Tóc Mây Thêm Hương

Chương 56: Long vương hiển linh



Bệ hạ đang định liệu cho cuộc phân tranh trong triều này, không ái có thể gây sóng gió. Lục hoàng tử lần này thảo phạt cửu đệ đệ thanh thế mặc dù to lớn, nhưng lại kết thúc có chút vội vàng.

Lão lục Hằng Vương mặc dù tâm tình không vui vẻ, nhưng cũng chỉ có thể trút giận lên đám quan tham huyện Ngạn.

Đương nhiên, lục Hoàng tử vẫn chưa từ bỏ ý định, phái người đến đánh Lý đại nhân, muốn ông ta nói rõ tình hình, lợi dụng theo đó để cùng hắn ta điều tra lão cửu.

Lý đại nhân bị mất nước nghiêm trọng, sốt cao không ngừng, căn bản không nói nên lời.

Về phần Bắc Trấn Thế tử kia, hắn chỉ là một tên phế vật, coi hắn là quân cờ, thì cũng chỉ là một quân cờ không có tích sự.

Đáng hận cơ hội tốt như vậy, cuối cùng lại bị phụ vương làm cho rối tung lên.

Lục Hoàng tử bất đắc dĩ, chỉ có thể xem cho qua chuyện, nói với cửu đệ Thụy Vương hết thảy là vì quốc sự, tuyệt đối không vì tình cảm riêng tư mà chèn ép.

Lão cửu ngoài cười nhưng trong không cười, chỉ ý vị thâm trường biểu thị, sẽ nhớ rõ một lần hoàng huynh hao tâm tổn trí dìu dắt này, về sau sẽ tính toán cẩn thận hơn.

Lại nói tới kỳ thi trước đó, Bệ hạ đã tuyên chỉ, muốn triệu kiến người đứng đầu bảng.

Quy Nhạn cũng đã sớm bắt đầu chuẩn bị diện Thánh.

Lúc trước ông ta chỉ đóng dấu trên các quyển trục, sau khi mở các quyển trục đó ra, Lý đại nhân mới biết quyển được viết tốt nhất là của tiểu cữu cữu của Bắc Trấn Thế tử.

Nếu là trước đây, ông ta chỉ cho rằng đây là một lý tưởng tốt và độc đáo.

Nhưng bây giờ nghĩ đến kiến thức vững vàng trong quyển trục này của Tô Quy Nhạn, lại ẩn chứa phong thái gặp nguy không loạn của tỷ phu hắn ta, trong nội tâm càng thêm thưởng thức.

Theo ý của ông ta, một anh tài như vậy cần phải được trọng dụng, Hộ bộ gần đây thiếu nhiều người, nếu có thể, ông ta bằng lòng tiến cử tiểu công tử này, đưa hắn ta đến Hộ bộ lịch luyện.

Nhưng khi ông ta bày tỏ ý kiến này, Hàn Lâm Phong lại tự mình viết thư cho Lý đại nhân.

Ý tứ đại khái là Quy Nhạn tuổi còn nhỏ, văn chương nhất thời tỏa sáng, được đại nhân cùng Bệ hạ yêu thích. Nó chưa đủ kinh nghiệm, nếu đột nhiên lên được vị trí cao, chỉ sợ nó không thể nhận biết được trọng lượng của chính mình. Nếu tiểu cữu cữu được Bệ hạ yêu mến, có ý muốn cho hắn nhập sĩ, thì hy vọng Lý đại nhân giúp đỡ, tốt nhất có thể đưa nó vào Hàn Lâm viện làm lại*, từ thấp trèo lên cao, đi theo đọc đủ thư thi thư hàn lâm, cùng nhau tu tập với nhóm Hàn lâm, dần dần hoàn thiện chính mình.

Bức thư này việt rất khiêm tốn, không mong cầu phải làm "quan", mà chỉ mong một "lại" quản lý văn thư không có phẩm cấp.

Rất hiển nhiên, Thế tử biết triều đình bây giờ trữ quân chưa lập, vây cánh phân tranh, không phải là một nơi mà tiểu tử chưa có kinh nghiệm sống có thể chen vào.

Hắn hy vọng Lý đại nhân hỗ trợ, đưa tiểu cữu cữu vào Hàn Lâm viện để tránh mưa gió triều đình, chuyên tâm xử lý biên soạn thơ văn.

