Toàn Phúc Hoa Dạ - Hoa Đăng Kinh Lộc

Chương 11: Trụy lạc



Thoáng cái đã đến tháng mười một, giống như lần trước, giữa anh và cô không hề có bất cứ liên lạc nào. Cuộc sống hờ hững vô vị, mỗi một ngày sau khi tỉnh lại vào sáng sớm không ngoài nhiệt độ càng ngày càng thấp, cây cỏ có xu hướng bớt sắc nhọn, bắt đầu khô héo úa vàng, và trong cơn gió rét lành lạnh, lòng người dường như cũng trở nên lạnh lùng cứng rắn hơn.  

"Toàn Minh, đợi lúc nữa tan lớp, chúng mình đi tới phòng học vũ đạo nha." Lúc còn một tiết học cuối cùng vào buổi chiều thứ Sáu, Bạch Sơ Ý lặng lẽ dùng cùi chỏ chọc chọc Toàn Minh ở bên cạnh, thấp giọng nói: "Chính là chuyện lần trước nói với cậu đó."

Toàn Minh khẽ gật đầu, vẫn đang nhìn chằm chằm tấm bảng đen ở đằng trước, ngoài mặt đáp lời cô ấy, trong mắt không chút dao động, còn trong lòng vẫn đang nghĩ tới Chung Chấp. 

Sau khi tan lớp, Bạch Sơ Ý kéo cô  đi nhanh qua các con đường lớn trong trường. Phòng học vũ đạo ở sâu trong tầng hoạt động tổng hợp của sinh viên trên tầng hai. 

Được sự cho phép của phụ trách, Bạch Sơ Ý đẩy cánh cửa phòng học vừa dày vừa nặng ra, "két" một tiếng, tựa như quỷ quái bí mật náo động bên trong căn phòng, bụi bặm cũng chạy trốn theo.

Hôm nay rất khéo, không có sinh viên luyện tập vũ đạo. 

"Cậu đi thay giày múa đi. Tớ điều chỉnh máy ảnh một chút." Bạch Sơ Ý đưa giày đã chuẩn bị trước cho cô. 

Toàn Minh gật đầu một cái, cởi áo khoác xuống, tối nay hai người chỉ thử xem thế nào. 

Cô không bật đèn mà đang đợi một thời khắc tuyệt đẹp, khoảnh khắc ánh trăng vừa vặn lượn vào trong phòng, thiếu nữ chìm trong ánh trăng mờ tối nhẹ nhàng bắt đầu điệu múa. 

Căn phòng trống trải lại u ám, dây thường xuân mọc đầy bên cạnh cửa sổ kính, giày múa màu đỏ cùng với váy liền màu trắng, làn váy nhấp nhô. 

Đến rồi. 

Mấu chốt việc chụp hình động ban đêm ở chỗ tốc độ nút chụp và điều chỉnh tiêu điểm chính xác. Bạch Sơ Ý nhanh chóng điều chỉnh xong cân bằng ánh sáng trắng và tiêu cự của máy ảnh: "Trước hết cậu cứ tự do phát huy đi, tớ sẽ nắm bắt ống kính."

Cô ấy đang định nói gì đó thì điện thoại trong túi đột nhiên rung lên, cô ra hiệu với Toàn Minh dừng lại, khó hiểu nghe điện thoại: "Alo, chào thầy hướng dẫn."

"Dạ... không có... Vâng, em và Toàn Minh ở cùng nhau... Bọn em lập tức trở lại."

"Sao thế?" Toàn Minh vừa nâng cánh tay lên lại thắc mắc thả xuống, đi tới bên cạnh cô ấy.

"Vừa rồi, tòa nữ sinh bên cạnh chúng ta, có người nhảy lầu." Bạch Sơ Ý ngẩng đầu lên nhìn Toàn Minh với vẻ mặt phức tạp: "Thầy hướng dẫn lần lượt gọi điện thoại cho các bạn nữ lớp chúng ta để xác nhận an toàn. Thầy bảo chúng ta lập tức quay về kí túc xá, không nên đi tới hiện trường túm lại xem."

