Lâm trận đến nơi, không thể lùi bước, chỉ có thể liều mạng!
Diệp Nam Nịnh thầm cổ vũ bản thân một phen, sau đó gục mặt xuống, miệng từ từ đẩu lên, bả vai run run một cách cứng ngắc: "Đỗ tổng, đừng giận mà."
"..." Đỗ Khê Nhiễm thờ ơ.
Diệp Nam Nịnh xấu hổ cắn môi dưới, tiếp tục cố làm nũng. Cô gắng hạ giọng xuống cho mềm mại hết mức, song vẫn cứng đờ hệt như biểu cảm lúc này: "Đỗ tổng~ lần sau người ta không dám nữa~"
Đỗ Khê Nhiễm chà chà cánh tay, nhấp ngụm cà phê cho đỡ sợ: "Còn dám có lần sau?"
"Không dám, không dám." Đầu Diệp Nam Nịnh lắc nguầy nguậy hệt cái trống bỏi. Cô nắm lấy tay Đỗ Khê Nhiễm, hai mắt chân thành.
Đỗ Khê Nhiễm lẳng lặng nhìn cô nàng.
"Đỗ tổng, chị đừng giận mà." Diệp Nam Nịnh lại run vai nói. Giọng thì rất ngọt, nhưng mặt lại quá mức đơ cứng. Rõ ràng là đang làm một chuyện mình không thành thạo, tai cũng đỏ lựng cả rồi nhưng mặt thì vẫn căng chặt, khiến mấy câu làm nũng này nhìn sao cũng thấy giống đang nghiến răng nghiến lợi nói ra. Đỗ Khê Nhiễm mím môi, gắng nhịn cười, ra mòi nghiêm khắc nói, "Được rồi, thôi bỏ đi, mau khai hết đầu đuôi mọi chuyện."
Diệp Nam Nịnh ngoan ngoãn ngồi thẳng, từ từ kể hết chuyện thân phận: "Mới đầu em cũng không định làm blogger đâu, chỉ muốn quay video ghi lại cuộc sống với mấy món ăn thôi. Kết quả không biết sao mà có rất nhiều fan..."
"..." Đỗ Khê Nhiễm gõ gõ bàn, "Nói trọng điểm."
"Trọng điểm tới liền đây." Diệp Nam Nịnh nói, "Dù bình thường em sợ giao tiếp với người lạ nhưng nếu cách màn hình thì em sẽ lớn gan hơn chút. Với cả em biết bọn họ thích video của em, thế lên em luôn trả lời tin nhắn một cách nghiêm túc."
Đỗ Khê Nhiễm: "... Rồi trọng điểm đâu?"
"Trọng điểm chính là trong số các bạn fan đó có cả chị." Diệp Nam Nịnh nói, "Nhưng mới đầu thì em không biết là chị." Đỗ Khê Nhiễm gật gật đầu như suy ngẫm: "Rồi sao nữa? Chừng nào thì biết thân phận của chị?"
"Có lần trong văn phòng, em vừa trả lời tin nhắn của fan thì thấy trên điện thoại chị có thông báo nhảy lên." Diệp Nam Nịnh thành thật khai báo.
Đỗ Khê Nhiễm trầm ngâm một lúc rồi hỏi: "Tại sao lúc đó không nói chị biết em chính là Ông Cụ Dưới Tán Cây?"
"Tại em không dám..." Diệp Nam Nịnh ngập ngừng nói, "Trước khi biết được thân phận của chị thì em xem chị như một người bạn trên mạng để tâm sự, cứ tấm tắc khen cấp trên, còn để lộ chuyện em thích cấp trên nữa... Em mà thú nhận là chị sẽ đoán ra ngay cấp trên em nói là ai. Lúc đó em mới vào làm không lâu, còn chưa quen hết, không dám để chị biết mấy chuyện đó."
