Toang! Lộ Bí Mật Rồi!

Chương 34: Gió (3)



Xe nhà cô về đến nhà thì Hoàng Duy cũng lái xe theo kịp ở phía sau. Thấy bố mẹ cô muốn dìu cô vào nhà thì anh tiến lên định đưa tay đỡ.

Mẹ cô liền hất ra nói: "Về đi, không mượn".

Bố cô không nói gì, nhìn anh không một chút thiện cảm rồi đóng sập cổng.

Cô nhắn tin xin nghỉ vài ngày với công ty vì lý do sức khoẻ xong thì lên giường nằm nghỉ. Đúng lúc định mở nhạc cho thư giãn tâm hồn thì mẹ cô cầm giấy tờ lấy ở bệnh viện đi vào hốt hoảng hỏi:

"Con có rồi?"

Cô biết không giấu được, không biết nay cũng biết mai nên đành gật đầu.

"Chết thật, thế mà còn đòi ly hôn. Thế rốt cuộc hai đứa đã xảy ra chuyện gì?"

Bố cô đi vào theo, mang cho cô một ly sữa ấm rồi nói: "Nó có bồ đúng không?"

Thấy con gái im lặng nhưng mắt lại rưng rưng thì ông biết mình đã nói đúng. Mẹ cô nhìn bố cô rồi lại nhìn cô sau đó tức giận nói: "Đúng là vậy à? Con chạy đến tận tỉnh X, lại còn vào viện là vì phát hiện nó có bồ à?"

Cô gật đầu. Rồi lại lắc đầu. Bản thân cô cũng không dám chắc là anh có làm chuyện kia với cô thư ký đó không. Cô cũng muốn tin là anh không phản bội cô. Nhưng khi vào phòng, nhìn thấy thứ trong bọc giấy kia thì cô không còn dám tin nữa.

Mẹ cô lập tức đứng dậy, hùng hổ định xuống nhà cho anh một trận.

"Cái thằng này, khốn nạn. Hôm nay tôi không đánh chết nó tôi không hết tức"

"Mẹ, đừng gây chuyện" cô níu tay mẹ lại.

"Làm sao? Con còn muốn bênh nó?" mẹ cô quát.

"Bà ngồi xuống đã, nghe con nói đã" bố cô vỗ vai mẹ cô để bà ngồi xuống.

Cô thành thật kể lại với bố mẹ ngọn ngành sự việc.

Bố cô là người lý trí, ông nói ngay: "Có thể nó bị gài bẫy, hay là hai đứa nói chuyện thử xem".

"Nói cái gì mà nói? Ông xem phim ít thôi. Chắc chắn nó đã ngủ với con bé kia. Đến cả thứ kia còn ở trong phòng, ông còn bênh cái gì?"

"Bà cứ nóng tính, tôi cũng có bênh nó đâu. Tôi chỉ nói là có thể thôi mà" bố cô phân bua.

"Thật thật giả giả giờ không ai chứng minh được. Ly hôn là đúng rồi. Mai nộp đơn ngay cho mẹ"

"Bây giờ chuyện chưa đâu vào đâu. Con cứ suy nghĩ cho kỹ. Nếu được thì gọi nó và cả con bé kia tới ba mặt một lời. Mấy ngày nay cứ ở nhà mình nghỉ ngơi đi. Nếu cuối cùng con vẫn muốn ly hôn thì bố vẫn sẽ ủng hộ".

"Vâng. Con mệt rồi, con muốn ngủ một lát"

Bố mẹ cô ra ngoài, đóng cửa cho cô ngủ.

Hoàng Duy vẫn đứng bên ngoài nãy giờ, nhìn qua khe cửa thấy mẹ cô đi xuống tầng rồi thì hỏi ngay: "Mẹ ơi, An sao rồi ạ?"

Mẹ cô gắt gỏng: "Không dám, cậu gọi thế tôi tổn thọ. Chữ mẹ này tôi không nhận nổi đâu. Cậu để dành mà gọi người khác. Về đi, con tôi đang ngủ đừng có làm ồn".

