Toàn Chức Pháp Sư

Chương 3053: Mầm Quang Minh



Trans : xSnowballx

Sâu trong rừng cây có một toàn thần điện bỏ hoang , nơi đó mọc đầy cỏ dại,có lẽ người sống trong Parthenon thần miếu mấy chục năm cũng không biết nơi này còn có một toàn thần điện cổ xưa , không người hỏi thăm.

Diệp Tâm Hạ cùng Hải Long đi tới thần điện bỏ hoang , suối nước dần bị nhuộm đỏ kia cũng vừa vặn dọc theo hai bên thần diện bỏ hoang chảy đi.

Ánh mặt trời bị rừng cây dày đặc che phủ , dây leo quấn quýt trên bức tường đổ nát của thần điện bỏ hoang , khi Diệp Tâm Hạ bước vào cánh cửa đổ nát kia , từng đôi mắt trong thần điện bỏ hoang đều chăm chú nhìn Diệp Tâm Hạ, nhìn Diệp Tâm Hạ bước đến .

Trong thần điện bỏ hoang có rất nhiều người, đại đa số đều mặc đồ đen, chỉ là trên thân mỗi người đều dính máu, mùi máu tươi nồng nặc tràn ngập ra .

Diệp Tâm Hạ nhìn bọn họ.

Bọn họ đều là công thần lần này của Parthenon thần miếu trong việc tàn sát thành viên Hắc Giáo Đình, nhưng nhìn từng khuôn mặt của bọn họ, trong lòng Diệp Tâm Hạ dâng lên chua xót .

" Mọi người là anh hùng của Parthenon thần miếu , nhưng tiếp theo mọi người không thể không lưu , lưu vong vì ta , lưu vong vì chân tướng chuyện này, lưu vong vì Parthenon thần miếu ...".

Diệp Tâm Hạ cảm thấy vô cùng áy náy.

Diệp Tâm Hạ không còn lựa chọn nào khác .

Đây là cách duy nhất có thể bảo vệ được căn cơ mấy ngàn năm của Parthenon thần miếu , đều do mình quá vô năng , chỉ có thể hi sinh những kỵ sĩ trung thành tuyệt đối với mình .

" Mọi người đi theo ta , tin tưởng ta , mà ta lại không thể cho mọi người quang minh chân chính, ta là một thần nữ không xứng với vị trí này, ta hổ thẹn với mọi người " Diệp Tâm Hạ cúi người , hướng về những kỵ sĩ tàn sát giả vì mình diệt Hắc Giáo Đình cúi sâu .

Những người này ....

Phải rời khỏi Parthenon thần miếu.

Hơn nữa rất có khả năng tiếp theo bọn họ sẽ bị tập nã , thậm chí là bị hiệp hội ma pháp truy sát , quan trọng hơn là bọn họ không thể làm sáng tỏ thân phận của mình.

Bọn họ tiếp tục đóng vai, trở thành đối tượng mọi người phỉ nhổ , trở thành người lưu vong khắp nơi, trở thành " những thành viên Hắc Giáo Đình thật sự " trong mắt mọi người.

Nhưng bọn họ là kỵ sĩ vinh quang , dũng sĩ làm bạn dọc đường với mình, trải qua chiến tranh thần miếu, tinh thần của bọn họ đáng kính phục, bọn họ ở ngay khi thần nữ như mình cùng đường mạt lộ, càng đứng ra tự nguyện chấp hành kế hoạch tàn sát ở Parthenon thần miếu lần này.

Diệp Tâm Hạ không biết lấy gì báo đáp những người đứng ra hy sinh này .

" Bệ hạ ,chúng tôi chưa bao giờ muốn có được thứ gì , đi theo ngài là điều chúng tôi muốn, tương lai ngài muốn cũng là tương lai mà chúng tôi muốn . Chúng ta cùng chung lý tưởng , chỉ vì ngài kiên định đi tiếp con đường này để chúng tôi đều cho là không thẹn với lương tâm , hắc ám của thần miếu,là do chúng ta tự tay xé nát , đây chính là vinh quang chân chính mà chúng tôi muốn " kim diệu kỵ sĩ Khương Bân quỳ nửa chân xuống , nói.