Đỗ Khê Nhiễm chậm rãi gật đầu, ngẫm lại nếu ở trạng thái chưa thân nhau mà biết chuyện Diệp Nam Nịnh thích mình thì quá nửa là cô sẽ kinh ngạc, sau đó né tránh triệt để chứ không phải như sau này, dính líu quá nhiều từ công ty về đến nhà, không thể nào trực tiếp cắt đứt liên hệ, mà bản thân cô lại nảy sinh đôi phần yêu quý đối với Diệp Nam Nịnh nên mới để em từ từ chiếm giữ trái tim. "Rồi sao nữa?" Đỗ Khê Nhiễm lại hỏi.
"Rồi thì em và chị trò chuyện với nhau trên mạng càng lúc càng thân thiết, thế nên em định mượn thân phận đó để mà hiểu chị hơn..." Giọng Diệp Nam Nịnh càng nói càng nhỏ, cuối cùng chẳng khác gì muỗi kêu. Cô thấp thỏm lo sợ quan sát sắc mặt Đỗ Khê Nhiễm, thấy biểu cảm chị vẫn chẳng mảy may thay đổi thì nhất thời cũng không đoán ra được chị đang nghĩ gì, đành phải nói tiếp, "Thật ra em vốn không nghĩ đến chuyện chị sẽ chấp nhận em nên cũng không để bụng chuyện này, mãi cho đến khi chị nói muốn gặp, em mới quyết tâm giáp mặt nói rõ với chị."
Mãi một lúc sau, Diệp Nam Nịnh mới lặp lại: "Đỗ tổng, xin lỗi chị. Em không nên gạt chị."
"Em trả tiền." Đỗ Khê Nhiễm nói.
"Dạ?"
"Mấy cái này, em trả tiền." Đỗ Khê Nhiễm chỉ chỉ số đồ ăn trên bàn. Tuy không rõ dụng ý của chị là gì nhưng Diệp Nam Nịnh vẫn ngoan ngoãn gật đầu: "Dạ vâng."
"Đi tính tiền đi." Đỗ Khê Nhiễm trỏ sang quầy tiếp tân.
Diệp Nam Nịnh tính tiền xong thì phát hiện Đỗ Khê Nhiễm đã bước ra ngoài, đang đi dọc con đường cái. Cô vội cất bước đuổi theo, vươn tay nhấp nhử gần tay chị cả buổi vẫn không dám chủ động nắm lấy, sợ chị sẽ hất tay cô ra, thế thì nát tan cõi lòng quá.
Hai người một trước một sau bước vào tiệm lẩu. Đỗ Khê Nhiễm ngồi xuống, gọi một lèo gần hai mươi món liền, sau đó ngước mắt nhìn Diệp Nam Nịnh: "Em muốn ăn gì nữa không?"
"Dạ thôi." Diệp Nam Nịnh kinh ngạc nói, "Chị ăn hết hả?"
"Sao? Tiếc tiền à?" Đỗ Khê Nhiễm nói, "Chầu này cũng em trả luôn."
"Trả!" Diệp Nam Nịnh chớp chớp mắt, "Chị xem xem còn muốn ăn gì thêm không, cứ việc gọi." "Tạm thời mấy món này trước đi."
Cuối cùng, hai người vẫn ăn không hết nổi. Đỗ Khê Nhiễm ôm bụng bước ra khỏi cửa, Diệp Nam Nịnh cũng nương đó mà đỡ lấy đối phương: "Chị có ổn không?"
"Cũng đỡ." Đỗ Khê Nhiễm bình tĩnh sờ bụng, "Gần đây có chỗ nào vui vui không? Chị muốn đi đâu đó cho tiêu bớt đồ ăn."
"Có cái công viên, tản bộ được." Diệp Nam Nịnh đáp.
"Đi thôi."
Suốt đường đi, Đỗ Khê Nhiễm không hề đẩy cô ra, có thể thấy chị đã nguôi giận rồi, Diệp Nam Nịnh âm thầm nở nụ cười.
Công viên cuối tuần khá đông đúc, hai người thảnh thơi bước dọc con đường mòn. Ánh trăng chiếu rọi lên gương mặt cả hai, xinh đẹp tuyệt trần.
"Đỗ tổng, mấy hôm trước chị giận, có phải vì chị đã biết rồi đúng không?" Diệp Nam Nịnh hỏi.