Bố cô nhìn ra thấy bộ dạng thảm hại của anh, nghĩ lại chuyện cô vừa mới kể thì trong đầu cũng có nhiều suy nghĩ phức tạp. Ông lạnh nhạt nói: "Nó đi ngủ rồi, về đi. Sai ở đâu thì tìm cách mà sửa ở đó".

Đây xem như lòng tốt của ông rồi, có hiểu để mà cứu vãn được cuộc hôn nhân này không thì đó là việc của anh.

Hoàng Duy quay lại xe, gục đầu trên vô lăng suy nghĩ. Đến giờ anh vẫn chưa nhớ ra được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Bản thân anh còn không dám chắc mình có làm hay không thì lấy tư cách gì đòi cô phải tin anh, đòi cô nghe anh giải thích? Anh tự đấm vào ngực mình, sống mũi cay xè, nước mắt tuôn ra giàn giụa. Tại anh lại vô dụng như thế? Tại sao cứ vào lúc có một thiên thần nhỏ bé đến tìm anh thì giữa anh và người vợ của mình lại xảy ra chuyện? Trước là Ái Phương sau là Thuý An. Một người là vì sự vô dụng của anh mà phải chịu tổn thương, một người là bị chính anh gây tổn thương.



Có rất nhiều suy nghĩ hỗn loạn chạy trong đầu anh. Cuối cùng một câu nói kia của bố cô làm anh bừng tỉnh.

"Sai ở đâu thì tìm cách mà sửa ở đó"

Đúng rồi, nếu thứ kia là ở trong phòng anh, vậy thì có thể mang nó đi xét nghiệm, nếu không phải của anh thì mọi chuyện đã rõ ràng rồi.

Nghĩ vậy anh liền lập tức lái xe quay lại khách sạn nọ. Đáng tiếc, đường sá xa xôi, khi anh quay lại khách sạn đã là cuối ngày, họ đã dọn phòng, rác trong kho cũng đã được đưa tới bãi rác xử lý rồi. Tia hi vọng cuối cùng của anh cũng bị dập tắt rồi. Anh đứng trước bãi rác bạt ngàn của thành phố, mùi hôi thối bốc lên nồng nặc mà ôm đầu hét lớn trong tuyệt vọng.

Trên đường lái xe về mẹ anh gọi hỏi: "Con đang ở đâu? Con với An xảy ra chuyện gì? Dì con rủ bà ấy đi làm đẹp mà còn bị gắt um lên nói sau này không liên quan gì nữa là sao?"

"Chuyện dài lắm, con nói với mẹ sau. Giờ con đang lái xe" anh ảo não nói.

Chạy đi chạy lại mấy vòng, lại trải qua chuyện như thế, anh sắp bị rút cạn sức lực rồi. Giờ đây anh chỉ muốn được gặp cô, được nhìn thấy cô dù chỉ một lát mà thôi.

Lúc này Thuý An vừa ngủ dậy, đã là tối muộn rồi, cô cảm thấy hơi đói bèn đi xuống nhà tìm mẹ để kiếm gì đó ăn.

"Mẹ, có gì ăn không ạ?" cô vừa đi xuống cầu thang vừa cất giọng hỏi.

"Đây, xuống đây đi có cháo cá hồi cho con đây" mẹ cô nói vọng ra từ bếp.

"Sang thế, dạo này mẹ ăn chơi nhỉ" cô ngồi vào bàn cười đùa.

"Dăm ba cái con cá hồi thấm vào đâu với túi tiền của mẹ. Mẹ mua cả xe tải cho con ăn cũng được. Mẹ hỏi mấy bà bạn rồi, ăn cháo cá hồi tốt cho em bé"

Mặc dù bà rất ghét cậu con rể sắp hết hạn sử dụng kia nhưng đứa trẻ ra đời vẫn là cháu bà nên không thể để nó chịu thiệt thòi được.

"Thôi thôi, cả xe tải thì con không ăn nổi đâu" cô cười mà mắt rưng rưng, về nhà mình vẫn thật tốt, cảm giác như cả thế giới đều yêu thương mình.

