Trans : xSnowballx
Xin chào và cũng xin lỗi anh em nha , mấy ngày qua bận việc nên không dịch được , thông cảm cho mị nha (。•̀ᴗ-)✧
" Họng....đau họng " Mạc Phàm dùng ngón tay chỉ vào cổ họng của mình , biểu thị mình không thể nói chuyện .
Tổ Hoàn Nghiêu trừng mắt Mạc Phàm, nói tiếp :" Đừng tưởng ta không biết cháu rất thân cận với phe phái Tô Lộc , đúng là Tô Lộc tiên sinh là một người có năng lực nhưng cũng là một người kỳ quái, ngay cả những người đời trước như bọn ta còn không đoán được, có thể khẳng định một chút là nhất định có bản lĩnh lật mặt không quen , cháu chọn về phe ai ta không quản được, nhưng làm chuyện gì cũng phải để tâm một chút có biết không ".
" Vâng , vâng " Mạc Phàm gật đầu ứng phó.
Lúc này ánh mắt của Tổ Hoàn Nghiêu loé lên một tia dị quang , bắt đầu quan sát Mạc Phàm một lần nữa.
Giờ khắc này ám mạch trong cơ thể Mạc Phàm tuôn trào, truyền tới một tín hiệu cảnh giác nào đó.
Lão hồ ly này nhận ra được ?.
Trong lòng Mạc Phàm trở nên căng thẳng, Tổ Hoàn Nghiêu có thể là trụ cột của Tổ gia, nhân xưng cáo già trên quốc tế, là người khá có bắp thịt , Mạc Phàm giả vờ cảm mạo đau họng xem như đã là thượng sách , nhưng cũng không biết tại sao vẫn bị Tổ Hoàn Nghiêu nhận ra.
Vấn đề là ở chỗ nào?.
Chẳng lẽ Tổ Hướng Thiên đứng trước mặt Tổ Hoàn Nghiêu không có khúm núm như vậy.
" Mặc kệ như nào thì ông cũng đã giáo huấn cháu một trận, lỗ tai nghe chữ được chữ không, thật sự có hơi không thoải mái, ít nói có được không ? " Mạc Phàm dùng giọng điệu thiếu kiên nhẫn để nói.
" Ta nói cháu làm sao, ta cho cháu biết cái tâm tư kia ngay cả người hơi hơi có đầu óc còn nhìn thấu được. Còn nữa, ta hỏi cháu, chúa khua chiêng múa trống tuyên truyền việc quyết đấu kia là sao ? " Tổ Hoàn Nghiêu khôi phục lại dáng vẻ nghiêm chỉnh giáo huấn.
Mạc Phàm thở phào nhẹ nhõm , xem ra Tổ Hướng Thiên trước mặt Tổ Hoàn Nghiêu đều bày ra dáng vẻ thiếu kiên nhẫn.
" Cháu nhịn tên kia rất lâu rồi, phải giẫm nó chết . Huống hồ chuyện ở quốc phủ lúc trước có thể coi như xong sao ? " Mạc Phàm nói.
" Vẫn là như vậy , dễ bị kích động, tên Mạc Phàm này , không thể nhục mạ , cũng chớ có trêu chọc , người ta ra làm ra cống hiến chân thật , làm sao mà giống cháu làm một chút mỹ đức xong sau đó trắng trợn mời người tuyên truyền sao ? " Tổ Hoàn Nghiêu nói.
" Ăn may cả thôi, có hắn hay không có hắn thì kết quả vẫn như nhau " Mạc Phàm dùng giọng điệu mà phần lớn người nghi vấn nói về mình .
" Sao mà số cháu lại không may, ta nói cho cháu biết , đừng có làm Tổ gia chúng ta mất mặt " Tổ Hoàn Nghiêu phê bình .
Mạc Phàm nghe được câu này, tâm lý âm thầm gật đầu, xem ra lão già này vẫn nói được vài câu tiếng người.
" Cháu còn có chuyện khác, không ở đây nói chuyện với ông được " Mạc Phàm nói.
" Họng cháu không đau có phải không ? " Tổ Hoàn Nghiêu tức giận nói.
" Chậc ...." Mạc Phàm suy nghĩ một chút , vẫn là mau chóng rời khỏi đây.
" Haiz, ta biết cháu còn bất mãn với sự kiện kia , tuy rằng nhiệm vụ ở Thiên Sơn giúp cháu có cơ hội lớn gặp được đại thiên sứ Micheal , nhưng cháu có biết Tần Vũ Nhi là ai không? " Tổ Hoàn Nghiêu nói.
" Cô ta thì có liên quan gì tới nhà chúng ta à ? " Mạc Phàm nâng lông mày lên.
" Cháu có nhớ nhị ca Tổ Tinh Nghị không ? " Ngữ khí Tổ Hoàn Nghiêu thấp xuống.
" Có , có " Mạc Phàm gật đầu, cũng không nói nhiều.
" Năm đó ta giáng Tinh Nghị xuống Bác thành, vốn là muốn nó tránh một chút, chờ tên bị xoá khỏi danh sách dị tài viện rồi đem hắn trở về Đế Đô , ai mà biết sau đó lại phát sinh ra nhiều chuyện như vậy..." Tổ Hoàn Nghiêu kể lại chuyện quá khứ.
Mạc Phàm tỉ mỉ nghe , không có nói gì .
Lời này Tổ Hoàn Nghiêu tựa hồ như là đã giữ kín trong lòng được một thời gian , để lộ ra cảm giác giải thoát uể oải.
