Người này lúc nào cũng vậy, bất kể có làm gì cũng đều rất nghiêm túc.
Đứa bé trong bụng nhẹ nhàng đá hắn.
Tạ Ngộ xoa bụng, thấp giọng lẩm bẩm: “Các con có một người ba tốt.”
Sinh ba đứa nhóc này là chuyện can đảm nhất đời hắn.
Nhưng…
Tạ Ngộ nghĩ, mình vĩnh viễn sẽ không hối hận.
……
Ngày hôm sau, Phương Trác và nhân viên phòng làm việc xử lý truyền thông trên mạng.
Thực ra còn chẳng cần bọn họ xử lý, cư dân mạng đều đã tự tìm một cái cớ tốt cho Lộc Kiến, hắn đăng ký khóa học chăm trẻ là để nghiên cứu nhân vật cho bộ phim tiếp theo.
Nhân thiết chuyên nghiệp lại một lần nữa dùng cách này khắc sâu vào lòng người.
“Anh Trác, sao chúng em không biết bộ phim Lộc Kiến đã nhận phim mới?” Y Hân Nghiên hỏi.
Phương Trác cũng cảm thấy là lạ.
Đúng là hắn cũng chưa bao giờ nghe thấy Lục Doanh Châu đề cập.
Vì thế hôm nay có thời gian rảnh, Phương Trác tự đến đoàn phim tìm Lục Doanh Châu hỏi về chuyện này:
“Bộ phim tiếp theo cậu định đóng vai người cha à?”
Lục Doanh Châu: “Không phải đóng phim, tôi sắp làm bố rồi.”
“Cậu sắp làm bố…” Một lát sau, Phương Trác mới chậm chạp bừng tỉnh, ngỡ ngàng bật ngửa: “Vaicut! Cậu nói cái gì? Cậu làm ai to bụng??”
Giây phút đó, Phương Trác hoảng loạn.
Hắn đã đoán được sếp Tạ biết được chuyện này sẽ phẫn nộ đến mức nào…
Lục Doanh Châu: “Tạ Ngộ.”
Phương Trác: “?”
Tạ Ngộ?
À à, thế thì không sao.
Chờ đã!! Vẫn có sao!
Phương Trác không tin nổi, miệng cũng lắp bắp: “Các, các cậu đều là đàn ông mà, sao có thể….”
“Anh lạc hậu thế.” Lục Doanh Châu nhíu mày, nhìn hắn nói: “Không thấy tin tức trên mạng dạo này à?”
Phương Trác đương nhiên là đã xem.
Một năm gần đây, trong thiên nhiên đều xuất hiện hiện tượng kỳ lạ khi giống đực cũng có thể mang thai, bao gồm cả nhân loại.
Nhưng một chuyện luôn chỉ nghe nói, bỗng nhiên xảy ra ở hiện thực, vẫn suýt nữa làm cho hắn rớt hàm.
“Đứa bé được mấy tháng rồi? Các cậu có lúc nào tại sao không nói cho tôi ngoài tôi ra còn ai biết nữa không hai người tái hợp rồi ư đừng nói với tôi hai người đã đến Cục Dân Chính đăng ký rồi đấy…” Phương Trác không kịp thở mà tuôn ra một chuỗi câu hỏi.
“Anh nói chậm thôi.”
Lục Doanh Châu chỉ trả lời câu mình nghe rõ: “Thai nhi được bảy tháng rồi, chúng tôi không tái hợp.”
Phương Trác trừng lồi hai mắt như ốc nhồi, “Đã vậy rồi mà hai người còn không tái hợp?!”
Chỉ mới có chốc lát ngắn ngủi, Phương Trác cảm giác mình đã dùng hết kinh ngạc của năm nay.
Giờ hắn chỉ biết tê dại.
Lục Doanh Châu nói qua loa: “Chúng ta trước đó đã… cân nhắc, có lẽ không thích hợp ở bên nhau, nên tạm thời đang làm bạn.”
Phương Trác: “…”
Phương Trác: “Cậu là người đầu tiên tôi thấy có thể làm bạn với chồng cũ đấy…”
Không hổ là cậu, Lục Doanh Châu.
