Đỗ Khê Nhiễm xem đi xem lại video kia mấy lần, sau đó mở các video cũ lên nhìn lại một lượt, càng khẳng định đôi tay này chính là tay bạn gái mới nhậm chức của cô, Diệp Nam Nịnh.
Trước đó, khi xem video, Đỗ Khê Nhiễm chỉ cảm thấy đôi tay này đẹp. Hơn nữa, đa phần các video đều đã qua bộ lọc chỉnh sửa nên thường cô chỉ dừng lại ở mức khen ngợi mà nhìn mấy lần chứ chưa bao giờ quan sát thật kĩ. Thứ thu hút cô là những món ngon cơ. Nhưng hôm nay, Đỗ Khê Nhiễm vừa mới sờ qua mỗi tấc da thịt trên tay Diệp Nam Nịnh, nốt ruồi nho nhỏ kia còn do cô chính mắt phát hiện, thế nên khi nhìn đến đôi bàn tay giống y đúc trên video thì mức độ khϊếp sợ trong lòng cô thật chẳng thua gì nghe tin đội bóng đá nam Trung Quốc vươn ra ngoài Châu Á. Đỗ Khê Nhiễm lại so sánh thời gian đăng video, có thể xác định khoảng thời gian blogger ngừng cập nhật đúng là lúc Diệp Nam Nịnh dọn sang nhà đối diện trở về sau.
Thế tại sao hôm nay lại đăng video mới?
Chỉ giây lát là Đỗ Khê Nhiễm đã nhận ra căn bếp sáng ngời này hoàn toàn khác với căn bếp ở chung cư, rất có thể là Diệp Nam Nịnh về nhà rồi mới làm.
“Hà Nhược, cho chị xem Diệp Đình Viễn gửi gì cho em.” Đỗ Khê Nhiễm đột nhiên lên tiếng.
“Chị xem cái đó làm gì?” Đỗ Hà Nhược che điện thoại, không cho chị gái nhìn đến lịch sử trò chuyện, sợ bị bắt gặp tin nhắn gì xấu hổ.
“Chị xem hình chụp Diệp Nam Nịnh mà cậu ta gửi thôi, không ngó gì khác, được chưa?”
“Đó là chị nói đó nhá.” Đỗ Hà Nhược mở ảnh lên rồi chìa điện thoại ra trước mặt chị gái, lại không cho chị chạm vào. Đỗ Khê Nhiễm tập trung quan sát, mắt nhấp nháy: “Được rồi, cất đi.”
“Nhanh thế? Rốt cuộc chị xem cái gì vậy?” Đỗ Hà Nhược khó hiểu hỏi.
“Xem bằng chứng xác thực.” Đỗ Khê Nhiễm từ tốn nói.
Đó là bức ảnh Diệp Đình Viễn chụp lén trong nhà bếp, tuy chỉ có bóng lưng nhưng dáng người ấy, căn bếp ấy, tuyệt đối chính là Diệp Nam Nịnh đang quay video.
Đỗ Khê Nhiễm trở lại phòng, mở lịch sử trò chuyện với cô nàng blogger lên, bắt đầu đọc lại từ những tin nhắn đầu tiên.
Ngoại trừ mấy tin cô hỏi đối phương công thức nấu ăn lúc đầu thì nội dung tán gẫu sau đó gần như đều là những chuyện trong cuộc sống.
Thí dụ như blogger nói cô nàng gặp được người mình thích vui vẻ đến nhường nào.
Bỗng nhiên, Đỗ Khê Nhiễm nhận ra, người cô nàng nói chẳng phải là mình đấy sao? Nhìn những lời khẳng định tình cảm kia, trong lòng Đỗ Khê Nhiễm vừa căng tràn vừa chua xót, nhưng nhiều hơn cả là niềm hân hoan, vui sướиɠ.
Cô vẫn luôn cho rằng Diệp Nam Nịnh theo đuổi mình chỉ do cảm giác mới lạ, ngờ đâu khi hai người còn chưa chính thức gặp mặt thì em đã nặng tình lắm rồi.
