Tối Cường Hệ Thống

Chương 362: Xoay Tay Trấn Áp



Giờ khắc này mọi người đều không khỏi kinh hãi, các sư đệ và các sư muội Xích Hồng Tông nhìn sư huynh mình dĩ nhiên lại quỳ gối trước mặt người bí ẩn còn tôn xưng là Lão Sư nữa, khiến bọn họ vô cùng kinh ngạc

Sư huynh, người có vì chúng ta cũng không cần thiết đi nhận người khác làm lão sư nhanh như vậy chứ.

Bọn họ chưa từng nghe qua sư huynh nói đã có lão sư?

Mọi người trong Hỗn Nguyên Tông coi như được một phen kinh ngạc, đặc biệt hơn là trong tình huống như thế này

Lão sư? Người đang nói đùa phải không?

Khi mà mọi người ở Hỗn Nguyên Tông thấy người bí ẩn kia thoáng có nét kinh ngạc trên khuôn mặt, trong lòng bỗng chợt cười thầm nhận ra hiển nhiên là người bí ẩn ngay từ đầu đã không quen biết đối phương

Khá lắm, kém chút nữa thì bị ngươi lừa gạt rồi, không nghĩ rằng vì mạng sống mà vứt bỏ tôn nghiêm tới ôm bắp đùi người khác.

- Vị tiền bối, việc này là chuyện riêng của Hỗn Nguyên Tông chúng ta, kính xin chỉ góp mặt chứ tuyệt nhiên không nên nhúng tay vào

Một vị đệ tử đầu lĩnh của Hỗn Nguyên Tông lên trước nói ra

Tuy đối phương tuổi còn trẻ, thế nhưng thực lực lại mạnh mẽ hơn bọn họ, đó là điều rõ ràng không cần bàn cãi

Bởi vậy hắn cũng không dám làm càn quá mức, nếu như chỉ vì nói năng lỗ mãng mà bị người bí ẩn này đánh giết, thì coi như ngay cả tông chủ Tông môn cũng không thể chỉ vì một đệ tử như hắn mà trở mặt cùng một tên cường giả Đại Thiên Vị được.

Nhưng điều khiến hắn thực sự khó chịu chính là người thần bí này thậm chí không thèm liếc mắt nhìn đến hắn một chút, không phảng phất như không nghe thấy hắn vừa nói gì vậy.

Lâm Phàm nhìn người đang quỳ gối trước mặt mình, trong lòng cũng có chút đau.

- Lão Sư?

- Vậy ngươi chính là đệ tử của ta, nhưng hẳn là ta đã từng nhận đệ tử này sao?

Lâm phàm nhất thời trong lòng chưa thể nghĩ ra được

- Ngươi hãy ngẩng đầu lên

Lâm Phàm cảm giác chỉ cần nhìn rõ mặt hơn một chút, nhiều hơn một chút là có thể nghĩ ra được.

Đặc biệt là với người chân thành như vậy, nếu như mình nỡ lòng nói không quen biết đối phương thì quả là một điều không hay.

Thanh niên vẫn cung kính quỳ trên mặt đất, đầu chạm sát mặt đất, nghe được lời nói ấy liền ngẩng đầu lên.

Lâm Phàm nhìn rõ vẻ mặt thanh niên, trái tim nhỏ cũng nhói lên một cái, nước mắt…người ấy đang thực sự khóc.

Tiểu thanh niên này dĩ nhiên đang khóc, hơn nữa còn không có nửa điểm nào là giả tạo.

Hắn nhất định biết mình, hắn khăng khăng bất định nói mình chính là lão sư.

Nghe đến tên gọi Lão sư này, Lâm Phàm liền nghĩ đến thời gian mình ở hoàng triều Đại Yến.

Khi đó mình có mở lớp giáo dục học sinh, đúng, hắn khẳng định nguời khi đó dạy hắn chính là lão sư.