Hai mắt Khương Bân bị vải đen che lại, cứ việc là không nhìn thấy gì , thậm chí là không thấy được diện mạo của Diệp Tâm Hạ.

Nhưng Khương Bân biết thần nữ đang đứng trước mặt , mới là thần nữ đáng để bọn họ đi theo.

Thần nữ có can đảm đối diện với một mảnh hắc ám bẩn thỉu, không khuất phục vận mệnh của mình , quan trọng nhất là thần nữ cũng giống như tất cả kỵ sĩ bọn họ đều đang chân chính bảo vệ thần miếu , dù cho đứng ở vũng bùn mục nát dơ bẩn , cũng vẫn đang tìm quang minh, chưa bao giờ buông bỏ.

Những kỵ sĩ khác cũng dồn dập quỳ xuống , bao gồm cả nữ kỵ sĩ Waris bên người Diệp Tâm Hạ cùng điện chủ kỵ sĩ điện Hải Long .

Thêm cả Hải Long , hiện tại toà thần điện bỏ hoang có tổng cộng 1001 người, mỗi một người bọn họ hai tay đều dính máu , giống như Diệp Tâm Hạ ,bọn họ nhất định sẽ bị toàn bộ thế giới phỉ nhổ, nhưng bọn họ biết bọn họ đang làm vậy vì cái gì , hơn nữa không có một tia dao động cùng hoài nghi.

Không có gột rửa tinh thần , không có vinh quang tẩy não, mà mỗi một người bọn họ đều biết một hồi tàn sát này trong thần miếu là vì tương lai càng thêm tốt hơn ,không phải vì bản thân, cũng không thuần túy vì thần miếu .

" Đi đi, mọi người mau đi đi " Diệp Tâm Hạ nói với 1001 kỵ sĩ này.

Bọn họ là công thần lớn nhất của Parthenon thần miếu , nhưng nhất định phải lưu vong .

Dấu ấn Hắc Giáo Đình sẽ theo bọn họ cả một đời .

Hơn nữa thần miếu còn tồn tại một ngày, bọn họ không cách nào được thừa nhận, bởi vì một khi bọn họ nói ra chân tướng , lập tức mang ý nghĩa Diệp Tâm Hạ là giáo hoàng Hắc Giáo Đình cũng sẽ được công bố .

Người là sinh mệnh phức tạp.

Dù cho biết ngọn nguồn sự việc thì Diệp Tâm Hạ cũng không cách nào tẩy đi dấu ấn tội ác của giáo hoàng Hắc Giáo Đình. Diệp Tâm Hạ là thần nữ , vĩnh viễn không thể có một chút liên lụy tới Hắc Giáo Đình, huống chi là giáo hoàng Hắc Giáo Đình.

Bí mật này sẽ theo Hắc Giáo Đình diệt vong vĩnh viễn mai táng , một khi bị vạch trần thì khó mà lường trước được hậu quả .

Vì thế Diệp Tâm Hạ cũng không còn lựa chọn nào khác.

Ngày tán dương đầu tiên nên ban tặng vinh quang cho 1001 kỵ sĩ này, là Waris giết chết hồng y đại giáo chủ , là điện chủ kỵ sĩ điện Hải Long giết chết Tát Lãng , là những kỵ sĩ áo đen này ẩn thân trong đám người thanh trừng từng thành viên Hắc Giáo Đình.

Mà ngày hôm nay bọn họ vĩnh viễn rời khỏi Parthenon thần miếu , vĩnh viễn gánh vác thân phận Hắc Giáo Đình, vì Diệp Tâm Hạ mà vĩnh viễn bảo vệ bí mật " thân phân giáo hoàng ".

Diệp Tâm Hạ xoay người, không có dũng khí đối mặt với bọn họ , nhìn vào mắt của bọn họ.

Waris cùng Hải Long tùy tùng Tâm Hạ rời khỏi nơi này.

Nhưng vừa mới đi ra khỏi thần điện được vài bước , đột nhiên đôi mắt Diệp Tâm Hạ đỏ lên, nhìn Waris , có chút không khống chế được tâm tình , hỏi.

