Trans : xSnowballx
__
Điều Mạc Phàm lo lắng nhất là Lam Biên Bức đào tẩu.
Để Mạc Phàm mừng là Mục Bạch cùng Triệu Mãn Duyên thật sự bắt được Lam Biêm Bức.
" Cô ta quá mê muội với tác phẩm của mình , không phải thế thì cô ta muốn chạy thì chúng tớ cũng không có cách bắt được " Mục Bạch nói.
" Chết rồi? " Mạc Phàm nhìn bao tải mà Mục Bạch kéo .
Nhắc tới cũng kỳ lạ, làm sao Mục Bạch lại mang bao tải thi thể theo, Lam Biên Bức vẫn còn nguyên vẹn , tận lực mang về hoàn chỉnh .
Quả nhiên các pháp sư đều có một câu trả lời hợp lý :" Pháp sư Độc hệ cùng pháp sư vong linh nhìn thấy thi thể còn hưng phấn hơn là thấy bạn gái ở nơi đất khách .
" Uống thuốc độc tự sát rồi, để đề phòng thì tớ cho thêm một liều thuốc độc nữa , miễn cho cô ta trá thi " Mục Bạch nói.
" Cậu cẩn thận thế là tốt rồi, à mà lão Triệu đâu ? " Mạc Phàm nhìn tứ phía tìm kiếm .
Mục Bạch chỉ vào một bao tải thi thể khác.
Mạc Phàm kinh hãi tới biến sắc.
Lẽ nào.
Mạc Phàm vội vàng mở bao tải thi thể ra .
Còn tưởng Mục Bạch đùa, ai ngờ trong đó là Triệu Mãn Duyên sắc mặt trắng bệch nằm đó , đầu nổ tung.
Lão Triệu hi sinh vì cách mạng ?.
Sớm biết như vậy thì mình dù bất luận như nào cũng không đuổi theo Ngô Khổ.
Chưởng giáo chạy mất thì có thể đuổi theo lại được , huynh đệ chết thì ....
Mạc Phàm còn chưa kịp sầu não thì Triệu Mãn Duyên với khuôn mặt trắng xám mở mắt .
Trá thi.
Triệu Mãn Duyên không cam lòng chết cho nên trá thi.
" Mục Bạch , cậu cũng cho lão Triệu tí thuốc độc, để cậu ấy ra đi thanh thản , nhìn cậu ấy lom khom như vậy tớ thấy lòng mình khó chịu " Mạc Phàm nói.
" Cậu ta bị thương nên ngất đi, tớ cũng không tìm được thứ gì thích hợp để mang cậu ta đi, cho nên đưa vào bao tải, kéo về cùng Lam Biên Bức " Mục Bạch giải thích.
" Ồ ồ " Mạc Phàm lúc này mới hiểu.
Xem ra sau này ít mắng Mục Bạch là lục trà xử nam, miễn cho một ngày nào đó cũng được hưởng đãi ngộ như này.
Bề ngoài như cán bộ kỳ cựu, âm u lên là cũng không thấy đáy.
Vãi ạ , Triệu Mãn Duyên tỉnh thì tỉnh rồi, phát âm có chút vấn đề , Mạc Phàm đọc khẩu hình miệng đoán ra Triệu Mãn Duyên muốn nói gì.
Cũng không biết cậu ta có nghe được mình bảo Mục Bạch cho tí độc, hay là chuyện Mục Bạch cho vào bao tải mang về.
" Lam Biên Bức xử lý rất sạch sẽ , ngoại trừ có được một ít bản gốc của cuồng lệ chi tuyền , còn những tên khác thà chết không khai, tớ với lão Triệu không còn cách nào khã tốt hơn là xử lý toàn bộ " Mục Bạch thuật lại một thoáng tình hình khi bọn họ tới trạm gác thứ mười.
Mạc Phàm cũng nói thu hoạch lớn bên phía này cho Mục Bạch cùng Triệu Mãn Duyên nghe .
Đôi mắt Mục Bạch lập loè băng quang.
Đây thực sự là tin tức hả hê lòng người.
Bọn họ rốt cuộc cũng phản công Hắc Giáo Đình rồi.
" Tổ ngoại cần thẩm phán hội đang tiến hành quét sạch, có một tên đáng để chúng ta đào sâu " Mạc Phàm nói .
" Là ai vậy ? " Mục Bạch vội vàng hỏi.
" Là bảo tiêu cho tiểu thư nhà giàu tên là Hansen, tên này không có tên trong danh sách, Miyamoto đoán có khả năng cao là người hành hình Hắc Giáo Đình, người hành hình có qua lại với dẫn độ thủ " Mạc Phàm nói , liếc nhìn Triệu Mãn Duyên không thể cử động bên cạnh.
" Vì thế tên này có thể dẫn chúng ta tìm được dẫn độ thủ " Mục Bạch siết chặt nắm đấm.
