Điện chủ Thế Mỹ ý cười rạng rỡ, dù nói chuyện với thiếu niên giao hoa thuộc tầng lớp nghèo hèn thấp nhất thì hắn vẫn không thể hiện thái độ mâm trên gì cả, thậm chí còn cố ý cúi người một chút, giữ nguyên tư thế khiêm nhường để nói chuyện với thiếu niên, thực sự là rất biết cách làm cho người ta cảm thấy có một loại cảm tình thân thiện.
Sở Nguyệt Cát ậm ừ một tiếng, cười gượng rồi đáp khẽ: “Đúng là trùng hợp thật, nhưng vậy thì có làm sao không?”
Thế Mỹ lại cười tươi hơn, dịu giọng hỏi: “Người bạn nhỏ, cho hỏi, hai người này đang ở đâu thế?”
Người mà hắn nói, một là Mục Bạch, hai là đại sư Thu Ly.
Khách sáo như vậy rồi, ấy thế mà nào ngờ thiếu niên nghèo hèn lại lắc đầu đáp: “Trước đó không lâu ta vẫn còn thường xuyên ở trên núi hái thuốc hái rau đem bán, mấy năm nay toàn ở bên ngoài trấn, thỉnh thoảng mới chạy vào thành. Nói thật, ta vừa mới chuyển đến đây nên chưa rành lắm, hay là ngươi hỏi người khác thử xem?”
Rõ ràng biết Sở Nguyệt Cát đang nói dối, cố ý giấu giếm cái gì đó đi, thế nhưng Thế Mỹ chỉ mỉm cười, không nôn nóng thúc giục mà giống như đang cẩn thận quan sát, tổ chức ngôn ngữ tìm từ.
Đội mũ chóp cao, mỹ mỹ da trắng như ma cà rồng thái ti giám Đông Ly Cao Kiệt cười một cái, so với Thế Mỹ càng trực tiếp hơn: “Tiểu đệ đệ, ngươi có vẻ không tin tưởng bọn ta. Ngươi nhìn đi, thấy bọn ta có giống người xấu không? Giữa ban ngày ban mặt, bọn ta có thể làm chuyện xấu gì cơ chứ?”
Sở Nguyệt Cát muốn nhanh chóng rời đi, nhưng hắn cũng không phải não cỏ, rời đi trước mặt hai vị như là thần tiên này, căn bản hắn không có một chút hi vọng.
Nhưng cân nhắc đến tình trạng ngàn cân treo sợi tóc của đại sư Thu Ly, thiếu niên nhà nghèo tuyệt đối không muốn đem về thêm phong hiểm cho nàng.
Sở Nguyệt Cát chớp mắt vài cái, phóng lao theo lao: “Nhưng ta thật sự không biết mà. Các ngươi có thể đi hỏi người khác. Đầy đường đầy người, chỉ cần các ngươi chịu khó tìm kiếm dò hỏi, không sợ không mau chóng tìm đúng người”.
Thế Mỹ là một cái thật biết bẫy tâm lý người. Hắn sở đoán được, không làm cho Sở Nguyệt Cát lung lay một chút, vậy thì đừng nghĩ đến chuyện cạy họng của hắn.
Hắn xoa đầu Sở Nguyệt Cát một cái, sau đó đứng lên, dùng ngôn ngữ giản dị hỏi Cao Kiệt: “Mục Bạch mật thư nói Triều Ca phía Đông thành gần đây có nhiều thành phần buôn tin bán tức, không lừa đảo thì cũng là tìm cách moi tiền. Có phải thằng nhóc này định vòi tiền không? Là cần tiền mới có thể mở miệng chịu nói ra?”
Cao Kiệt nghe hiểu ý, ánh mắt rất có chừng mực liệu sự, giống nhau hùa với Thế Mỹ một loại động tác giả: “Không phải đâu, nó chỉ là một thiếu niên, không đến mức lừa đảo để buôn tin cho chúng ta. Nếu không được thì chúng ta đi hỏi từng nhà, kiểu gì cũng tìm được người”.