" Waris , nếu có một ngày cô bị người của hiệp hội ma pháp tập nã , bị nhầm là thành viên Hắc Giáo Đình thật sự mang tới trước mặt ta , vậy ta nên làm gì, ta nên làm gì đây ? Ta không thể để cho chuyện như thế xảy ra được, bất cứ người nào trong số mọi người bị coi là Hắc Giáo Đình mà chịu sát hại, ta đều khó mà tiếp thu....Waris , cô để bọn họ trước tiên cứ ở đó , ta sẽ nghĩ hết tất cả mọi cách giữ tại tất cả mọi người, giữ mọi người ở lại bên cạnh cô ".

Là mình làm chưa đủ tốt .

Nhất định là còn những cách khác , có thể vì bọn họ mà cọ rửa tội danh trong trận tàn sát này, lại có thể để bọn họ vinh đăng cung điện, bọn họ không nên trốn cả đời , càng không nên liều lĩnh nguy hiểm bị thế giới này truy nã săn giết .

Đặc biệt là khi vừa nghĩ tới bất cứ người nào xuất hiện trước mặt mình , mình nhất định sẽ tan vỡ.

Hắc Giáo Đình đã bị diệt trừ .

Nhưng bọn họ nên làm gì , 1001 kỵ sĩ này, bọn họ....

" Ngài không cần lo lắng cho chúng tôi, chúng tôi đã có sắp xếp của riêng mình . Ngài đã làm tốt rồi, đổi lại là tôi, đại khái đã sớm trở thành con rối của Hắc Giáo Đình, thậm chí bản thân còn không biết . Ngài hiểu rõ tất cả những thứ này , ngài gánh vác nặng nề hơn so với bất kỳ người nào trong chúng tôi, ngài cũng vì cả thần miếu mà đã sớm lún sâu trong hắc ám để tìm lối ra duy nhất " Waris an ủi Diệp Tâm Hạ.

Diệp Tâm Hạ không làm như vậy thì sẽ có càng nhiều người chết hơn.

Một Parthenon thần miếu bị Hắc Giáo Đình chưởng khống , sẽ không thể nào tưởng tượng được năm tháng sau đó sẽ có bao nhiêu người vô tội bị hãm hại. Người mang tâm hướng về quang minh sẽ cùng đường mạt lộ, tính cách ác nhân cũng sẽ bị chăn nuôi tới mức tận cùng .

Là Diệp Tâm Hạ ngăn tất cả thứ này, tâm lại cứng cỏi cỡ nào mới có thể ở trong thần miếu đổ nát thủ vững như vậy .

Thần miếu đâu cần thần linh.

Bọn họ cũng không phải người nào đều tin vào hào quang của thần , vẻn vẹn là phần hào quang nhân tính của Diệp Tâm Hạ trong bùn còn chưa từng bị ăn mòn.

" Nhưng ...." Diệp Tâm Hạ còn muốn nói thêm điều gì .

Lúc nàu Hải Long nháy mắt với Waris, Waris lập tức đỡ lấy Diệp Tâm Hạ, đưa trở lại thần miếu để nghỉ ngơi .

Thần miếu còn cần tới Diệp Tâm Hạ.

Không thể tiếp tục ở lại nơi này.

Phong ba còn chưa ngừng lại hoàn toàn , Diệp Tâm Hạ nhất định phải lập tức trở về thần sơn, lấy hình tượng thần nữ tuyên bố với thế nhân , nhất định sẽ không bỏ qua cho " hung thủ " trong trận tàn sát này .

Chuyện cần tới Diệp Tâm Hạ còn rất nhiều, vào lúc này Diệp Tâm Hạ nhất định không được có một chút cảm tình nào, dù cho là hổ thẹn với 1001 kỵ sĩ tàn sát này . Một khi có cảm tình thì sẽ lộ ra kẽ hở , sẽ bị nhìn thấu, thậm chí làm cho tàn đảng Hắc Giáo Đình có thể lợi dụng cơ hội này.

Lúc này Hải Long nhanh chóng bước về phía thần miếu bỏ hoang .

Waris đỡ lấy Diệp Tâm Hạ rời khỏi nơi này.

Nhưng tựa hồ Diệp Tâm Hạ ý thức được gì , nhìn theo bóng lưng vội vàng của Hải Long .

