Toàn Chức Pháp Sư

Chương 1054: Tâm Sẽ Không Nguội Lạnh



Trans : xSnowballx


Giáo viên Phong Ly đi tới chỗ của Mục Đình Dĩnh và Nam Vimh Nghê ,không quan tâm tới vết thương trên người của hai người này .

Ánh mắt lạnh lùng mang theo giận dữ nói :" Tôi lười liên lạc với gia tộc của hai cô , khi nào trở về gia tộc thì truyền đạt lại lời của tôi ,chỉ cần là tuyển thủ quốc phủ vẫn còn đang tham gia học phủ chi tranh ,gia tộc nào dám làm tổn thương học viên của tôi thì Phong Ly tôi đây sẽ tìm tới truy cứu dù cho có là gia tộc đứng đầu hay đứng thứ hai ".

Mục Đình Dĩnh và Nam Vinh Nghê nghe xong câu này giận đến run người rồi.Tuy hai người bọn bọ tung một đòn chí mạng vào Mục Ninh Tuyết ,suýt chút nữa có thể đem thiên kiêu chi nữ thành một người con gái rẻ tiền mang tiếng xấu ,để cả đời này Mục Ninh Tuyết mãi mãi ở chân của hai người họ ,nhưng lại không gây tổn thương nào cho Mục Ninh Tuyết ngược lại hôm nay lại bị Mạc Phàm đánh cho thảm hại đã không cam lòng ,lại còn bị giáo viên Phong Ly đặc biệt cảnh cáo ,những lời này còn khó chịu hơn là phải chịu lôi điện với hoả diễm.

Cho dù Mục Ninh Tuyết bây giờ không có gì cả nhưng vẫn là tài năng Băng hệ xuất chúng nhất trong nước như cũ,là thành viên quốc phủ chính thức , mà những giáo viên kia đâu có quan tâm những lộn xộn trong các gia tộc ,chỉ cần có ai làm bị thương học viên của những giáo viên này thì sẽ truy cứu tới cùng.

" Ngoài ra ,vết thương trên người hai cô là tự chuốc lấy " giáo viên Phong Ly hừ lạnh một tiếng quay sang nói với Mạc Phàm :"Mạc Phàm, cậu ra tay nặng hơn một chút ,lần sau thay tôi chấp pháp cũng phải chú ý đến cảm xúc ".

Mạc Phàm hơi sửng sốt một chút ,nhưng rất nhanh đã hiểu ý của giáo viên Phong Ly, vội vàng gật đầu nói :" Lần sau em sẽ chú ý hơn ,chỉ là em nhìn thấy cảnh hãm hại đồng đội không nhịn được , so chuyện lần trước thì lần này còn ôn nhu chán ,phải biết là em coi trọng Mục Ninh Tuyết nhà em hơn cả bản thân mình ".

Phong Ly liếc mắt nhìn Mạc Phàm ,râu ria vểnh hết lên .

Thằng nhóc khốn nạn này ,đã cho nó một cái đường thoát rồi ,đã không đi thì thôi còn ở lại đây khiêu khích .

Phong Ly là giáo viên cố vấn của quốc gia ,có địa vị cao ,bất kỳ gia tộc lớn nào đều cũng không dám đắc tội ,Nam Vinh Nghê cùng Mục Đình Dĩnh biết được Mạc Phàm thay Phong Ly ra tay, trong lúc nhất thời tức giận đến nỗi muốn nổ tung da mặt .

Như thế chẳng khác nào họ không có cơ hội để trả thù Mạc Phàm .

Lê Khải Phong ,Tổ Cát Minh hai người này cũng đã tỉnh lại sau hôn mê ,mặc dù nghiến răng nghiến lợi nhìn Mạc Phàm,nhưng cũng không dám làm gì.

" Chuyện này tới đây thôi ,tất cả ân oán của các cô cậu thì đợi sau khi kết thúc giải đấu rồi muốn làm gì thì làm ,bất kì ai còn dám vi phạm nữa thì tôi cho người đó lẫn gia tộc chống lưng phía sau cuốn gói đi hết " Phong Ly nói to răn đe ,làm màng nhĩ của mọi người cũng cảm thấy có chút dau đớn .

Quan Ngư không có tham gia trận chiến lúc này mới vội vàng dìu những người bị Mạc Phàm đánh cho trọng thương đi chữa trị .Ai cũng thấy được sự khuất nhục trong bốn người họ đều sắp từ lồng ngực tuôn ra rồi.

Bốn người liên thủ lại ,nhưng ngược lại là bị Mạc Phàm lột da .

Bọn họ đánh không lại Mạc Phàm, lại không dám chọc giận giáo viên Phong Ly ,đành lòng nuốt sự khuất nhục này vào trong lòng chờ cho giải đấu học phủ chi tranh kết thúc .

