Tối Cường Hệ Thống

Chương 371: Toàn Bộ Trấn Áp



Trường bào của Hàn Lục trong nháy mắt bành trướng mà lên, từng đạo ánh sáng màu trắng từ bên trong Ngọc Tịnh Bình bắn ra, quấn ở quanh thân.

- Lâm Phàm, ta nhịn ngươi rất lâu, đây là thiên địa Hỗn Độn Chi Khí, ngoại tà bất xâm. Ta đã đứng ở thế bất bại, hôm nay liền để ngươi nhìn một chút lợi hại của Hàn Lục ta.

Thần quang trong mắt Hàn Lục hiện ra, chiến ý dạt dào. Dù cho thực lực bản thân không bằng đối phương nhưng dựa vào Ngọc Tịnh Bình thần bí này, hắn cũng tự tin cùng Lâm Phàm đối kháng một phen.

- Phương Hàn, ngươi còn muốn nhìn tới khi nào?

Lúc này Hàn Lục nhìn về phía Phương Hàn ngây ngốc đứng ở nơi đó không nhúc nhích, ngữ khí cũng có chút không vui. Hắn biết Phương Hàn này cũng không phải loại tử tế gì, tuy nói hiện tại liên thủ đó cũng là vạn bất đắc dĩ, tuyệt đối không thể tín nhiệm đối phương được.

Không chỉ cần phải đối kháng Lâm Phàm mà còn phải đề phòng lẫn Phương Hàn.

Phương Hàn nghe vậy nhìn về phía Hàn Lục, trong mắt lấp loé một tia tham lam nhưng trong nháy mắt. Nhìn chăm chú Lâm Phàm, Thiên Ma khí bao trùm trong nháy mắt bộc phát ra, so với Yến Hoàng cũng là mạnh hơn rất nhiều.

- Xem ra hai người các ngươi kỳ ngộ cũng là không ít.

Lâm Phàm nhìn biến hóa của hai người này bây giờ, sao có thể nghĩ đến bộ dáng ở Thánh Ma Tông trước kia.

Phương Hàn cái tên này, hẳn là nhận được một loại truyền thừa nào đó, đi lộ tuyến chính là bá đạo.

Mà Hàn Lục này bản thân dựa vào chính là cái bảo bối trong tay kia.

Lâm Phàm không có xem qua chủng loại bảo bối này, nhưng có thể đem một người tầm thường vô vị trong thời gian hai năm, tu luyện được đến cảnh giới cỡ này, cũng không phải là thứ bình thường.

Nếu như thế giới này không có sự tồn tại của chính mình, hai người này có thể nói là nhân vật chính thật sự.

Đáng tiếc tất cả những thứ này, hiển nhiên là không thể nào phát sinh.

Lúc này, thân thể Phương Hàn phát sinh ra biến hóa, thân thể sống sờ sờ bị cất cao không ít, một luồng Thiên Ma khí bao trùm, nhuộm đẫm hư không.

Hàn Lục trong lòng cả kinh, cũng không dám coi thường Phương Hàn, không nghĩ đến thực lực của người này, dĩ nhiên cũng mạnh như thế.

...

- Cùng lên đi.

Lâm Phàm nhìn hai người theo sau vẫy vẫy tay, mặc dù đối với thực lực của hai người cảm thấy kinh ngạc, nhưng cũng vẻn vẹn như vậy mà thôi.

Ở trong mắt Lâm Phàm, hai người này vẫn luôn là gà con.

Ngón tay Hàn Lục búng một cái, một giọt thủy châu trong suốt đột nhiên từ bên trong Ngọc Tịnh Bình trôi nổi lên.

Giọt thủy châu này, bình thường không có gì lạ, thế nhưng trong đó phảng phất ẩn chứa một loại sức mạnh nào đó vô cùng to lớn.

Phương Hàn quăng ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía Hàn Lục. Một giọt nước này..?? Là chuyện khôi hài gì vậy?

- Lâm Phàm, một giọt nước này chính là một thế giới nhỏ đó.

Hàn Lục lạnh nhạt nói, sau đó ngón tay nhẹ nhàng bắn ra, giọt nước này đột nhiên hướng về Lâm Phàm bay đi.

Theo Hàn Lục, chưa có người có thể đối kháng một chiêu này. Từ lúc chưa hoàn toàn khống chế Ngọc Tịnh Bình đã từng, liền một giọt nước, có thể đem một cao thủ sống sờ sờ trấn áp mà chết.

Bây giờ đã khống chế được Ngọc Tịnh Bình, sức mạnh càng hơn trước.

Phương Hàn nghe được Hàn Lục nói, sắc mặt cũng là biến đổi. Hắn không nghĩ tới đồ chơi này, vậy mà mạnh như thế, đồng thời lòng tham lam càng thêm mạnh mẽ.