"Này, mẹ đặt lịch rồi, ngày mai đi khám tổng quát nhé, còn xem tình hình sức khoẻ thế nào. Nhà bạn mẹ có người quen làm ở bệnh viện, đã nhờ khám bác sĩ tốt nhất rồi. Ngày mai mẹ đưa con đi".

"Thôi mẹ, con mới khám sức khoẻ với công ty rồi, cũng nhờ đó mới biết là có thai. Họ nói con ổn, chỉ thiếu chất một chút thôi"

"Ổn cái gì mà ổn? Hôm qua con chả mới ngất xỉu đó à? Vẫn phải đi kiểm tra. Khám sức khoẻ ở chỗ làm sao người ta làm chuyên sâu được"

"Vâng, thế đi cũng được ạ"

Ăn xong về phòng cô mới nhìn tới điện thoại, rất nhiều cuộc gọi nhỡ, rất nhiều thông báo tin nhắn mới. Tất cả đều tới từ Hoàng Duy. Cô chán nản xoá thông báo, còn kéo ngang xoá toàn bộ cuộc trò chuyện trên Zalo mà không đọc một tin nào. Lúc này cô không muốn giao tiếp gì với anh, dù bằng bất cứ hình thức nào.

...

Hôm sau ăn sáng xong thì mẹ cô đưa cô đi khám. Hoàng Duy thấy cô và mẹ cô ra khỏi cửa thì cũng lái xe đi theo. Hôm qua trên đường về thành phố này anh đã liên hệ tìm thuê xe, không muốn cô biết xe của anh đang đậu gần nhà thì chỉ còn cách này. Sau khi chợp mắt trên xe được một lát thì trời sáng, anh không chắc hôm nay cô sẽ ra khỏi nhà nhưng cứ đứng đây đợi còn hơn là không có chút hi vọng nào. Thật may là cuối cùng cũng thấy hai mẹ con cô ra khỏi nhà.

"Mẹ, sao lại là ở đây? Con mới khám bên này hôm kia xong. Thôi con không vào đâu" xe dừng ngay ở bệnh viện mà vợ cũ của anh làm việc.

"Ơ kìa đến rồi thì vào khám đi chứ. Hôm nay giáo sư đó có lịch khám bên này, chứ bình thường khám viện công đông người lắm mẹ không muốn con đi chờ lâu vất vả. Cả tuần có một buổi ông ấy khám ở bên này thôi, mau vào đi".

Cô đành phải đi theo mẹ. Khi đang ngồi ở bên ngoài chờ đến lượt thì cô thấy hơi khát, mẹ cô bảo cô cứ ở yên đó bà sẽ đi mua nước. Đúng lúc cô ngồi một mình thì bác sĩ Ái Phương đi qua, cô ấy dừng lại nhìn cô rồi hỏi:

"Lại tới đây? Khám giáo sư Tú hả? Sợ hôm trước tôi kê thuốc độc cho cô à?"

Thuý An ngẩng lên thấy là cô ấy thì nói: "Không phải, hôm qua tôi bị ngất nên mẹ tôi bảo đến đây khám".

Ái Phương quan sát cô hồi lâu rồi nói: "Đi khám thai cùng mẹ đẻ, chồng không đi, mẹ chồng không đi, xem ra anh ta vẫn chẳng tử tế hơn chút nào".



"Không phải như chị nghĩ"

Thuý An cũng lười giải thích thêm với cô ấy, nói xong liền cúi đầu nghịch điện thoại.

Hoàng Duy đứng từ xa, nhìn thấy Ái Phương nói chuyện với cô, lại nhìn thấy cô ấy cũng đang mang thai thì trong lòng rất rối bời. Anh hi vọng cô ấy sẽ không nói gì khiến cô kích động. Anh biết mình có lỗi với cô ấy, không đáng được tha thứ nhưng cô ấy đã có hạnh phúc của riêng mình rồi, anh hi vọng cô ấy sẽ không còn nhớ về quá khứ, không còn ôm mối hận trong lòng nữa. Điều anh càng sợ hơn là anh không nghe thấy họ nói gì, lúc này tâm trạng Thuý An đang không tốt, anh lo cô sẽ suy nghĩ nhiều ảnh hưởng đến con của họ.

