Tọa Hoài Bất Loạn

Chương 342



Thượng Hải vừa mới giải phóng chưa được bao lâu đã bị máy bay của Đảng Quốc dân oanh tạc triền miên, nghe nói là vì quần đảo Chu Sơn chưa được giải phóng, ở đó có sân bay nên cất cánh hạ cánh đều rất tiện. Sau đó nghe đâu còn có cả đặc vụ trên mặt đất chỉ dẫn cho máy bay ném bom, chẳng khác nào máy bay ném bom của Nhật hồi trước. Phó Ngọc Thanh nhớ về Trùng Khánh hồi kháng chiến, bảo với Mạnh Thanh, “Đảng Quốc dân đúng là, cái tốt chẳng học mà cái xấu thì giỏi như gì.”

Mạnh Thanh nghe vậy mới phì cười: “Tam gia à, không ngờ anh mà cũng độc miệng như vậy đấy.”

Phó Ngọc Thanh bĩu môi, “Thế mà độc miệng á? Tôi còn độc miệng được nữa cơ, bọn họ học ai không học lại đi học theo quân Nhật, Nhật đầu hàng từ đời nào rồi còn đâu, sao không học hỏi Đảng Cộng sản ấy?”

Mạnh Thanh đang lau kính cho anh, nghe anh nói thế thì không nhịn được bật cười, “Tam gia, anh thích Cộng sản thế, bảo sao không chịu ly hôn với tiểu thư Lục.”

Phó Ngọc Thanh biết thừa hắn đang giỡn thôi, nhưng vẫn cố tình nói, “Đúng rồi đấy, nhà Phó tụi tôi chỉ có mỗi một Cộng sản đó thôi nên tôi phải giữ chặt cô ấy, không thể để cô ấy chạy mất được!”

Còn khuya Mạnh Thanh mới tin, hắn tỉ mẩn lau kính bóng loáng cho anh rồi đeo vào lên sống mũi anh, bảo, “Tam gia lại cố tình trêu em rồi. Không trách em chiều nay đến muộn à?”

Phó Ngọc Thanh cười khì thơm hắn một cái rồi mới vớ lấy tờ báo: “Hai năm nữa đi. Em thấy cô ấy đau lòng thế nào rồi còn gì, tôi cũng chẳng dám nhắc đến.”

Bởi vậy hai người trên danh nghĩa vẫn là vợ chồng.

Sau đó chiến tranh Triều Tiên nổ ra, chính phủ kêu gọi giúp Triều Tiên kháng Mỹ, sau khi bàn bạc với Mạnh Thanh, Phó Ngọc Thanh quyết định đem quyên góp phần lớn tài sản của mình.

Vốn anh muốn quyên góp toàn bộ, nhưng Mạnh Thanh đã can anh lại.

Thoạt tiên Mạnh Thanh rất bối rối, hắn hỏi, “Tiền của tam gia đều là tự tay làm ra, quyên góp một ít thì em còn hiểu được, chứ sao lại muốn cho hết đi?”

Phó Ngọc Thanh hỏi hắn, “A Sinh à, cũng có phải em mới quen tôi đâu, em nghĩ tôi coi trọng mấy cái đó à?”

Mạnh Thanh im lặng, Phó Ngọc Thanh mới cười: “Em cũng đâu có ham tiền, sao đến chỗ tôi lại giữ rịt tiền như thế, bộ sợ tôi không có cơm ăn hay gì?”

Mạnh Thanh đáp, “Tam gia, anh cũng chẳng phải mới quen em. Có tiền thì tốt, nhưng trước giờ em không phải người ham tiền.” Hắn thoáng lưỡng lự rồi cuối cùng mới trải lòng, “Anh nhiệt tình như thế, em sợ có người lời ra tiếng vào thôi. Vả lại, nhỡ mà bọn họ thua lúc đó tam gia biết giải thích thế nào giờ, chỉ khó cho anh thôi.”

Phó Ngọc Thanh bực mình, nhưng không phải với Mạnh Thanh, anh bảo nếu không phải vì lo cái đó thì anh đã chẳng quyên góp làm gì rồi.