Lâm Phàm nhìn giọt nước mưa qua hư không mà đến, khóe miệng cũng lộ ra vẻ tươi cười.

Nhẹ chậm rãi duỗi ra một ngón tay.

- Vù...

Lúc này, trong không gian đột nhiên truyền đến một tiếng vang thật lớn.

- Làm sao có khả năng?

Hàn Lục nhìn thấy hình ảnh trước mắt, cũng là kinh hãi đến biến sắc. Hắn không nghĩ tới, Lâm Phàm dĩ nhiên chỉ dựa vào một ngón tay, liền đem chiêu này tiếp được.

- Hàn Lục, ngươi cho rằng dựa vào một kiện bảo bối liền có thể trấn áp ta? Trừ phi mấy năm nay ta đều sống trên thân chó.

Lâm Phàm cười lạnh, thời điểm vừa chạm vào giọt nước kia, quả thật có một luồng sức mạnh khổng lồ truyền đến. Nguồn sức mạnh này không hề tầm thường, coi như là ngưng luyện 5 sợi quy tắc cũng không nhất định có thể chống đỡ được.

Đáng tiếc mình không phải là ngưng luyện 5 sợi quy tắc mà là cho tới bây giờ đã ngưng luyện sắp tới 500 sợi.

Thực lực thế này đủ để nghiền ép tất cả, trấn áp bốn phương.

- Phương Hàn, ngươi còn nhìn cái gì? Còn không mau động thủ.

Lúc trước còn rất bình tĩnh Hàn Lục đột nhiên quát lên, tất cả những thứ này biến hóa thật sự là quá nhanh.

- Ma Đế lĩnh vực.

Phương Hàn biến sắc, nổi giận gầm lên một tiếng. Một quyền hướng về Lâm Phàm oanh đến, cú đấm này bên trong ẩn chứa vô tận lực lượng,. Trong đó càng là ẩn chứa tuyệt thế Ma Đế bá đạo uy nghiêm.

Một quyền xé rách hư không, một đạo Ma Đế bóng mờ trấn áp tất cả.

- Hừ, nguyên tưởng rằng có năng lực gì, cũng chỉ đến như thế.

Lâm Phàm lạnh lùng nhìn một chút, tiện tay một quyền, trong chớp mắt sức mạnh mênh mông như biển đem cú đấm này của Phương Hàn bao ở trong đó.

- Ầm ầm...

Hư không nổ tung, dòng lũ tan ra bốn phía.

Phương Hàn sắc mặt đại biến, một mặt không dám tin tưởng: - Không thể... Ngươi làm sao có khả năng mạnh như thế.

- Ầm ầm...

Khi đối đầu với một quyền kia của Lâm Phàm trong chớp mắt, thân thể của Phương Hàn đột nhiên bắn ra, cánh tay kia cũng là máu thịt be bét. Uy nghiêm đáng sợ của bạch cốt mắt trần có thể thấy.

Hàn Lục nhìn Phương Hàn không chịu được một đòn như thế, cũng không dám có bất kỳ ẩn giấu.

- Lâm Phàm, ta liều mạng với ngươi.

Hàn Lục một tay đánh về Ngọc Tịnh Bình, trong chớp mắt, ánh sáng tươi tốt che kín bầu trời.

Ngọc Tịnh Bình bỗng dưng mà lên, miệng bình đột nhiên trút xuống. Trong đó phảng phất có vô số nước Thiên Hải bao trùm muốn truyền vào mà xuống.

- Lâm Phàm, hôm nay dù chúng ta có chết cũng phải trấn áp ngươi bằng được.

Hàn Lục sắc mặt trắng bệch, liền phun mấy ngụm máu. Cái tinh huyết kia dường như nắm giữ linh tính giống như vậy, không có vào bên trong Ngọc Tịnh Bình.

Nhất thời một cỗ khí tức trong nháy mắt từ bên trong Ngọc Tịnh Bình tản ra.

Trong chớp mắt, một vệt nước màu trắng truyền vào thiên địa từ trên trời giáng xuống.

- Hừ, bồi các ngươi vui đùa một chút cũng được. Hôm nay liền để cho các ngươi triệt để tuyệt vọng.

Lâm Phàm nhìn chăm chú vào hư không, vươn một tay ra chụp vào Ngọc Tịnh Bình ở trong hư không.

- Ha ha, Lâm Phàm, ngươi quá tự đại, Ngọc Tịnh Bình này không phải vật trong thế giới này. Trong đó ẩn chứa sức mạnh, tuyệt đối không phải ngươi có khả năng đối kháng. Hôm nay ngươi sẽ vì hành vi của ngươi trả giá thật lớn.

Hàn Lục lung lay thân thể, phảng phất hao tổn quá lớn, bất cứ lúc nào đều có thể ngã xuống.