Lâm Phàm sắc mặt hờ hững, tỏ ra vô cùng bình tĩnh trước mặt người này. Nhưng kì thực đầu óc đang điên cuồng nhớ lại, suy nghĩ xem người đối diện mình lúc này tên là gì

Trong chớp mắt, rất nhiều khuôn mặt chồng chất lẫn nhau hiện lên trong tâm trí.

Rồi sau đó như chợt nhớ ra, Lâm Phàm nở một nụ cười, lộ vẻ rất hài lòng.

- Tào Thiên Tiêu

Thanh niên nghe thấy lão sư vừa gọi tên của chính mình, đột nhiên nhớ lại khung cảnh hai năm trước rồi xúc động nghẹn ngào đáp lời.

- Đúng, lão sư

Thời khắc ấy tất cả mọi người trong Xích Hồng Tông vui mừng khôn xiết. Bởi họ nhận ra rằng người bí ẩn đang ở trước mặt họ không sai chính là lão sư của sư huynh.

Tất cả mọi người không ai phải chết, quả là điều quá tuyệt vời.

- Sư huynh, vậy tên của người không phải Tào Phu Thụ sao

Bỗng lúc này một tên đầu óc không bình thường lắm lại ‘đệ tử tương đấu’ nghi ngờ hỏi.

- Không, ta là Tào Thiên Tiêu, những gì lão sư nói đều là sự thật

Tào Phụ Thu trả lời với nét mặt vô cùng nghiêm túc.

Lâm Phàm thỏa mãn gật đầu nhìn Tào Thiên Tiêu: - Trẻ nhỏ dễ dạy, coi như không uổng công năm ấy lão sư đã đặc biệt đối tốt với ngươi.

Lúc này, mọi người trong Hỗn Nguyên Tông nhìn nhau, bỗng nhiên có dự cảm chẳng lành, bọn họ không nghĩ tới, người bí ẩn kia chính là lão sư của hắn.

Chỉ sợ lần này không dễ dàng giải quyết như vậy.

Mọi người trong Hỗn Nguyên Tông có ý định lui lại, nhưng ngay khi bọn họ vừa định chạy trốn, một thanh âm sâu kín truyền đến khiến ai nấy đều không khỏi giật mình.

- Ta đã để cho các ngươi đi sao?

Lâm Phàm nhìn về phía mọi người Hỗn Nguyên Tông cất giọng.

Một trong chín đại tông môn, Hỗn Nguyên Tông, ngược lại cũng đúng là có duyên phận.

- Các hạ, đệ tử Hỗn Nguyên Tông chúng tôi tuy đã biết ngươi là cường giả Đại Thiên Vị cảnh giới nhưng Hỗn Nguyên Tông cũng không thiếu cường giả Đại Thiên Vị, các hạ có lẽ vẫn cần cân nhắc một chút

Đệ tử đầu lĩnh của Hỗn Nguyên Tông trực tiếp cất lời rõ ràng nói.

Tào Thiên Tiêu bấy giờ thở phào nhẹ nhõm, bây giờ có lão sư ở đây thì coi như an toàn của bọn họ cũng đã được bảo đảm.

Với tình huống hiện giờ chỉ sợ là lão sư sẽ vì bọn họ mà ra mặt.

Bọn họ tuy rất muốn báo thù nhưng vì tên tuổi của Hỗn Nguyên Tông nên trong lòng họ đều có rất nhiều áp lực.

Nếu như lão sư thật sự giết chết những người này, hiển nhiên Hỗn Nguyên Tông sẽ không thể nào nghĩ đến chuyện giảng hòa nữa.

Các sư đệ và sư muội của Tào Thiên Tiêu cũng cúi đầu vì không biết làm thế nào cho phải phép.

Sư huynh khẳng định lão sư là cường giả tuyệt thế, nhưng tuyệt nhiên Hỗn Nguyên Tông cũng không hề kém cạnh, nếu như để liên lụy tới thì thật sự không ổn.