Ái Phương nhìn thấy phản ứng của Thuý An thì không nói chuyện tiếp, đi về phía quầy làm việc của y tá để xem lịch làm việc hôm nay. Thuý An cảm thấy mẹ mình đi lâu rồi mà chưa về nên cũng đứng dậy định đi ra ngoài tìm xem. Nhưng hai người bị cản lại vì cách đó không xa có người nhà của một bệnh nhân gây rối liên quan đến chuyện tiền bạc, trông dáng vẻ hung hăng bặm trợn đó không ai dám lại gần. Các y tá nháy nhau, một người đã chạy đi gọi bảo vệ.

"Tao nói cho chúng mày biết, hôm nay mà không trả lại tiền là không xong với thằng này" gã đó quát tháo ầm ĩ sau đó còn văng tục rất ghê tởm.

Từ nhỏ mẹ cô đã dạy cô, không hóng hớt những chuyện bao đồng, cẩn thận bị người ta đánh oan. Thế nên gặp tình huống này cô nhanh ý đi nép vào bên tường, muốn rời khỏi đây thật nhanh. Không ngờ gã kia vớ được một chiếc ghế, đập loạn xạ lên đồ đạc và còn muốn phang vào người xung quanh. Chuyện trở nên mất kiểm soát, mọi người muốn tránh khỏi gã đó nên cũng chạy loạn tránh hết bên này đến bên khác, lòng vòng một hồi lại thành Thuý An và Ái Phương đang đứng cạnh nhau.

Gã đó như phát điên, cứ nhìn thấy người mặc áo trắng là muốn đánh. Tất nhiên Ái Phương cũng rơi vào tầm ngắm. Gã cầm chiếc ghế lên đập mạnh về phía họ đang đứng. Ái Phương đang mang thai những tuần cuối, muốn tránh cũng không tránh kịp vì thân thể nặng nề.

Khi chiếc ghế bay đến, Thuý An muốn kéo tay cô ấy ra chỗ khác thì lại thấy chính mình bị một lực mạnh gạt ra, làm cô ngã về phía sau, lưng đập vào cạnh tủ đau nhói. Còn Ái Phương được một người đàn ông cao lớn che chắn, bình an vô sự. Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, cô không kịp nhìn là đã xảy ra chuyện gì.

Cô chỉ biết ngay lúc này, cô đang ngã ngồi dưới đất, một cơn đau bụng dữ dội truyền đến làm cô vội đưa tay ôm bụng. Ái Phương không sao, nhưng còn người đàn ông đẩy cô ra chỗ khác kia để che chắn cho cô ấy thì chính là Hoàng Duy. Trên đầu anh còn đang có một vệt máu dài chảy xuống. Gã kia đã bị bảo vệ khống chế kịp thời, mọi người chạy lại đỡ cô hỏi han.

"Này chị, chị không sao chứ?"

"Đi mang băng ca đến đây ngay"

Một vài y tá đã chạy đi lấy băng ca.

"An, em sao rồi? Anh xin lỗi, anh không cố ý..." anh chạy tới đỡ lấy cô, không dám tuỳ tiện di chuyển hay kéo cô đứng dậy, ánh mắt vô cùng lo lắng.

Hồi nãy anh thấy người kia làm loạn, vội vàng chạy lên muốn đưa cô đi hướng khác. Nhưng lúc tới nơi thì chiếc ghế của gã kia lại đang phang tới phía cô và Ái Phương. Anh muốn đẩy cô ra khỏi góc đó, còn mình sẽ chắn cho Ái Phương. Nhưng bây giờ nhìn lại, anh bảo vệ được cô ấy nhưng lực tay quá mạnh làm cô ngã xuống đất. Lúc này nhìn cô ôm bụng đau đớn anh cảm thấy rất bàng hoàng lúng túng. Cô còn đang mang thai con của họ, nhất định không thể xảy ra chuyện được.

