Tối Cường Hệ Thống

Chương 359: Sinh Mệnh Chi Dịch



Nghe Chí Tôn nói những lời này. Lâm Phàm cảm giác thiên địa này bình phong thật sự không thể tiêu trừ. Đồng thời đối với nơi đó, Nhân tộc thật sự là bi ai, thật sự là quá thảm.

Nhân tộc giống như là súc sinh vậy. Bị người ta tùy ý tàn sát, tùy ý nô dịch sao?

- Sau đó, ta, Võ Thần, Chiến Thần, Luân Hồi Đại Đế, bốn phương cường giả bế quan nhiều năm. Vốn tưởng rằng vì Nhân tộc tìm được một phương Tịnh Thổ. Nhưng thật buồn cười, đối phương vẻn vẹn chỉ có một người mà một tay có thể trấn áp bốn người chúng ta...

Chí Tôn nói, sắc mặt cũng biến đổi.

- Không thể nào?

Lâm Phàm vừa nghe xong, cũng cảm thấy như đang trong mơ. Chuyện này làm sao nghe qua, cảm giác như xuyên không hư huyễn vậy? Không phải là vì dọa ta mà Chí Tôn nói vậy chứ.

Theo Lâm Phàm thấy, Chí Tôn tuyệt đối cường giả a. Một chiêu có thể phân thiên địa ra làm hai. Coi như là mình bây giờ, cũng không dám nghĩ tới việc này a.

Nếu quả thật có người có thể một tay trấn áp bốn người Chí Tôn. Vậy chẳng phải hắn chỉ đánh rắm cũng có thể nhẹ nhàng đem mình nghiền ép đến chết sao.

- Không đúng, Chí Tôn, ngươi nói thiên địa này bình phong ai có thực lực mạnh hơn ngươi liền có thể tiêu trừ. Vậy ngươi nói những thứ kinh khủng kia, làm sao lại không tiêu trừ thiên địa bình phong?

Lâm Phàm nghi ngờ hỏi.

Chí Tôn nhìn Lâm Phàm, thở dài một tiếng. "Đông Linh châu bây giờ có khả năng đạt tới cảnh giới cao nhất là Đại Thiên Vị đại viên mãn. Nếu như đột phá cảnh giới này, chính là tiến tới truy tìm con đường Vĩnh Sinh. Do đó từ nơi sâu xa sẽ có tiếp dẫn, tiến vào bên kia thế giới. Chúng ta bốn người tiêu hao hết tất cả sức mạnh đem phong ấn thiên địa. Lấy sức mạnh vốn có của Huyền Hoàng Giới đặt ra bình phong. Những người ở thế giới kia không cách nào có thể tiêu trừ bình phong."

- Bây giờ, ngươi còn muốn loại bỏ bình phong không?

Chí Tôn Thần nghiêm túc hỏi.

Lâm Phàm sững sờ, có chút bất đắc dĩ.

- Chỉ cần có thể để ta về Thương Linh châu là được.

- Tốt, cái này ta sẽ giúp ngươi. Khi ngươi đến bình phong biên giới, ngươi có thể kích hoạt ta thêm lần nữa, ta sẽ giúp ngươi đi qua.

Chí Tôn nói ra, chỉ cần không tiêu trừ bình phong, hết thảy đều không có vấn đề gì.

- Chí Tôn, Có chuyện này ta vẫn canh cánh trong lòng không dám nói

Lâm Phàm làm ra vẻ khổ sở nhìn Chí Tôn.

- Có gì ngươi cứ nói

Chí Tôn sốt sắng nhìn vẻ mặt đầy "bi" ai của Lâm Phàm.

- Ngươi có thể truyền thụ cho ta tuyệt thế quyền pháp không.

Lâm Phàm làm ra một vẻ mặt háo hức nói.

- Không xong rồi, đây chỉ là một tia thần thức của ta. Nếu như biểu diễn một lần thì ta sẽ tiêu tan. Như vậy sẽ không thể đưa ngươi đi Đông Linh châu nữa.

Chí Tôn tiếc nuối nói.

- Hả.

Lâm Phàm nhướng mắt. Đây không phải là chọn một trong hai à? Thôi được rồi, về Đông Linh lúc này là quan trọng nhất.

Sau đó Lâm Phàm cùng Chí Tôn ngồi đàm đạo một ít chuyện. Dĩ nhiên, đối với cái thế giới bi ai khổ cực kia Lâm Phàm cũng chưa hiểu được rốt cục nơi đó như thế nào. Một nơi như thế, chẳng phải đúng là địa ngục hay sao.

