Trước khi ra khỏi nhà tôi còn cố ý trang điểm cho bản thân một phen, nhưng cũng không che nổi hai mắt đang sưng đỏ.
Tôi ngồi trong quán cà phê đã hẹn trước, trong lòng không chắc chắn.
Tiền bị mất không nói đã thế danh sách nhập học của Mộc Mộc còn chưa đâu vào đâu.
Đúng là trộm gà không thành còn mất nắm gạo.
Bạn thân nói năm phút nữa sẽ có người tới, tôi lập tức ngồi thẳng lưng sẵn sàng tiếp nhận quân địch.
Tôi chợt ngẩng đầu, nhìn thấy một người.
Người đàn ông xuất hiện trong giấc mơ của tôi không biết bao nhiêu lần thế mà lại đẩy cửa bước vào.
Cặp mắt đào hoa đen nhánh, thâm trầm đang gắt gao nhìn chằm chằm vào tôi.
Tống Tự An?
Không phải tôi đang nằm mơ chứ?
Tự nhéo vào tay mình một cái thật mạnh, ặc, đau quá.
Tôi lập tức cúi đầu, hận không thể tìm một kẽ nứt để chui vào.
Không nhìn thấy tôi, không nhìn thấy tôi.
Quán cà phê nhiều người như vậy, sao anh có thể liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy tôi?
Bao nhiêu năm rồi chúng tôi chưa gặp?
Hơn nữa kể cả có nhìn thấy cũng không chắc sẽ nhận ra tôi.
Lúc tôi đang ôm tâm lý may mắn thì một giọng nói vang lên trên đỉnh đầu:
“Cô có phải là cô Thẩm Vân Sơ đúng không?
Vãi!
Giả vờ giả vịt!
Nhiều năm như vậy, giọng nói của anh chẳng thay đổi gì.
Tôi ngước mắt nhìn thẳng vào đôi mắt đen kịt của anh: “À, chào, chào anh!”
Tôi đứng dậy đưa tay phải ra theo bản năng.
Bàn tay Tống Tự An sạch sẽ ấm áp.
Với lại…lực tay cực kỳ lớn.
Tôi rút mấy lần không được, nghiến răng cười nhạt: “Đường đường là một luật sư nổi tiếng, anh Tống sẽ không đến mức trước mặt bàn dân thiên hạ chiếm tiện nghi của người khác đấy chứ?”
“Tôi còn tưởng rằng cô Thẩm là người hay quên, không nhớ rõ tôi.”
Da đầu tôi tê dại: “Luật sư mà Tiêu Tiêu nói chắc không phải anh ha?”
Tống Tự An buông tay tôi ra, bình tĩnh ngồi xuống.
“Có vấn đề gì không?”
Vl! Có cảm giác như bị bạn thân bán đứng.
Tôi kể đầu đuôi câu chuyện cho anh nghe, lịch sử trò chuyện, lịch sử chuyển khoản đều lưu giữ.
Nhưng mà nhìn anh càng ngày càng nhíu mày, lòng tôi lộp bộp một tiếng.