Nói tới đó, Cao Kiệt ánh mắt khẽ liếc xuống dòm Sở Nguyệt Cát một cái, bắt được Sở Nguyệt Cát đang trầm ngưng suy tư, hắn vội cười, thêm mắm muối vào câu chuyện: “Mục Bạch là họa sĩ, Thu Ly càng là đại sư có tiếng, hẳn có nhiều người quen. À phải rồi, ngươi xem, tí nữa cầm đòn bánh vạn thọ đến tặng bọn hắn, nhớ là bí mật một điểm, để cho bọn hắn một cái bất ngờ”.
“Biết rồi biết rồi, ngươi nhắc ta bao nhiêu lần rồi. Nhưng bánh để lâu sẽ không ngon đâu”. Thế Mỹ khoát tay một cái, kịch tuồng xong, lại nhẫn nại chống gối xuống hỏi thiếu niên: “Giúp ta một chút thôi, ta sẽ tặng ngươi một đòn bánh vạn thọ, sao hả?”
Mừng xuân năm mới, bánh vạn thọ là không thể thiếu.
Sở Nguyệt Cát cơ cực từ nhỏ, tiền chẳng có bao nhiêu, căn bản cái này bánh vạn thọ đúng là mặt hàng xa xỉ. Tin rằng nếu có thể đem bánh về cúng năm mới cho cha mẹ, việc này chắc chắn sẽ rất tốt. Hơn nữa, thiếu niên tuổi đời còn nhỏ, đúng là chưa trải sự tình nhiều, nghe đến những lời nói khá chân thực vừa rồi, liền người lớn có kinh nghiệm cũng bị lừa, thật khó để phản bác rằng mấy người bọn họ không từng quen nhau trước đó với Mục Bạch và Thu Ly.
Lỡ như bọn họ thật sự là người tốt thì làm sao đây? Lỡ như bọn họ thật quen nhau, biết đâu lại có thể cứu lấy đại sư Thu Ly một mạng.
Thế nhưng là...
Không thể.
Những lúc như thế này, phải tin tưởng vào lời hứa của mình với đại sư, tuyệt đối không thể bán đứng nàng cho ai.
Sở Nguyệt Cát từng được Chúc Chi Sơn dạy cho một cái đạo lý, đó là --- Gặp phải một cái ngàn cân treo sợi tóc nguy hiểm tình thế, người có thể cứu mình thường thường chính là những người xa lạ ở nơi nông thôn hẻo lánh, vô luận là ông lão già nua hay bà cụ giống như phù thủy trong truyện cổ tích, bọn họ tại thời điểm đó, không quen không biết, thì mới có một loại từ bi tích đức mở ra cánh cửa lương tâm, mới trở thành bồ tát. Quen biết, càng là thân nhân, ngược lại nên cẩn thận, sói đấy.
Ban đầu Sở Nguyệt Cát cảm thấy loại kiến thức này có chút ngược đãi bản thân, nhưng ngẫm kĩ lại, kì thật cũng không hoàn toàn vô lý. Giống như tình huống này, sói hay không, khó mà nói được, Sở Nguyệt Cát không có khả năng đặt cược.
Thiếu niên gãi đầu, thân hình gầy yếu, ánh mắt lại trong veo, lần nữa kiên quyết thái độ không biết.
Thế Mỹ đột nhiên thẳng lưng lên.
Kết quả nhìn thấy một nam tử đô con đeo mắt kính cận, hai tay hai bên cầm lấy một đống đồ gia dụng vừa mua ở ngoài phố Hàng Mã về, đi nửa đường, phát giác được đám người bên này biểu hiện có chút kì quái.
Nam tử cho người ta một cảm giác La Hán kim đồng thiết giáp này đi bên cạnh còn có một nữ tử.
