Mùa hè năm ấy, Kính Thành vẫn đang đón chào những cơn mưa rất to, không khí ẩm ướt lạnh lẽo. Dưới lầu biệt thự có người gọi tên Cố Như Trác, Cố Như Trác thả người trong ngực ra, đứng dậy đi đến bên cửa sổ nhìn thoáng qua.
Là bọn Thạch Đình đến, hôm nay thằng ba tổ chức tiệc sinh nhật cho bạn gái, bọn họ cùng đi chúc mừng.
Anh quay đầu lại nói: "Bọn họ sẽ lên đây, em về phòng trước đi."
Trình Bất Ngộ không hề động đậy, cậu vẫn còn đang đeo tai nghe kết nối với điện thoại, nghe lại giai điệu mà anh vừa sáng tác, sườn mặt trắng nõn yên tĩnh. Cậu không xê dịch xíu nào nhưng Cố Như Trác biết cậu đã nghe thấy, đợi đến khi cậu mở cặp mắt xinh đẹp kia nhìn về phía anh, anh mới khựng lại, nhẹ nhàng hít sâu một hơi: "— Em muốn ở đây cũng được, nhưng đừng phát ra tiếng động, cũng đừng mở cửa."
Trình Bất Ngộ gật gật đầu, nói: "Được."
Cậu ngoan ngoãn y như một động vật nhỏ nào đó, Cố Như Trác nói gì là cậu nghe cái đó, thái độ cam chịu này chỉ dành cho anh, và ánh mắt nóng bỏng duy nhất xuất hiện trên khuôn mặt lạnh nhạt diễm lệ đó cũng chỉ dành cho anh.
Rất thú vị, Trình Bất Ngộ rất thích bài hát này. Dù cậu không nói ra nhưng chỉ cần anh viết bài hát này, cậu đều sẽ lẽo đẽo chạy tới rồi ngồi nghe cùng anh, ngoại trừ bài này ra thì cậu chỉ nghe một bài đồng dao cũ trên radio trong xe anh.
Anh có cảm âm tuyệt đối, cậu cũng vậy. Hai người đã chụm đầu lại cùng nhau nghiên cứu trăm ngàn âm bội kỳ lạ trên thế giới, mấy hôm nay bọn họ còn chạy đi nghe hát đồng song thanh(*), mỗi người cầm một cây bút và một quyển vở, hai người cùng nhau viết xuống những âm điệu kép kỳ lạ này, sau khi viết xong thì kiểm tra đối chiếu với nhau, không có gì khó cả, cũng không vì lý do đặc biệt nào, chỉ là cảm thấy rất thú vị mà thôi.
(*) hát đồng song thanh: một kỹ thuật hát đặc biệt của người Mông Cổ, là một nghệ thuật hát với âm giọng đặc biệt được tạo ra bằng sự kết hợp nhịp nhàng giữa lưỡi, răng, vòng miệng và thanh quản. Nói một cách đơn giản thì loại hình nghệ thuật này không cần đến sự xuất hiện của các loại nhạc cụ, nó hoàn toàn được thay thế bởi các hình thái của âm sắc do chính con người tạo ra.
Lúc Cố Như Trác đẩy cửa đi ra ngoài, bọn Thạch Đình đã đẩy cửa bước vào trong. Cả đám ồn ào náo nhiệt như thường lệ, ngồi chơi trong phòng khách ở tầng một một lát.
Hà Thiển nói: "Em đi vệ sinh cái." Toilet lầu một đã bị người khác chiếm, anh ấy bèn đi lên lầu hai, đi qua ban công và phòng nhạc. Lúc xuống lầu, Hà Thiển bỗng nhiên ngẩng đầu hỏi anh: "Anh cả, phòng nhạc của anh có người à?"
Cố Như Trác nhướng mày: "Sao vậy?"
"Lúc nãy em đi ngang qua cửa, cảm thấy hệ thống sưởi của điều hòa còn phả hơi ra ngoài, em tưởng bên trong có người." Hà Thiển nhìn quanh rồi hỏi: "Trình Bất Ngộ không có ở đây à?"
"Không có."
"Cũng đúng, làm sao anh có thể để cậu ấy vào phòng nhạc của anh được, bọn em còn không vào được nữa là." Hà Thiển rút khăn tay ra lau khô nước dính trên tay, sau đó gọi những người khác: "Đi thôi."