Waris vẫn đang nỗ lực phân tán sự chú ý của Diệp Tâm Hạ, hy vọng Diệp Tâm Hạ đặt hết tâm tư vào tiếp theo nên xử lý thần miếu trăm ngàn lỗ hổng này như nào, nhưng Diệp Tâm Hạ thực sự quá hiểu rõ tâm tình của một người, dù là bất an trên mặt Waris xẹt qua trong nháy mắt cũng bị Diệp Tâm Hạ phát hiện.

" Bệ hạ , ngài..." Waris muốn ngăn Diệp Tâm Hạ.

Nhưng Diệp Tâm Hạ thoát khỏi Waris , quay đầu trở lại toà thần miếu bỏ hoang kia .

Đi tới , Diệp Tâm Hạ đã biến thành chạy tới, cuối cùng là lao vào trong toà thần điện bỏ hoang kia .

" Hải Long , dừng tay ".

Diệp Tâm Hạ tới trước thần điện , hô lớn.

Ngay trong nháy mắt muốn rời đi, Diệp Tâm Hạ đã nhận ra được.

Diệp Tâm Hạ tuyệt đối không thể để Hải Long làm như vậy, tất cả bọn họ đều là kỵ sĩ mà mình tôn trọng nhất , nếu như Hải Long vì để bọn họ kín miệng vì làm ra chuyện tàn nhẫn như vậy, Diệp Tâm Hạ cả đời này sẽ không tha thứ cho bản thân.

....

"Tí tách " .

"Tí tách ".

"Tí tách tí tách tí tách tí tách ~~~~~~~~~~~~ ".

Máu tươi đỏ chót bắn ra , thời khắc xông vào thần điện bỏ hoang ,đập vào mi mắt Diệp Tâm Hạ chính là một mảnh lớn máu tươi , đang từ cổ những kỵ sĩ áo đen tràn ra.

Máu tràn ra quá nhanh, tràn ra quá nhiều, cho tới khi nhuộm đỏ vạt áo của bọn họ, cho tới khi rêu xanh gạch đá dưới chân bọn họ bị bôi thành một mảnh huyết đầm diễm lệ cực điểm.

" Bệ hạ...." .

Vài kỵ sĩ áo đen ở phía trước kinh ngạc nhìn Diệp Tâm Hạ chạy tới nơi này.

Mà Diệp Tâm lại giống như bị tình cảnh trước mắt làm cho hồn phi phách tán .

Diệp Tâm Hạ biết loại khả năng nào đó , vậy thì Hải Long vì để 1001 kỵ sĩ này vĩnh viễn bảo vệ bí mật này, mà mai táng tất cả bọn họ ở toà thần điện bỏ hoang này.

Cho nên Diệp Tâm Hạ không để ý tới tất cảmà quay trở lại.

Nhưng Diệp Tâm Hạ vĩnh viễn không nghĩ đến người cắt cổ những kỵ sĩ cũng không phải Hải Long , mà là bản thân của một ngàn kỵ sĩ này.

Thần điện bỏ hoang , sừng sững một ngàn người .

Bọn họ vẫn kiên cường , bọn họ thậm chí khi mình rời đi thì không di chuyển nửa bước, trong tay bọn họ đều cầm một con dao đen, bọn họ dùng dao đen này tự cắt cổ chính mình .

Lập tức có một ngàn vết thương động mạch, đỏ bừng thấy mà giật mình , cảnh tượng theo cổnchảy xuôi càng chấn động cực điểm .

" Không không không , đừng làm như vậy, đừng làm như vậy ".

Diệp Tâm Hạ hô hoán thần hồn, muốn cứu những kỵ sĩ áo đen đã vì thần miếu mà trả giá hi sinh to lớn.

" Người ...cũng sẽ thay đổi...dù cho ý chí kiên định...nhưng theo thời gian tâm tình cũng sẽ tích lũy....cũng sẽ bị mê hoặc trần gian làm cho thay đổi ".

" Chúng tôi không muốn phản bội ngài ".

" Cũng không cho phép bản thân trong tương lai phản bội ngài ".

Thời gian sẽ làm một người thay đổi.

Không ai có thể bảo đảm bản thân không bị thời gian ăn mòn.

Mỗi một người chỉ có thể là chính mình lúc này.

Vì thế mà 1001 kỵ sĩ lựa chọn làm thế này.

Đối với bọn họ mà nói thì đây cũng là một loại bảo vệ.