Nhân cách thứ ba: “Nhìn đi, ai cũng cười anh kìa. Chẳng biết sao anh nói ra được câu này, tim anh chắc làm bằng đá.”
Lục Doanh Châu: “……”
Phương Trác vỗ vỗ vai hắn, nói: “Người anh em, chuyện này cậu phải nói sớm cho tôi mới phải. Ngộ nhỡ bị báo chí chụp được thì lại dở… phòng làm việc chúng ta cũng cần chuẩn bị xử lý truyền thông mà.”
“Vâng, đúng. Xin lỗi, tôi không cân nhắc tới mặt này.”
Lục Doanh Châu hơi đau đầu.
Từ khi một lần nữa trở về thân thể, chuyện hắn tao ngộ thật sự quá nhiều.
Cả người hắn đều rơi vào trạng thái hỗn loạn, cho nên cũng không nghĩ sang hướng đó.
Phương Trác thở dài: “Nói chung hai người các cậu tranh thủ thời gian đi đăng ký đi.”
Lục Doanh Châu: “?”
“Trước kia người ủng hộ chúng tôi li hôn nhất không phải anh à?”
Trước kia, Phương Trác thật sự hi vọng hắn luôn độc thân vui tính, nhưng mà tình huống hiện tại không giống vậy.
Phương Trác nhún vai, “Đối với chuyện sếp Tạ mang thai con của cậu, biện pháp xử lý truyền thông duy nhất tôi có thể nghĩ ra là hai người tái hôn.”
–
Mấy ngày hôm nay trong lúc làm việc, Lục Doanh Châu thường xuyên nhận được tin nhắn của Tạ Ngộ.
Cái chính là chẳng phải tin nhắn nghiêm túc gì.
Mà giống như… tám nhảm vu vơ hơn.
Chẳng hạn như:
Tạ Ngộ: [ chào buổi sáng ]
Tạ Ngộ: [ hôm nay trời đẹp ghê anh ha]
Lục Doanh Châu: [ ……? ]
Lục Doanh Châu: [ hôm nay trời âm u mà ]
Sau đó:
Tạ Ngộ: [ anh ăn cơm chưa ]
Tạ Ngộ: [ anh uống nước chưa ]
Nói thật, Lục Doanh Châu thực sự hơi sợ Tạ Ngộ sẽ hỏi mình: Anh còn thở không
Ảo thật đấy.
Nhân cách thứ ba cười ngây ngô: “Ha ha, hơ hơ. Anh xem Tạ Ngộ kìaaa, đáng yêu chưa…”
Lục Doanh Châu: Cíuuuu
Kéo dài vài ngày như vậy, Lục Doanh Châu là người không nhịn nổi trước, hỏi:
[ Dạo này em rảnh lắm hả]
Nhìn thấy tin nhắn này, Tạ Ngộ lập tức nghĩ tới một câu trong báo cáo: Nếu đối phương hỏi có phải bạn rảnh rỗi không, bạn nhất định phải nói là mình không rảnh, đắp nặn hình tượng cuộc sống phong phú bận rộn cho mình.
Tạ Ngộ: [ không có, ngày nào em cũng phải làm việc này, thai giáo, tập thể thao nữa, bận lắm. ]
Lục Doanh Châu: [ Bận thế mà em vẫn có thời gian nhắn tin cho anh ? ]
Tạ Ngộ: [ Vì không được gặp anh, nhớ anh ] [ thường xuyên tán gẫu với người đó ] —— bí kíp theo đuổi no 2
……
Nhìn chằm chằm vào tin nhắn này, lòng Lục Doanh Châu chỉ có thể được miêu tả bằng một từ: Uê cư rề?
Đã có chuyện gì đó xảy ra trên người Tạ Ngộ
Trước kia đối phương chưa bao giờ nói mấy câu sến súa rùng mình như thế với hắn…
Tim Lục Doanh Châu bỗng dưng chậm nửa nhịp.
Nhân cách thứ ba kích động: “Thừa nhận đi, tim anh lỡ nhịp!!”
Lục Doanh Châu không biết cảm giác này có phải tim đập lỗi nhịp không.
