Trans : xSnowballx
Hồng bộc xả xuống , mặc cho hang rộng bao nhiêu, bốn phương có thông suốt như thế nào, dung nham nóng chảy cũng sẽ ngập toàn thân sơn nhân.
Người dẫn toàn bộ sơn nhân về nhà ăn cơm không ai khác chính là pháp sư Âm hệ - Sani.
Dùng cách gậy ông đập lưng ông , chúng nó biết dùng ngôn ngữ nhân loại để làm rối loạn tin tức , lẽ nào nhân loại không biết dùng ngôn ngữ của chúng nó để lừa lại chúng nó sao ?.
Điểm buồn nôn nhất của sơn nhân là vạn nhất bất đắc dĩ thì chúng nó mới xuất đầu lộ diện, loại pháp sư bạo lực như Mạc Phàm, chỉ cần đối phương lẩn trốn thì việc giết chúng nó rất mất quá nhiều thời gian.
Một hoả bộc siêu giai phóng ra , toàn bộ sóng nhiệt hoá thành xoắn ốc bay lên trời.
Người một nhà quan trọng nhất là chịu đựng cùng nhau.
Tiếng kêu thảm thiết mãi không ngớt bên tai, đám học sinh ai nấy đều nở nụ cười.
Không phải bọn họ không có lòng thương hại mà do lũ sơn nhân ác độc quá mức, bọn họ tin chắc những lời doạ dẫm trước đó không phải chỉ nói suông , một khi rơi vào tay bọn chúng thì nhất định là sống không bằng chết .
Đối mặt với sinh vật ác độc như vậy, có thể nhìn thấy chúng nó biến mất thì làm sao mà tâm tình không sảng khoái cho được.
Lại nói ma pháp siêu giai này một lưới bắt gọn xác thực là khá chấn động , bọn học sinh tưởng ma pháp này sẽ do đạo sư yêu ma khoá lẫn đạo sư đấu pháp phóng ra , dựa theo lẽ thường thì hai đạo sư này hẳn là tài ba trong pháp sư chiến đấu, nào ngờ hai đạo sư này lại lui về sau , giao nhiệm vụ này lại cho đạo sư lý luận.
Giáo viên thể dục lên bục giải bài toán Olympic thâm sâu, và giáo viên toán thì lại học về động tác đá ngựa như Thomas Flare.
" Đạo sư , có thật thầy là đạo sư lý luận không đấy " Pauline kéo ống tay áo của Mạc Phàm , nói nhỏ.
Cảnh tượng đạo sư Mạc Diệc Phàm phác hoạ tinh cung Hoả hệ, phóng thiên hoả bộc xuống dưới thực sự quá tuấn tú, nhiều sơn nhân đáng ghét như vậy thì không còn con nào sống sót.
" Khụ khụ, không có người nào phát triển toàn diện được " Mạc Phàm lúng túng giải thích.
" Đạo sư Mạc Diệc Phàm, khi nào thầy có tiết thì em nhất định sẽ tới đăng ký "
" Đúng đúng , em cũng đi báo danh, cứ cho là thầy tăng phí lên thì em cũng đi ".
Lần ngoại khoá này cũng coi như bọn họ
được tiếp thu thực lưc của mấy vị đạo sư, sơn nhân mà bọn họ bó tay toàn tập trước mặt đạo sư lại như chú gà rừng nhỏ, thấy thì có thấy, nếu như không phải vì bảo vệ những học sinh như bọn họ thì sơn nhân đã bị tiêu diệt không còn một mống.
Lần ngoại khoá này hẳn mọi người đã có thu hoạch dồi dào, sau khi trở về thì mọi người viết lại đơn giản , củng cố lại một lần những thứ đã học được , có biết không " Mạc Phàm bày ra tư thế giáo viên.
Đã được chứng kiến thực lực thì có nói gì bọn học sinh cũng nghe , mỗi một người đều biểu thị sẽ tới tiết dạy của ba đạo sư, tuyệt đối không vắng mặt.
Lần này đi dã ngoại kích thích thì có kích thích , nhưng mà vẫn tồn tại độ nguy hiểm nhất định, sau này còn đi ngoại khoá thêm lần nữa, cả ba người Mục Bạch , Mạc Phàm , Triệu Mãn Duyên cũng dựa vào lần này để tổng kết , lên phòng ngừa cho những chuyện xảy ra ngoài ý muốn.
Lúc mọi người trở về thiết sam nghỉ ngơi, Mạc Phàm dạo một vòng quanh hang động của sơn nhân.
Sơn nhân Andes thích thu thập vàng bạc châu báu, đại đa số coi thứ sáng lên là châu báu, đeo lên người hoặc là cất trong hang động.
Chỉ tiếc là chước nguyên thiên hoả có uy lực quá mạnh, một ít châu báu như bình thường không chịu được sức nóng của thiên hoả đều bị hoà tan.