Ngày mai...

Hoang Linh Nhi tới tìm Lâm Phàm.

- Chuẩn bị xong chưa. Ngô Đồng thần thụ có thể khôi phục lại hay không, cũng chỉ có một cơ hội này.

Hoang Linh Nhi nói.

- Được.

Lâm Phàm gật đầu, liền theo sát sau lưng Hoang Linh Nhi. Lần này Hoang Linh Nhi ăn mặc rất trang nghiêm, phảng phất là muốn nghênh đón cái gì đó.

Lâm Phàm, Hoang Linh Nhi, cùng một tên tộc nhân Man Hoang cùng đi. Hướng về Man Hoang Chi Địa ở phía xa đi đến.

Không lâu sau, mọi người dừng lại trước một huyệt động.

Huyệt động này có tên thị vệ canh gác hai bên. Ngay khi nhìn thấy Hoang Linh Nhi đến liền cúi đầu rồi lập tức tránh sang hai bên.

- Nơi này là cấm địa của Man Hoang, đã tồn tại từ rất lâu đời rồi.

Hoang Linh Nhi nhẹ nhàng nói. Sau đó đi tới trước cửa đá đang đóng, kính cẩn quỳ lạy. Rồi lấy ra một cây chủy thủ, cắt một nhát dứt khoát nơi lòng bàn tay. Đem máu đó bôi lên cánh cửa.

- Oanh...

Vệt máu nơi cửa đá biến mất. Dường như là bị cửa đá này hút mất. Ngay sau đó một trận tiếng nổ vang, cửa đá liền chầm chậm mở ra.

Lâm Phàm nhìn vào màn đen kịt bên trong. Một luồng khí tức tang thương từ huyệt động xộc ra.

- Các ngươi ở bên ngoài bảo vệ.

Hoàng Linh Nhi nói, sau đó nhìn về phía Lâm Phàm gật gật đầu.

Hai người đi vào màn đêm đen tối bên trong huyệt động. Khi đi thêm vài bước nữa, đột nhiên dâng lên ánh lửa, chiếu sáng toàn bộ thông đạo.

Lâm Phàm nhìn những đồ án trên vách tường, khẽ cau mày. Nếu như là ngày hôm qua nhìn thấy những này đồ án, hắn có thể còn không biết rõ đây rốt cuộc là có ý gì. Thế nhưng sau cuộc trò chuyện cùng Chí Tôn tối qua. Lâm Phàm trong lòng cũng đã hiểu không ít chuyện.

Trên bức tranh án ở trên tường có một viên thần thụ cao đến chọc trời. Còn có một đám ác ma, chen chúc nhau mà đến cướp đoạt. Cuối cùng cây đổ, hóa thành một viên hạt giống bay đi...

- Đến cùng là thứ gì mà nắm giữ sức mạnh như vậy. Chí Tôn kia nói cũng không quá rõ. Hay do đó chỉ là một tia thần thức của Chí Tôn nên không nắm rõ hết đại sự.

Lâm Phàm trong lòng có chút hiếu kỳ. Thế nhưng lòng hiếu kỳ thường hại chết người. Đối với những tên kia, nếu có thể không gặp thì tốt nhất nên tránh.

Không lâu sau, ở phía cuối huyệt động liền hiện ra một mật thất to lớn.

Bên trong mật thất này có một cái ao tản ra sương mù màu trắng bạch như mỹ ngọc, đẹp không sao tả xiết.

- Lực sinh mệnh thật mạnh.

Lâm Phàm giờ khắc này cảm nhận được trong ao kia tản ra một luồng sinh mệnh lực rất mạnh. Như Ngô Đồng thần thụ hiện nay cũng không thể so sánh.

- Đây là Sinh Mệnh Chi Dịch do Ngô Đồng thần thụ lúc trưởng thành sinh ra thần dịch. Không biết có thể làm cho Ngô Đồng thần thụ khôi phục như cũ không.

Hoang Linh Nhi nói.

Lâm Phàm lên trước, đưa tay luồn vào trong đó.

- Keng, chúc mừng phát hiện Sinh Mệnh Chi Dịch.

- Sinh Mệnh Chi Dịch: Tinh hoa của Ngô Đồng thần Thụ, ẩn chứa vô cùng sinh mệnh lực lượng.

