Toàn Chức Pháp Sư

Chương 1943: Bị Thứ Gì Đó Nhìn Chằm Chằm



Trans : xSnowballx

" Lê Khải ,em nói chuyện lúc đó ra một cách rõ ràng xem nào .Mạc Phàm lão ca ,Đại Lê thế gia chúng tôi cũng giảng tín nghĩa ,đạo nghĩa ,giả như cái tên này vì ghen tỵ mà làm hại dực khôi đoàn pháp sư Nam Dực ,Đại Lê thế gia chúng tôi tuyệt đối không bao che " Lê Đông nói.

" Thật sự là tôi không giết cậu ta ,lúc đó xuất hiện quá nhiều liệp tạng giả , chúng tôi thực sự không đủ nhân lực, hơn nữa sau khi Mục Bạch bị thương ,Bạch Hồng Phi của Phàm Tuyết Sơn vẫn luôn đứng gần tôi ,cậu ta có thể làm chứng cho tôi, tuyệt đối tôi không có hại Mục Bạch " Lê Khải có chút kinh hoảng nói.

" Nói cụ thể một chút " Mạc Phàm nói tầng tầng.

" Là như này ,liệp tạng giả đột nhiên tập kích ,dực khôi phân tán mọi người ở hai bên giao thông cao tốc cầu lớn, tôi thấy thân ảnh của một con liệp tạng giả ,nhưng không có phát hiện gì khác ,cảm thấy tu vi siêu giai của dực khôi,không có lý do gì lại không phát hiện được con liệp tạng giả kia ,vì thế mà tôi tập trung vào phía trước,ai biết dực khôi bị thương sau lưng ,tôi tới trợ giúp đã thấy Mục Bạch giết liệp tạng giả kia ,Mục Bạch cũng nói với tôi đây là vết thương nhỏ ,sau đó thì Bạch Hồng Phi vẫn luôn ở gần tôi....Huống chi là vẫn chưa tìm được người,hay Mục Bạch vẫn chưa chết " Lê Khải.

" Lúc đó Mục Bạch trong trạng thái gì ?" Mạc Phàm chất vấn tiếp .

" Trạng thái....đại khái có chút mục trung vô nhân ....ồ ,tôi nghĩ là cậu ta có chút hồn vía lên mây ,tôi gặp cậu ấy thì cậu ấy đều thất thần ,tôi cho rằng cậu ta coi thường tôi ,nhưng nhớ lại lúc đó ,quả thật tôi có một chút cảm giác đó " Lê Khải nói.

Sau khi Mạc Phàm nghe xong thì không khỏi rơi vào trầm tư .

Lúc đó Bạch Hồng Phi cùng người đoàn pháp sư Nam Dực ở gần Mục Bạch,nhưng Mạc Phàm biết được một số chuyện từ Bạch Hồng Phi ,lập tức chạy tới Đại Lê thế gia ,cũng biết khả năng Lê Khải giết Mục Bạch không cao ,chỉ là lúc mình nổi nóng mà còn bị coi thường ,nếu không cho Lê Khải một chút giáo huấn thì rất có khả năng lại nói bừa làm ảnh hướng tới phán đoán của mình.

Có người đúng là ngũ hành muốn ăn đòn ,trực tiếp nói với mình là xong lâu rồi không ,lại còn ép mình phải động thủ.

" Mạc Phàm lão ca đi xác thực lại ở chỗ Bạch Hồng Phi,hẳn là biết Lê Khải nhà chúng tôi xác thực không có làm loại chuyện kia ,việc Mục Bạch mất tích cũng làm chúng tôi bi thống ,lão ca có thể quay về đó hỏi thăm " Lê Đông hảo ngôn khuyên bảo.

" Lê Khải ,tốt nhất là mày nói hết những thứ mày biết cho tao ,nếu không tao còn tới nữa " Mạc Phàm rên lạnh một tiếng ,trực tiếp thu hồi ngọn lửa trên người, xoay người bước ra khỏi đại viện Đại Lê thế gia.

Bước qua bức tường hư hao, lúc này lại nghe âm thanh phẫn nộ của Lê Khuông :" Mạc Phàm ,cậu nghĩ Đại Lê thế gia chúng tôi là chỗ mà cậu muốn xông vào là xông sao, đả thương cháu tôi xong cứ thế mà đi à ? ".

" Ông không muốn tôi đi ? " Mạc Phàm dừng bước ,xoay đầu với nụ cười cuồng nhân :" Vậy được,tôi ở lại đây chơi với mấy người, không chừng lại có manh mối bất ngờ nào đó ,tôi giờ chả có tí manh mối nào, bụng thì tức giận, thôi thì chúng ta tính luôn nợ cũ một lần ".

Lê Khuông nghe được thì lại càng tức giận đỏ mặt .

" Gia chủ ,gia chủ ,tính toán một chút ,chỉ có tường ngoài hỏng thôi ,không sao " Lê Đông vội vàng nói .