Mạc Phàm còn tưởng Tổ Hoàn Nghiêu đang nói một người càng ưu tú càng giữ được bình tĩnh hơn Tổ Hướng Thiên, để Tổ Hướng Thiên lấy mà làm gương. Để Mạc Phàm không nghĩ tới Tổ Tinh Nghị lại chính là tổng giáo quan Trảm Không .
Hoá ra tổng giáo quan Trảm Không lại xuất thân từ Tổ gia , xưa nay lão đại chưa từng nói qua.
Mà người đang đứng ở trước mắt lại là gia gia của tổng giáo quan Trảm Không , sở dĩ Trảm Không trở thành thủ lĩnh quân bộ Bác thành là do Tổ Hoàn Nghiêu sắp xếp để tránh sự truy trách của dị tài viện, vì chuyện của Tần Vũ Nhi lúc trước mà Trảm Không đã làm cho dị tài viện nổi giận.
Mạc Phàm nhìn lão già có chòm râu xám bạc trước mắt , trong lòng càng dâng sóng lớn. Nói như vậy thì Tổ Hoàn Nghiêu biết tất cả mọi chuyện.
" Cháu thấy không hiểu rõ lắm, dị tài viện đã nói rõ là bố trí thiên la địa võng để lấy tính mạng của nhị ca , tại sao ông lại không ngăn cản ? " Mạc Phàm hỏi.
Tổ Hoàn Nghiêu là gia gia của tổng giáo quan Trảm Không , liên thủ với người này thì kỳ thực còn có cơ hội lén cứu Tần Vũ Nhi ra ngoài, lúc đó thì tổng giáo quan Trảm Không cũng không cần chui đầu vào rọ tới Thánh thành.
" Cháu cho rằng nó còn sống ư ? " Tổ Hoàn Nghiêu khịt mũi coi thường.
" Cái này .....có khả năng nào đó đi, dù sao cháu nghe nói vong linh ở Cố Đô dưới sự quản thúc của nhị ca cũng không xâm phạm bất kỳ thành thị nào " Mạc Phàm nói.
" Mặc kệ còn khả năng hay không , ta vẫn không thể để nó tiếp tục chịu dằn vặt nữa " Tổ Hoàn Nghiêu nói.
Chịu đủ dằn vặt ư ?.
Đúng là Mạc Phàm không nghĩ qua vấn đề này.
Chung quy Mạc Phàm vẫn tin Trảm Không còn sống , cổ lão Tần vương tà ác kia cũng không có cướp được linh hồn của lão đại.
" Khi trước ta mong hắn trốn khỏi sự truy trách của Thánh thành, lần này ta hy vọng hắn được cứu rỗi ở trong Thánh thành " Tổ Hoàn Nghiêu nói.
" Nhưng linh hồn của nhị ca vẫn chưa có tan biến ? Làm như vậy chẳng khác nào là giết nhị ca cả . Ông có nghĩ tới lúc nhị ca tới Thánh thành, mang ý nghĩa là còn giữ ký ức , giữ cảm tình hay không ?" Mạc Phàm nói .
Ánh mắt Tổ Hoàn Nghiêu thay đổi, tựa hồ như nhận ra được Mạc Phàm có khác lạ.
Mạc Phàm ý thức được là khẳng định Tổ Hướng Thiên sẽ không nói những lời như vậy, lập tức giải thích :" Cháu cũng không muốn tam gia gia phải khổ sở ".
" Ta đã hỏi đại thiên sứ Micheal , sự tồn tại của hắn không chỉ là một di hoạ to lớn , càng là một loại dằn vặt phụ thể . Ta không thể sống thêm mấy năm nữa , nhưng cái tinh hồn quỷ dị kia sẽ dằn vặt Tinh Nghị mấy trăm năm, mấy ngàn năm, ta còn sống trên đời này cũng chỉ có thể làm chuyện cuối cùng, đó là giải thoát cho hắn " Tổ Hoàn Nghiêu nói với ánh mắt kiên định.
" Được rồi , còn Tần Vũ Nhi thì sao , dù sao cô ta....chung quy là cháu cảm thấy cô ta vô tội " Mạc Phàm nói.
" Yên tâm đi , đưa cô ta tới Thánh thành cũng chỉ vì để cho Tần vương xuất hiện , chờ cứu rỗi xong thì cũng an bài luôn cho cô ta, sinh hoạt như người bình thường thì không có khả năng lắm , nhưng ít nhất là giữ lại được tính mạng " Tổ Hoàn Nghiêu nói.
" Cháu vẫn cảm thấy...." Mạc Phàm còn muốn khuyên mấy câu.
" Ngày hôm nay ta đã nói cho cháu nhiều lắm rồi , Hướng Thiên này , sau khi Tinh Nghị được cứu rỗi , Tổ gia có cháu khá năng lực, tuy rằng tam gia gia bao năm bay vẫn coi cháu là cháu trai ruột , nhưng ta hi vọng cháu thành thật lên một chút , có thể đảm đương chức trách lớn " Tổ Hoàn Nghiêu vỗ vỗ bả vai Mạc Phàm nói.
Mạc Phàm nhìn Tổ Hoàn Nghiêu, Tổ Hoàn Nghiêu đã rời đi.
Nhìn thân ảnh ấy thì trong lòng Mạc Phàm cũng bất đắc dĩ cay đắng .
Tất nhiên Tổ Hoàn Nghiêu chính là người thôi thủ hậu trường ở trong nước , nhưng mà mà nằm ngoài dự đoán thì ông ta chính là gia gia của tổng giáo quan Trảm Không . Thậm chí xuất phát từ lập trường của ông ta thì việc giải cứu cháu trai từ thể xác đế vương vong linh ngàn năm là việc không thể.