Ơn cứu mạng, dũng tuyền tương báo, huống hồ gì vị Thế tử này đi cửa sau với mong muốn không phải là "lên cao" mà là "đi xuống". Nhưng theo Lý đại nhân, nếu để cho Tô công tử làm lại, thực tế quá đáng tiếc! Từ khi biết Hàn Lâm Phong có ý tứ gì, ông ta dĩ nhiên sẽ tận tâm an bài.

Trước khi người đứng đầu kỳ thi nhập tiền điện, Bệ hạ đã đọc qua văn chương của Tô Quy Nhạn, tim rồng cực kỳ vui mừng, cảm thấy tuổi còn trẻ như vậy mà lại có thể viết được những lời lẽ thiết thực như thế, thật sự là rường cột nước nhà.

Ngay khi ông ta hỏi chủ khảo Lý đại nhân, thiếu niên này không phải nên đặc cách nhập sĩ sao, thì Lý đại nhân đáp lại, dựa theo khẩn cầu của Thế tử, trình với Bệ hạ, Hàn Lâm viện bây giờ đang biên soạn điển sử Đại Ngụy, rất cần người có thể dùng được, không biết có thể đưa anh tài này vào Hàn Lâm viện làm Điển tịch*?

*Điển tịch: Một chức quan trong viện Hàn Lâm.

Bệ hạ hiện tại không cần phải chủ trì công đạo cho hai đứa con trai của mình, nên thấy Lý đại nhân thuận mắt cực kỳ, việc nhỏ này dĩ nhiên cũng thuận theo ý của đại nhân.

Thế là Bệ hạ triệu kiến Tô Quy Nhạn, sau khi ôn hòa hỏi thăm chút về đề thi, thấy thiếu niên này có vẻ là hạng người trầm ổn khiên tốn, liền khẩm điểm làm Chính thất phẩm Biên tu Hàn Lâm viện.

Về phấn hắn ta có phải là tiểu cữu tử của Bắc Trấn Vương phủ hay không, thật sự cũng không quan trọng, một quan thất phẩm loay hoay viết văn nhàn nhã, thưởng cũng nên thưởng.

Đối với một thiếu niên vừa vượt qua đồng thí mà nói, đây thật sự được xem là một đặc cách. Mặc dù biên tu là một công việc nhàn nhã, nhưng cũng là phụ trách thi từ ca phú, biên soạn điển tịch.

Đây là chức quan thất phẩm nghiêm túc, đối với một thiếu niên như hắn ta mà nói, tiền đồ vô hạn.

Đối với loại người không có căn cơ như Tô gia, nhập sĩ làm quan nếu như không có người dẫn dắt, không khỏi sẽ phạm sai lầm. Phải biết, ân tình giao tế đều là học vấn, có đôi khi sách vở điển cố không nói đến.

Tô Quy Nhạn bây giờ chính thức là môn sinh của Lý Quy Điền, vừa vào Hàn Lâm đã có Lý đại nhân chỉ dẫn, cũng coi là thuận buồm xuôi gió, bớt đi rất nhiều khó khăn trắc trở.

Theo như lời Hàn Lâm Phong nói, Hàn Lâm viện mặc dù cũng có tham chính hàn lâm, nhưng phần lớn đều là những tên mọt sách, ít liên quan đến những thế gia căn cơ thâm hậu trong triều.

Môi trường như vậy, tương đối đơn thuần.

Lạc Vân thấy Hàn Lâm Phong suy tính chu đáo cho đệ đệ như vậy nên vô cùng cảm kích. Đệ đệ bây giờ nhận được bổng lộc, cuối cùng cũng có thể tự lập, một trưởng tỷ như nàng đây cũng có thể thở phào một hơi.

Hàn Lâm Phong mặc dù không phải là huynh trưởng của Tô Quy Nhạn, nhưng còn quan tâm chu đáo hơn cả huynh trưởng ruột thịt.

Nhưng khi nghe Tô Lạc Vân nói đa tạ, Hàn Lâm Phong lại không hài lòng lắm: "Sao lại khách khí với ta như vậy. Lại nói, ta còn đang lo Quy Nhạn hận ta vì đã cản trở tiền đồ của nó, nếu nó có thể hiểu rõ lần an bài này của ta, ta cũng cảm thấy an ủi."