" Không thể nào , không thể nào, nếu biết trước như vậy thì đã để lại một cái toàn thây mang về bán lấy chút kim tệ " Mạc Phàm bất đắc dĩ đi ra đi vào hang động.
" Thùng thùng ".
Bỗng nhiên có tiếng của thứ gì đó làm Mạc Phàm chú ý, nghe tiếng kêu lanh lảnh, như là bồn chứa gì đó.
Có người nói sơn nhân cũng phụ thuộc vào cổ thần, cổ đồ đằng như nhân loại, sau đó chúng nó đi theo con đường yêu ma khác với nhân loại, mà bồn chứa đồ đằng cổ lão phần lớn là rơi vào tay chúng nó .
Bởi vậy mà trên tay sơn nhân có rất nhiều đồ cổ giá trị liên thành, Mạc Phàm đá phải thứ phát ra âm thanh chính là bảo bối.
Từ trong tro tàn dung nham nhặt lên một cái đông đông , bên cạnh là Tiểu Viêm Cơ lấy sức thổi một hơi vào thứ này.
" Khụ khụ khụ...." Mạc Phàm ho, Tiểu Viêm Cơ trên bả vai cũng ho .
Búng một cái vào trán Tiểu Viêm Cơ , trừng mắt một chút , Mạc Phàm mới cẩn thận suy nghĩ món đồ cổ này.
" Đầu lâu ? " Mạc Phàm nhìn hồi lâu, cuối cùng cực kỳ thất vọng nói.
Lại là đầu lâu, làm gì vậy, mình tốn cả nửa ngày cướp đoạt trong huyệt động, cuối cùng lại tìm được món đồ chơi như thế .
Đầu lâu thì dùng được con mẹ gì , Mạc Phàm tức nổ phổi ném xuống đất.
" Lánh lánh ".
Tiểu Viêm Cơ nhặt đàu lâu lên trả lại cho Mạc Phàm.
" Làm gì , đầu lâu mà con cũng thích chơi , mê gì cái thứ này hả " Mạc Phàm quở trách.
" Lánh lánh " Tiểu Viêm Cơ nỗ lực biểu đạt ý của mình .
" Thiên hoả của con thì xương cũng đốt thành tro, cái đầu lâu này không bình thường đúng không? Được được, đây là đầu lâu quật cường, con giữ lại làm đồ chơi đi , ba ba không thích "Mạc Phàm mặc kệ Tiểu Viêm Cơ.
Tiểu Viêm Cơ vẫn giữ lấy món đồ chơi đầu lâu này.
Dễ thương xinh xắn khả ái như thế lại lấy hai tay cầm đầu lâu, cảnh này quái dị thật.
" Lại nói làm sao cái đầu lâu này lại lành lặn , không nên nha, thứ này đã bị hoả diễm của chúng ta đốt qua " Mạc Phàm sờ đầu lâu , nghi ngờ nói.
" Quên đi, chờ quay về giám định, bản thân chúng ta có đoán cũng không ra ".
Trên đường trở về , Tiểu Viêm Cơ tiếp tục thường thức cái đầu lâu quật cường , thỉnh thoảng dùng thiên hoả nướng, phát hiện đầu lâu này không thiêu được , ngay cả nhiệt độ cũng không có, điều này làm cho Tiểu Viêm Cơ vừa hiếu kỳ lại vừa khó mà tin nổi.
" Viêm Cơ bảo bảo nhà cậu ngày càng có hứng thú rộng đấy " Triệu Mãn Duyên cười nói.
Mạc Phàm cũng đau đầu , có thể là Tiểu Viêm Cơ chưa từng thấy thứ nào mà thiên hoả đốt qua cũng khôhg xi nhê , lấy tính khí kia thì sẽ để ý tới đầu lâu kia.
Mà cái đầu lâu này cũng đáng thương, đã biến thành đầu lâu rồi mà còn chịu thiên hoả của Tiểu Viêm Cơ hành hạ tới lui, để nó an nghỉ với đất mẹ không được sao?.
" Mục Bạch , có phát hiện gì ở cây thiết sam không ? " Mạc Phàm không để ý tới Tiểu Viêm Cơ nữa , hỏi Mục Bạch .
Mục Bạch lắc đầu.
Không có manh mối gì , cũng không có vết tích trồng cây thuốc phiện cuồng lệ , xem ra là tới sai chỗ rồi.
" Không sao, còn nhiều cơ hội , chúng ta tra từng cái một " Mạc Phàm nói .
" Ừm , chúng ta tra hướng khẳng định không sai, tìm được chúng chỉ còn là vấn đề thời gian " Mục Bạch nói .
" Xong chuyện này chúng ta có tiền rồi, có thể tham gia học sinh đánh cược được rồi " tựa hồ như Triệu Mãn Duyên đã quên mất Hắc Giáo Đình là gì rồi, hoàn toàn đắm chìm vào trận doanh tranh đấu giáo viên .