Tối Cường Hệ Thống

Chương 356: Lâm Phàm Vô Tình Trào Phúng



- Ngươi có ngốc không vậy, mãi mà vẫn nói có mỗi mấy câu này, không phải vô liêm sỉ thì là ngu xuẩn với nhỏ bé, ngươi có thể nói thêm nhiều hơn vài câu hay không, thế nào, chẳng lẽ không phục, không phục thì có giỏi hiện ra chân thân cùng tiểu gia đấu một trận.

Lâm Phàm tùy ý khiêu khích, hoàn toàn không đem Thiên đạo để ở trong mắt.

- Tại sao không nói gì? Trời đất bao la, tâm tiểu gia ta là to lớn nhất, cho ngươi cơ hội để ngươi đến quần ẩu với tiểu gia rồi mà không dám thì cút đi cho ta, còn cái gì Thiên đạo với chẳng thiên uy, ta xem ngươi chính là một thứ cặn bã.

Hoang Linh Nhi giờ khắc này đã trợn tròn cả mắt, một đôi con ngươi phảng phất nhìn thấu tất cả lại chỉ biết chất phác mà nhìn Lâm Phàm.

- Đây là Thiên đạo a...

Hoang Linh Nhi há hốc mồm nói.

Cảm giác sợ hãi lúc trước đã sớm không còn sót lại chút gì.

- Thiên đạo thì có thể như thế nào, bất quá chỉ như vậy thôi.

Lâm Phàm bĩu môi vẻ mặt khinh thường, đồng thời đối với cái tên này có phải là Thiên đạo thật hay không vẫn còn rất hoài nghi.

Dù sao tất cả các loại khả năng cho thấy trong chuyện này e rằng còn có sự tình mà hắn không biết.

- Nhân loại, đây là ngươi đang tự tìm đường chết...

Thanh âm trong hư không lại lần nữa truyền đến, nửa bầu trời cũng đã biến thành màu đỏ dường như mây lửa vậy.

Đây là lửa giận của Thiên đạo, nhuộm đỏ cả bầu trời.

- Đúng, tiểu gia chính là đang tự tìm đường chết, ngươi có gan thì đi ra cho ta chứ đừng nổ nữa được không? Thiên đạo? Phi, ta thấy ngươi chính là một con rùa đen rụt đầu tự nghĩ mình có chút bản lĩnh đã là thiên hạ đệ nhất, ngươi ở trong mắt tiểu gia cũng không bằng những U Tà đó.

Lâm Phàm trào phúng.

Lâm Phàm đã từng đọc vô số thứ linh tinh nhỏ nhặt nên đối cái lòng tự cao hơn trời của các BOSS thì sao hắn có thể không biết, bọn chúng luôn luôn không cho phép người khác làm càn nửa điểm.

Nhưng mà bây giờ cái tên này chỉ có biết nổ vang trời mà ngay cả một chút hành động thực tế cũng không có, ngay cả cái Thiên Nhãn khi nãy thì theo Lâm Phàm bất quả cũng chỉ như vậy mà thôi.

Trông thì ngon mà vô dụng.

Bất quá đối với loại người này trong lòng Lâm Phàm vẫn rất là cảnh giác.

Lâm Phàm càn rỡ khiêu khích như vậy, nguyên nhân chủ yếu là đã xem thấu tất cả những thứ này.

Nếu như đối phương thật sự có thể nghiền ép chính mình thì mình làm gì còn có cơ hội mà càn rõ, sợ là đã sớm ra tay đập chết chính mình.

Bất quá Lâm Phàm cũng không sợ cái ngụy Thiên đạo giả heo ăn thịt hổ này, nếu như đã đắc tội rồi vậy thì dĩ nhiên là đã chuẩn bị sẵn sàng, còn thật sự mà đánh không lại thì nhiều nhất trốn vào bên trong "Thiên Địa Dung Lô" tránh né khó khăn a.

- Nhân loại, chớ có làm càn.

Thanh âm trong hư không nổ vang truyền khắp thiên địa, lôi đình cuồng bạo không ngừng lập loè.

- Tiểu gia làm càn thì sao, đến đánh ta à.

Lâm Phàm một mặt khiêu khích muốn ăn đòn, nếu như hắn có một chút khát máu khẳng định sẽ không chịu được.

Bên trong hư không sâu xa kia.