Bạn gái mới của Hà Thiển là hoa khôi lớp bên, anh ấy theo đuổi đã lâu mới có thể ở bên nhau. Đây là lần đầu tiên Hà Thiển hẹn hò, trên đường đi mọi người đều ồn ào hỏi chuyện, bám theo anh ấy hỏi cảm giác thế nào.
"Cảm giác thế nào ấy à?" Mặt mũi Hà Thiển đỏ bừng cả lên: "Thì là... hào hứng lắm, mấy người đừng hỏi nữa, tóm lại là ở bên người mình thích là cảm giác khác lắm."
"Khác cái gì chứ?" Những người còn lại vẫn tiếp tục ồn ào: "Hôn chưa?"
Hàn Thiển bị bọn họ hỏi quá ác, cuối cùng vẫn xấu hổ thừa nhận: "Hôn... hôn rồi."
"Cảm giác thế nào?"
"Thì là cảm giác... tim đập rất nhanh... Còn có môi em ấy mềm lắm, lúc đó tôi còn nghĩ giờ mà em ấy muốn gì tôi đều có thể cho em ấy tất, thật đó."
Cả đám người ồn ào cười to, Cố Như Trác đi bên cạnh, ngả ngớn cười cười: "Chẳng khá lên nổi."
Nụ cười của anh vẫn tươi sáng ấm áp như vậy, vài người chung quanh lập tức bắt lấy câu vừa rồi: "Anh Cố, cậu đừng có nói người khác thế chứ, cậu cũng đã thử qua đâu."
"Tôi thử rồi chứ." Anh vẫn cười cười, mặt mày trong veo: "Cũng chỉ có vậy thôi. Không có cảm giác gì đặc biệt."
"Vl? Cậu thử khi nào cơ? Nói mau, nói mau, là ai hả?" Anh như quăng một viên đá làm nổi lên cả ngàn bọt sóng, những người khác đều kinh ngạc không thôi: "Từ khi nào vậy? Cậu che giấu giỏi quá nhỉ, khi nào bọn tôi mới gặp được chị dâu đây?"
"Để sau này đi." Mặt mày Cố Như Trác bình tĩnh: "Bây giờ chỉ mới thử một chút thôi."
Sau khi bữa tiệc kết thúc, lúc Cố Như Trác về đến nhà thì Trình Bất Ngộ đã ngủ.
Anh chưa từng đến phòng của cậu, nhưng ngày hôm đó, ma xui quỷ khiến thế nào, anh đã đẩy cửa bước vào. Trong phòng tối om, Trình Bất Ngộ đã tắm rửa xong xuôi, ủ mình trong ổ chăn bông to tướng êm ả, ánh trăng khẽ rót vào, trượt lên hai gò má phúng phính trắng nõn của cậu, yên tĩnh mà xinh đẹp.
Anh bước khẽ leo lên giường, Trình Bất Ngộ không bị anh đánh thức, vẫn ngủ say sưa.
Anh sáp lại gần cậu, ôm cậu vào lòng.
Cơ thể Trình Bất Ngộ thật mềm mại, thoang thoảng hương sữa tắm, mái tóc đen nhánh vẫn còn hơi ẩm, nhẹ nhàng cọ vào ngực anh.
Cố Như Trác đặt tay lên ngực mình, lẳng lặng đếm số nhịp tim của mình.
Một nhịp, hai nhịp, không nhanh cũng không chậm, tốc độ rất bình thường.
Nhưng đúng lúc này, Trình Bất Ngộ tỉnh giấc — câu ngáy ngủ trừng một cái, còn lầm bầm gì đó trong miệng, sau đó mới phát hiện người trước mặt là anh, cậu có hơi sửng sốt nhưng rồi vẫn vùi đầu chuẩn bị ngủ tiếp.
Cố Như Trác biết cậu sẽ không hỏi — lúc Trình Bất Ngộ nổi máu lười thì chuyện gì cũng không quan tâm, chỉ cần mọi chuyện không thái quá, cậu sẽ không nghĩ đến việc hỏi anh bất cứ điều gì, vì vậy anh bèn nhỏ giọng dỗ dành: "Tỉnh đã, từ từ hẳn ngủ."
Vì thế, Trình Bất Ngộ lại mở mắt ra.