Lạc Vân ngồi bên bàn sách của hắn, kéo ống tay áo mài mực cho hắn, nghe hắn nói như vậy, liền cười nói: "Mặc dù nó còn nhỏ tuổi, nhưng cũng không phải không biết tốt xấu! Nó tuổi tác còn nhỏ, nếu như vào quan trường, chẳng phải sẽ bị hổ sói ăn đến mức thịt vụn cũng không chừa hay sao? Hơn nữa trong Hàn Lâm viện có rất nhiều đại Nho nó ngưỡng mộ đã lâu, nó còn mừng không kịp nữa là!"

Mặc dù quan tâm đến tiền đồ của tiểu cữu tử, nhưng chính Hàn Lâm Phong lại giữ thái độ làm việc như xuống mồ, quang minh chính đại xin nghỉ bệnh. Dù sao bị hồng thủy vây mấy ngày mấy đêm, Thế tử được nuông chiều như vậy dĩ nhiên cần phải điều dưỡng tỉ mỉ một phen mới có thể trở lại Công bộ.

Trong khoảng thời gian này, hắn mang theo Lạc Vân ra ngoài kinh tĩnh dưỡng, ăn mấy cái vạc lớn của lão Thôi để bồi bổ thân thể trống rỗng của mình.

Hôm nay trong lúc rảnh rỗi, hắn đề xuất muốn vẽ cho Lạc Vân một bức chân dung.

Lần đi huyện Ngạn này, hắn với nàng tách xa nhau lâu như vậy, thường xuyên không được an ủi. Về sau nếu như có phải đi giải quyết việc công nữa, có một bức chân dung nhỏ để bên người, sẽ có thể giải được mối tương tư.

Lạc Vân mới đầu không muốn, nhưng không lay chuyển được hắn, đành ở thư phòng ngồi trên chiếc ghế lưng cao chạm khắc, cầm một cái quạt tròn trong tay, bày ra một tư thế nghiêm chỉnh, để hắn vẽ lấy.

Hàn Lâm Phong không nhìn được rõ, dứt khoát dời cái bàn sát lại gần nàng để vẽ.

Lạc Vân mặc dù nhìn không thấy, nhưng vẫn luôn cảm thấy hắn cách mình dường như rất gần, không biết trên mặt mình có cái gì nhìn không rõ mà nhất định phải sát lại gần để vẽ như thế.

Đến khi ngón tay dài của hắn đột nhiên nhẹ nhàng chạm lên gương mặt của mình, Lạc Vân bất đặc dĩ nói: "Không phải vẽ chân dung sao? Sờ mặt làm gì?"

Hàn Lâm Phong chạm lên khóe miệng nàng: "Mặt không cười, nàng muốn ta vẽ một quả mướp đắng to đùng mang theo bên người sao?"

Lạc Vân cười khúc khích: "Ngài ở sát gần thϊếp như vậy, cảm giác rất lạ, sao mà cười nổi?"

Hàn Lâm Phong thấy mướp đắng nhỏ nở nụ cười, lại nhịn không được cúi người hôn lấy đôi môi anh đào của nàng.

Lạc Vân ngồi trên ghế không kịp tránh, chỉ có thể để mặc cho hắn hôn. Nàng cũng không rõ, tại sao bản thân giờ đây lại thân mật với nam nhân này như vậy.

Mới đầu nàng chỉ là kính trọng hắn, lúc biết hắn có một khuôn mặt đang ẩn giấu đi, liền thêm phần e ngại. Bây giờ hắn cùng nàng thành hôn đã hai tháng có thừa, sớm chiều ở chung, lại thêm sự thân mật quỷ dị không nói nên lời.

Tuy rằng hắn không thực hiện đến một bước cuối cùng, nhưng từ sau khi lịch kiếp từ huyện Ngạn trở về, sự lạnh nhạt giữa hai người trước đây đã tự động tan rã, dường như trở nên càng thân mật hơn.

Ít nhất bây giờ hai người lúc ngủ, là đắp chung một cái chăn.

Tô Lạc Vân cảm thấy lúc trước mình đã nghĩ Hàn Lâm Phong đến quá tốt rồi, làm gì mà khiêm nhường quân tử được như Liễu Hạ Huệ*? Trên đời này không có con mèo nào là không ăn thịt cả!