Cô nghĩ tới nghĩ lui, cứ cảm thấy sau khi biết thân phận của cô thì Đỗ tổng biểu hiện quá bình tĩnh, chẳng có chút gì là giật mình, như đã chuẩn bị sẵn. Nhớ lại mấy hôm trước, thi thoảng Đỗ Khê Nhiễm lại móc mỉa mình mấy câu cùng với cơn giận chẳng rõ nguyên do kia, Diệp Nam Nịnh bấy giờ mới muộn màng vỡ lẽ. "Ừ, chị biết rồi, chỉ chờ xem chừng nào thì em chủ động thú nhận thôi." Đỗ Khê Nhiễm nói.
Diệp Nam Nịnh hiếu kì hỏi: "Nhưng làm sao mà chị biết được?"
Vừa dứt câu thì Đỗ Khê Nhiễm đã nắm lấy bàn tay cô. Diệp Nam Nịnh mới chớm mừng rỡ thì đã bị chị vỗ lên tay.
"Tại vì tay." Đỗ Khê Nhiễm nắn nắn tay bạn gái, đoạn cúi đầu cắn lên nốt ruồi kia một cái.
Không mạnh cũng không nhẹ, Diệp Nam Nịnh lặng lẽ nở nụ cười.
Đỗ Khê Nhiễm ngước mặt lên, nương ánh đèn tranh tối tranh sáng, cô thấy được đôi mắt sáng rỡ của em, tựa như đang ấp ủ một cơn lốc, định nuốt trọn lấy mình. Cô dời mắt đi, song vẫn loáng thoáng nhận ra Diệp Nam Nịnh đang kề sát vào. Khi môi sắp chạm đến môi, Đỗ Khê Nhiễm vươn một bàn tay bịt chặt miệng cô nàng.
"Không được." Cô đẩy đối phương ra, không muốn lưu lại một nụ hôn đầy mùi hành, gừng, tỏi trong đêm trăng này.
Biết thế đã không ăn lẩu rồi.
Hai người tiếp tục bước đi dọc con đường mòn. Đỗ Khê Nhiễm vừa rồi ăn nhiều thật sự, nắm tay bạn gái đi cả buổi, hỏi cô nàng những chuyện từ khi mới bắt đầu làm blogger.
Diệp Nam Nịnh kể cho chị nghe vài chuyện lý thú, tỷ như đã trở nên có tiếng tăm như thế nào, nhận được những tin nhắn có nội dung thú vị gì.
Giọng cả hai nói chuyện với nhau đều không lớn, như đang thủ thỉ âm thầm, có lúc lại cười mấy tiếng, không khí hết sức ấm áp. Diệp Nam Nịnh thở phào một hơi như vừa trút được gánh nặng, nói: "Thế mai mốt chị còn xem video của em nữa không?"
"Tùy tâm trạng." Đỗ Khê Nhiễm bụng nghĩ một đằng miệng đáp một nẻo. "Chị xem đi mà. Em đăng thêm mấy video mới, giúp chị dễ ngủ."
Đỗ Khê Nhiễm cười: "Bởi chị nói sao mà em lại chia sẻ list nhạc cho chị vừa khéo như thế."
Diệp Nam Nịnh cười ngại ngùng.
"Chỉ là hơi tiếc." Đỗ Khê Nhiễm buông tiếng thở dài.
"Tiếc cái gì?"
"Mất đi một cô bạn trên mạng để tâm sự mỏng."
Diệp Nam Nịnh nghĩ đến những lời về "sinh viên thực tập" mà Đỗ Khê Nhiễm đã nói với cô. Những lời ấy từng khiến cô vui đến mất ngủ, chỉ nghe thấy tiếng trái tim đập rộn ràng.
Cô siết chặt lấy tay Đỗ Khê Nhiễm: "Vậy sau này chị nói thẳng cho em nghe đi."
Đỗ Khê Nhiễm nhìn cô nàng đầy hứng thú: "Không được. Có một số chuyện chỉ nói với Ông Cụ được thôi, nói với em cũng vô dụng."