Nam Vinh Nghê cùng Mục Đình Dĩng thì không cần phải nói ,tôn nghiêm không còn, quần áo rách rưới ,bụi bám đầy mặt ,toàn thân bụi bẩn ,không có người con gái nào lại không chú trọng tới hình tượng của mình cả ,mà vốn dĩ cảnh tượng bây giờ của mình phải chịu là dành cho Mục Ninh Tuyết .

......

"Mạc Phàm ,cậu ăn phải gan hùm đúng không ? ,Bốn người này sắp phải ra sân thi đấu ,cậu làm thế này là muốn đội ngũ của quốc gia chúng ta bị loại sớm đúng không " Phong Ly nhìn Mạc Phàm ,chửi ầm lên .

" Sao lúc Mục Ninh Tuyết bị người bắt nạt thì không thấy thầy ra mặt vậy " Mạc Phàm cũng khó chịu mà nói .

Xảy ra chuyện lớn như vậy mà các giáo viên cũng mặc kệ ,mắt nhắm mắt mở để người Mục thị đem Mục Ninh Tuyết đi để cướp lấy tu vi " .

Không có người nào biết rõ hơn Mạc Phàm về chuyện Mục Ninh Tuyết cực khổ tu luyện ,thành quả mười năm tu luyện bị cướp đi thì chẳng khác nào là giết Mục Ninh Tuyết .

Mạc Phàm chưa bao giờ tức giận như hôm nay ,hận không thể xé nát mặt Nam Vinh Nghê ,bên dưới lớp mặt nạ đạo đức giả ghê tởm là một khuôn mặt buồn nôn ,xấu xí .

Nhớ ngày mà Nam Vinh Nghê trúng độc ở Đông Hải thành ,nếu không phải Mục Ninh Tuyết liều mạng cứu giúp , nếu có một người như vậy thì phải báo ân cả đời, đằng này còn dùng thủ đoạn bỉ ôi, ác độc nhất đến nỗi Mạc Phàm cũng cảm phẫn nộ thay cho Mục Ninh Tuyết .

" Lần này là đúng là chuyện ân giữa họ,cũng không cần cậu phải ra tay ,tôi cũng đã giúp cậu giải quyết việc vừa nãy cho nên cậu đừng có mà gây chuyện nữa ,có biết không .Trong đội ngũ thì chỉ có cậu là người có vấn đề nhất ,có biết không hả ,những người trẻ tuổi như cậu không kiềm chế được cái tính của mình hay sao ,cũng không biết nhẫn nhịn một chút ,người nào người nấy đều gây chuyện mà không thèm cân nhắc tới hậu quả sau này ,còn chưa đủ lộn xộn hay sao ? " Phong Ly mắng .

Mục thị cùng Nam Vinh thế gia sẽ tìm tới Mục Ninh Tuyết gây phiền phức ,các giáo viên vô dụng như ông có quan tâm hay là mặc kệ? " Mạc Phàm hỏi.

" Thằng nhóc này, cậu nói ai vô dụng ,đừng tưởng có chỗ dựa thì làm tới như vậy ,đương nhiên là tôi sẽ tới Mục thị cùng Nam Vinh thế gia chất vấn hỏi tội ,chủ yếu là cậu ,đừng có làm mọi chuyện phức tạp lên nữa " Phong Ly tức giận đến nỗi cả mũi đều đỏ chót.

" Tiện thể nhắc bọn họ một câu ,còn dám đụng tới Mục Ninh Tuyết thì cứ chuẩn bị sẵn hai cái quan tài đến nhặt xác hai con tiện nhân kia đi,tôi sẽ tự đến thẩm phán hội đầu thú " Mạc Phàm nóng nảy nói.

" Cậu đánh trọng thương người ta rồi còn cảnh cáo họ " .

......

Nói chuyện với Phong Ly xong ,Mạc Phàm chạy lại chỗ của Mục Ninh Tuyết hỏi thăm.

Từ lúc nghe Triệu Mãn Duyên nói Mục Ninh Tuyết mất tích ,Mạc Phàm thật sự lo lắng,có nghĩ được sau khi mình rời đi thì Nam Vinh Nghê với Mục Đình Dĩnh sẽ tấn công cô ấy ,may là Mục Ninh Tuyết là người chịu gãy chứ không chịu cong ,nếu không thì chuyện gì xảy ra sẽ khó nói trước được.

Bị phế đi tu vi ,như này thì khác gì giết con mẹ nó người ,Mục thị mà làm thật thì Mạc Phàm sẽ phá hủy cả Mục thị.

"Mấy ngày nay em vẫn ổn chứ " Mạc Phàm đụng vào người Mục Ninh Tuyết ,ngữ khí ôn nhu hơn nhiều .