Toàn Minh hơi sửng sốt, mặc áo khoác vào, thay giày xong rồi lập tức gấp gáp chạy về với Bạch Sơ Ý. 

Dọc đường hai người đi cũng nghe được người đi đường đang thảo luận, nghe nói bạn nữ đó thừa dịp bạn cùng phòng đều không ở đó, trực tiếp từ tầng 7 kí túc xá tuyệt vọng nhảy xuống, rơi thẳng vào trong luống hoa trước kí túc xá, chết tại chỗ. Bởi vì hai toà kí túc của sinh viên nữ rất gần, lúc bọn họ vội vàng chạy tới thì cảnh sát và bác sĩ đã chắn trước cửa khu kí túc, chỉ để lại một khe cửa có độ rộng chừng một người. 

Tất cả mấy tòa kí túc xá liên quan cũng bị tạm thời phong tỏa, tất cả sinh viên chỉ được phép vào, không được phép ra, chỉ có thể ngoan ngoãn đợi trong kí túc xá. Hiện trường nhảy lầu đã kéo dây phong tỏa, phạm vi canh gác chỉ chừa lại một chiếc xe cứu thương vừa chạy tới, ánh đèn báo động nhấp nháy theo chu kì giống như ánh mắt lạnh như băng của tử thần vậy. 

Không ít sinh viên theo dõi qua cửa sổ từ trên tầng, nhưng cũng chỉ có thể nhìn thấy thấp thoáng một hình người vặn vẹo ở giữa luống hoa, bởi vì sắc trời quá tối nên không thấy rõ cái gì cả, trên vải trắng còn có đèn báo động phản chiếu. 

Người nhanh chóng được đưa đi, một trận gió thu gào rít đi qua, bầu trời đột nhiên đổ mưa như thác đổ, giống như nước mắt thương tiếc của thượng đế, từng hạt mưa tròn rõ ràng giống như một bóng người rơi xuống, tới lúc rơi xuống bùn đất trên luống hoa trào máu, hòa vào trong đất đai.



Kiểu tin tức như thế này được truyền bá rất nhanh, chưa tới nửa giờ, cùng dưới bầu trời đó, Chung Chấp ở một thành phố khác cũng nhìn thấy tin tức như vậy, đập vào mắt anh đều là ‘Khốn khổ vì tình’, ‘Thiếu nữ trẻ trung’ ‘Tự sát’ - kiểu câu chữ phía truyền thông cố ý giật tít, trong lòng anh run lên, tuy nói là không thể nào nhưng anh nghĩ đến một tháng nay bọn họ không hề liên lạc qua lại, đủ loại ý nghĩ không hay nhanh chóng len lỏi vào trong đầu anh khiến Chung Chấp  vừa hoảng hốt lại có phần mong đợi gọi số điện thoại của Toàn Minh, nóng lòng chờ giọng nói của cô. 

Chuông điện thoại vang lên, Toàn Minh nhìn thấy thông báo cuộc gọi trên màn hình điện thoại, loáng thoáng đoán được vì lý do gì mà Chung Chấp gọi điện thoại. Cô cười khổ, thật đúng là chỉ có kiểu tin tức này mới có thể đổi lấy sự quan tâm của anh chăng. 

Do dự một lúc, cho đến khi tiếng chuông sắp tắt, cô mới bắt máy, vừa chần chừ vừa lo lắng thốt ra một chữ: “... Alo.”

Chung Chấp ở đầu dây bên kia cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, cô vẫn an toàn. 

“... Alo?” Đợi một lúc lâu không thấy Chung Chấp trả lời, Toàn Minh thử hỏi lại một tiếng. 

“Vừa hay tin trường học con có sinh viên nữ tự sát nên hơi lo lắng cho con, Toàn Toàn… bây giờ con có tiện nói chuyện không?”

Toàn Minh nhìn một vòng quanh phòng kí túc xá, các bạn cùng phòng vẫn đang dồn hết vào sự cố bên ngoài cửa sổ, nhưng cô vẫn vừa đi ra ngoài, vừa trả lời: “Tiện ạ.”

