Cô lấy lý do sức khoẻ xin nghỉ luôn buổi chiều để về nhà bình tâm suy nghĩ. Cô mang thai rồi. Nên nói cho anh biết ngay hay đợi thêm một thời gian nữa mới cho anh bất ngờ? Cô áp tay lên bụng mình, lúc này chưa cảm nhận được gì nhưng cô vẫn thấy thần kỳ lắm, nơi này đã có một sinh linh nhỏ bé, sẽ dần dần lớn lên mỗi ngày. Đây còn là kết tinh tình yêu của cô và anh nữa, tuyệt vời biết bao.
Mấy ngày nay anh đang đi công tác, cô định đợi anh về mới nói. Trong lúc cô đang lên mạng tìm những cách thông báo có em bé thú vị cho gia đình thì điện thoại thì anh gọi tới:
"Vợ, đang làm việc à? Nhớ anh không?"
"Không nghiêm túc"
"Vậy là nhớ hay không nhớ?"
"Nhớ, được chưa? Anh gọi cho em chỉ để nói thế thôi à?"
"Anh cũng nhớ em. Nhưng anh sẽ về chậm vài ngày, đối tác bên này còn muốn mời đi thăm quan xưởng sản xuất của họ"
"Được, em biết rồi"
Khi anh tưởng cô sẽ cúp máy trước thì cô lại ngập ngừng hỏi: "Chồng...anh có muốn...có...có...em bé không?"
"Muốn chứ, đương nhiên muốn. Em không thấy anh ngày ngày nỗ lực sao? Nhưng sao em lại hỏi chuyện này? Mẹ anh giục em hay thế nào?"
Lúc hỏi câu sau anh rất lo lắng. Thấy cô chưa trả lời thì vội nói: "Vợ, em đừng lo, con cái là lộc trời cho, đừng vì ai giục mà vội vàng".
"Ừ, em biết rồi, không có ai giục em, chỉ là thấy đồng nghiệp có tin vui nên nổi hứng hỏi một chút"
"Ngoan, đợi anh về chúng ta lại nghĩ cách tạo em bé. Yêu em"
Nói xong còn hôn gió qua điện thoại. Cô bật cười vì hành động này của anh, có giống những cậu trai trẻ mới lớn vừa biết yêu lần đầu không cơ chứ. Dặn thêm anh vài câu chú ý chuyện ăn uống, nghỉ ngơi rồi cô mới yên tâm cúp máy.
...
Tối đó cô vừa tắm xong thì thấy điện thoại có thông báo có tin nhắn từ người lạ trên Zalo. Vì đặc thù công việc nên cô phải luôn mở chế độ cho người lạ tìm thấy và gửi tin nhắn phòng khi khách hàng liên hệ.
Cô mở lên thì thấy một bức ảnh thân mật. Là anh và một cô thư ký Bảo Trâm kia. Anh đang ngủ còn cô ta thì vòng tay ôm cổ anh, nhìn vào camera cười rất đắc ý. Chiếc chăn kéo tới ngang ngực, để lại bờ vai trần của cả hai trông như bên dưới không mặc gì. Cô chỉ vừa kịp bấm vào xem thì đã bị thu hồi, không kịp chụp màn hình. Cô cảm thấy tim đập cực nhanh, máu dồn hết lên đầu, đồng thời cũng cảm thấy tức ngực khó thở, tay run lẩy bẩy. Có ai có thể bình tĩnh khi nhìn thấy ảnh thân mật của chồng mình với người phụ nữ khác?
Bên kia lại gửi đến một đoạn tin nhắn thoại, lần này cô đã có kinh nghiệm hơn, lập tức bấm tải xuống. Cũng may tốc độ mạng trong nhà nhanh hơn tốc độ thu hồi của người kia. Nội dung đoạn tin nhắn thoại đó là những âm thanh ái muội, chủ yếu là tiếng phụ nữ rên rỉ nũng nịu khi làm chuyện đỏ mặt kia. Trong âm thanh lộn xộn đó còn có tiếng xé quần áo roạc roạc.
Sau khi thu hồi tin nhắn thoại, bên kia lại nhắn: "Tôi mượn chồng chị một hôm chị nhé".
Lần này cô cũng chụp màn hình đủ nhanh hơn tốc độ thu hồi của người kia. Cô lập tức bấm máy gọi cho anh, cô không tin những điều này là thật.
Lần thứ nhất, không ai bắt máy.
Lần thứ hai, vẫn là những tiếng tút tút vô vọng.
Lần thứ ba, có người bắt máy, là chất giọng õng ẹo điệu đà của cô thư ký kia: "Chị gọi làm gì thế? Đừng làm phiền chúng tôi"
"Im miệng. Đưa điện thoại cho anh ấy" cô rất tức giận nhưng cũng đủ tỉnh táo để không đôi co với loại người trơ trẽn này.
Sau đó là tiếng cười dài khoái chí của cô ta trước khi tắt máy.