Mục Ninh Tuyết không nói gì ,mấy hôm nay chỉ đang một chỗ cho khuây khoả ,định rời đi nhưng làm thế này chẳng khác gì đang thoả hiệp với hai người kia cho nên quyết định trở lại đội ngũ.

Biểt được Mục thị cùng Nam Vinh thế gia sẽ tìm đến mình nên đi tìm hai giáo viên là Phong Ly cùng Tùng Hạc.Họ đều cảm thấy phẫn nộ với hành vi hèn hạ của Nam Vinh Nghê cùng Mục Đình Dĩnh ,cũng nói với Mục Ninh Tuyết chỉ cần ở lại đội ngũ thì sẽ không có ai dám đến uy hiếp .

Nếu rời khỏi nơi này sẽ phải gánh chịu danh tiếng xấu về Hắc Giáo Đình ,thậm chí có thể trở thành người phản bội trong gia tộc, màn danh ăn cắp bảo vật của gia tộc ,một đống tội danh này sẽ đổ lên đầu của Mục Ninh Tuyết ,tiếng nói sẽ bị mất đi một nửa giá trị .

Cho nên gặp phải tình huống này thì cũng không được lùi bước ,phải đứng ở vị trí cao hơn thì mới có quyền lên tiếng .

Nơi mà giúp mình có danh vọng ,địa vị ,vinh dự ,quyền được lên tiếng là học phủ chi tranh và thánh địa bắt mắt Venice .

Mục Ninh Tuyết rời khỏi gia tộc,lẻ loi một mình ,muốn đối đầu với Mục thị cùng Nam Vinh thế gia thì có một mảnh đất thuộc về riêng mình .

Không có gia tộc nào dám tùy tiện hãm hại một pháp sư khi vẫn đang diễn ra học phủ chi tranh .

" Có chuyện gì thì cứ nói với anh ,đừng làm vẻ mặt lạnh lùng ,như vậy càng làm anh lo lắng hơn " Mạc Phàm nói.

" Em ổn " Mục Ninh Tuyết rốt cuộc cũng trả lời.

" Ổn đâu mà ổn ,từ nãy giờ còn chẳng thèm nhìn mặt anh một lần cơ mà ,anh biết sai rồi ,không nên đi ra ngoài trong thời điểm...Anh cam đoan lần sau sẽ không rời khỏi em một bước.

" Anh muốn em cảm thấy dễ chịu thì cách xa em một chút " Mục Ninh Tuyết nói.

" Em nhìn lại bản thân xem, vậy mà nói là mình ổn" Mạc Phàm nói.

Mục Ninh Tuyết biết Mạc Phàm là loại người mặt dày ,bám theo dai dẳng ,may là quay người rời khỏi ánh mắt của Mạc Phàm .

Mạc Phàm thấy Mục Ninh Tuyết đối xử lạnh với mình ,nhìn theo bóng lưng thấy mái tóc bạch kim trắng như tuyết nay lại càng thêm trắng ,không nhịn được mà thở dài.

Mạc Phàm cũng không phải đồ đần ,nhận ra được bây giờ Mục Ninh Tuyết đang có ác cảm với mình ,giống như lần đầu tiên gặp nhau vậy .

Sau khi đi lịch luyện ,trải qua sự việc ở thành phố hoang Kim Lâm thì Mạc Phàm cảm thấy Mục Ninh Tuyết đang dần chấp nhận mìm ,từ từ mở lòng của mình .

Nhưng bây giờ Mạc Phàm lại cảm thấy trở về như lúc ban đầu .Mạc Phàm rất hận hai con tiện nhân kia ,nhất định là bọn chúng đã nói cái gì đó với Mục Ninh Tuyết để cô ấy lạnh lùng với mình ,nỗ lực trong thời gian dài như vậy đều trở nên vô ích .

Nhưng, Mạc Phàm sẽ không từ bỏ ,dù việc này có diễn ra hàng trăm lần đi chăng nữa thì vẫn chinh phục được người con gái mà mình yêu .Dù có cái gì ngăn cản hay dù Mục Ninh Tuyết có ghét mình đi chăng nữa thì Mạc Phàm vẫn sẽ không buông tay .

Cô ấy đang thay đổi ,lần trước gặp cùng lần này gặp thì Mục Ninh Tuyết khiến Mạc Phàm cảm giác là hai người khác nhau.

Từ lời nói cùng ánh mắt ,Mạc Phàm biết rõ trong trái tim của Mục Ninh Tuyết đang rơi vào vực thẳm lạnh lẽo ,không có ai chạm vào được .

Nhưng chỉ cần trái tim mình không thay đổi thì trái tim Mục Ninh Tuyết sẽ không rơi vào đó ,nguội lạnh đi .

Nói một cách có đạo lý thì một người phụ nữ có tâm hồn trong sáng thì chấp nhận một kẻ cặn bã như mình thì quả một điều khó khăn ,người khác cũng vậy .