Hắn đã đóng rất nhiều bộ phim tình cảm, có thể dễ như trở bàn tay điều chỉnh bản thân sang trạng thái thâm tình khiến người xem đỏ mặt tim đập, nhưng hắn cũng không biết tim lỡ nhịp là thế nào.
“Chắc tôi phải gặp Tạ Ngộ mới xác định được.” Lục Doanh Châu nói.
Nhân cách thứ ba cũng phát hiện, lần này hắn đã không còn bảo mình câm miệng nữa.
–
Ngày hôm sau.
9:17 am.
Lục Doanh Châu xin đoàn làm phim, cùng Howard Hall đánh một trận bóng rổ sảng khoái đẫm mồ hôi, hoàn thành ước mơ bấy lâu nay của mình.
Phát sóng trực tiếp trận bóng rổ này có hơn mười triệu người xem, có thể nói là vượt qua cuộc chiến thế kỷ.
Tuy cuối cùng Lục Doanh Châu cũng thua, nhưng cũng giành được hai điểm từ tay Howard Hall, làm khán giả sửng sốt.
Trải qua sự kiện này, các fan lại get được một kỹ năng mới của anh nhà: Chơi bóng rổ.
“A a a anh đẹp trai quá!”
“Lộc Kiến nam thần bóng rổ mới nhú!!”
Lục Doanh Châu lấy được chữ ký của thần tượng trên ảnh chụp chung, fan trên khán đài gần như gào hét muốn bung nóc.
Điện thoại trong túi quần rung không ngừng.
Hắn một tay dùng khăn bông lau mồ hôi, một tay khác lấy ra xem.
Tạ Ngộ: [ Em cũng xem phát sóng trực tiếp hôm nay của anh, anh đánh bóng siêu đỉnh luôn! ] [ làm một cổ động viên tích cực ] – bí kíp theo đuổi no 3
……
Có lẽ cảm thấy câu vừa rồi chưa đủ sức cổ vũ, Tạ Ngộ liền mặt vô cảm gửi thêm mấy cái sticker:
[ sùng bái.JPG] [ mắt lấp lánh ] [ chồng em đỉnh của chóp ( mèo con chống cằm ) ]
Gửi xong cũng tự rùng mình.
Lục Doanh Châu: ???
Giờ hắn thật sự nghi ngờ đối phương uống nhầm thuốc.
Giọng điệu chuyện trò vu vơ, sticker đáng yêu này, hoàn toàn không hợp với Tạ Ngộ được không!
Hắn thà rằng Tạ Ngộ bị hack tài khoản, cũng đỡ hơn trở nên kỳ quái như vậy.
Tạ Ngộ nghĩ thầm, done.
Tiếp tục mục tiếp theo.
[ tìm một vài việc trong phạm vi người đó có thể giúp ] — bí kíp theo đuổi no 4
Tạ Ngộ: [ Cuối tuần này anh đưa em đi khám thai lần nữa được không? ]
Lục Doanh Châu: [ Ừ ]
Lục Doanh Châu: [ tối thứ sáu anh về nới rộng cho em. Đúng rồi, không thì chúng ta có rảnh đi chụp luôn một bộ ảnh bầu ]
Hắn đã hỏi thăm.
Hiện giờ hầu như bà bầu đều thịnh hành chụp ảnh bầu.
Kỷ niệm thời kỳ mang thai quý giá là một việc rất có ý nghĩa.
Hơn nữa thứ người khác đều có, Lục Doanh Châu cũng muốn để Tạ Ngộ có được.
Tạ Ngộ giật mình.
Hắn cũng chưa hề nghĩ đến chụp ảnh bầu.
Tạ Ngộ: [ Vâng ]
–
Thứ năm, ngày Valentine’s.
Sương lạnh cuối đông buốt giá.
Lục Doanh Châu tan tầm xong chuẩn bị chạy tới nhà Lệ Vũ Chân tham gia tiệc đầy tháng.
“Lộc ca, anh chờ đã!” Trần Hạo Tư ôm một cái hộp vội vã đuổi theo.