Ngay lúc ấy bọn họ nghe được lời nói của lão sư sư huynh thì từng người đều trợn mắt há hốc mồm nhìn Lâm Phàm.

- Hỗn Nguyên Tông, haha…thật là đáng chết

Lâm Phàm sắc mặt lạnh tanh, tung ra một chưởng.

- Ầm ầm

Trong nháy mắt đột nhiên hư không nổ vang, một chưởng từ trên trời giáng xuống phía dưới, đệ tử của Hỗn Nguyên Tông ánh mắt hoảng sợ không biết tránh né đi đâu liền trực tiếp bị nghiền ép rơi xuống.

- Ầm

Mười đệ tử Hỗn Nguyên Tông trong nháy mắt biến thành tro bụi tới cọng lông cũng chẳng còn.

Tào Thiên Tiêu cùng đám người kinh ngạc nhìn khung cảnh hiện lên trước mắt, đặc biệt là những sư đệ và sư muội của Tào Thiên Tiêu, họ không nghĩ tới lão sư của sư huynh không những mạnh mà lại còn bá đạo như vậy.

Lúc đó lão sư xoay tay lại rồi trấn an những người có mặt.

Tuy rằng lão sư dạy dỗ bọn họ một thời gian không dài, nhưng phải nói rằng công sức là vô cùng lớn lao.

Bọn họ đều từng như rác rưởi phế vật, nhưng dưới sự chỉ bảo dạy dỗ của lão sư, mọi thứ đều phát triển nhanh như diều gặp gió, tu vi chưa từng gặp phải cái bình cảnh gì.

Bởi vậy chỉ trong hai năm ngắn ngủi, hắn từ Tiên Thiên cấp một đột phá đến Nhập Thần cấp chín, chắc rằng sau khoảng thời gian không dài liền có thể tiến vào cảnh giới Tiểu Thiên Vị.

- Ngươi cho ta biết chuyện gì xảy ra thế này? Còn những người khác đâu?

Lâm Phàm bây giờ mới trở về nên không biết hai năm qua đã xảy ra chuyện gì.

Mà tu vi Tào Thiên Tiêu hắn cũng có thể thấy được, Nhập Thần cấp chín thì tương đương với cảnh giới nhập thần đại viên mãn Đông Linh Châu.

Thương Linh châu cùng Đông Linh châu mặc dù chỉ có một cái bình phong chia cách, hệ thống tu luyện không có bao nhiêu biến hóa thế nhưng có một số điểm là không giống nhau.

Tào Thiên Tiêu nhớ lại lần lượt một phen, sau đó rõ ràng mười mươi nói lên chuyện đã xảy ra hai năm qua.

Lâm Phàm lẳng lặng nghe, sắc mặt cũng không có bao nhiêu biến hóa thế nhưng nội tâm chính là đang lật lên cơn sóng thần.

Bản thân mình từng ở Thiên phủ học viện dạy dỗ một số người, mỗi một người học sinh đó đều đã rời khỏi hoàng triều Đại Yến.

Thậm chí Thiên phủ học viện cũng đã không còn tồn tại nữa.

Trong một đêm, tất cả các cao thủ hoàng triều Đại Yến toàn bộ biến mất, ngay cả Viện trưởng Thiên phủ học viện cũng đều như vậy.

Bởi vậy Thiên phủ học viện triệt để giải tán.

Mà những học sinh do mình đã từng dạy qua đó cũng bởi vì tu vi quá thấp nên tránh thoát khỏi tai nạn này.

Những chuyện này không cần nghĩ Lâm Phàm cũng có thể biết là ai làm.

Ngoại trừ Yến Hoàng còn có thể là ai?

Cũng không biết cái tên Yến Hoàng đến cùng là đang tu luyện cái công pháp tà môn gì.

Bất quá bây giờ những thứ này đều không quan trọng nữa rồi, bởi vì chính hắn đã trở về, mạng của những người này toàn bộ phải do tiểu gia thu gặt.

----------------------------------------------------------------------------------------------------