ra đã nói: "Sao về trễ vậy... Ủa? Ai đây?" Đỗ Khê Nhiễm cười, kéo tay Diệp Nam Nịnh, giới thiệu: "Đây chính là cô giáo dạy làm pizza sầu riêng. Con không biết làm nên mời cô giáo đích thân đến dạy."
Ể??
Diệp Nam Nịnh nghi hoặc nhìn sang Đỗ Khê Nhiễm.
Đỗ Khê Nhiễm liếc qua, lén chớp chớp mắt.
Suýt chút nữa Diệp Nam Nịnh đã bị cái đá lông nheo ấy làm hại tim ngừng đập.
Má Đỗ lại càng tò mò quan sát Diệp Nam Nịnh: "Cô giáo?"
Tim Diệp Nam Nịnh đang lâng lâng thì chợt nghe thấy tiếng má Đỗ, cô lập tức cúi người chào hỏi, nhưng không ngờ miệng lại hớ: "Dạ chào cô giáo!"