Nhưng tại giây phút này, Hàn Lục trong nháy mắt lộ ra vẻ hoảng sợ. Một bàn tay lớn che kín bầu trời, trong đó sức mạnh bàng bạc, đem hư không toàn bộ nứt toác.

Cái giọt nước màu trắng kia, truyền vào lòng bàn tay Lâm Phàm, nhất thời bốc lên hơi nước màu trắng.

- Có thể nhịn một chút.

Lâm Phàm cười cạn một tiếng, thế nhưng không có đem ở trong mắt,. Một chưởng đem Ngọc Tịnh Bình kia nắm ở trong tay.

Tùy ý làm sao phản kháng, cũng không làm nên chuyện gì.

- Hàn Lục, ngươi còn bao nhiêu bản lĩnh, mang hết ra ta đều tiếp.

Lâm Phàm nhìn về phía Hàn Lục, khinh thường nói.

- Làm sao có khả năng...

Hàn Lục đột nhiên lui về phía sau một bước. Một mặt không dám tin tưởng, dựa vào thứ cường đại nhất của mình, ở trong tay Lâm Phàm vậy mà không thể đỡ nổi một đòn.

- Đem nó trả lại cho ta.

Hàn Lục quát ầm lên, trong tròng mắt bốc cháy lên vô tận liệt diễm chi hỏa.

- Ngươi là đang nằm mơ...

Lâm Phàm chớp mắt đi tới trước mắt Hàn Lục. Hàn Lục nhất thời sắc mặt cả kinh, một luồng cảm giác sợ hãi trong nháy mắt xông lên đầu.

Đặc biệt là thời điểm nhìn về phía ánh mắt của Lâm Phàm kia, Hàn Lục liền cảm thấy một luồng cảm giác không ổn.

- Kỳ thực các ngươi tự nhận là rất mạnh mẽ, thế nhưng ở trong mắt ta, các ngươi vẫn như cũ rất yếu.

Lâm Phàm lạnh nhạt nói, không chút nào đem bọn hắn coi là chuyện to tát.

Rầm một tiếng, Hàn Lục ngã trên mặt đất, vội vàng hướng về sau bò vài bước, sau đó một tay chỉ Lâm Phàm.

- Ngươi không có thể trách chúng ta. Tình huống năm đó, ngươi cũng thấy đấy, chúng ta chỉ muốn sống.

Hàn Lục nuốt một ngụm nước bọt, bây giờ tất cả lá bài tẩy cũng không còn. Đối với hắn mà nói, Ngọc Tịnh Bình chính là lá bài tẩy lớn nhất của hắn.

Lâm Phàm nghe nói như thế, cười cạn một tiếng: - Ai cũng muốn sống, thế nhưng ta cũng không nhận ra, ngươi bây giờ sống sót có thể so với năm đó chết đi càng thoải mái.

- Năm đó ngươi không muốn chết, chỉ sợ bởi vì cái này đi.

Lâm Phàm đem Ngọc Tịnh Bình thưởng thức ở trong tay nói ra.

- Ta...

Hàn Lục biến sắc, không biết nên nói cái gì, năm đó nắm giữ bảo bối bực này, làm sao có thể chết ở nơi đó.

Lâm Phàm xem thường nhìn Hàn Lục: bảo bối..? Tiểu gia nắm giữ hệ thống kim thủ bực này còn chưa sợ nữa là cái thứ đồ chơi này?

- Ha ha...

Lúc này Lâm Phàm nở nụ cười, sau đó hai tay nắm chặt, sợi quy tắc chợt bộc phát ra.

- Ngươi muốn làm gì?

Hàn Lục nhìn thấy hành vi của Lâm Phàm lúc này, nhất thời kinh hãi đến biến sắc, có một loại dự cảm xấu.

- Ầm...

- Không... Muốn...

Trong chớp mắt, một màn để Hàn Lục hoảng sợ phát sinh.

Bảo bối trong lòng kia, lại bị Lâm Phàm một tay bóp cho nát.

Lâm Phàm đối với Ngọc Tịnh Bình này mặc dù hiếu kỳ, thế nhưng cũng không chút để ở trong lòng,. Đồng thời đối với cường độ của bảo bối này cũng là rất bội phục. Về sau dùng toàn lực, mới có thể đem bóp nát, ngược lại cũng đúng là một kiện bảo bối tốt.

- A... Bảo bối của ta.

Hàn Lục giờ khắc này tê tâm liệt phế gầm rú, một mặt không dám tin tưởng tất cả sự việc trước mắt.

Những chất lỏng kia chảy qua bàn tay Lâm Phàm, chậm rãi rơi trên mặt đất.

Tí tách... Tí tách.

Một đoàn sương mù màu trắng bồng bềnh mà lên...

----------------------------------------------------------------------------------------------------