Cảnh sát Đàm bởi vì không làm tròn trách nhiệm, bị cảnh cáo vào hồ sơ.
Chương Ngọc điên rồi, cô ta phải vào viện tâm thần, trì hoãn phán quyết.
Chương Thiêm tạm giam 15 ngày, được thả vô tội.
Đồng bọn của Chương Ngọc cũng không bị trừng phạt gì.
Mà Quý Vân Bạch, vẫn cắm máy thở, không tỉnh lại.
Chương Thiêm cùng tôi đến bệnh viện thăm Quý Vân Bạch.
"Tên này chó thật."
"Cái gì?"
"Kế hoạch bọn anh bày ra, cậu ta lại lừa anh, nói muốn dạy cho cha em một bài học, không giết chết ông ta, cũng phải để ông già thành tàn phế."
Tôi:?!
"Kết quả tên nhãi này, báo cáo trước, nhốt anh vào trại tạm giam, một mình thay đổi kế hoạch."
Tôi đã bị sốc đến mức không thể nói nên lời.
"Cái gì cũng phải tranh giành đệ nhất với tao. Mày có bản lĩnh thì đứng lên, lại cùng tao đánh một trận bóng rổ, tao nhất định không thua đâu."
___________________________
Chương Thiêm đưa tôi về nhà, có thể là lo lắng tôi sợ trong nhà là hiện trường giết người, hỏi tôi có muốn đến nhà anh ấy ở hay không.
"Chương Thiêm, em không thích anh, hiện tại em cũng không có tâm tư cho việc đó."
"Em không cho anh thích em, nhưng lý do anh không thể thích em, em còn không biết sao?"
"Biết cái gì?"
"Em là em gái anh." Vẻ mặt cậu ta đau khổ, "Anh cũng rất khó chấp nhận, nhưng em là em gái ruột của anh, trước khi cha anh đi vào đã nói với anh, ông ấy bảo anh chăm sóc em."
"Cậu đang nói đùa gì vậy?"
Sau đó cậu ta lặp lại những gì cha cậu ta muốn nói với tôi.
Thì ra mẹ tôi từng là bảo mẫu nhà bọn họ, bọn họ từng có một đêm, có tôi, nhưng lúc ấy mẹ tôi cũng không biết, rất nhanh đã kết hôn với cha tôi.
Đây là những chuyện hoang đường gì vậy?
Tôi chạy đến hỏi mẹ tôi chuyện gì xảy ra.
"Cho nên cha đã sớm biết con không phải con ruột, cho nên ông ấy mới gọi con là con hoang, mắng mẹ lăng loàn?"
"Mẹ xin lỗi, con không đáng phải chịu đựng những điều đó."
Từ nhỏ tôi đã biết, cha của tôi không giống với cha của người khác, mặc kệ tôi biểu hiện tốt bao nhiêu, ông đều hung dữ với tôi, coi tôi như kẻ thù. Tôi vẫn cho rằng đây là nguyên nhân của mình, thì ra tôi sinh ra đã là một sai lầm.
"Mẹ xin lỗi." Mẹ tôi không ngừng nói.
Xin lỗi thì có ích lợi gì.
Bầu trời của tôi đã sụp đổ.
Tôi nhớ lại những lời hiệu trưởng bảo tôi đến văn phòng nói với tôi ngày đó, thì ra thái độ của ông đối với tôi đột nhiên thay đổi, là bởi vì phát hiện tôi là con gái ruột của ông.
Thật nực cười.
Người ông ta từng dùng hết toàn lực chèn ép, lại chính con gái ruột của mình?
Chương Thiêm hỏi tôi có muốn đi thăm "cha ruột" không, tôi từ chối.
Để cho ông ta ở trong tù hối hận đi, tôi không không thể chấp nhận người cha này.
_____________________________
Sau đó tôi buộc mình phải liều mạng học tập, không suy nghĩ gì cả.
Cuối cùng cũng vượt qua kỳ thi tốt nghiệp trung học.
Ngày thi tốt nghiệp trung học kết thúc, mọi người nối đuôi nhau đi ra, ném sách lên bầu trời, điên cuồng gào thét.
Họ khóc, cười và chạy...
Tôi nhìn mọi người điên cuồng, đáy lòng thở dài một hơi.
Thanh xuân mê mang không biết, hỗn loạn không chịu nổi, cô đơn của tôi cuối cùng cũng chấm dứt.
Nhưng tại sao, tôi không cảm nhận được niềm vui trong tưởng tượng?
Về đến nhà, tôi ngồi ngẩn người trước bàn làm việc.
Ở góc một đống sách, tôi nhìn thấy mấy tờ giấy giống như quyển nhật ký của tôi.
Tôi tò mò kéo ra, thật đúng là tờ giấy trên nhật ký của tôi, chỉ có điều không biết bị ai xé một trang.
Tờ thứ nhất viết: "Sao ông ấy vẫn chưa chết?"
Phía dưới có người trả lời một câu: "Vậy anh giúp em giết hắn được không?"
Trên tờ giấy thứ hai viết: "Tôi thề, lần cuối tôi tin tưởng lời của cậu ta, giữa chúng tôi chỉ có một người chiến thắng."
Phía dưới có người trả lời một câu: "Vậy em sống đi, em thắng rồi."
Đầu óc tôi đờ đẫn vài giây.
Bỗng nhiên lệ rơi đầy mặt.
Quý Vân Bạch anh là tên điên, thì ra anh đã sớm không muốn sống nữa rồi.