Anh từ từ trượt xuống tựa đầu vào lòng cậu, đưa tay lướt dọc lên bộ đồ ngủ của cậu, áp trán mình dán vào ngực cậu. Tư thế hai người quấn quýt không rời.
Anh siết lấy eo cậu, vùi đầu cẩn thận lắng nghe nhịp tim phát ra từ lồng ngực cậu.
Trình Bất Ngộ vừa mới tỉnh ngủ, vẫn còn mơ mơ màng màng, nhịp tim cũng chẳng đặc biệt tăng cao mà bình tĩnh vững vàng hết nhịp này đến nhịp khác, giống như nhịp đập của anh vậy.
"Em vẫn chưa tỉnh ngủ." Cố Như Trác nói. Anh nắm lấy tay cậu, để nó xoa xoa ngực mình: "Có cảm nhận được nhịp tim của anh không?"
Trình Bất Ngộ vẫn nửa mê nửa tỉnh nhìn anh.
Nhịp tim hai người không có chút bất thường nào, bàn tay Trình Bất Ngộ vừa mềm vừa ấm đang áp vào lòng anh, như có một chiếc lông vũ nhẹ nhàng cù vào.
Anh lập tức buông tay cậu ra, nhét lại vào chăn.
Cố Như Trác đưa ra kết luận: "Là do em chưa tỉnh ngủ, còn anh là do anh không thích em."
"Ngủ đi, ngủ ngon." Anh nhẹ nhàng hôn phớt lên trán cậu.
Đến tận khi mùa hè năm đó qua đi, anh vẫn chưa nghĩ ra tên cho bài hát ấy.
Mãi đến ngày anh đã ở một phương trời xa xôi nghìn trùng, album dần thành hình, người đại diện gửi một tin nhắn cho anh: "Bọn chị đều nghiêng về tên "Quân" cho bài hát này, em thấy có được không?"
Anh lắc đầu nói: "Không."
Anh đặt tên cho nó là "Khanh", không vì lý do gì cả, chỉ là anh muốn dùng từ này mà thôi.
*
Trình Bất Ngộ lẳng lặng đứng trên sân khấu, yên tĩnh như một sợi voan mỏng chấp chới trong làn gió thoảng.
Ánh đèn sân khấu lập lòe biến ảo, tiếng tiêu và đàn tranh phá vỡ khúc phổ nguyên bản, cũng ngay tại khoảnh khắc đó, Trình Bất Ngộ bắt đầu động tác.
Biến cương thành nhu, tay áo dài lả lướt tung bay, uyển chuyển duyên dáng.
Không ai có thể ngờ một khúc ca hùng tráng bi ai như "Khanh" sau khi cải biên lại có thể trở nên vừa nhu hòa tình tự, vừa vắng lặng tiêu điều đến thế.
Nếu nói tiết mục nhảy trước đây của cậu là nhẹ nhàng phóng khoáng, là bóng hạc trong mây, thì lần này chính là sự dịu dàng chết người, là tơ lụa mềm dẻo.
Tất cả động tác hí kịch đã được Cố Như Trác biến hóa để trở nên mạnh mẽ hùng hồn hơn, sau khi vào tay cậu lại xoay chuyển thêm một lần nữa để trở thành dáng vẻ ban sơ, nhờ những thêm thắt và sửa chữa đó, chuyển động bỗng trở nên êm dịu mê người; cậu như hòa làm một với áo lụa trên người, với những đường cong uốn lượn của tay áo thướt tha, khiến tất cả mọi người đều bật lên một cụm từ trong lòng.
"Yểu điệu không xương"
Dáng người đó kết hợp với cách hóa trang trên khuôn mặt cậu, vừa phô trương diễm lệ, lại vừa có sự rực cháy nguyên thủy nhất. Sau lưng cậu, ánh sáng mập mờ và phông nền đỏ sậm lần lượt biến đổi, chỉ còn lại một chùm sáng tụ lại trên người cậu. Trong khói bụi mù mịt nơi sa trường, vị mỹ nhân lẻ bóng đang xoay mình khiên vũ, tất cả mọi người xung quanh đều dừng lại nhìn về phía cậu.
Còn cậu thì mặc kệ hết thảy, chỉ tập trung vào vũ khúc của chính mình.