Sau đó lại là một tràng yên lặng lâu. 

Cứ thế cho đến khi Toàn Minh không chịu được anh im lặng không nói mãi, cô mới mở miệng với vẻ thiếu kiên nhẫn: “Ba muốn nói cái gì?”

Dường như chỉ cần đụng phải Chung Chấp, cảm xúc của cô sẽ rất dễ dao động. Vui vẻ cũng vậy, bi thương cũng được, cô dồn rất nhiều cảm xúc đối với anh như thể nhất cử nhất động của anh đều dính líu đến thần kinh mẫn cảm của cô. 

Nếu một người rất mẫn cảm thì sẽ dễ dàng chịu tổn thương, nhưng người đó cũng rất kiên cường, lại cũng dễ dàng trở nên vô tình. 

Trong phòng, Chung Chấp nhìn thấy mây đen bắt đầu vần vũ bên ngoài cửa sổ, mưa to xối xuống dòng xe người qua lại, tụ lại, tản ra rồi lại chụm lại. 

“... Toàn Toàn, con phải biết rằng, con người khi còn sống, không phải hậu truyện của ba mẹ, cũng không phải phiên ngoại của bạn bè, không có ai phải phụ thuộc vào ai mà sống… Một chuyện cho dù có tốt đẹp như thế nào đi chăng nữa, nhưng một khi không có kết quả thì đừng nên dây dưa, bất cứ lúc nào chúng ta cũng phải học cách thoát ra. Cho dù chúng ta không thể thành người yêu, nhưng ba vẫn là người thân của con…”

Lại tới nữa.

Lại tới nữa. 

“Chung Chấp, ba có dám đứng trước mặt con nói những lời này không?” Cô thốt ra, lưu loát, kiềm chế, tựa như đè nén lửa giận và sự không cam tâm thật sâu trong lòng, bầu không khí xung quanh cô đột nhiên vừa yên tĩnh vừa là lạ. 

Đây là lần đầu tiên cô gọi thẳng tên anh từ nhỏ tới lớn. 

Chung Chấp bị khí thế mạnh mẽ của cô làm chấn động, đáp lại theo bản năng: “Ba… xin lỗi…”

“Xa nhau lâu như vậy… Ba chỉ muốn nói với con những lời này thôi sao?” 

Lúc lâu sau, cô lại nói: “Phương pháp đơn giản nhất để tổn thương một người thân thiết không phải bạo lực, không phải thù hận, mà là lạnh lùng và lừa gạt.” Cô nhắm mắt lại, giọng nói hơi run rẩy: “Những chuyện này… đều là ba dạy con.”

Xa cách một tháng, chuyện cô tâm tâm niệm tiệm không phải sự khuyên giải hay an ủi của anh, cũng không phải sự bối rối của anh, lại càng không phải sự tự trách, cô không muốn cãi nhau, cũng không muốn đối đầu với anh gì cả. 

Thứ cô mong muốn chỉ là chui đầu vào trong ngực anh, ngửi mùi hương quen thuộc trên người anh, cảm nhận sự đụng chạm của đầu ngón tay ấm áp, nói cho anh biết sự tủi hờn một tháng này, cùng với—

“Ba rất nhớ con.” Chung Chấp giành trước nói ra suy nghĩ của cô, cũng là, suy nghĩ của anh. 

Tình yêu của cô không hề ngọt ngào, mà lại đau khổ tới mức khiến người ta khóc tỉ tê. 

Dù cho chuyện này khiến cô rớt xuống vực sâu nhưng cô vẫn muốn cho anh biết tất cả. 

Chung Chấp vừa nói xong, tuyến lệ của cô cũng không giữ nổi nữa, mấy phút nói chuyện điện thoại ngắn ngủi giống như là nếm một lượt những buồn vui đã từng trải qua trước giờ, cô chịu đựng quá lâu và quá nhiều sự tủi thân và hờ hững, muốn gom góp lại tất cả khổ sở và nhớ nhung nói hết cho anh, tình cảm mãnh liệt không cách nào kể lể, tình yêu còn chưa chớm nở hoàn toàn đã bị thế giới phũ phàng. 