"Sao lại vô dụng?" Diệp Nam Nịnh nghĩ không ra, tại sao đã lộ thân phận rồi mà cô vẫn phải ghen tị với "Ông Cụ Dưới Tán Cây" chứ. "Tại vì chị từng nói với em rồi, vô dụng." Đỗ Khê Nhiễm móc điện thoại ra, mở Weibo lên, gửi cho Ông Cụ Dưới Tán Cây một tin nhắn rồi đưa mắt nhìn Diệp Nam Nịnh.
Diệp Nam Nịnh tò mò mở điện thoại ra xem...
[Tôi muốn xem bạn gái làm nũng.]
"..."
"Sao? Nói với chính em cũng vô dụng đúng không?" Không biết nghĩ gì mà Đỗ Khê Nhiễm cười cong mi, "Em biết lúc em làm nũng giống cái gì không?"
"Cái gì?"
"Lâm Đại Ngọc bứng nguyên gốc liễu. Lỗ Trí Thâm* nhìn vào gương làm beauty blogger."
*Lâm Đại Ngọc trong Hồng lâu mộng, nổi tiếng mảnh mai, yếu đuối. Lỗ Trí Thâm là nhân vật trong Thủy Hử. Hình nè: "......" Diệp Nam Nịnh ngại ngùng gãi mặt: "Em không rành lắm mà."
"Vậy khá tốt, chứng minh em chưa từng làm nũng với cô nàng nào khác." Đỗ Khê Nhiễm cười nói.
Đang chuyện trò thì điện thoại Đỗ Khê Nhiễm chợt đổ chuông. Cô cầm lên, nhìn tên người gọi đến, miệng nói thầm: "Hèn chi cứ nói quên quên cái gì."
"Chị! Rốt cuộc chị đang ở đâu?! Có về ăn cơm không vậy?!? Em sắp đói chết rồi!!!" Đỗ Hà Nhược ai oán gào rú trong điện thoại.
Đỗ Khê Nhiễm đưa tay đỡ trán, cười cười: "Tụi chị về ngay, em muốn ăn gì?"
"Tụi chị? Chị đang đi chung với ai vậy?" Đỗ Hà Nhược hỏi.
"Chị Tiểu Diệp của em."
"Cái gì! Hai người ra ngoài ăn ngon bỏ em sống chết mặc bay á!?" Đỗ Hà Nhược khóc ròng, "Hai người thật quá đáng!!"
Đỗ Khê Nhiễm chột dạ cúp điện thoại, cũng kết thúc sớm chuyến tản bộ công viên, đến nhà hàng gần đó đóng gói một phần ăn mà Đỗ Hà Nhược thích, xong mới vội vàng chạy về nhà. Vừa nghe thấy tiếng mở cửa là Đỗ Hà Nhược đã giãy giụa điên cuồng trên sô pha như con cá nhảy lên cạn, cất giọng lên án: "Aaaa hai người thật quá đáng! Đỗ Khê Nhiễm, chị có còn là chị ruột của em không? Chị Tiểu Diệp, chị có còn là... à, chị vốn đâu phải chị ruột của em."
"Mau ăn đi." Đỗ Khê Nhiễm đặt đồ ăn lên bàn, lại vỗ vỗ chân Đỗ Hà Nhược, "Tiền tiêu vặt tuần sau tăng gấp đôi."
Đỗ Hà Nhược lập tức hớn hở ngồi dậy, vừa ăn cơm vừa nũng nịu nói: "Chị, gần đây em muốn mua cái mô hình..."
"Không được."
"Nhưng mà hôm nay suýt chút nữa là em chờ hai chị đến chết đói rồi. Em khổ sở ở nhà chờ người chị yêu quý duy nhất của mình về ăn cơm chung nhưng chỉ lại cùng bạn chỉ, cũng chính là gia sư dạy kèm kiêm hàng xóm của em ra ngoài ăn sơn hào hải vị." Đỗ Hà Nhược nức nở, xoa cái đuôi mắt khô queo không một giọt lệ, "Đáng thương thay cô gái họ Đỗ này, khổ thủ hàn diêu suốt một đêm mới chờ đến một miếng cơm ấm nóng. Thiếu nữ mười tám đang độ xuân thì suýt chút nữa đã chết đói trong nhà. Đây rốt cuộc là đạo đức chôn vùi hay nhân tính biến chất?" Diệp Nam Nịnh thấy cô nàng tuôn một tràng vừa thoại vừa diễn hết sức trôi chảy, lưu loát thì không khỏi bội phục.