Khúc ca nơi Cai Hạ, lửa trận trước chiến trường, lời tử biệt trong rèm. Càng gần đến điệp khúc, những động tác vũ đạo càng lúc càng nhanh, ý cười nơi đáy mắt cũng càng lúc càng rạng rỡ. Cậu như thể đã về lại thời đại vương triều phồn thịnh, về lại cung vàng điện ngọc rực rỡ phù hoa, múa một khúc cho vị vương đang ngồi trên ngôi cao. Khi đó, đèn thắp nơi cung phi không bao giờ tắt, tiếng xướng ca trên đài cao không bao giờ ngưng, và trong mắt cậu chỉ có hình bóng của một người duy nhất.
Tất cả khán giả xem tiết mục này đều đã hiểu — đây là câu chuyện xưa của anh hùng và mỹ nhân, là điển cố Bá Vương biệt cơ.
Khi ca khúc dần đi đến hồi kết, âm thanh lưỡi mác dần dần lắng xuống, vạn quân bao vây tiếng ca, tiếng ồn cũng phải lặng đi lúc đến gần cậu.
Vạn quân nhìn cậu chăm chú, nắm chặt đao kiếm trong tay, đây là sự yên tĩnh trước cái chết.
Tất cả mọi người đều hướng mắt về phía cậu, nhìn châu báu cuối cùng mà vương triều hoa lệ và mục nát này để lại, nhìn tấm gương cuối cùng phản chiếu quá khứ phồn hoa còn sót lại, Trình Bất Ngộ cũng ngừng động tác — ca khúc tiến về những nốt cuối cùng, dư vị dần tiêu tan, cậu bỗng nhiên ngước mắt cười, cao giọng xướng: "—Nguyện lấy thanh bảo kiếm bên hông quân vương, tự vẫn trước quân!"
Đó là câu xướng chuẩn nhất theo tiêu chuẩn hát Thanh Y — tiếng hí khang này đạt đến âm vực rất cao, giống như sấm sét giáng xuống giai điệu vốn đang suy tàn, lập tức làm bùng nổ toàn bộ khán giả!
Nhịp trống dồn dập vang lên, Trình Bất Ngộ chợt ngã xuống, không ai thấy rõ động tác của cậu, chỉ thấy áo choàng đỏ sậm khoác ngoài như một chú bướm đỏ bỗng tung cánh bay lên, rồi lặng lẽ đáp đất.
Còn cậu cũng giống như cánh bướm rũ rượi kia, nằm rạp giữa sân khấu — ngay khoảnh khắc đó, nhịp trống chấm dứt, tiếng tiêu dừng hẳn, ngoại bào đã cởi, lộ ra trang phục ở bên trong: một bộ tang phục trắng như tuyết, sân khấu lặng ngắt như tờ.
Vũ đạo chấm dứt.
Cả hội trường lặng đi.
Đa số mọi người đều bị choáng ngợp bởi cảm xúc trên sân khấu — khả năng biểu diễn, sức cuốn hút của cậu khủng bố đến mức không thể bàn cãi, người xem trực tiếp trong hội trường càng bị bầu không khí ảnh hưởng mạnh mẽ hơn, đến mức gần như không thể thoát ra được.
Vài giây sau, vài tiếng vỗ tay lác đác vang lên, sau đó càng lúc càng nhiệt liệt hơn, không ít người còn đứng dậy vỗ tay hết sức cho cậu. Người hâm mộ ở hàng ghế đầu — bất kể là fan nhà nào, cũng đều hét ầm lên cổ vũ, vỗ tay đến đỏ cả lòng bàn tay.
"Hay, hay lắm! Tôi nổi cả da gà luôn ấy, mọi người có nghe thấy không? Câu hí khang cuối cùng của cậu ấy làm da đầu tui tê dại luôn á!!!"
"Tui choáng luôn á! Dù là biên khúc hay biên đạo thì đều tuyệt vời! Khả năng cảm thụ nghệ thuật mạnh như vậy, streamer này ở đâu ra vậy!"
Đạn mạc bắt đầu phổ cập kiến thức: [Sinh viên năm hai Khoa Diễn xuất của Tinh Truyền, thủ khoa kép kỳ thi văn hóa và chuyên ngành ở Kính Thành! Trước kia cậu ấy là bạn học của Cố Như Trác!]