Ở đây không có chỗ cho cô dung thân, cô muốn nhân lúc nơi đây mưa gió đan xen bay về thế giới của anh. 

“Toàn Toàn, con đừng khóc…”

Người nhạy cảm phải chịu đựng khổ sở gấp đôi, mà người khổ sở phải chịu đựng nhạy cảm gấp đôi. 

Làm sao Chung Chấp ở bên kia điện thoại lại không phải nếm trải cảm giác đó chứ? Cô vừa khóc, tâm trạng anh cũng quặn đau theo, tựa như từng giọt nước mắt cũng đang khoan trong lòng anh, trực tiếp gõ vào trái tim mềm mại. 

Thậm chí anh bắt đầu hoài nghi bản thân, liệu tất cả những thứ anh làm đến bây giờ có phải thật sự không có chút ý nghĩa nào không, và cái gọi là kết quả tốt đẹp hoàn toàn trái ngược cho đến bây giờ, đều là kết quả do anh lựa chọn. 

Chẳng qua là anh chưa đủ kiên định, thậm chí là không biết rõ bản thân, có mấy lời còn chưa thốt ra khỏi miệng. Cũng không phải tất cả cam kết đều gọn gàng rõ ràng, cũng không phải tất cả cam kết đều có thể thực hiện được. 

Anh là một người đàn ông trưởng thành, phải chịu trách nhiệm với từng lời nói, từng hành động của mình, cũng phải chịu trách nhiệm với cô. Bây giờ anh không còn khả năng đưa ra bất cứ lời hứa nào với cô nữa, chỉ có thể yếu ớt vô lực dùng lời nói ít ỏi để an ủi thiếu nữ đang thầm khóc nghẹn ngào. 

Sự đau đớn khi muốn nói lại thôi, bị luân lý đạo đức trói buộc và kiềm chế, tựa như dầm mưa. 

Thậm chí, bây giờ, anh không ôm được cô. 

Anh nâng tay nắm chặt quả đấm, dường như muốn nện vào cửa sổ nhưng cuối cùng lại không có sức thả xuống, dựa vào cửa sổ. 

Bây giờ, anh không làm được gì cả. 

Thiếu nữ ở đầu dây bên kia ôm đầu gối tê rần ngồi dưới đất, nước mắt giống như vòi nước không đóng chặt, tựa như bầu trời đổ cơn mưa, không long trời lở đất, thế nhưng anh lại nghe thấy tiếng cõi lòng vỡ nát đầy đất. 

“Ba… ba nói xem, cô gái tự sát đó… lần này cô ấy nhảy một cái… trên thế giới này thêm một người tự sát thôi nhỉ… hay là thiếu một người tự sát nhỉ?”

Cô gái đang chất vấn anh, anh cũng không biết trả lời sao, nhìn thành phố rộng lớn như vậy lại có cảm giác trống rỗng bất lực. 

Anh chỉ có thể lẳng lặng nghe tiếng cô nghẹn ngào, giống như cùng cô chịu đựng nội tâm giằng xé là có thể san sẻ sự đau đớn với cô vậy. 

Thiếu nữ cố chấp vì yêu, mê hoặc đàn ông vì yêu. 

Tất cả tảng đá cứng của thế gian này, là cô, cũng là anh. 

Cho đến khi mưa sắp ngớt, hiện trường dưới lầu cũng gần như dọn dẹp sạch sẽ, mọi người mới thu lại sự tò mò, mà lúc này chỉ có Bạch Sơ Ý ý thức được Toàn Minh biến mất đã lâu, cô ấy tìm thấy Toàn Minh khóc không thở nổi ở ngoài cửa, không nói gì mà chỉ nhẹ nhàng ôm lấy thiếu nữ thoạt nhìn luôn kiên cường, lạnh nhạt này. 

Tháo bỏ vỏ ngoài cứng rắn, cô cũng chỉ là cô gái yếu ớt vừa đụng vào là sẽ vỡ. 

Bạch Sơ Ý nghĩ, chắc chắn cô rất quan tâm tới người trong điện thoại kia.