Diệp Tâm Hạ đáng để mọi người bọn dùng cách như vậy bảo vệ .

....

Thần hồn hiện lên thân Diệp Tâm Hạ, muốn dùng thuật phục sinh để những người này sống lại.

Thần quang chói mắt , soi sáng toàn bộ khu vực thần điện bỏ hoang vô cùng sáng rực.

Nhưng phục sinh thần thuật cũng chỉ cứu được một người, quan trọng nhất là người này đồng ý sống lại.

1001 kỵ sĩ không mong muốn cải tử hoàn sinh.

Máu của bọn họ tràn ra càng nhiều, dù cho dùng hết sức di chuyển tư thế đứng , vẫn cứ liên miên ngã xuống.

Phải biết hiện tại Diệp Tâm Hạ nắm giữ ma pháp cao minh nhất thế giới này , nhưng không cách nào gọi sinh mệnh của 1001 kỵ sĩ trở về .

Váy trắng của Diệp Tâm Hạ đã triệt để bị nhuộm đỏ .

Diệp Tâm Hạ ở trong huyết đầm như suối trào.

Đây là ngày thứ nhất Diệp Tâm Hạ trở thành thần nữ , nhưng không phục sinh được người nào trước mắt .

Phần chí cao vô thượng trắng xám này.

Bảo vệ ghi lòng tạc dạ này...

Đến cùng đổi lấy cái gì ?.

Vẻn vẹn mà mầm quang minh.

Ở trong thế giới điên cuồng dã man này lại yếu đuối cỡ nào, thấp kém cỡ nào.

....

....

Ánh sáng đèn đuốc ở Parthenon thần miếu kéo suốt đêm, có thể thấy một ít tín đồ mặc tăng bào tín ngưỡng , đang ân cần đổ từng thùng nước rửa sạch vết máu.

Hải dương đưa tới cơn gió mạnh, hái xuống những bông hoa khắp núi đồi Parthenon thần miếu ,ban cho thần sơn hương thơm làm người say mê .

Một bóng người màu trắng , kéo vạt váy còn chưa phai máu đi , giống như một thể xác nhỏ bé mềm mại không có linh hồn, từng bước trở về thần nữ điện.

Trong điện, mỗi người đều mang theo nụ cười, tay nâng một bó hoa ô liu trắng muốt , lời nói của bọn họ, một câu Diệp Tâm Hạ cũng không nghe lọt.

Đi thẳng về nơi yên tĩnh thuộc về mình.

Có một người đàn ông trung niên chậm rãi đi về phía Diệp Tâm Hạ.

" Tâm Hạ , sao vậy " Mạc Gia Hưng nhìn Diệp Tâm Hạ.

Đây là lần đầu tiên trong nhiều năm qua Mạc Gia Hưng nhìn thấy dáng vẻ này của Diệp Tâm Hạ, làm sao lại hồn bay phách tán như vậy.

Không phải là nên chúc mừng sao?.

Không phải nên hài lòng vì tranh cử thắng lợi sao.

Tại sao lại còn khổ sở hơn lúc nỗ lực trả giả trong nhiều năm qua như vậy.

Diệp Tâm Hạ ngẩng đầu, nhìn Mạc Gia Hưng quan tâm.

" Có phải rất khổ cực không , nếu mà rất khổ cực thì chúng ta về nhà " Mạc Gia Hưng thấy dáng vẻ này của Diệp Tâm Hạ, càng lo lắng không ngớt .

Cũng không biết tại sao muốn ngay lập tức mang Diệp Tâm Hạ rời khỏi nơi này.

Người khác vẫn không cách nào từ trong bình tĩnh của Diệp Tâm Hạ thấy được tâm tình , nhưng Diệp Tâm Hạ là con gái của mình , Mạc Gia Hưng biết vào giờ phút này Diệp Tâm Hạ tan vỡ cùng tuyệt vọng cỡ nào.

Thần nữ này , không làm cũng được.

Nếu như mang tới kết quả như thế , nếu như Tâm Hạ gian nan như thế , vậy chẳng thà về nhà cho rồi.

Ở nhà , ít nhất còn có mình cùng Mạc Phàm.