Hóa ra hoạt động tâm lí của Diệp Nam Nịnh lại phức tạp đến thế, nói chuyện trên mạng lại cởi mở đến thế, khác hoàn toàn lúc ở ngoài đời.
Tiếp tục kéo xuống, Đỗ Khê Nhiễm lại nhạy bén nhận ra đột nhiên Diệp Nam Nịnh bắt đầu ưa dùng các kí tự cảm xúc khi nói chuyện, gần như là câu nào cũng có. Khi ấy, cô chỉ cho rằng đó là cách nói chuyện của người trẻ tuổi mà thôi, còn từng cảm thấy rầu rĩ vì mình không theo kịp thời đại. Giờ nhìn lại mới thấy lúc Diệp Nam Nịnh đột nhiên đổi cách nói chuyện hình như là ít lâu sau khi vào công ty, chẳng lẽ em đã biết cô là Dududu? ... Dám lắm!
Như lần rồi vừa mới nói với blogger là mình mất ngủ thì Diệp Nam Nịnh đã gửi cho cô danh sách nhạc, trước đó cũng có rất nhiều lần cô để lộ sở thích, mà Diệp Nam Nịnh lại đưa đến một cách hết sức trùng hợp. Này chẳng phải lợi dụng thân phận khác để tìm hiểu chuyện của cô đấy sao?
Cả những lời tâm sự kia nữa... Cô từng nhắc đến sinh viên thực tập của mình rất nhiều lần, nào ngờ sinh viên thực tập lại ở ngay bên kia màn hình!
Càng xem tiếp lịch sử trò chuyện, Đỗ Khê Nhiễm lại càng xấu hổ. Cô thế mà lại đi kể với chính thân phận khác của Diệp Nam Nịnh về chuyện của mình và em.
Mấy cuộc, nói chuyện này, khiến người ta xấu hổ, biết nhường nào!
Đúng lúc này, WeChat nảy lên một thông báo, Diệp Nam Nịnh gửi tin nhắn mới cho cô: Đỗ tổng, giờ em bắt đầu đi đây, nửa tiếng sau là về tới nhà được rồi~ Nửa tiếng sau, Diệp Nam Nịnh đến bãi đậu xe, chuyện đầu tiên cô làm chính là cầm điện thoại lên kiểm tra tin nhắn của Đỗ Khê Nhiễm, thế nhưng lại chẳng có chút gì là hồi âm.
Giờ là tám giờ lẻ hai phút tối thứ Bảy, Đỗ Khê Nhiễm hẳn là đang ở nhà, không lí nào ngay cả thời gian để trả lời tin nhắn cũng không có.
Chẳng lẽ là đang bận chuyện gì khác hay không nhìn thấy tin nhắn?
Cô tự an ủi mình như thế, sau đó khôi phục nụ cười hiền hòa mà bước vào thang máy.
Hôm nay trở về từ nhà họ Diệp, là một ngày nhẹ nhàng hiếm thấy...
Lúc chiều, nói chuyện với Phó Tiệp xong, cô không giỏi an ủi người khác nhưng may mà Phó Tiệp cũng biết tự khuyên nhủ bản thân, nói với cô thêm vài câu nữa thì cũng cho qua vụ họp phụ huynh.
Diệp Đình Viễn không bị phạt, cứ túm lấy Diệp Nam Nịnh cảm ơn miết, thậm chí còn cam nguyện bỏ thứ yêu thích mà cho cô mượn máy game chơi một lúc. Diệp Nam Nịnh từ chối khéo, lại nhờ cậu em giúp mình làm một chuyện khác, chính là quay video.
Bình thường Diệp Đình Viễn cũng có thú chơi ảnh, sơ hữu đầy đủ các thiết bị. Diệp Nam Nịnh tìm góc quay trong nhà bếp, Diệp Đình Viễn thì phụ trách sắp xếp máy quay loại nhỏ, tay còn cầm thêm một máy, hiếu kì hỏi: “Chị định quay vlog à?”
Diệp Nam Nịnh không nói cho người trong nhà biết mình là blogger ẩm thực nên chỉ đáp ậm ừ. Cái này chắc cũng xem như vlog mà.