" Đúng , cái tên này rất quan trọng, vì thế...lão Triệu, chúng ta còn duy trì thân phận đạo sư, cậu tiếp tục làm chuyện cầm thú , giám sát cái tên Hansen này " Mạc Phàm nói với Triệu Mãn Duyên.
Miệng Triệu Mãn Duyên vẫn đang động đậy, âm thanh như trong miệng ngậm thứ gì đó .
" Chỉ là hơn nửa Hắc Giáo Đình đều biết thân phận của chúng ta , chúng ta tiếp tục giả làm giáo viên cũng không có ý nghĩa lớn " Mục Bạch nói .
" Không sao, công tác quét sạch cũng không phải ngày một ngày hai là kết thúc , một ít kẻ cứng đầu trong danh sách còn cần chúng ta tự mình ra tay.
" Trước tiên tớ mang Lam Biên Bức tới phòng thí nghiệm, xem có tìm ra được manh mối nào nữa không " Mục Bạch gật đầu .
" Tìm được manh mối gì trên một người đã chết ?" Mạc Phàm trừng mắt.
" Người chết cung cấp manh mối mới là chân thật nhất . Một người bất luận tới chỗ nào, dù cho là thở , bụi đặc thù trong không khí ở trong mũi cũng chứng minh được nguời đó đã đi đến đâu, tớ định giải phẫu Lam Biên Bức " Mục Bạch nói .
"....." Mạc Phàm á khẩu không nói được gì nữa.
Haiz , Mục Bạch trước đây tốt xấu cũng là nam biểu một nắng . Hiện tại thì càng lún sâu vào con đường hắc ám, quả nhiên người độc thân quá lâu thì dễ sinh ra cực đoan.
...
...
Đêm lạnh, tiếng sóng biển vỗ dồn dập, mỗi khi đập vào đá ngầm thì vang lên tiếng như dã thú .
Ánh đèn thôn lô hội tối tăm , có một lớp sương mù bao phủ , tựa hồ như mạch điện lâu năm chưa sửa , vài ngọn đèn đường lấp loé quỷ dị làm cho cây dừa già lúc ẩn lúc hiện.
Mấy thân ảnh nhẹ nhàng như hải âu đón sóng biển, đậu vào cọc gỗ bảo hộ thủy triều, theo đèn đường tối tăm , bọn họ không một tiếng động lẻn vào trong thôn, đèn sáng lên lần nữa thì tất cả như chưa từng xảy ra gì cả.
" Tôi qua bên kia xem , mấy người lựa chọn rồi có thể động thủ " Mạc Phàm nói với Thiết Phong bên cạnh.
Thiết Phong gật đầu , dùng hành động để chỉ huy vài tên thẩm phán viên khác.
Thôn lô hội , đây chính là nơi mà thành viên Hắc Giáo Đình dùng để trồng cây thuốc phiện cuồng lệ.
Trong thôn trang này hẳn là có một ít thôn dân vô tội, thậm chí là còn không biết trồng là thứ gì , giả như một giây đánh chết hết thì quả thật là phi nhân đạo.
Hiện tại thì tốt, trong tay có danh sách chính xác , nhìn mặt bắt người.
Lần điều động này có tổng cộng 13 thẩm phán viên, Mạc Phàm chọn tới đây, cũng là lo lắng ở đây có một ít cao thủ Hắc Giáo Đình.
Phía sau là vách đá , thôn trang dựa vào cái vách đá này.
Lúc này Mạc Phàm đứng trên thạch bích, từ nơi này có thể quan sát toàn bộ thôn lô hội.
Cuối thôn có hai thẩm phán viên, bọn họ bắt được bốn tên giáo sĩ Hắc Giáo Đình bỏ trốn khi nghe được động tĩnh.
Trong thôn , Thiết Phong giao thủ với một thành viên Hắc Giáo Đình, ma pháp Thổ hệ nổi lên một tầng bùn mây, gần như là che khuất tầm mắt của mọi người.
" Nơi này còn một tên, đáng chết ".
Mạc Phàm nghe thấy động tĩnh dưới chân.
" Là hoàng mao tiểu tử , làm thịt hắn nhanh lên ".
Dưới thạch bích , hai tên giáo sĩ áo đen đang lợi dụng ma pháp Phong hệ để trèo lên.
Có thể thấy một đạo khí lưu xoắn ốc, như một dây thừng màu trắng treo trên vách đá, bọn họ như võ hiệp nhân sĩ, giẫm lên dây thừng gió mà lên trên .
Haiz , đầu thôn , cuối thôn , cạnh biển, còn cả rừng lô hội ...
Nhiều đường đi như vậy sao hai tên giáo sĩ áo đen kia không nghĩ ra để mà đi , tại sao phải tới vách đá mà mình trông chừng?.
Chẳng phải ngay cả đường sống đều không có à ?.