*Liễu Hạ Huệ sống ở Lỗ quốc vào thời Xuân Thu (770-476 trước Công nguyên). Ông nổi tiếng là người có khả năng chống lại cám dỗ về sắc dục.

Trong đêm lạnh, hai người tựa sát vào nhau sưởi ấm mặc dù rất tốt, nhưng hắn lại luôn hành động thân mật, thực sự khiến người ta không chịu nổi.

Nếu là bây giờ, nàng rất ngại khi nói mình là một cô nương trong sạch, còn hắn thì dường như không quan tâm đến việc nên ăn hay không ăn, còn có chút dáng vẻ ăn không đủ no nữa.

Nhưng dù sao gả cho hắn, cũng không khó khăn như trong tưởng tượng của nàng.

Tuy hai người họ đột ngột thành thân, nhưng hầu hết các đôi phu thê trên thế gian đều hiếm khi hồ đồ, Lạc Vân cảm thấy không cần phải nghĩ quá xa vời, nên trân quý hết thảy trước mắt, từng bước tiến lên phía trước mà sống là tốt rồi.

Sau khi vất vả vẽ xong, thị nữa bưng thuốc trị thương và băng gạc tới, thay thuốc cho cánh tay trái của Thế tử.

Lạc Vân hỏi Hương Thảo, xem xem bức tranh chân dung của Thế tử thế nào.

Hương Thảo nghiêng đầu nhìn, nhỏ giọng nói: "Vẽ rất đẹp, nhưng là vẽ lúc cô nương đang ở trong viện ôm mèo con, không phải tư thế mà người vừa mới bày ra?"

Cô nương bên trong bức chân dung cổ tuyết má hồng, nàng đang cúi đầu vuốt ve con mèo trắng như tuyết trong ngực nổi bật trên nền hoa, trông bình yên cực kỳ.

Không cần phải nói, Thế tử có tài vẽ tranh được như vậy, không phải ngày một ngày hai có thể luyện thành.

Đây là hình ảnh thường ngày của đại cô nương lúc chưa xuất gia, Thế tử có thể vẽ được như vậy, phải chăng đã không ít lần nhìn trộm qua bức tường ngăn?

Tô Lạc Vân vừa nghe vừa im lặng, thấy Hương Thảo khen không dứt lời, lại nhịn không được mà đỏ mặt.

Khi đó có phải hắn đã theo dõi nàng không? Nếu không thì làm sao không cần bày ra dáng vẻ, liền có thể họa ra một hình ảnh giống như đúc như vậy?

Hàn Lâm Phong chỉ bị thương cánh tay trái, có thể vẽ, nhưng lại không thể ăn cơm, mỗi ngày đến lúc ăn cơm là Lạc Vân phải tới đút.

Lạc Vân nhìn không thấy, sau khi dùng thìa múc, Thế tử còn phải tự mình đưa miệng tới tìm, một bữa cơm từ lúc bắt đầu kéo dài rất lâu.

Chờ hắn thay thuốc xong, đã đến giờ ăn trưa.

Lạc Vân vừa đút hai thìa thì bất ngờ có khách tới chơi. Ra là cữu cữu Hồ Tuyết Tùng của Lạc Vân tìm được biệt viện mà tới.

Sau khi đưa Thế tử về kinh thành, y lập tức quay lại hiệp đồng với thủy quân cứu trợ những bách tính bị con nước vây khốn.

Sau khi hai Hoàng tử vội vàng hồi kinh, huyện Ngạn liên tiếp chỉ giao cho quan địa phương, căn bản không có ai quản lý. Hồ Tuyết Tùng đã chủ động ở lại điều động thuyền cứu người, vận chuyển tài vật của bách tính, có bao nhiêu sức lực thì dùng bấy nhiêu.

Tuy nhiên chứng kiến cảnh bách tính lang bạt kỳ hồ, sinh hoạt khốn đốn, Hồ Tuyết Tùng trong lòng chất đầy buồn bực, lần này y hồi kinh là để cùng các quan địa phương huyện Ngạn xin cứu tế lương thực.

Nhưng trước mắt quốc khô lại thiếu lương thực, dù bọn họ có hạ thấp mình xuống, giống như tên ăn mày đi cầu xin gặp nơi đồ ăn, vẫn mặt mày xám xịt, trống rỗng trở về.

Hồ Tuyết Tùng muốn trước khi rời kinh thăm cháu gái, từ biệt với nàng.