Nữ tử thanh tú chính là Đàm Phương. Mà nam tử kia, không nghi ngờ chính là Giang Dục.
Nhìn thấy Giang Dục của Triệu Sắc Tông đi tới, Cao Kiệt khách khí cúi đầu chào một cái, mặc dù cũng không giao tiếp.
Trên thực tế, Triệu Sắc Tông bên trong, bao quát Triệu Mãn Duyên cái người này tiếng xấu muôn nơi tông chủ, Cao Kiệt và Thế Mỹ còn chẳng thèm nhìn lấy một lần, cũng không phải bọn hắn như thế nào tự cao tự đại xem thường người khác, chẳng qua là, bọn hắn thực sự không có nhiều thời gian đi quản nhiều việc như vậy.
Lấy ví dụ điện chủ Thế Mỹ đi, Thế Mỹ xưa nay ít khi xuất hiện ở đại lục Đông Châu, Bắc Phương, Tây Giới, hắn không hoạt động nhiều trước mặt thế gian giống như điện tôn Lạc Nhạn. Điện tôn Lạc Nhạn mới là đại diện cho mặt mũi Hàn Hải Điện. Nàng thực lực cao hơn Thế Mỹ rất nhiều. Thế Mỹ không giỏi đánh đấm, càng không phải sát thủ, hắn sở dĩ nói đáng sợ, bởi vì hắn trực tiếp bài binh bố trận, hắn mạnh về dàn trận binh pháp, quản quân trị binh, giỏi dùng người, nắm chiến thuật đánh cho Nhật Minh Giáo mấy lần tan nát ở trên đường biển quanh Hải Châu và Nam Châu.
Nhật Minh Giáo va chạm Hàn Hải Điện không phải ngày một ngày hai, cũng không phải đợi Mạc Phàm đám người tới vị diện này mới bắt đầu va chạm. Lịch sử chứng minh, trừ hai vị lãnh tụ không bao giờ xuất thủ ra, chiến tranh tầng dưới, tranh đoạt tài nguyên biển diễn ra nhan nhản. Mà Hàn Hải Điện loại này ít nổi tiếng ở đại lục, nhưng trên biển, bọn hắn tại thời đại của Thế Mỹ chỉ có thể dùng ngắn gọn hai từ ‘vô địch’.
Hải chiến khác biệt với lục chiến nhiều lắm, dưới hải triều khủng bố, phong ba vòi rồng, nê hà thủy khiếu liên miên, những cơn sóng có thể kéo đến hàng ngàn dặm trở thành chuyện bình thường, pháp tắc vô tận lam hải xác thực là một cái cấm vực cho tất cả mọi người. Nông Thực Sư, Quỷ Bí Giả, Thương Kim Giả ra biển, làm mồi cho Thú Hồn Sư và Cơ Quan Sư, bị vả không thương tiếc.
Dạng này tới phân tích, Nhật Minh Giáo vừa có hạm đội tàu biển nhiều, vừa có nhân lực đông, lại còn cơ quan sư và thú hồn sư cao thủ đầy ắp. Thế mà gặp trúng người được gọi là ‘Trương Lương kết hợp Hàn Tín’ của Hải đảo điện chủ Thế Mỹ, liền liền ngay cả đích thân Tả Hữu Sứ Huỳnh Nguyên cầm quân mấy lần ra biển cũng đều thất bại.
Không phải hắn thất bại, mà là toàn đội thất bại, gặp đủ loại áp chế cùng thời tiết khác nhau trên vô tận lam hải, Huỳnh Nguyên thực sự rất bất tiện. Hắn còn sống sót cũng là do chính mình mạnh, một mình sống sót trở về.
...............
"Tự do! sao có thể dựa vào kẽ địch ban phát! tự do chính bản thân mình giành lấy"
" Tự Do nào mà không cần phải trả giá - Thái Bình nào không nhuốm mùi máu tanh ?"