Trước khi chính thức bắt đầu, Phó Tiệp nghe tin đến xem Diệp Nam Nịnh quay video nấu ăn, lại được cô nàng báo rằng phải giữ im lặng. Vì thế, Diệp Đình Viễn, Phó Tiệp và cả tập thể người làm đều an tĩnh đứng bên ngoài, nhìn Diệp Nam Nịnh bắt đầu nấu nướng. Động tác nhuần nhuyễn, kỹ thuật dùng dao thoăn thoắt, chính xác mà dứt khoát, chỉ nhoáng cái là những lát cá đều tăm tắp đã được cắt ra. Canh còn đang nấu trong nồi, mà bên kia, đồ ăn cũng được cho vào chảo xào. Đến giờ phút này, Diệp Đình Viễn mới cảm thấy mình như vừa nhận biết Diệp Nam Nịnh thêm một lần nữa. Diệp Nam Nịnh trong mắt cậu ta là một người ít nói, lạnh nhạt, học tập xuất sắc, không mấy thân thiết với người nhà, cũng chưa bao giờ xuống bếp. Lần trước ăn sinh nhật, may mắn được nếm thử món canh do chính tay chị nấu nhưng chung quy vẫn không thấy chấn động bằng lúc này tận mắt chứng kiến.
Lần này Diệp Nam Nịnh làm sáu món, có cả canh và đồ ngọt.
Diệp Nghị Vân cũng đã trở lại. Nhìn những người làm lũ lượt dọn món lên, ông cứ thấy sao khang khác.
“Ông chủ về rồi. Tối nay ông có lộc ăn đây, bữa tối là cô Hai tự mình xuống bếp đấy.” Một dì giúp việc cười sang sảng nói.
Diệp Nghị Vân sửng sốt, bước đến cửa phòng ngó vào trong thì thấy ngay Diệp Nam Nịnh đang đeo tạp dề, cùng Diệp Đình Viễn điều chỉnh lại camera các góc. Phó Tiệp cũng đứng gần đó trợ giúp, thi thoảng lại đến trước màn hình xem video quay được. Trên bàn cơm, Diệp Đình Viễn là người đầu tiên đưa đũa gắp món cá hầm cải chua. Vừa nếm một miếng, mắt cậu ta đã rực sáng, sau đó nhanh tay gắp thêm vài đũa nữa, thậm chí còn chẳng có thời gian rảnh để mà khen ngon.
Thấy thế, Phó Tiệp cũng gắp một miếng nếm thử. Nét mặt hơi sững lại, bà hỏi: “Con học nấu ăn từ khi nào?”
“Dạ cấp ba.” Diệp Nam Nịnh đáp.
Diệp Nghị Vân nhìn trái ngó phải, rồi cầm đũa gắp món thịt chiên giòn ngay trước mặt. Nhai mấy cái, mắt ông ta chợt lóe lên, sau đó nhanh chóng khôi phục vẻ bình tĩnh.
“Quá ngon!” Miệng Diệp Đình Viễn cuối cùng cũng hơi rảnh, bèn tấm tắc khen ngợi, “Tay nghề này sắp sánh ngang đầu bếp Michelin luôn rồi.”
Diệp Nam Nịnh cười nhẹ nhàng.
Diệp Nghị Vân cũng ăn nhiều hơn mấy đũa cơm. Đảo mắt nhìn quanh một vòng, ông hỏi: “Hôm nay là ngày gì? Sao tự dưng lại nghĩ đến chuyện nấu ăn?” Diệp Nam Nịnh đáp: “Hôm nay là... thứ Bảy ạ.”
Ba người: “... À.”
Vì bữa cơm tự nấu này mà tiếng trò chuyện trên bàn cũng rôm rả hơn hẳn ngày xưa. Diệp Nam Nịnh ăn no rồi, thấy ba người kia còn đang ráng nuốt, đặc biệt là Phó Tiệp, người bình thường giữ dáng vô cùng nghiêm ngặt, ăn cơm chỉ ăn lửng bụng chừng bảy phần no, nhưng nhìn trạng thái hiện tại thì đâu chỉ có bảy phần.