Lúc Hàn Lâm Phong gặp cữu cữu, rất tự nhiên giữ y lại uống một chén rồi mới cho đi.

Thế là hai người chưa quen được bao lâu liền ngồi bên cạnh cái lò đất của lão Thôi, bắt đầu uống rượu từ cái nồi gang.

Tình nghĩa giữa nam nhân phát triển rất nhanh từ chén rượu.

Hồ Tuyết Tùng đối với mối nhân duyên bất thình lình của cháu gái luôn mang theo ba phần hoài nghi. Bởi vì y từng nghe rất nhiều lời đồn không hay, rằng Thế tử đã dùng thủ đoạn mờ ám để bức bách Lạc Vân khuất phục.

Nhưng trăm nghe không bằng một thấy.

Lạc Vân không nhìn thấy, nhưng lại bận bịu đút cho Hàn Lâm Phong ăn, đồng thời còn thì thầm dặn dò lấy hắn, chú ý vết thương không được uống nhiều rượu, sự quan tâm này không thể giả vờ được.

Hơn nữa lúc trước Lạc Vân đã tự mình viết thư cho y, nhờ y giúp đỡ tìm tung tích của Hàn Lâm Phong.

Dựa vào sự hiểu biết của y về Lạc Vân, nếu Thế tử dùng biện pháp ép buộc, Lạc Vân tính tình cứng rắn nhất định sẽ âm thầm khắc ghi trong lòng, cả một đời nhất định không thể tha thứ.

Đến lúc đó nếu cháu gái không học theo Phan thị Kim Liên*, rót một chén độc dược đậm đặc cho Thế tử thì thôi, sao lại phải tự mình đi cầu xin người khác nghĩ cách cứu viện hắn?

*Phan Kim Liên: nhân vật hư cấu trong tiểu thuyết "Thủy Hử" của nhà văn Thi Nại Am, là người đàn bà đa tình và hiểm độc, gϊếŧ chồng để nɠɵạı ŧìиɧ và cũng là nhân vật trong truyện "Kim Bình Mai" của Vương Thế Trinh, đại diện cho phụ nữ phong kiến, không thể làm theo ý mình, mong muốn được giải thoát.

Lạc Vân cũng sẽ không giống như nữ nhi bình thường, dễ dàng chấp nhận số phận, gả cho gà thì theo gà cho chó thì theo chó!

Đôi tiểu nhi tử trước mặt này, ngược lại là chàng chàng thϊếp thϊếp, hoàn toàn là bộ dáng tân hôn yến nhĩ. Đến tận đây Hồ Tuyết Tùng cũng coi như là hoàn toàn yên lòng.

Lạc Vân cũng từng mập mờ giải thích với y, nói là hai người là hàng xóm, thường xuyên chạm mặt nên lâu ngày sinh tình. Hồ Tuyết Tùng là hán tử thô ráp, đương nhiên sẽ không truy vấn ngọn nguồn, hỏi thăm quá trình quen biết của hai người.

Chỉ là tình hình huyện Ngạn, Hồ Tuyết Tùng mượn rượu trút bỏ nỗi bất lực của mình.

Hồ Tuyết Tùng tận mắt trông thấy có phụ nhân đã cắn nát ngón tay của mình, để hài nhi đang gào khóc đòi ăn hút máu. Cảnh tượng như vậy, dù có là hán tử nhiệt huyết cũng chịu không nổi.

Nghe cữu cữu kể lại tàn cuộc lang bạt kỳ hồ ở huyện Ngạn, dù rượu có ngọt đi chăng nữa cũng không uống nổi.

Hàn Lâm Phong nghe, chậm rãi mở miệng nói: "Nếu không có lương thực, chỉ sợ người chết đói còn nhiều hơn người chết đuối."

Lần đê vỡ này đã nhấn chìm ba huyện, nhưng do lũ đến nên hơn phân nửa bách tính đã sớm sơ tán, cho nên thương vong không quá nặng.

Nhưng ruộng đồng đã bị nhấn chìm, bách tính cả năm không có gạo ăn. Nếu không chuẩn bị phần ăn cho mấy tháng tới, e rằng sẽ càng thêm náo loạn.

Nhất thời, trong viện chỉ có tiếng củi lửa kêu răng rắc, mọi người đều chìm vào yên lặng.