Quả nhiên là thứ tốt. Nhưng nên có tâm phòng bị người. Bất luận như thế nào cứ để cho hệ thống đo lường một hồi đã. Nếu như đây là quỷ kế do Hoang Linh Nhi bày ra. Vậy coi như là bi kịch vô cùng.

Thời khắc này, Lâm Phàm lật bàn tay một cái. Ngô Đồng Thần thụ đang khô héo từ từ phiêu phù trên không trung.

Đúng lúc này, từng đám bạch sương tung bay đến Ngô Đồng thần thụ phía bên trên. Ngô Đồng thần thụ đang khô héo liền phảng phất như phát hiện vật gì tốt. Những cành cây khô héo rung lên, hút những làn sương dày đặc như sinh vật biết hô hấp vậy. Vội vã như muốn hấp thu toàn bộ đám sương mù trắng này.

- Hữu dụng.

Lâm Phàm vừa nhìn, nhất thời trong lòng vui vẻ. Sau đó đem Ngô Đồng thần thụ để vào trong ao.

Thời khắc Ngô Đồng Thần Thụ chạm vào trong ao, Ngô Đồng thần thụ liền vung ra hàng ngàn xúc tu, không ngừng sinh trưởng, điên cuồng hút nước trong ao Sinh Mệnh Chi Dịch.

- Xem ra ta đã suy đoán đúng.

Hoang Linh Nhi nhìn thấy tình cảnh này, cũng nở một nụ cười.

Lâm Phàm cười cợt. Ngô Đồng thần thụ nếu như có thể trưởng thành đối với mình chắc chắn sẽ rất có ích đây.

Bất quá lúc này, Lâm Phàm nhìn về phía Hoang Linh Nhi:

- Ngươi làm tất cả những thứ này, cuối cùng là vì điều gì?

Lâm Phàm không tin thế gian người tốt nhiều như thế. Dạng người tốt như mình đây, trên thế gian cũng hiếm có khó tìm rồi. Ngô Đồng thần thụ này vốn không phải là phàm vật. Hoang Linh Nhi đem giao cho mình khẳng định là có mục đích.

- Đừng nói với ta ngươi thấy được tương lai. Những cái này ta không tin.

Lâm Phàm nói ra.

Hoang Linh Nhi nở nụ cười rất xán lạn.

- Ta đích xác thấy được tương lai. Ta đem Ngô Đồng thần thụ cho ngươi, chỉ hy vọng ngươi có thể giúp ta một chuyện. Nhưng hiện tại còn không phải thời điểm, chờ đến lúc đó, ta sẽ nói cho ngươi.

- Giao dịch? Con người của ta thích nhất chính là giao dịch. Tốt, nhưng nếu như bắt ta làm chuyện táng tận lương tâm,làm những chuyện thất đức. Cuộc giao dịch này ta sẽ cự tuyệt.

Lâm Phàm cười yếu ớt nói.

Trong lúc Lâm Phàm cùng Hoang Linh Nhi trò chuyện, Ngô Đồng thần thụ đột nhiên phát sinh ra biến hóa.

Một luồng khí tức viễn cổ, đột nhiên từ trên than Ngô Đồng thần thụ bạo phát ra.

- Giai đoạn thứ hai.

Hoang Linh Nhi trong mắt lộ ra vẻ vui mừng.

Lúc này thân cây đang khô héo bên kia đột nhiên toát ra từng mảng từng mảng lá xanh. Những cái lá xanh này tràn đầy sức sống, phảng phất như là thiên địa tân sinh.

Trong ao nước Sinh Mệnh Chi Dịch giờ khắc này cũng đã từ từ thấy đáy. Căn bản cũng đều bị Ngô Đồng thần thụ hấp thu sạch sẽ.

Lâm Phàm nhìn tất cả những thứ trước mắt này trong lòng trào lên một niềm sung sướng vô cùng. Quả nhiên là thành công.

Ngô Đồng thần thụ không chỉ khôi phục lại. Đồng thời còn phát triển thêm một bước, những cành cây bên trên, sinh trưởng ra vô số lá xanh.

Đây chính là tượng trưng cho sinh mệnh lực.

Chỉ cần chờ Ngô Đồng thần thụ khôi phục như cũ. Đó chính là lúc đi Thương Linh châu.

Báo thù, tuyệt đối sẽ không quên.

----------------------------------------------------------------------------------------------------