Toàn Chức Pháp Sư

Chương 1947: Tiêu Bản Còn Sống



Trans : xSnowballx

Trong phòng ,Uesugi Kotoko ăn mặc áo tắm một mảnh nằm trên ghê sô pha cạnh cửa sổ ,đôi mắt tẻ nhạt nhìn chăm chú biển rộng .

Nhật Bản đâu đâu cũng là biển ,vốn tưởng rằng lần này lên du thuyền sẽ gặp được một hai người thú vị ,xem ra là làm mình thất vọng rồi.

" Cộc cộc cộc " .

Tiếng gõ cửa vang lên nhẹ nhàng ,đôi mắt Uesugi Kotoko loé lên một tia vui mừng ,nhưng rất nhanh Uesugi Kotoko ý thức được tám chín phần là phục vụ, nếu như đẹp thì còn có thể trêu đùa một chút ,còn mà bình thường cũng lười chẳng muốn nhìn thêm vài lần.

" Cửa không khoá ,vào đi " Uesugi Kotoko nói.

" Như vậy có tốt lắm hay không? " Bên ngoài là một âm thanh của một chàng trai mềm mại nhưng mang theo mị lực.

Nói là không hay lắm nhưng người kia vẫn đẩy cửa phòng đi vào ,cửa phòng nằm ở một hướng ghế sô pha có người nằm ,cũng thấy vóc người của Uesugi Kotoko trong bộ áo tắm .

" Là anh " Uesugi Kotoko có chút kinh hỉ ,ánh mắt mang theo vài phần vui mừng nhìn chàng trai với mái tóc vàng óng này.

Tóc vàng óng thì bình thường chỉ có người Châu Âu mới có ,màu tóc tươi đẹp cao quý ,đường nét khuôn mặt mạnh mẽ ,biểu lộ ra sự quyền uy ngay từ lúc sinh ra đã có .Thế nhưng chàng trai này là người phương Đông ,mái tóc vàng đó không phù hợp với khuôn mặt đẹp trai làm cho người ta có cảm giác nghẹt thở ,làm cho một người phụ nữ bốc lên dục hoả đốt thân ngay lập tức ---- ít nhất thì đây là ngoại hình hoàn mỹ mà Uesugi Kotoko yêu thích .

" Tôi nhặt được thẻ của cô ở hồ bơi ,không khéo là trên đó lại có số phòng của cô,tôi nghĩ cô sẽ sốt ruột khi đánh rơi thứ này cho nên tôi tự mình đưa tới " chàng trai tóc vàng hiền lành nói một cách lịch sự .

" Giả như tôi nói cho anh rằng tôi cố ý làm rớt thì sao ? " Uesugi Kotoko cười híp mắt ,nói .

" Vậy thì tôi cũng sẽ nói rằng tôi cố ý tới đây " Chàng trai tóc vàng nói.

Hai người nhìn nhau rồi cười ,Uesugi Kotoko đứng dậy ,cố ý dùng thân thể mèo con đi tới trước mặt chàng trai tóc vàng ,đi vòng quanh chàng trai như thể đang chiêm ngưỡng một tác phẩm nghệ thuật ,bàn tay mềm mại đặt lên vai chàng trai nhẹ nhàng ,cũng thuận thế mà đóng luôn cửa phòng.

" Phòng khách không phải là nơi tôi yêu thích ,có muốn tới chỗ càng kích thích hơn không ? " Chàng trai tóc vàng nói trước , như một con lão điểu một chút đã nhận ra cô gái này không cần ngụy trang trước mặt mình, bởi vì các cô gái như này thường không kiềm chế nổi bản thân .

" Nói tôi nghe một chút trước xem nào " Uesugi Kotoko nói .

" Tôi yêu thích nơi tối tăm ,yêu thích bừa bộn,mang theo một chút dơ bẩn ,hầm ,thang thoát hiểm ,tháp nước trên sân thượng ..." Chàng trai tóc vàng nói với giọng lão tài xế.

" Tôi cũng yêu thích nơi tối tăm " Uesugi Kotoko nói.

" Đi tới khoang chứa hàng của du thuyền thì sao? Có thể đảm bảo nơi đó không có ai cả " chàng trai tóc vàng cười tà tà nói.

" Có người cũng chẳng sao " Uesugi Kotoko nói .

Rồi hai người lại nhìn nhau cười .

....

Bình thường khoang chứa hàng du thuyền sẽ có vài thuyền viên quản lý ,đi du thuyền tận hưởng du lịch xa hoa, cũng sẽ vận chuyển một ít hàng hoá vật tư đắt giá ,ngoài hành lý ký gửi của các thuyền viên trên du thuyền.

Khoang chứa hàng du rất lớn ,ở dưới mấy tầng ,đến đêm khuya ,thuyền viên trong khoang chứa cũng ngủ gà ngủ gật .

" Khi ở hồ bơi ,tôi thấy cô trò chuyện với một người mặc đồng phục rất lâu , là chồng cô sao ? " Chàng trai tóc vàng hỏi.

"Đương nhiên là không phải rồi " Uesugi nhìn chàng trai tóc vàng ,tựa hồ hiểu rõ điểm kích thích đối phương ,bổ sung thêm một câu đầy sự quyến rũ :" Chồng em ở Nhật Bản ,hơn nửa đang còn mê muội một diễn viên nữ trên đĩa nào đó ".

" Vậy mà tôi còn tưởng cô có quan hệ gì với tên thủy thủ kia ,nếu đã như vậy làm sao mà hai người trò chuyện lâu như vậy? " Chàng trai tóc vàng hỏi tiếp .