Hồ Tuyết Tùng nghĩ đến chỗ xúc động, hung hăng đập cái ly: "Mỗi lần ta tới kinh thành, đều thấy quyền quý yến hội không ngừng, rượu thịt không thiếu, quả nhiên là thái bình thịnh thế. Nhưng các quý nhân này nên bước ra ngoài, nhìn xem dân chúng đang sống thế nào! Nếu còn tiếp tục như vậy, chỉ sợ thảm kịch thiếu thức ăn sẽ xảy ra. Đáng hận ta đây một thân man lực, nhưng lại hoàn toàn không có tác dụng gì, chẳng bằng cởϊ áσ quan, cướp của nhà giàu phát cho người nghèo còn hơn!"

Lạc Vân thấy cữu cữu thất ngôn, vội vàng mò mẫm rót một chén trà, đưa cho cữu cữu: "Người say rồi, nên uống trà một lát đi."

Trong đám quyền quý y mắng, kỳ thật cũng có cả hoàng tộc là Hàn Lâm Phong đây, Lạc Vân đương nhiên muốn rút lời nói lại.

Nhưng Hàn Lâm Phong lại đẩy chén trà của Lạc Vân đi, rót cho Hồ Tuyết Tùng một chén rượu: "Coi như cữu cữu không nói, ta vẫn nên chờ hoàng tộc tỉnh lại. Viện này không có người ngoài, cứ để ngài ấy nói thoải mái, cũng coi như giải tỏa một chút, dù sao cữu cữu còn phải trở về huyện Ngạn, phải nhìn tình hình thê thảm trong huyện, nếu không thư giãn một chút thì sao có thể sống nổi?"

Hồ Tuyết Tùng cũng biết mình thất ngôn, ôm quyền biểu đạt sự áy này với Hàn Lâm Phong, lại thở dài một hơi: "Miệng vui vẻ thì làm được gì, vẫn không giải quyết được vấn đề."

Hàn Lâm Phong khuyên nhủ: "Cữu cữu đừng vội, triều đình cũng biết an ổn dân tâm là trọng yếu, Lý đại nhân đã lệnh cho Công bộ cải tạo lại mấy chiếc thuyền biển, chuẩn bị điều lương thực đến nơi khác. Nhưng việc khẩn thiết trước mắt là lập một quán cháo cứu tế nạn dân..."

Nói đến đây, hai người lại im lặng.

Lạc Vân vẫn một mực ở bên cạnh lắng nghe, cho đến lúc này, nàng mới nhẹ nhàng mởm iệng: "Nếu nhưu muốn chuẩn bị chút lương thực khẩn cấp, kỳ thật còn có một cách khác, nhưng lại phạm luật một chút..."

Ánh mắt của hai người đều di chuyển, Tô Lạc Vân hắng giọng một cái rồi nói: "Con thu mua hương liệu, thường xuyện chạy tới phiên chợ ở bến thuyền, nghe những người chạy thuyền nói, mấy năm nay lương thực tiêu thụ tốt hơn nhiều so với hương liệu, nhất là lương thực chuyển đến bán cho phương Bắc, có thể bán gấp ba giá tiền. cho nên rất nhiều thương nhân lương thực mấy năm nay đều đầu cơ tích trữ, góp nhặt không ít lương thực chuyển tới phương Bắc bán..."

Nghe lời này, Hàn Lâm Phong cùng Hồ Tuyết Tùng trong lòng đều hiểu. Tào Thịnh ở phương Bắc chiêu binh mãi mã, ắt khan hiếm lương thực, những tên đầu cơ trục lợi lương thực từ phương Bắc, hơn phân nửa là bán cho Tào Thịnh.

Uy tín của hắn ta ở nhân gian khá lớn, rất nhiều đại hào nguyện ý xuất tiền tài ra giúp đỡ hắn ta thu hồi lại quê hương, cho nên việc mua lương thực cũng rất xa hoa.

Lạc Vân lại tiếp tục nói: "Nhưng nhóm thương nhân bán lương thực gần đây không hề dễ chịu, Bệ hạ gần đây đang truy quét bọn buôn lậu, đồng thời để cắt đứt đường dây tiếp lương thực cho Bắc địa, nên việc thông quan so với trước kia nghiêm hơn rất nhiều. Rất nhiều thương nhân lương thực không vận chuyển đi được, lại không chịu bán ra với giá rẻ, nên đến mức trong kho sinh sâu bọ... Nếu có thể tìm cách thu mua số lương thực này, hẳn có thể thể làm dịu đi tình hình nguy cấp ở huyện Ngạn."