Mà Đỗ Khê Nhiễm tuy biết em gái chỉ đang diễn thôi nhưng dù gì cũng là mình đuối lý trước, nên đành phải ngăn không cho cô nàng diễn nữa: "Rồi, mua."
"Yeah! Chị, chị chính là chị ruột của em! Em yêu chị nhất!" Đỗ Hà Nhược lập tức ôm chầm lấy Đỗ Khê Nhiễm, dụi mấy cái xong mới buông tay tiếp tục ăn cơm.
Diệp Nam Nịnh nhìn cảnh tượng ấy, lại ngó sang Đỗ Khê Nhiễm lúc này vừa bất đắc dĩ vừa nuông chiều, hơi suy tư.
Đỗ Khê Nhiễm tắm ra, vừa sấy tóc xong thì điện thoại đã reo hai tiếng. Cô cúi đầu xem, thấy là tin nhắn Diệp Nam Nịnh gửi đến, bảo cô qua một chuyến, có đồ muốn đưa.
Cô bước ra ngoài, Đỗ Hà Nhược đang xem anime trong phòng khách hô: "Trễ vậy rồi mà chị còn đi đâu nữa vậy?" "Nhà đối diện."
"Hai người thân nhau như thế, thôi kêu chị Tiểu Diệp dọn qua luôn cho rồi." Đỗ Hà Nhược nói.
Đỗ Khê Nhiễm quay đầu liếc em gái một cái, thấy mắt cô nàng đã bị anime kéo trở về, xem ra chỉ là thuận miệng nói thế thôi, bấy giờ cô mới qua bên kia gõ cửa.
Cửa phòng bật mở ngay lập tức, như đang cố ý chờ cô. Đỗ Khê Nhiễm vừa bước vào thì đã bị Diệp Nam Nịnh chặn ngay sau cửa. Cô ngước mắt hỏi: "Đưa chị đồ gì?"
Vừa mới dứt câu thì một quả táo đỏ rực đã được dúi vào tay. Đỗ Khê Nhiễm cười: "Có vậy thôi à?"
Diệp Nam Nịnh gật gật đầu. Chủ yếu là muốn tìm cái cớ lừa chị qua đây gặp nhau thôi. Bên kia có Đỗ Hà Nhược, nhiều chuyện rất khó làm.
"Nếu đã đưa đồ xong rồi thì sao em còn chưa thả tay ra?" Đỗ Khê Nhiễm cười giả nhìn cánh tay đang chống lên cửa của cô nàng, từ từ nhướng mắt, "Em muốn làm gì?" "Em tắm rồi, chị cũng tắm rồi." Diệp Nam Nịnh điên cuồng ám chỉ.
"Vậy nên?" Đỗ Khê Nhiễm vuốt quả táo, cắn một cái, vị xốp giòn.
"Em muốn... em muốn..." Vừa rồi Diệp Nam Nịnh đã tự làm công tác tư tưởng cho bản thân, nhưng giờ nhìn đến người thì vẫn không khỏi thấp thỏm. Ánh mắt cô rơi xuống cánh môi đẫm nước táo, ngửi thấy một mùi hương ngọt ngào, chợt nuốt nước bọt theo bản năng, "Em muốn hôn nhau."
Đỗ Khê Nhiễm: "..." Vậy thôi hả?
Nhìn bộ dáng như sắp hy sinh anh dũng này, cô còn tưởng rằng em định đưa ra yêu cầu gì quá mức, làm cô phải chuẩn bị tâm lý mất một lúc.
"Miệng hai đứa mình không còn mùi hành, gừng, tỏi gì nữa rồi!" Diệp Nam Nịnh còn cố tình vì thế mà đi tắm cho thơm nức, còn nhai hết hai viên kẹo cao su!