Hai cỗ sức mạnh đang đối kháng với nhau, thế nhưng cái hào quang sức mạnh bảy màu kia đã đến sơn cùng thủy tận rồi, không tốn chút thời gian đã tan thành mây khói.

- Thứ hỗn trướng ngươi lại dám nhục nhã bản tọa như thế, ngươi không thể chống lại Thiên đạo, ngày tận thế của ngươi đã được chú định rồi.

- Không, ngươi vĩnh viễn không thể thay thế được ta.

...

Lâm Phàm nhìn hư không một chút mà không thấy có phản ứng gì thì bó tay mất rồi, cái này đặc biệt tính là BOSS gì đây, tiểu gia này giờ đã khiêu khích đến tận cửa nhà rồi mà vẫn dĩ nhiên không có một chút phản ứng, thật sự là làm cho người ta quá thất vọng.

- Có xuống hay không, nếu như không dám xuống thì cũng đừng có lãng phí thời gian của ta, thời gian của tiểu gia rất là quý giá đó.

Lâm Phàm hướng về bên trong hư không mắng.

- Nhân loại, ngươi quá làm càn rồi, ta chính là Thiên đạo, ngươi chắc chắn sẽ phải bị Thiên Khiển.

Thanh âm từ hư không lại lần nữa truyền đến một giọng nói bao hàm vô biên lửa giận.

- Hừ, ngươi đúng là cái đồ ngu B, ta lúc trước mới nói tiểu gia chính là một người càn rỡ, còn ngươi thì là cái Thiên Đạo gì mà hèn nhát như thế chứ, quả thực chính là một cái con rùa đen rụt đầu rác rưởi... Thậm chí ngay cả rác rưởi cũng không bằng.

Lâm Phàm tức giận mắng chửi một tràng liên tiếp không dứt, một chút mặt mũi cũng không thèm để ý, chỉ hy vọng đối phương bởi vì không nhẫn nhịn được sự làm càn của mình mà đi ra trấn áp bản thân.

- Thiên Địa Dung Lô

luyện hóa ra được Thiên đạo ý chí thì theo Lâm Phàm đúng là sẽ có tác dụng rất lớn, chỉ bất quá bây giờ mới có hai sợi Thiên đạo ý chí nên còn không có cách nào từ đó mà hiểu rõ đồ vật ẩn giấu bên trong.

Lâm Phàm mắng chửi nửa ngày tới nỗi miệng đắng lưỡi khô, theo Lâm Phàm thì cái Thiên đạo này quả thực vô cùng kém cỏi a.

Chỉ là giờ khắc này ở bên trong hư không sâu xa kia, Thiên đạo bị Lâm Phàm nhục nhã lúc này đã lên cơn giận dữ, trong lòng rất là phẫn nộ.

Một cái nhân loại nhỏ bé dĩ nhiên lại dám nhục nhã hắn, thật sự là quá ghê tởm.

- Oanh...

Ngay thời điểm Lâm Phàm chuẩn bị thu tay lại, bên trong hư không đột nhiên phát sinh ra biến hóa.

Một luồng sức mạnh khổng lồ, ngưng tụ ở trong hư không.

- Ồ, vậy là sắp đi ra a.

Lâm Phàm trong lòng vui vẻ ngẩng đầu nhìn lên, xem ra cái tên này đã không còn cách nào có thể nhịn được sự nhục mạ từ mình, muốn đi ra liều mạng cùng mình rồi.

- Nhân loại vô liêm sỉ, ngươi dám làm nhục bản

Thiên Đạo như thế, hôm nay ta muốn ngươi phải trả một giá thật lớn.

Thanh âm trong hư không phẫn nộ quát.

Một đạo bóng mờ cự đại ở trong hư không ngưng tụ ra, đó là từ vô số sức mạnh ngưng tụ mà thành một cái bóng vô cùng chân thật có thể nói đây là hóa thân của ngụy Thiên đạo.

Trong chớp mắt hóa thân đã thành, đó là một người khổng lồ dáng dấp vô cùng uy nghiêm, khí thế ngập trời nhuộm đẫm hư không, so với Thiên Nhãn lúc trước còn cường đại hơn rất nhiều.

- Nhân loại, ngươi đã triệt để chọc giận bản Thiên đạo.

Người khổng lồ mở miệng, một chưởng nghiền ép hư không.

Lâm Phàm giờ khắc này nhìn một màn trước mắt cũng nhiệt huyết sôi trào:

- Ha ha, tốt... Đến hay lắm.