Cô không khỏi khuyên nhủ: “Ăn không vô thì thôi mọi người đừng cố nữa.”
Diệp Đình Viễn đã bắt đầu ăn riêng đồ ăn, bỏ cơm lại. Cậu ta vừa từ từ ăn tiếp vừa nói: “Khó khăn lắm mới được món hợp khẩu vị như thế, đương nhiên là phải ăn nhiều một chút rồi. Ai biết đến bao giờ mới được ăn lần nữa.”
“Nếu mọi người thích thì lần tới con về lại nấu cho mọi người ăn.” Diệp Nam Nịnh nói. “Thật không?”
“Ừm.”
Vừa nói dứt tiếng thì ba người kia đồng loạt buông đũa.
Diệp Nam Nịnh: “...”
Diệp Nghị Vân quay sang nhìn cô: “Cuối tuần sau về không?”
Diệp Nam Nịnh vừa định nói có thì lại sực nhớ ra cuộc hẹn gặp mặt với Dududu, thế nên cô lắc đầu nói: “Con chưa biết chắc.”
Diệp Nghị Vân nhất thời xụ mặt, sau đó thế mà lại cầm đũa lên. Diệp Đình Viễn cũng giãy giụa cố gắng ăn tiếp.
Diệp Nam Nịnh: “...”
*
“Ting” một tiếng, cửa thang máy mở ra. Diệp Nam Nịnh tạm thoát khỏi suy nghĩ mà bước trên hành lang, thẳng hướng cửa nhà Đỗ Khê Nhiễm.
Ấn chuông cửa xong, là Đỗ Hà Nhược ra mở: “Chị Tiểu Diệp, chị về rồi, mau vào nhà chơi.”
Diệp Nam Nịnh bước vào, đưa chiếc bánh kem nhỏ trong tay cho cô nàng: “Tiểu Viễn nhờ chị đem cho em.”
Đỗ Hà Nhược mừng rỡ nhận lấy, đoạn hỏi: “Cậu ấy mua ở đâu thế?” “Chị làm.” Diệp Nam Nịnh đáp.
Đỗ Hà Nhược: “Ù ghê, cậu ấy đây là mượn hoa dâng Phật à.”
Diệp Nam Nịnh cười cười. Vì ăn quá no nên cả nhà gần như là không còn bụng chứa thêm đồ ngọt. Phó Tiệp đề nghị bỏ tủ lạnh mai ăn sau, Diệp Đình Viễn lại lén cắt hai miếng để vào hộp, nhờ cô mang cho Đỗ Hà Nhược.
“Đỗ tổng đâu em?” Cô nhìn dáo dác chung quanh, không thấy bóng dáng Đỗ Khê Nhiễm trong phòng khách.
“Trong phòng kìa.” Đỗ Hà Nhược đặt bánh kem xuống rồi đi ngay vào lấy muỗng, “Chị tự vào tìm chỉ đi. Chắc là chưa ngủ đâu, mới rồi còn ra đi toilet mà.”
“Ừ.” Diệp Nam Nịnh bước đến trước phòng ngủ, vừa định gõ cửa thì người bên trong đã bước ra, “Đỗ tổng.”
“Ừ, về hồi nào thế?” Đỗ Khê Nhiễm di vào phòng khách.
“Vừa về tới.” Diệp Nam Nịnh lập tức theo sau. Thấy sắc mặt chị vẫn như thường, cô bèn hỏi, “Đỗ tổng, chị không nhìn thấy tin nhắn của em phải hông?” “Có thấy.” Đỗ Khê Nhiễm ngồi xuống sô pha, bắt tréo đôi chân dài, một bên gác lên cao, chiếc dép lê vô tình rơi trên mặt đất. Cô nhìn người đang đứng trước mắt, mũi chân vuốt dọc theo cẳng chân đối phương, “Lại đây.”
