Toàn Chức Pháp Sư

Chương 2192: Phong Tục Mạnh Mẽ



Trans : xSnowballx

" Đi ra ngoài , đi ra ngoài, không thấy biển cảnh báo sao, đám người da vàng Châu Á thật phiền phức , đến từ một nơi xa lạ thì có thể chấp hành quy củ một thoáng được hay không , nơi này không phải núi để mấy người khai hoang làm ruộng, từ nông thôn tới thành phố , nghĩ chỗ nào cũng được à " Một nữ sinh vóc dáng thấp cầm chổi quét lá kiêu căng tự mãn , rất tức giận xua đuổi ba người Mạc Phàm , Mục Bạch , Triệu Mãn Duyên.

Mạc Phàm liếc nhìn bộ đồ mình mặc, mặc dù là đổi theo công việc theo lời của Mục Bạch, để bọn họ nhìn qua như một giáo viên ba mươi tuổi, nhưng cũng không tới nỗi bị học sinh đối xử như vậy chứ ?.

" Vị bạn học này, chúng tôi tới đây không phải để tham quan " Mục Bạch nói rất chân thành.

Đổi lại bình thường chỉ cần nhìn thấy gái thì Triệu Mãn Duyên sẽ là người mở miệng đầu tiên, chỉ có một trường hợp khi Triệu Mãn Duyên không mở lời đó là đối phương nhìn qua chả ra làm sao cả .

Triệu Mãn Duyên chính là nông cạn tục khí như vậy, gái không đẹp đều lười liếc mắt nhìn.

" Quan tâm mấy người làm cái gì , thánh học phủ Ojós không phải điểm du lịch , mấy người tới bãi cát làm du khách là tốt rồi, đừng vọng tưởng mà đi vào " nữ sinh này nói chuyện như súng máy , tốc độ kinh người.

" Ầy, đừng tìm nha đầu xấu đau xấu đớn này nói chuyện, tớ sắp chết đói rồi, để bọn họ tìm mấy nữ sinh mặc trang phục bãi biển theo chúng ta đi ăn cơm " Triệu Mãn Duyên không nhịn được mà nói .

" Nói ai là nha đầu xấu đau xấu đớn hả cái tên gay lọ tóc vàng này " nữ sinh cầm chổi chĩa vào Triệu Mãn Duyên .

" Con mẹ mày nói ai gay lọ đấy hả , không nhìn thấy cái tên đứng bên cạnh mặt trắng như tường à " Triệu Mãn Duyên chỉ vào Mục Bạch.

" Triệu Mãn Duyên , cậu muốn tìm cái chết có đúng không " Mục Bạch cũng phục rồi, chửi đổng với nữ sinh thì kéo mình vào làm cái gì .

Mạc Phàm cũng lười phí lời với nữ học sinh mắt chó coi thường người khác này, lấy thân phận tạm thời khi tới thánh học phủ Ojós ra .

" A? Mấy người là học sinh? Thật không tiện nha các học trưởng , dù sao phần lớn học sinh cũng sẽ không chọn nơi này mà đi vào thánh học phủ Ojós, đều là những du khách kia...." Vừa nhìn thấy chứng nhận, nữ sinh cầm chổi trợn to hai mắt.

" Mù à , phiền mở to mắt ra mà xem " Mạc Phàm không nhịn được mà nói .

Vẻ ngoài của thẻ học sinh hay giấy chứng nhận giáo viên đều giống nhau, hiện ra màu sắc sặc sỡ lộng lẫy , nhưng bên trong thì lại khác nhau.

Nữ cầm chổi to mở ra nhìn, sợ suýt chút nữa làm rơi chổi, tỏ ra vẻ không dám tin nhìn ba người bọn họ.

" Đạo....đạo sư , xin lỗi , xin lỗi , xin lỗi..." Nữ cầm chổi bị doạ cho suýt thì khóc.

" Một người làm việc vặt ở thánh học phủ Ojós, học viên thì không phải, ai cho cô loại tính khí như này " Mạc Phàm bày ra thái độ nghiêm túc.

" Thực sự chân thành xin lỗi " nữ cầm chổi thực sự sợ sệt.

Đắc tội với các học trưởng thì cùng lắm là bị làm khó dễ một chút , đắc tội với đạo sư thì trực tiếp , địa vị của học sinh thánh học phủ Ojós trong mắt toàn thế giới như là vương tử , còn đạo sư thì là hoàng đế.

" Dẫn một vòng quanh trường thì chúng tôi tha thứ cho cô " Mạc Phàm nói.

" A, nhưng học tỷ muốn trò phải cầm cái chổi này quét sạch toàn bộ lá cây nơi này, lúc mặt trời lặn thì không thấy chiếc lá nào ..." Nữ cầm chổi nói.

" Đạo sư quan trọng hay học tỷ quan trọng hơn ? " Mạc Phàm hỏi ngược lại .

" Đạo...đạo sư ".

" Còn đứng ngây ra đó làm gì nữa , dẫn đường " .

....