Sau đó Mạnh Thanh mới bảo, hay là giữ lại một ít đi, không phải cho anh thì cũng là cho Đình Ngọc, thằng bé cũng không còn nhỏ nữa rồi, mai mốt còn phải cưới hỏi nữa, đến lúc đó biết lấy cái gì mà xoay sở?

Vẫn còn một điều nữa, Mạnh Thanh bảo, đó là ngoài hôn sự thì còn chuyện tang ma, cái gì cũng cần đến tiền cả. Phó Ngọc Thanh trông biểu cảm của hắn, cũng nghĩ thông, mới bảo: “Đúng thật, cưới hỏi tang ma đều cần tiền cả.” Thế nên mới giữ lại một ít cho mình.

Do quyên góp tài sản nên Phó Ngọc Thanh được tuyên dương nhiệt liệt. Song anh lại khéo léo từ chối đề nghị đăng báo của chính phủ, anh bảo, “Tôi là người rỗi việc, chẳng có mấy chỗ cần dùng tiền vào, đất nước thì lại đang khó khăn, tuy của cải của tôi cũng chỉ như giọt nước giữa đại dương, nhưng dầu gì cũng gọi là tấm lòng thành. Nếu mà tuyên dương thì những người có vợ con gia đình phải biết đường quyên góp hay không đây? Thế là làm khó người ta còn gì? Thôi đừng rêu rao.”

Vì anh ở nhà Mạnh Thanh suốt nên anh cũng quyên góp thẳng mấy ngôi nhà đứng tên mình đi, chỉ có biệt thự nhà Phó ở đường Phúc Hi với căn nhà Hà Ưng Mẫn mượn tên anh mua là anh còn giữ.

Hà Ưng Mẫn vừa bị chụp mác Hán gian cái là cô tình nhân họ Như khăn gói của nải chuồn sang Hồng Kông ngay, chỉ có chị Hà vẫn túc trực bên linh cữu của Hà Ưng Mẫn. Song toàn bộ tài sản của nhà Hà đã bị đảng Quốc dân tịch thu trên danh nghĩa tài sản của giặc, chị Hà không còn một xu dính túi, Phó Ngọc Thanh đứng ra cưu mang chị, từ tang ma đến ra nước ngoài sống nhờ nhà mẹ đẻ, cũng coi như đã tận tụy trọn một tình bạn.

Cũng là vì có một nhóm điệp viên bị bắt sau khi giải phóng, trời xui đất khiến thế nào anh mới biết tại sao hồi trước cái mác Hán gian lại bị chụp vô tội vạ lên đầu Hà Ưng Mẫn. Nguyên lai là một người bạn trong Trung thống[1] đã nhờ Hà Ưng Mẫn liên lạc với Nhật để lấy thông tin tình báo, kết quả lại bị người của Quân thống[2] giết nhầm, vụ việc này không được đưa ra ánh sáng, để lấp liếm sai sót, cũng vì sợ quân Nhật truy tra ra điều bất thường, Quân Thống đã ra đòn phủ đầu đánh lừa dư luận, đăng báo viết hắn là Hán gian.

1.

2.

Sau khi kháng chiến thắng lợi, anh cật lực điều tra nguyên nhân cái chết của Hà Ưng Mẫn nên mới bị kẻ hãm hại tống ngục. May mà có ông chủ Đỗ, không thì có lẽ anh đã chết oan trong ngục rồi.

Vì đã chứng minh được sự trong sạch cho Hà Ưng Mẫn nên anh đặc biệt viết một lá thư thật dài, qua tay bao người để gửi được đến tận tay chị Hà, báo tin cho chị.

Năm đó vừa có tin vui cũng vừa có tin xấu, tin vui chính là Phó Ngọc Đình quay về Thượng Hải, anh em được đoàn tụ với nhau. Tin xấu là Mỹ tiến hành phong tỏa Trung Quốc, thư của Đình Ngọc bị sót, viết phải mấy bức mà bọn họ chỉ nhận được có một.

Phó Ngọc Thanh lo ngay ngáy bảo Mạnh Thanh, “Sợ là Đình Ngọc không về được mất.”