Diệp Nam Nịnh làm sao chịu được hành động trêu chọc ấy, lập tức đỏ cả mang tai. Cô ngó sang Đỗ Hà Nhược theo phản xạ, thấy cô nhóc đang vùi đầu trên bàn cơm, mải miết chụp hình miếng bánh kem thì mới nhanh chóng ngồi xuống bên cạnh Đỗ Khê Nhiễm. Cả người cô gồng cứng, tình cảm cuộn trào trong ánh mắt nhìn đăm đăm vào Đỗ Khê Nhiễm, khàn giọng hỏi: “Vậy sao chị không trả lời tin nhắn?”
“Không muốn trả lời.”
Đáp án thẳng thừng ấy khiến Diệp Nam Nịnh sửng sốt mất một lúc: “Tại sao? Em làm gì chọc chị không vui hở?”
Đỗ Khê Nhiễm liếc mắt, cười một tiếng đầy ẩn ý, khiến Diệp Nam Nịnh thật sự chẳng hiểu mô tê: “Chị nói em biết nguyên nhân được không? Em nhất định sẽ sửa.” “Sớm muộn gì em cũng sẽ biết.” Đỗ Khê Nhiễm đưa đầu ra kề sát vào sườn mặt Diệp Nam Nịnh.
Tiếp xúc da thịt như có như không khiến cả người Diệp Nam Nịnh khô nóng, song vẫn phải chú ý tình hình bên Đỗ Hà Nhược. Ngay sau đó, cô nghe thấy Đỗ Khê Nhiễm thì thầm bên tai mình: “Diệp Nam Nịnh, em muốn hình phạt gì đây?”
Trong tình cảnh này, những hình phạt mà đầu óc Diệp Nam Nịnh có thể nghĩ đến toàn ở mức độ nói ra là phải bị Tấn Giang kiểm duyệt khóa chương. Cô đỏ mặt, ngập ngừng nói: “Em sao cũng được.”
“Vậy à...” Đỗ Khê Nhiễm lùi về sau một chút rồi lại chậm rãi nghiêng ra trước.
Diệp Nam Nịnh run rẩy khép mắt, nhưng mà đợi cả buổi, nụ hôn trong suy nghĩ vẫn chưa đặt lên môi. Cô nghi hoặc mở mắt ra, lại thấy Đỗ Khê Nhiễm đã ngồi trở vào ghế mà bắt đầu cắn hạt dưa, còn cầm điện thoại cười cười. Cô xấu hổ trong một nháy mắt, sau đó lén liếc nhìn màn hình, muốn xem thử xem rốt cuộc chị đang cười cái gì. Nào ngờ trên đó lại là hình ảnh cô mới nhắm tịt hai mắt, chu môi chờ hôn vừa nãy.
Diệp Nam Nịnh: !!!
“Xấu quá!” Diệp Nam Nịnh vươn tay toan giật lấy chiếc điện thoại.
Ngờ đâu Đỗ Khê Nhiễm đã đề phòng từ trước, lập tức nắm chặt lấy tay cô. Trong lúc tranh chấp, chị còn trực tiếp đè cô xuống, uy hϊếp nói: “Em dám giành là chị sẽ gửi tấm hình này lên nhóm chat lớn của công ty ngay.”
Diệp Nam Nịnh giãy giụa mấy cái, Đỗ Khê Nhiễm dứt khoát quẳng điện thoại sang bên, dùng cả hai tay đè lấy cổ tay cô nàng.
Thấy thế, Diệp Nam Nịnh lại giãy giụa thêm tí, người Đỗ Khê Nhiễm cũng theo đó đè sát hơn một chút.
Diệp Nam Nịnh ngẫm nghĩ, sau đó giãy thêm cái nữa (/ω) “Hai người đang chơi trò gì vậy?” Đỗ Hà Nhược cầm bánh kem đứng bên sô pha nhìn hai chị.
Diệp Nam Nịnh cứng đơ cả người, kinh ngạc nhìn ra sau lưng. Đỗ Khê Nhiễm vừa định quay lại thì đột nhiên đầu cảm thấy nặng trĩu, chúi thẳng xuống, hôn lên môi Diệp Nam Nịnh.
Diệp Nam Nịnh :”!!”
“Hố hố, tư thế này của hai người làm em nhìn mà muốn đè đầu ghê.” Đỗ Hà Nhược cười ha hả.