Thuý An cảm thấy bức bối vô cùng, đứng ngồi không yên. Không nghĩ nhiều, cô lập tức gọi một chiếc taxi chạy tới nơi anh đang công tác. Cô phải chứng thực những điều này, cô không muốn suy đoán, càng suy nghĩ ra càng loạn.
Tài xế nghe nói địa điểm cô muốn đi thì giật mình: "Chị ơi, xa thế này phải đi cả đêm mới tới. Chị có chắc chắn đi không?"
Đêm khuya còn có người gọi xe muốn đi mấy trăm km, người tài xế này cũng sợ bị lừa hoặc bùng tiền xe gì đó.
Cô rút tiền ra đưa trước cho anh ta 3 triệu đồng rồi nói: "Anh cứ đi đi, đến nơi thừa thiếu tính sau".
Người tài xế ngạc nhiên nhưng cũng cầm tiền rồi chở cô đi. Cả chặng đường đi cô không thể chợp mắt nổi một chút nào, tinh thần vô cùng căng thẳng. Cô nghĩ đến hàng trăm hàng vạn tình huống xảy ra khi cô đến nơi, tất cả đều khiến cô cảm thấy khó thở, còn có cảm giác buồn nôn cuộn trào trong cổ họng.
"Chị có sao không? Cần túi nilon không" người tài xế tưởng là cô say xe.
"Không...không sao. Anh cố gắng...đi nhanh nhất có thể giúp tôi"
"Được"
Chiếc xe chạy lướt đi trên đường, tảng sáng thì đến nơi, xe dừng trước khách sạn mà anh ở. Sau khi trả tiền xe xong, cô đang định xuống xe cho tài xế rời đi thì lại chợt nhớ ra một chuyện, bắt gian mà đi một mình thì không ổn.
Cô đọc hết thông tin của anh cho nhân viên khách sạn nghe, cho họ xem chứng nhận kết hôn của hai người, còn có rất nhiều ảnh chụp chung của anh và cô. Nhưng nhân viên lễ tân ở đây cũng dày dặn kinh nghiệm lắm, họ trông cô không giống đến tìm chồng mà là nhìn sắc mặt giống đi đánh ghen hơn. Sắc mặt nghiêm trọng, dưới mắt có quầng thâm, lại còn có tơ máu giăng đầy trong mắt, đây đâu phải là tình huống hiếm gặp với họ. Sợ gây chuyện phức tạp nên họ từ chối cho cô lên. Hết cách, cô đành đi ra ngoài. Không ngờ thấy người tài xế nọ vẫn còn loanh quanh ở đây, chắc là đang chờ tìm khách đi cùng tuyến đường trở về để kiếm ít tiền xe cho đỡ tiền xăng.
"Này anh, anh đi vào kia thuê phòng giúp tôi, sau đó dẫn tôi vào"
"Làm gì thế chị?" anh ấy nhìn cô bằng ánh mắt đề phòng.
"Bắt gian, hiểu không? Tôi trả công anh 1 triệu, đi không?"
Người tài xế chần chừ một lát nhưng nghĩ lại thì việc đơn giản mà có tiền công 1 triệu cũng đáng. Làm nghề này anh ấy cũng đã gặp không ít chuyện tương tự, đều là những người phụ nữ đáng thương mới phải như thế này.
"Được"
Sau khi người tài xế thuê phòng xong, cô bảo anh ấy cởi áo khoác ra, cô dùng nó để trùm lên đầu, cùng anh ấy đi lên phòng vì sợ nhân viên sẽ nhận ra. Mọi chuyện trót lọt, họ không nhận ra.
"Anh đi lên phòng đã đặt đó, tôi tự đi đến chỗ tôi cần đến. Khi nào tôi gọi điện thoại thì anh mới được xuống về. Tiền công xuống xe rồi nhận"
"Được, chị cứ yên tâm"
Cô biết phòng anh ở, anh đã báo cáo với cô số tầng số phòng rồi. Cô đi một mạch thẳng đến nơi đó, tay run run đặt lên cửa. Cửa phòng này phải dùng thẻ mới mở được, cô ra sức đập tay lên cửa. Cuối cùng cũng có người ra mở cửa, cô thư ký kia đang mặc trên người chiếc áo sơ mi của anh, đó là chiếc áo cô đã tỉ mỉ chọn mua cho anh, nhưng bây giờ cô thấy trông thật chói mắt và ghê tởm. Nhìn thấy người đến là cô thì cô ta nhếch mép cười đắc ý:
"Chị đến nhanh hơn tôi nghĩ đó. Không tin à? Vào mà xem"
Cô đi thẳng vào phòng, kéo tung tấm rèm che ra, mặt trời đã ló dạng, ánh sáng tràn vào phòng. Anh nhập nhèm mở mắt ra, đưa tay ôm trán lẩm bẩm: "Đau đầu quá...sáng nhanh thế..."
Cô đi tới xốc chăn lên, kéo tay anh dậy, đưa tay tát anh một cái xong mà thấy mình vẫn còn run run. Anh chỉ đang mặc mỗi quần trong trên người. Khoé mắt cô nóng bừng, nước mắt nóng hổi đã rưng rưng.