Giá lương thực và giá muối ở Đại Ngụy đều được công khai, không thể tăng giá lung tung. Nếu bán theo giá công khai, số lương thực này nhất định không thể bán được giá cao.

Nhưng thương nhân kia không thấy có lời, bọn hắn đang trông chờ vào lũ lụt hỗn loạn, bán với giá cao.

Hồ Tuyết Tùng là thủy binh chuyên quản chuyện mua bán vật chất, nghe cháu gái nói vậy, y liền hiểu. Nếu có thể mua được số lương thực đó, hoàn toàn có thể xoa dịu tình hình cấp bách của huyện Ngạn.

Chỉ là hiện tại phía trên đang điều tra rất gắt, nếu như bị bắt, sẽ là tội rơi đầu. Số lương thực bị giấu đi này thì tìm mua ở đâu? Hơn nữa giá cả quá cao, tiền bạc đâu mà mua?

Hàn Lâm Phong nhàn nhạt nói: "Ta có tài sản vô hạn, mặc dù không nhiều, nhưng có thể giải quyết được tình hình khẩn cấp của bách tính huyện Ngạn, nhưng A Vân có cách nào tìm tới những con buôn bất chính đó không?"

Hồ Tuyết Tùng lại cảm thấy cháu gái mình quá mạo hiểm, lập tức ngăn cản: "Cho dù là cứu trợ thiên tai, nhưng đây là mua bán lương thực bất hợp pháp, một khi bị tra ra, tội danh có thể lớn hoặc nhỏ, cái này... e rằng không ổn đâu."

Lạc Vân cũng đã có ý tưởng, nói: "Luật lệ Đại Ngụy, hương quả quyên vào chùa miếu đều không đánh thuế má. Sau khi tìm được thương nhân bán lương thực, đàm phán thỏa thuận giá tiền, sẽ để hắn đưa số lương thực này quyên góp vào chùa miếu huyện Ngạn, sư tăng ở chùa có thể lấy danh nghĩa lộ phí mà đưa tiền lương thực cho con buôn, cuối cùng là tăng nhân trong miếu sẽ tổ chức bán cháo cho các nạn nhân. Đây là con đường minh bạch, cũng không cần phải nộp thuế má gì. Thế tử gặp nạn, có thể bình yên trở về, là Phật tổ phù hộ, Bắc Trấn Vương phủ quyên chút tiền tài, mời cao tăng làm pháp sự việc thiện, cũng hợp tình hợp lý."

Nàng đã dành nhiều thời gian để lắng nghe về cuộc sống thường ngày của các phu nhân, thế gia thiếu tiền đôi khi sẽ làm chút chuyện tà đạo để kiếm thêm, mấy môn đạo pháp sự này cũng đều có chủ ý cả.

Hàn Lâm Phong cùng Hồ Tuyết Tùng đều cảm thấy chiêu này của nàng rất tuyệt diệu.

Sau khi ba người thương định một phen, tâm tình của Hồ Tuyết Tùng trở nên tốt hơn. Y quyết định ở lại thêm mấy ngày, giúp Tô Lạc Vân tìm những thương nhân bán lương thực kia.

Sau khi cữu cữu trở về phòng nghỉ ngơi, Lạc Vân vẫn cảm thấy cách của mình vẫn chưa ổn thỏa, nói: "Ngài bây giờ đang ẩn mình, nếu lấy danh nghĩ Bắc Trấn Vương phủ ra mặt, khó tránh khỏi sẽ bị Bệ hạ nghi ngờ ngài đang mua danh chuộc tiếng, thu phục lòng người... Không được không được, thϊếp phải suy nghĩ lại một chút..."