Ái Phương cũng hoàn hồn lại sau một màn vừa giờ, nhìn thấy cô ôm bụng đau đớn thì đi tới đẩy anh ra, mắt nhìn cô rất nghiêm túc hỏi:

"Nói cho tôi biết, đau thế nào? Vị trí nào? Nhanh lên"

"Bụng dưới...đau như thắt lại..." cô chỉ vào bụng mình, cơn đau tức dồn dập làm cô không nói được câu trọn vẹn.

Ái Phương lại quan sát giữa hai chân cô, thấy có chất lỏng làm ướt quần thì sắc mặt càng nghiêm trọng hơn.

"Có dấu hiệu doạ sảy thai, đã ra dịch rồi. Đưa đi cấp cứu nhanh lên. Băng ca đâu rồi?"

Ái Phương đứng lên gọi lớn. Các y tá cũng kịp mang băng ca đến. Cô được họ đưa lên băng ca chuyển tới phòng cấp cứu.

Anh cũng vội vàng chạy theo, nhưng đến cửa thì bị chặn lại. Anh nhớ rõ, vừa rồi được nâng lên băng ca cô đã nhìn anh bằng ánh mắt uất hận như thế nào. Anh thẫn thờ ngồi xổm ngoài cửa phòng cấp cứu như người mất hồn, nghe những âm thanh hỗn loạn bên trong mà đau xót như ruột gan đứt đoạn. Tại sao lại như thế? Anh chỉ muốn cô được an toàn. Tại sao bây giờ lại trở thành chính anh hại cô gặp tai nạn? Con của họ thì sao? Vừa rồi Ái Phương nói là doạ sảy thai khiến anh như rơi vào vực sâu tuyệt vọng. Đứa trẻ đáng thương của họ, ngày biết đến sự tồn tại của nó trên đời thì phải theo mẹ đi chứng kiến cảnh bố chung chăn gối với người khác. Ngay hôm sau thì lại bị chính bố mình hại đến nỗi chưa rõ sẽ nguy hiểm thế nào. Anh vò đầu bứt tai, nước mắt nóng hổi lăn trên gò má.

Lát sau Ái Phương bước ra từ bên trong, anh vội đứng lên hỏi: "Cô ấy sao rồi? Xin em hãy nói cho anh biết cô ấy sao rồi?"

"Đứa trẻ mất rồi, cô ấy không muốn gặp anh" Ái Phương tránh ra xa, lạnh nhạt nói một câu này. Nếu là lúc trước cô ấy sẽ móc mỉa anh một phen nhưng hồi nãy anh đã cứu cô ấy nên cô ấy chỉ nói: "Đầu anh đang chảy máu, đi băng bó đi".

Hoàng Duy chỉ nghe thấy câu trước, tai anh ù đi, trong đầu chỉ còn lởn vởn câu nói: "Đứa trẻ mất rồi, cô ấy không muốn gặp anh". Không rõ là vì mất máu hay vì quá sốc mà anh ngã quỵ xuống, ngất xỉu. Ái Phương liền phải gọi người tới cấp cứu cho anh.

Mẹ cô đi mua nước về không thấy con mình đâu, hỏi thăm mới biết đã xảy ra chuyện bèn vội vàng chạy tới. Vừa rồi kịp nghe câu nói của Ái Phương, bà sốc đến nỗi hít thở không thông. Bà dựa vào tường, cố gắng đứng vững, bà tự nhủ mình còn phải làm chỗ dựa cho cô, bà không gục xuống được.

Thuý An được đẩy ra ngoài, mẹ cô lập tức chạy tới nắm tay cô. Nhìn con mình sáng nay đang khoẻ mạnh giờ lại tiều tuỵ nằm đây, bà xót ruột vô cùng.

"Cho con tôi ở phòng bệnh 1 người" bà nói ngay với y tá.

"Được, bác đi cùng chúng cháu đưa chị tới phòng, sau đó làm thủ tục sau".
— QUẢNG CÁO —