Lâm Phàm gào thét một tiếng khí thế cả người đột nhiên bộc phát ra, nhảy lên đánh về người khổng lồ trong hư không.

Đem toàn bộ sợi quy tắc ngưng tụ vào bên trong thân thể tới mức thực lực thân thể đã có thể so với "Tuyên cổ" rồi, thậm chí theo Lâm Phàm thấy nếu như "Tuyên cổ" dung hợp lại tất cả các mảnh cùng nhau thì mình cũng vẫn có sức để đánh một trận.

- Oanh...

Lâm Phàm từ trên trời giáng xuống một chưởng một quyền nổ nát tất cả mọi thứ, trong nháy mắt hư không nứt toác không có lấy một tia lực lượng ngăn cản.

- Không thể...

Thanh âm từ hư không truyền đến ngữ khí không thể tin nổi, hắn không nghĩ tới kẻ nhân loại này lại có thể mạnh mẽ như vậy.

- Không có cái gì là không thể... Trông thì ngon mà vô dụng quá, chẳng lẽ ngươi cho rằng thân hình to lớn là vô địch sao? Tiểu gia ngày hôm nay liền để ngươi biết, người nhỏ con cũng có đại sức mạnh.

Lâm Phàm điên cuồng hét lên một tiếng, xung quanh bản thân đột nhiên bộc phát ra một nguồn sức mạnh bão táp.

- Có một loại chưởng pháp từ trên trời giáng xuống, ngươi biết là cái gì không? Ngày hôm nay tiểu gia sẽ nói cho ngươi biết nó được kêu là Như Lai Thần Chưởng, ta đập...

Bên trong hư không, Lâm Phàm đang phiêu phù ở trên đỉnh đầu người khổng lồ liền vỗ xuống một chưởng đột nhiên.

- Oanh...

Người khổng lồ biến ảo từ ngụy Thiên đạo kia ngay lập tức rơi nhanh xuống đất không ngừng, sau đó nổ vang một tiếng, hai đầu gối uốn cong ngã quỵ ở trên mặt đất.

Ngụy Thiên Đạo ở trong hư không không dám tin nhìn tất cả những thứ này, hắn không nghĩ tới nhân loại này lại biến thái như thế, nhưng hắn không thể sử dụng nhiều sức mạnh hơn được nữa nếu không sẽ bị Thiên Đạo thật sự nắm lấy cơ hội phản công, như vậy thì tất cả những nỗ lực từ trước tới giờ chẳng phải là đem uổng phí cả sao.

- Không đỡ nổi một đòn, không nghĩ tới ngươi lại yếu như thế, quả thực chính hài hước mà.

Lâm Phàm nhìn tình cảnh trước mắt này liền cười lạnh một tiếng.

- Thiên Địa Dung Lô.

Trong chớp mắt người khổng lồ kia đã bị Lâm Phàm thu vào bên trong "Thiên Địa Dung Lô" tiến hành luyện hóa.

- Keng, chúc mừng luyện hóa thành công.

- Nhận được một tia Thiên đạo ý chí.

...

- Ai, nguyên bản còn tưởng rằng lợi hại bao nhiêu, không nghĩ tới chỉ bất quá như vậy a.

Lâm Phàm một mặt vẻ ghét bỏ sau đó nhìn về phía hư không nói "Còn dám đến nữa hay không, ta đồng ý cho ngươi đi tìm kiếm thêm sự giúp đỡ đấy, chứ ngươi làm ra mấy cái đồ vật kia trông thì cũng ngon mà không dùng được a, quá phế vật."

...

Thời khắc này bên trong hư không không còn có bất kỳ âm thanh gì nữa, phảng phất như đã hoàn toàn biến mất vậy.

Lâm Phàm đợi một hồi sau đó lắc lắc đầu một mặt vẻ bất đắc dĩ, xem ra là đã rời đi rồi.

Đồng thời điều này cũng càng thêm xác nhận ý nghĩ trong lòng hắn.

Người này hẳn là đã nuốt chửng Thiên đạo, mà khả năng cũng bởi vì cái này nên mới không có cách nào phân ra sức mạnh, sử dụng nhiều hơn nữa.

Gia hỏa này đến cùng là dạng gì mà thậm chí ngay cả Thiên đạo cũng có thể nuốt chửng, thật sự là quá khủng bố.

----------------------------------------------------------------------------------------------------