Lúc này, Thiện Lệ đơn phương tuyên bố, hắn chính là chuyên gia tình cảm.
Giờ đã quá muộn, Tạ Ngộ không bắt gặp trực tiếp, mà chỉ kể lại chuyện hôm nay qua điện thoại.
“Tôi gửi tin nhắn hỏi Lục Doanh Châu có thể theo đuổi anh ấy hay không, kết quả là anh ấy mãi chẳng chịu trả lời tôi gì cả…”
Thiện Lệ vừa nghe hắn nói, vừa vô tình nhìn thấy tin nhắn mà Lục Doanh Châu cũng gửi cho mình vào 1 giờ rưỡi sáng.
Thiện Lệ: “……”
Thật không hổ là chồng chồng.
Cả đời chưa bao giờ câm nín đến thế.
Tại sao hắn lại nửa đêm không ngủ, ngồi đây xem hai tên hâm dở này kéo co.
Nếu có lần sau, Thiện Lệ thề mình sẽ không bao giờ nhận khách hàng couple nữa
Tạ Ngộ: “Này? Bác sĩ Thiện có nghe không?”
“Ừ, tôi đây.” Thiện Lệ xốc tinh thần nói: “Thực ra anh không cần chờ hắn trả lời, cứ thế theo đuổi là được.”
Tạ Ngộ: “?”
Tạ Ngộ: “Không phải anh bảo tôi tôn trọng anh ấy à?”
Thiện Lệ: “Chuyện này không giống nhau. Nếu hắn thích anh, anh hoàn toàn có thể trực tiếp thực thi hành động.”
Tạ Ngộ: “Nhưng anh ấy không thích tôi mà.”
Thiện Lệ: “Ờm…”
“Anh chờ tôi đã.”
Thiện Lệ bật im lặng, mở khung hội thoại WeChat.
Lục Doanh Châu: [ chuyển khoản ]
Lục Doanh Châu: [ bác sĩ Thiện, tôi muốn anh tư vấn một vấn đề. Hôm nay Tạ Ngộ đột nhiên hỏi tôi có nên theo đuổi tôi không, tôi nên làm sao bây giờ? ]
Thiện Lệ gõ chữ lạch cạch: [ Cậu có thích anh ta không? ]
Lục Doanh Châu gần như trả lời sau một giây: […… Tôi không biết ]
Thiện Lệ kiên nhẫn nói: [ đầu tiên, cậu phải xác định tâm ý nhân cách chính của mình ]
Hai nhân cách kia đúng là đã tỏ rõ thích Tạ Ngộ, nhưng tư duy của nhân cách chính thực ra mới có tính biểu hiện chính xác nhất.
Một đầu kia thành phố.
Lục Doanh Châu tay chống đầu, đầu ngón tay vuốt màn hình, lướt qua lướt lại tin nhắn Tạ Ngộ gửi tới.
Thích… không?
Trước kia đúng là hắn từng thích Tạ Ngộ, nhưng hiện giờ, Lục Doanh Châu quá mông lung.
Tình yêu bị thời gian mài mòn sẽ tiêu tan.
Đã trôi qua lâu như vậy, hắn không biết trong lòng mình còn một góc nhỏ nào cho Tạ Ngộ nữa không.
Lục Doanh Châu: [ khụ khụ, bác sĩ Thiện, tôi muốn hỏi làm sao để xác định mình có thích một ai đó không?”
……
Tám năm trước.
“Này.” Tạ Thừa An huých vai Tạ Ngộ, “Anh này, hình như em yêu rồi.”
“Ờ.” Tạ Ngộ cúi đầu đọc sách.
Tạ Thừa An cợt nhả: “Anh không thấy tò mò là ai à?”
Thiếu niên ngẩng phắt đầu lên, ánh mắt như tia băng bắn về phía hắn.
Tạ Thừa An rụt bả vai, “Em lừa anh thôi, sao em lại thích đàn ông được. Học cùng lớp anh đấy, một con bé cột tóc đuôi gà, em nghe nói là họ Tô, anh có biết không?”
Tạ Ngộ tiếp tục đọc sách, “Không biết.”
Tạ Thừa An chỉ lo nói một mình: “Em muốn hẹn người ta đi ăn, nhưng lại không xác định được cô nàng có thiện cảm với em không. Ê… anh, anh nói xem phải xác định thế nào?”
“Xem…ánh mắt đi, chú ý tới ánh mắt cô ta nhìn cậu.” Tạ Ngộ nói.
Tạ Thừa An: “Nghĩa là nếu như ánh mắt cô nàng nhìn em giống anh lúc nhìn Lục Doanh Châu nghĩa là thích em rồi đúng không?”