" Cái gì mà quên đi ,cái tên này bắt nạt Đại Lê thế gia chúng ta không ai?" Lê Khuông cả giận nói.

" Cái kia....xác thực chúng ta không ai " Lê Đông nhược nhược nói.

Lê Khuông nghe được câu này,trừng mắt Lê Đông ,nhưng nghĩ lại cẩn thận, trừ khi Lê Đông tự ra tay với Mạc Phàm ,không phải vậy những đệ tử nhát gian lấy tiền bồi dưỡng vẫn không chịu nổi nửa chiêu thức của người khác .

Đường đường là Đại Lê thế gia ,bị người ta xông tới lại không có thực lực lấy lại mặt mũi ,vô cùng nhục nhã, vô cùng nhục nhãn.

" Mạc Phàm lão ca còn vội việc khác cứ đi đi ,chúng tôi không có tiếp đãi lão ca " Lê Đông nói với vẻ mặt tươi cười.

Cái túi thuốc nổ này,cái tên đại ôn thần này ,đi thì đi mau lên ,Lê Đông không quên Mạc Phàm xử lý chánh án thẩm phán hội núi Nam Hi ,Đại Lê thế gia bọn họ hiện tại không có mấy người có thực lực như Chu Kỷ .

Lê Khuông dù như nào vẫn là một bộ xương già sợ loại máu nóng Mạc Phàm đánh ,thương gân động cốt ,không qua mấy năm đã nằm trong quan tài.

" Chuyện này tôi sẽ đích thân đòi một lời giải thích từ mấy người " Đương nhiên Lê Khuông không thể đánh mất khí thế trước mặt những người trong gia tộc, cuối cùng vẫn chỉ vào Mạc Phàm ,nói.

" Tôi ở ngay đây này,ông muốn thuyết pháp cái gì thì thuyết pháp luôn đi, bức tường đẹp đẽ này bao nhiêu tiền ,tôi không bồi thường ,tiền thuốc thang cho Lê Khải của mấy người ,tôi cũng không đưa ..." Mạc Phàm nói hùng hổ doạ người.

Đổi lại mấy ngày trước thì Mạc Phàm còn kiêng kỵ những pháp sư siêu giai toạ trấn Đại Lê thế gia ,bao gồm cả thứ cáo già Lê Khuông này,nhưng trước thực lực tuyệt đối thì những thứ này đều vô nghĩa ,có Ám Ảnh hệ siêu giai để Mạc Phàm tư bản chơi với Đại Lê thế gia ,Đại Lê thế gia vốn là mụn cơm ,không cạo đi thì không thoải mái.

Lê Khuông lập tức á khẩu không trả lời được ,nét mặt già nua không chịu nổi ,tức giận tới mức sắp nổ phổi.

" Mạc Phàm lão ca ,ý của gia chủ chúng tôi là nếu Lê Khải có nhớ ra cái gì đó thì nhất định sẽ thông báo cho lão ca một tiếng ,nói chung lão ca trước tiên cứ xuống núi ,chúng tôi không giữ lão ca ở lại. "Lê Đông nhanh chóng nói.

Mạc Phàm cố ý đứng đợi vài giây,thấy đám người Đại Lê thế gia nhu nhược không ai dám ra tay,nhếch miệng xem thường ,tiếp tục bước ra bên ngoài tường.

" Đứng lại ".

Lúc này có âm thanh của một cô gái mang theo khí thế ác liệt gọi Mạc Phàm.

Mạc Phàm quay đầu lại ,mơ hồ cảm thấy thanh âm này có phần quen thuộc, chỉ là trước đó ngữ khí không như này.

" Mục Hủ Miên ,cô đến thực sự quá tốt ,cái tên Mạc Phàm này thực sự coi trời bằng vung ,không chỉ đem Đại Lê thế gia chúng tôi vào trong mắt ,càng không coi Mục thị là chuyện đáng kể , ngày hôm nay cậu ta dám xông tới đại viện Đại Lê thế gia ,ngày mai là đại viện Mục thị,tuyệt đối không thể để cậu ta rời đi " Lê Khuông nhìn thấy Mục Hủ Miên mà cứ ngỡ như nhìn thấy cứu tinh.

Mục Hủ Miên có thực lực,có thể vì Đại Lê thế gia đánh trận đầu.

" Tôi còn tưởng là ai cơ ,giống như lúc tôi chưa siêu giai,suýt bị tôi giết " Mạc Phàm nhìn thấy Mục Hủ Miên, nở nụ cười.

Mục Hủ Miên không để ý tới lời của Lê Khuông ,càng không để ý tới Mạc Phàm trào phúng.

Mục Hủ Miên đi tới trước mặt Mạc Phàm,đổi dáng vẻ thường ngày,nói với khuôn mặt vô cảm :" Tôi nghĩ là tôi biết Mục Bạch bị thứ gì nhìn chằm chằm ".