Diệp Tâm Hạ ở nhà bọn họ vẫn luôn là thứ quý giá nhất , Mạc Gia Hưng cùng Mạc Phàm xưa nay chưa bao giờ để Diệp Tâm Hạ chịu oan ức , cũng không nỡ lòng để Diệp Tâm Hạ có chút khổ sở .

Lại nhìn Diệp Tâm Hạ bây giờ .

Dù là Diệp Tâm Hạ không nói lời nào.

Dù chỉ nhìn ánh mắt Diệp Tâm Hạ.

Đôi mắt này, đến tột cùng có bao nhiêu vất vả mới chống đỡ không ngã xuống, điều này làm cho người làm cha như Mạc Gia Hưng không nhịn được mà rơi lệ.

Đây là Diệp Tâm Hạ mà mình cùng Mạc Phàm liều hết tất cả che chở sao?.

Nếu như biết Diệp Tâm Hạ sẽ biến thành dáng vẻ như bây giờ , Mạc Gia Hưng dù như nào cũng sẽ không để Diệp Tâm Hạ tới nơi này.

Con bé vốn là một cô gái bình thường , từ nhỏ đã nhu nhược, hai chân cất bước bất tiện cần người chăm sóc , nhưng trong mắt Mạc Gia Hưng cùng Mạc Phàm là người quan trọng nhất ở trong nhà .

Chỉ cần nhìn thấy ánh mắt Diệp Tâm Hạ là thấy được phân tâm linh tinh khiết , chưa từng bị thế giới phức tạp này xâm nhiễm , cô gái như thế đều làm mọi người muốn che chở từ nội tâm, không đành lòng để cô gái này chịu chút tổn thương.

Ở trong căn nhà nhỏ chỉ có mình với Mạc Phàm , lại có thể chăm sóc tốt cho Tâm Hạ.

Vì sao đến Parthenon thần miếu này, mấy ngàn người như thế đều vây quanh Diệp Tâm Hạ, vẫn không chăm sóc tốt cho Diệp Tâm Hạ, để cho Diệp Tâm Hạ trải qua vô số thống khổ luân hồi, như là đi qua ma quật luyện ngục .

Làm thần nữ có ý nghĩa gì ?.

Con bé nên ở trong đại học, ở cùng những người ôn nhu giống nó , cảm thụ những sự vật đẹp đẽ mà con bé yêu thích, an tĩnh , giống như các cô gái khác không buồn không lo sống những ngày tháng nhàn nhã.

" Chúng ta về nhà , không xen vào chuyện ở nơi này nữa được không ?" Mạc Gia Hưng tiếp tục khuyên giải.

Lời nói của Mạc Gia Hưng làm khuôn mặt trắng bệch của Diệp Tâm Hạ có ít biến hoá .

Hiện tại Diệp Tâm Hạ rất muốn trở về .

Nếu như có thể quên đi tất cả những chuyện này....

Chỉ là vất vả nén đi nước mắt , nước mắt lại một lần nữa trào ra viền mắt.

" Đừng khóc , đừng khóc , nếu như Mạc Phàm thấy được thì nhất định sẽ phá hủy luôn toà thần miếu này " Mạc Gia Hưng đau lòng cuống lên, nhưng không biết làm sao giúp Diệp Tâm Hạ.

Diệp Tâm Hạ vẫn mạnh mẽ kiềm chế nước mắt .

Hít sâu vài cái , cứ việc yếu hầu cùng mũi chua xót nghẹn ngào.

" Trước đây cha từng nói với con , nếu một người bên cạnh mất đi, thì có thể trồng một cái cây trong sân ...." Diệp Tâm Hạ có chút nghẹn ngào hỏi.

" Đúng vậy, trước đó ta từng trồng một cây lê giúp một vị nữ sĩ .....Con muốn trồng ở đâu, ta giúp con trồng " Mạc Gia Hưng thấy lúc này Diệp Tâm Hạ mới mở miệng, thở phào nhẹ nhõm.

" Ở ngay kia đi ...." Diệp Tâm Hạ nói .

Diệp Tâm Hạ dùng ngón tay chỉ cho Mạc Gia Hưng.

Đó là một mảnh núi rừng .

Mỗi khi Diệp Tâm Hạ tỉnh ngủ thì đều thấy mảnh núi rừng kia .