Học viên thánh học phủ Ojós xác thực sẽ không chọn đường này, bởi vì đường này không đi tới ký túc xá , cũng không đi về phòng ăn, mà đơn giản là học viện tạo ra để cho lữ khách tới tham quan nhưng không cho phép tiến vào.

Thánh học phủ Ojós cho phép du khách tham quan, cần phải hẹn trước, hộ chiếu đầy đủ , không có tiền án phạm tội, tài sản đầy đủ.

Dù có hẹn trước những cũng phải đợi qua năm thứ hai, vì thế mà tán khách cũng chỉ có thể ở bên ngoài nhìn vào.

Đi theo nữ cầm chổi, ba người bọn họ cũng không vội đi tới chỗ phòng đạo sư , lại không phải thật sự tới đây làm giáo viên, mục tiêu chính là Hắc Giáo Đình , bọn họ trước tiên muốn đi dạo tùy ý một vòng , hiểu rõ thánh học phủ Ojós một chút rồi mới tới phòng đạo sư , miễn cho vừa mới đi đưa tin thì lại tới phương diện xã giao , thiếu tự do .

" Hoá ra là mấy vị đạo sư tới từ học phủ Trung Quốc đến trường chúng tôi giao lưu học thuật , lĩnh vực thực vật ở thánh học phủ Ojós chúng tôi trứ danh nhất toàn bộ thế giới, phòng thí nghiệm thực vật từ nhỏ đến vừa trên toàn bộ núi Andes chỉ có hơn 100 , nói là nhỏ nhưng diện tích lên tới 10 sân đá bóng ..." Nữ cầm chổi nói nhanh như súng , trong thời gian ngắn nói ra những thông tin bọn họ muốn biết.

Mục Bạch nghe được câu này thì khoé miệng giật giật .

Cái trường này là làm nông trường quy mô lớn đi, số lượng trang viên thực vật có hơn 100 , trường mà có mấy chỗ thực tiễn thực vật đã xem như là chuyên nghiệp danh giáo rồi.

Mục Bạch bắt đầu hoài nghi người của Hắc Giáo Đình lấy danh nghĩa trường học để trồng cây thuốc phiện cuồng lệ , vì thế thăm dò xem trường này có bao nhiêu đất dùng để trồng thực vật , ai ngờ kết quả sau khi nghe xong lại làm Mục Bạch mộng ép.

" Nói thật thì mình muốn định cư ở nơi này, loại quy mô núi rừng thực vật như này không có thứ gì là không nghiên cứu ra " Mục Bạch tự lẩm bẩm .

Mục Bạch là một dược sư, cũng là pháp sư Thực Vật hệ, cảm giác như là tới thiên đường.

" Phường hội học viên ở bên kia có phải là rất đẹp hay không ? " Nữ cầm chổi chỉ về một hướng rồi nói.

Mạc Phàm nhìn tới , phát hiện nhìn qua đồng cỏ này thì xuất hiện một cái trấn nhỏ, mang hướng hơi cổ tích lại mang theo khí tức thời thượng .

Tạo hình kiến trúc đều khá đặc biệt , tinh mỹ uốn khúc hoặc sắc thái rực rỡ, phô trên đường phố đều là đá cẩm thạch cao cấp tinh mỹ, loại này trang trí ở trong nhà mà ở đây lại phủ kín một trấn nhỏ, mà cái trấn nhỏ này lại được gọi là phường hội của học viên.

" Mạc Phàm , cậu đi theo Tiêu viện trưởng một chút, giúp chúng ta xoá bỏ học tịch Minh Châu học phủ, tớ nghĩ sẽ đi thi một lần nữa ở thánh học phủ Ojós " Triệu Mãn Duyên nói .

Trăm nghe không bằng một thấy, tuy Triệu Mãn Duyên có biết qua một học phủ khá trâu bò, nhưng khi tới nơi mới cảm nhận được chênh lệch rõ ràng.

Không nói quá khi đi ra khỏi học phủ này thì có thể gọi những nơi khác là ổ dân chạy nạn được rồi.

Cũng khó trách bồi dưỡng ra được một nữ làm việc vặt mang cảm giác hơn người một bậc, đổi lại làm người khác thì khi bước vào đây cũng sẽ cho rằng những nơi khác là phàm trần .

" Lily , cô to gan thật đấy, tôi bảo cô đi quét lá cây, vậy mà cô lại dẫn theo mấy tên đàn ông này nhàn nhã tản bộ " một nữ sinh có mái tóc bồng đi tới, nói với nữ cầm chổi, âm thanh mang mấy phần sắc bén .

" Học tỷ , là như này , bọn họ là...".

" Bốp ".

Không chờ nữ cầm chổi nói hết, nữ học viên này tát cho nữ cầm chổi một cái.

Nữ cầm chổi ôm mặt , tóc tai rối bời ,dáng vẻ cực kỳ chật vật , không dám lộ ra oán niệm, nỗ lực làm ra dáng vẻ là mình sai rồi.

Mạc Phàm đứng bên cạnh nhưng không phản ứng lại, làm sao biết được phong tục dân gian ở đây lại ngang ngược như vậy.