Đỗ Khê Nhiễm ngoạm một miếng táo, sau đó quay người gạt tay nắm cửa: "Không chơi." Tối nay đã bị từ chối tận hai lần. Dù là mấy hôm trước đang giận thì chị cũng đâu từ chối chuyện hôn môi, điều đó khiến trong lòng Diệp Nam Nịnh cảm thấy hoảng hốt. Hình như cô đã quen với sự bao dung và chiều chuộng của Đỗ Khê Nhiễm.
Cô vươn tay ôm lấy người trong lòng. Đỗ Khê Nhiễm cũng không cử động nữa, lặng lẽ chờ cô mở lời.
"Đỗ tổng, có thể... hôn một cái được không?"
"Nếu chị vẫn nói không thì sao?"
"Vậy em đây sẽ năn nỉ chị." Diệp Nam Nịnh ôm lấy Đỗ Khê Nhiễm mà lắc lắc, ấm ức nói, "Em sắp khó chịu muốn chết rồi mà chị vẫn không hôn em. Chị nhẫn tâm vậy sao? Đáng thương thay cô gái họ Diệp này, khổ thủ hàn diêu suốt một đêm chỉ vì một nụ hôn ấm nóng. Thiếu nữ hai mươi hai đang độ xuân thì suýt chút nữa phải khốn đốn vì tình. Đây rốt cuộc là hậu quả của việc lừa gạt hay là lòng người quá yếu ớt?" "..." Đỗ Khê Nhiễm nhịn rồi lại nhịn, song cuối cùng thật sự không nhịn được mà xoay người véo mặt cô nàng, mắt thoáng ý cười nhưng giọng vẫn hung hăng, "Học giỏi ha. Em với Đỗ Hà Nhược, rốt cuộc ai mới là cô giáo?"
Diệp Nam Nịnh cười ngây ngô: "Đỗ tổng, hôn cái đi mà, xin chị đó~"
Đỗ Khê Nhiễm sửng sốt: "Em đang làm nũng đấy à?"
"Vậy sao?" Diệp Nam Nịnh ngơ ngác, "Vậy hôn một cái được không? Chị biết mà, em siêu thích chị, siêu mong chờ được hôn..."
Đỗ Khê Nhiễm nhẹ nhàng buông tay: "Sao nói không biết làm nũng mà? Em phạm quy."
"Chắc là lúc chị muốn em trình diễn làm nũng thì em diễn không ra được?" Diệp Nam Nịnh nhanh miệng mổ một cái trên má chị bạn gái.
Khóe miệng Đỗ Khê Nhiễm vểnh cao cao. Cô cầm quả táo cắn thêm ngụm nữa, lúc này Diệp Nam Nịnh cũng kê đầu sát lại, cắn một cái lên phía bên kia quả táo. Bốn mắt nhìn nhau, Đỗ Khê Nhiễm nói: "Em đây là giành đồ ăn từ miệng cọp."
"Không phải, em chỉ muốn hôn gián tiếp cái thôi." Diệp Nam Nịnh đứng đắn nói.
"Còn gián tiếp gì nữa." Đỗ Khê Nhiễm ghì lấy đầu cô nàng, ngón cái vuốt ve trên gương mặt, sau đó nghiêng đầu hôn lên.
Chất lỏng ngọt ngào ngập tràn trong khoang miệng, không phân ra được ai càng ngọt hơn. Hương vị thuộc về cả hai không ngừng khuấy đảo, nước bọt thấm ướt khóe môi.
"Nhiễm Nhiễm..."
Một tiếng nỉ non khiến Đỗ Khê Nhiễm hơi khựng lại. Cô mở mắt ra nhìn người trong lòng, ậm ờ hỏi: "Em kêu cái gì?"
Diệp Nam Nịnh lui ra ngoài, song lại không nỡ lui quá xa. Cô e dè chạm vào khóe môi chị, hỏi: "Em có thể gọi chị là Nhiễm Nhiễm được không?"
Đỗ Khê Nhiễm lại hôn lên một cách mạnh bạo: "Cho phép."