Hắn xoay người, nhìn thấy nhiếp ảnh gia, đạo diễn Lý cùng tổ sản xuất đi sau người kia thì sững sờ.
Sao bỗng dưng lại nhiều người như vậy?
Trần Hạo Tư mở hộp, hào hứng nói: “Hôm nay trời lạnh như vậy, anh mặc mỏng quá, để em quàng lên cho anh.”
Lục Doanh Châu cúi đầu nhìn thấy một cái khăn quàng cổ hàng hiệu caro đỏ trắng trong hộp.
Trong đầu bất giác hiện lên cái khăn màu đỏ trước đó Tạ Ngộ đan cho hắn.
So sánh với nhau, Lục Doanh Châu cảm thấy cái của Tạ Ngộ vẫn đẹp hơn.
“Tôi có khăn quàng cổ rồi, nhưng để ở nhà không mang theo.” Hắn nói.
Trần Hạo Tư cười nói: “Cũng giống như mũ ấy mà, có mấy cái thay đổi.”
Lục Doanh Châu nhíu mày nhẹ đến mức khó phát hiện ra, “Cảm ơn, không cần, tôi chỉ cần một cái thôi.”
Nụ cười của Trần Hạo Tư cứng đờ trên mặt.
Cậu ta đã lấy khăn ra khỏi hộp, chuẩn bị quấn quanh lên cổ Lục Doanh Châu, hiện giờ lại dừng động tác giữa không trung quá xấu hổ.
Cuối cùng vẫn là đạo diễn Lý hoà giải, cười ha hả nói: “Ôi dào, Lộc Kiến cậu không cần phải nghiêm túc như vậy, khăn quàng cổ này là đạo cụ của phim, chỉ là Hạo Tư đề nghị hôm nay là ngày lễ, lấy ra trước chụp mấy bức ảnh tuyên truyền thôi…”
Trong bộ phim này, bọn họ là một đôi.
Để đẩy mạnh doanh thu phòng vé, giai đoạn trước cần hai người quay chụp một vài bức ảnh truyền thông.
Sắc mặt Trần Hạo Tư không tốt lắm.
Cậu ta biết mấy năm nay từ khi Lộc Kiến ra mắt đã cùng rất nhiều người dùng tin đồn pr, nhưng hôm nay lại kháng cự lạ thường… là vì căn bản không hề có thiện cảm với cậu ư?
Dưới sự thúc giục của đạo diễn Lý và nhà làm phim, Lục Doanh Châu cuối cùng cũng đồng ý quàng cái khăn quàng này chụp với Trần Hạo Tư một tấm ảnh.
Chụp xong, hắn trả khăn quàng rồi về lại xe.
Sau khi đoàn phim《 Kình Đảo 》 retouch, ảnh được đăng lên ngay đêm hôm đó.
Fan phim sôi nổi ăn lễ:
[ Ngọt quá điii! ] [ hôm nay còn là Valentine’s nữa, vui x2~] [ Không chờ nổi nữa rồi, muốn ra rạp ]
……
Trong đó cũng lẫn vài tiếng không hay lắm…
[ Cảm giác cp không hề giả trân… ] [ Lộc ca nhà tôi mặt xị ra kìa, cảm giác giống bị ép pr ] [ tôi không care, cp Ngộ Kiến mới là thật ! ]
Tạ Ngộ ở nhà xem đến bài đăng Weibo này, tay đang múc canh cứng lại.
Quản gia e dè nói: “Thiếu gia, ngài uống thêm chút đi.”
Tạ Ngộ nhìn chằm chằm vào con bồ câu non trong bát, nói: “Không muốn uống nữa.”
Con chim bồ câu này trông cũng giống tên họ Trần kia phết.
Tạ Ngộ mặt lạnh tanh nghĩ.
Rõ ràng trong nhà bật điều hòa sưởi 28 °, người quản gia lại run lên theo bản năng.
Hắn dùng đuôi mắt liếc bức ảnh hai người trên điện thoại, rồi nhìn con chim bồ câu như đang bị thiếu gia dùng ánh mắt chọc lỗ.
Quản gia: Quả nhiên, ánh mắt muốn chém một người không thể nào giấu được.