Uesugi Kotoko không vui, kỳ thực đã sớm lầy lội* không thể tả ,muốn cuồng dã một phen ngay lập tức ,nhưng nếu đối phương đã đặt câu hỏi ,cũng không nên nóng lòng ,có vẻ như Uesugi Kotoko đã quá thiếu kiên nhẫn.

" Bọn họ kiểm tra giấy chứng nhận cùng tư liệu của em ,em mang thứ khiến bọn họ không thoải mái lên du thuyền ,dự định mang tới Nhật Bản " Uesugi Kotoko nói.

" Thuốc cấm ? " Chàng trai tóc vàng hỏi.

" So với cái đó thì còn hưng phấn hơn nhiều " Uesugi Kotoko nói.

" Thật sao? Vậy thì tôi lại thực sự có chút hứng thú thứ đó rồi đấy " chàng trai tóc vàng nói.

" Chờ biết là cái gì thì nhất định anh sẽ không nói như vậy " Uesugi Kotoko nói.

" Vậy thì để tôi thử nghiệm chân tướng một chút , tôi đã trải qua rất nhiều ,vừa hay có thể làm gia vị trước món ăn của đôi ta " chàng trai tóc vàng nói.

Uesugi Kotoko nghe được câu này , đôi mắt không ngừng lại được sự hưng phấn .

Thứ làm Uesugi Kotoko hưng phấn không phải là sự tối tăm ,mà là người có thể cộng tác với việc mình làm .

" Em biết mã số hành lý của em ,anh có hứng thú xem ,em không có ý kiến ,nhưng sau khi xem xong chỉ mong anh vẫn có thể cứng rắn* " Uesugi Kotoko nói.

" Tôi đã trải qua rất nhiều ,thứ bình thường còn chẳng đủ làm tôi thật sự kích động ".

.....

Xuyên qua đông đảo giá hành lý ,Uesugi Kotoko thật sự dẫn Triệu Mãn Duyên tớ chỗ kiệt tác của mình .

" Làm sao là ướp lạnh ? " Triệu Mãn Duyên có chút bất ngờ ,hỏi.

" Không phải anh nói đã trải qua nhiều sao ,đoán thử một lần xem nào "Uesugi Kotoko cười nói.

Triệu Mãn Duyên không trả lời , theo Uesugi Kotoko tới khoang hàng ướp lạnh.

Trên giá hàng ướp lạnh có một hòm gỗ hình chữ nhật ,hình thức quan tài,bên ngoài có ngụy trang một ít.

" Giờ thì sao ? " Uesugi Kotoko hỏi.

" Ầy...không đoán ra được, có thể mở ra không ? " Triệu Mãn Duyên hỏi.

" Đương nhiên là không được rồi, em phải bỏ ra rất nhiều sức lực để bao bọc lại hắn ta ,một khi mở ra thì băng khí bên trong sẽ làm sẽ bị ô nhiễm do không khí, trong không khí có bao nhiêu vi sinh vật thì anh không thể nào không rõ được điều này ,và cái đó sẽ làm hư bảo bối của em " Uesugi Kotoko nói.

" Hư ? Cô đừng có nói bên trong thứ như quan tài này có chứa một bộ thi thể à nha " Triệu Mãn Duyên nói .

" Cậu đoán đúng rồi đó ....".

Uesugi Kotoko vẫn không nói gì ,nhưng bên trong quan tài gỗ kia lại truyền ra tiếng gõ.

Triệu Mãn Duyên ngẩn người một chút,đôi mắt chăm chú nhìn Uesugi Kotoko .

Uesugi Kotoko cảm thấy không có gì kỳ quái ,cười giải thích :" Thi thể trước sau đều hủ bại ,cho dù là tốt thi tàng thuật cũng không bảo toàn thi thể hoàn chỉnh được, mà giữ thi thể tươi sống lại càng có giá trị ,vì thế mà khi bọn em thu thập tiêu bản thì sẽ mở rộng giới định này một chút.

" Là sao ?" Biểu hiện của Triệu Mãn Duyên rõ ràng đã có biến hoá .

" Chính là phong người phải chết đang thoi thóp lại, để người đó nhất định vẫn còn sống " Uesugi Kotoko nói.

" Cô đem người sống niêm phong lại trong quan tài rồi mang đi như một tiêu bản ? " Triệu Mãn Duyên tỏ rõ vẻ ngạc nhiên nói.

" Yên tâm đi ,từ trước tới giờ em chưa giết người, em nhặt được người hẳn phải chết rồi, vì để người đó phát huy giá trị to lớn hơn cho nhân loại, đem bảo tồn bọn họ .Cái tiêu bản này ,mặc dù anh có tìm pháp sư Trì Dũ hệ mạnh nhất thế giới cũng không cứu sống được ,lúc ở Hạ Môn thì em gặp được hắn ,lập tức bao bọc hắn lại luôn " một khi Uesugi Kotoko nói tới đề tài này thì hưng phấn dị thường.

__.

Nghĩa gốc của từ lầy lội là chỉ sự tích tụ nước trên đường do trời mưa, dẫn đến bùn lầy gây khó khăn cho việc đi lại trên đường. Mở rộng ra thì nó có thể được dùng để chỉ nội tâm của một người vô cùng vướng víu, thường không quyết định được một vấn đề nào đó, ở trong tình thế tiến thoái lưỡng nan do có nhiều thứ phải quan tâm và suy nghĩ, hành vi cư xử còn lúng túng .

Trans : Cứng rắn theo cả hai nghĩa =)) (´⊙ω⊙`)!