Hàn Lâm Phong chải mái tóc dài của nàng, mỉm cười nói: "A Vân của ta thật sự chu đáo. Số tiền trong phủ ta, đủ mua bao nhiêu lương thực chứ? Nếu muốn cứu nhiều bách tính hơn, dĩ nhiên cần các hộ lớn lấy máu cầm bạc ra... Bệ hạ gần đây lại liên tục gặp ác mộng, có lẽ mấy cái ngọc như ý tơ vàng mà các thần tử cầu phúc cho ngài ấy cũng không dùng được nữa rồi. Đến lúc đó ta sẽ không ngại mà làm chút văn chương lúc gặp nạn mơ thấy Bệ hạ phù hộ thần tử, mới giúp ta biến nguy thành an... Chuyện này đã muốn làm, không ngại làm lớn một chút, gom góp càng nhiều bạc, mới có thể làm nhiều chuyện hơn cho bách tính huyện Ngạn."

Sau khi Tô Lạc Vân nghe hết một lời của hắn, lập tức ngầm hiểu, xem ra phủ Bắc Trấn Thế tử sẽ phải tổ chức một tiệc trà xã giao để tạ ơn.

Thế tử lịch kiếp trở về, Thế tử phi nhân được nhiều "bao trắng" như vậy trả lại không nổi, cho nên muốn mở tiệc chiêu đãi tân khách.

Đầu tiên là mời đám bạn rượu ngày xưa của Hàn Lâm Phong. Đương nhiên không chỉ mời riêng bọn họ, còn phải mời cả phu nhân cũng mẫu thân của bọn họ nữa.

Bắc Trấn Thế tử phi này trông có vẻ kiều kiều nhu nhu, nhưng lại biệt thời điểm nắm lấy tử huyệt của người khác mà không cần dùng sức, một tay nắm người đó đến chết.

Đầu tiên nàng kể lúc Thế tử gặp nạn, mộng thấy Long vương huyện Ngạn hiển linh, nói là Đại Ngụy chọn được hiền quân, phù hộ thần tử biến nguy thành an, cho nên sẽ đảm bảo Thế tử và Lý đại nhân bình an. Nhưng sau khi thoát hiểm thì phải làm pháp sự, lập quán cháo, làm việc thiện để báo đáp, cũng là để góp nhặt phúc đức cho Bệ hạ.

Thế tử mới đầu cũng quên giấc mộng này, nhưng sau khi trở về thì lại gặp ác mộng, cho nên lúc này mới nhớ tới giấc mộng kia.

Long vương đã hiển linh, nói chỉ cần quán cháo, làm pháp sự để tạ ơn thần linh, còn có thể giúp Bệ hạ tăng phúc thêm thọ, những thiện nam tín nữ như bọn họ cũng không dám thoái thác.

Chỉ là Thế tử gia đã tìm được hai ngôi chùa miếu ở huyện Ngạn, nhưng tính toán lại thì cần một khoản tiền rất lớn! Thế tử ngày thường ăn uống đến bây giờ vẫn xài tiền như nước, cho nên tiền cần để dùng bây giờ không đủ.

Lúc nói đến tiền bạc trong phủ không xoay sở được, đôi mắt đẹp của Thế tử phi ngậm nước, nàng thương cảm ngâm tụng một bài thơ: " "Ứng thương kiều nhan không mưa nhuận, đêm mở tây môn nhập cam tuyền". Các ngươi nói xem, nếu Thế tử không góp đủ tiền, chọc giận Long vương thì phải làm sao? Mạng này của ta... thực sự... Quách Thế tử ngươi cùng phu quân ta giao tình rất tốt, có thể chi ra chút bạc cùng làm pháp sự không?"

Quách Yển bị thương ở chân đang uống trà, nghe thấy Tô Lạc Vân ở trước mặt nhiều người như vậy đọc lên câu thơ mà hắn ta viết cho nàng thì nhất thời phun hết trà ra ngoài.

Lúc ấy hắn ta tưởng rằng Hàn Lâm Phong chắc chắn đã chết đuối rồi, nghĩ đến quả phụ tịch mịch, liền viết thư chọc ghẹo tiểu quả phụ đêm đến giữ cửa cho mình, xem có thể ngã vào tay của mình không.

Không ngờ rằng tiểu nương này lại ác như vậy, ngay trước phu nhân cọp cái của mình là đọc thơ chỉ điểm!

Dưới sự kinh hãi, hắn ta vội vàng lau nước đọng trên vạt trước áo, sau đó vỗ ngực ầm ầm, biểu thị rằng giào tình của mình với Hàn Thế tử chính là bất di bất dịch. Chuyện quyên góp này sao có thể thiếu hắn ta được?

Quách Yển lúc này không chút do dự, góp một số lớn.