"Ơ...vợ đến thăm anh à..." anh còn chưa tỉnh hẳn, đưa tay định ôm cô.
Cô đẩy mạnh anh ra, quát: "Anh mở to mắt ra mà nhìn xem chuyện gì đã xảy ra đi".
Anh bị cô đẩy mạnh một cái, người đập vào thành giường mới tỉnh táo hơn. Anh nhìn cảnh tượng trong phòng lúc này. Người vợ mà mình nhớ thương mỗi ngày, chỉ muốn nhanh làm xong việc để về với cô thì đang rưng rưng sắp khóc, ánh mắt nhìn anh muôn phần thất vọng. Thư ký mà anh luôn tin tưởng thì đứng khoanh tay cười, trên người còn mặc áo sơ mi của anh. Trên mặt đất có quần áo vương vãi, đồ đạc lộn xộn. Bản thân mình thì không có quần áo tử tế trên người. Anh lập tức ý thức được tầm quan trọng của vấn đề, nhanh chóng vớ chiếc chăn bên cạnh quấn quanh người mình rồi vội nói:
"Vợ, em tin anh, mọi chuyện không phải như em nghĩ đâu, em nghe anh giải thích đã" tình ngay lý gian, trong hoàn cảnh này nói gì cũng như đang lấp liếm bao biện.
"Anh biết em nghĩ cái gì không? Anh biết em đến đây với tâm trạng như thế nào không? Anh nói đi, anh giải thích thử cho em nghe đi" cô lạnh lùng nói.
"Hôm qua anh uống say, anh không nhớ gì cả" anh đập đập vào đầu mình mấy cái cũng không nhớ được sau khi uống rượu cùng đối tác thì đã xảy ra chuyện gì, ký ức hoàn toàn trống rỗng.
"Anh Duy, hôm qua anh say quá, em đã đưa anh về mà. Ai ngờ anh cứ níu lấy em không buông, em không thoát ra được nên chúng ta đã xảy ra chuyện kia" Bảo Trâm bước gần tới cầm tay anh kể lể. Sau đó cô ta đưa tay nhặt một bọc giấy trong thùng rác lên, bên trong là một chiếc bao cao su còn chứa chất dịch trắng.
"Cô im miệng. Tôi không nhớ gì hết. Cô đừng làm loạn thêm" anh gắt.
Cô ta bèn bật khóc nói: "Anh định phủi tay với em à? Anh có tin bây giờ em sẽ gửi hình ảnh của chúng ta lên nhóm công ty không? Chị nhà anh cũng thấy ảnh đó rồi, anh hỏi chị ấy mà xem nếu nhân viên khác thấy thì họ còn tôn trọng anh không? Anh phải chịu trách nhiệm với em"
Cô ta cũng lười giả vờ, lúc này đánh vào nỗi sợ mất uy tín và danh dự là nước cờ hay nhất.
Anh tránh khỏi cô ta, giơ tay ôm đầu bất lực nói: "Im miệng! Không được nói nữa! Cô im ngay, cút khỏi đây!"
Vừa rồi ánh mắt anh rất phẫn nộ, vô cùng tức giận, ngực cũng phập phồng thở gấp. Cô ta chưa bao giờ thấy anh giận dữ như thế nên có chút hoảng sợ. Cô ta khóc càng lớn hơn, sau đó liền cun cút đi về phòng. Trước khi đi còn nói: "Em không biết đâu, anh phải chịu trách nhiệm với em".
Trong phòng lúc này chỉ còn lại Thuý An và anh.
"Anh chuẩn bị nói là anh không nhớ gì, anh vô tội đúng không?" Thuý An nhìn thẳng vào anh, lạnh lùng nhả ra từng chữ.
"Anh...anh...anh thực sự không biết gì cả. Sau khi uống say xong anh không nhớ được gì nữa. Anh...anh..."
"Ừ, anh cứ không nhớ tiếp đi. Em không muốn ở đây thêm một chút nào nữa. Không khí ở đây làm em thấy buồn nôn" nói rồi cô liền xoay lưng bước đi.
Anh vội chạy theo níu lại, van xin cô tin tưởng anh. Cô dùng gót giày đạp lên chân trần của anh. Cũng may cho anh là sau khi biết mình mang thai cô đã xỏ giày đế bằng để ra ngoài, nếu là những đôi cao gót thường ngày của cô thì anh sẽ bị đạp trầy chân không nhẹ.
"Đừng có nói thêm điều gì nữa, em ghét anh"
Cô đi ra, không quên đóng sập cửa thật mạnh. Cô đi rồi, bỏ lại anh ngẩn người vì lời cuối. Cô ghét anh. Ghét anh. Câu nói này cứ lởn vởn trong đầu anh. Không phải bọn họ đang rất tốt sao? Vì sao lại xảy ra chuyện này?
Anh vội vàng tìm quần áo mặc lại, lao xuống dưới tầng tìm cô.