[Cuối cùng cũng có người chú ý đến Tiểu Trình của chúng ta rồi! Trước giờ năng lực của cậu ấy vẫn luôn đỉnh chóp như vậy! Trước đây cậu ấy luôn hướng dẫn ôn tập và lựa chọn, đánh giá các lớp học chuyên ngành cho sĩ tử muốn thi vào trường nghệ thuật đó, tài năng của cậu ấy đỉnh miễn bàn!]
[Cứu tui aaaaaa tui chết mất!!! Streamer này quét sạch đêm nay luôn rồi!! Cậu ấy mà không hot thì đúng là tội ác tày trời!]
[Cậu ấy thật sự còn hơn cả AI dance cover! Ôiiiiii cuối cùng cũng có người chú ý đến cậu ấy rồi!]
Giờ phút này, đạn mạc đã điên luôn rồi.
Đề tài đã không thể khống chế được, ngay cả khu thảo luận hot nhất tối nay là #Đại hội so xấu streamer# cũng bị chủ đề hot mới đè xuống, độ nổi tiếng của ba chữ "Trình Bất Ngộ" này càng lúc càng cao, đến mức bị giới hạn lưu lượng cũng không thể ép xuống nổi.
Đèn trên sân khấu sáng lên, ánh mắt Trình Bất Ngộ có hơi ngẩn ngơ — cảm xúc của cậu vẫn còn chìm sâu trong vở kịch chưa thoát ra được, hai mắt đong đầy ánh nước, giống như tro tàn còn lại sau khi ngọn lửa đã thiêu rụi tất cả, vừa tuyệt vọng vừa ám ảnh.
Đã lâu rồi cậu chưa được trải nghiệm cảm giác hoàn toàn đắm chìm trong cảm xúc như thế này.
Dưới ánh đèn, cậu đối mặt với hàng ghế giám khảo, Cố Như Trác ngồi ở giữa, lông mi đen thẫm rũ xuống, ánh mắt không thể rời khỏi người cậu.
Dưới ánh sáng rực rỡ, Trình Bất Ngộ như thể vừa được sống lại — không còn là người giấy không buồn không vui như ngày thường, không còn là đứa em út lạnh nhạt có hơi ngốc nghếch kia; giống như có thứ gì đó mới mẻ, bừng bừng sức sống đang âm ỉ lan tràn bên trong cơ thể cậu.
Khoảnh khắc hai người chạm mắt nhau, những cảnh tượng trước đây bỗng hiện lên trong đầu Cố Như Trác.
Trong đêm mùa hè yên tĩnh và mát mẻ đó, anh chui vào chăn cậu, ôm riết cậu vào lòng, nghe nhịp đập con tim của chính mình.
Khi đó, dường như đã có một sợi dây xuất hiện, nhưng nó cứ chờ mãi đến tận bây giờ, khiến cho những kích động thuở thiếu thời giờ đây mới bắt đầu rung lên và vang vọng... Anh nghe thấy tiếng đập nơi con tim mình, hết tiếng này đến tiếng khác, to như tiếng trống.
—-------Hết chương 23—-------
Tác giả có lời muốn nói:
Câu mà Tiểu Trình xướng là một lời hát nằm một đoạn trích của vở "Bá Vương biệt cơ", và bố trí vũ đạo cho toàn bộ tiết mục cũng đến từ Bá Vương biệt cơ~
Cacao: ...làm xong 2 chương này trong đầu chỉ còn lại một chữ "khờ"... Tui đã cố rút hết vốn từ mười mấy năm đi học của tui rồi đó, đương nhiên là nó cũng không nghệ lắm nhưng hy vọng là mọi người cũng cảm được tí ti không khí nào đó trong tiết mục của Tiểu Trình~
Cơ mà qua hai chương cũng thấy rõ là Tiểu Trình trước giờ vẫn luôn có ảnh hưởng rất lớn đến Tiểu Cố ha =))))) Chỉ là do quan hệ khó nói nên ảnh không chịu thừa nhận thôi. Mấy bà nào đọc đến đây rồi giờ quay về đọc giới thiệu lại thử xem có giống gì không =)))) Chứ tui cũng vừa đọc lại mà trừ cái tên nhân vật ra thì tui cứ tưởng là tui đang làm một bộ nào đó khác không á =))))))