Đôi lời muốn nói: Mình sẽ set đơn vị tiền là Miên, đây là đơn vị tiền tệ do mình nghĩ ra để không trùng với tiền của nước nào. Hmmm, mình cũng định lấy đơn vị tiền tệ của nước mình nhưng không biết giá tiền trong mỗi trường như thế nào cho hợp lí, sợ buff lố quá cũng thẹn với tâm. Văn phong và tên nhân vật của mình có hơi lậm Trung Quốc nhưng văn phong mình đang cố gắng trau chuốt để mượt nhất có thể, còn tên thì mình muốn đặt và gọi tên như vậy để không bị trùng tên. Nói chung là mình đang sáng tạo ra một thế giới riêng trong truyện của mình, không phải tại Trung Quốc cũng không phải tại Việt Nam nên mong các bạn sẽ không bắt bẻ mình ở vấn đề này. Thân ái!!!
(Mình sẽ đưa lời này lên đầu truyện, đặt ở đây để ai đã đọc đến chương này rồi vẫn có thể đọc được)
- ----------------------
Thành phố đã lên đèn, rực rỡ giữa đêm tối. Đây không phải thời gian tan tầm nhưng sự nhộn nhịp so với lúc tan tầm không hề kém.
Tùy tiện chọn một quán cắt tóc bình dân, Dương Nguyệt An đã xử lí xong mái tóc của mình. Nhìn vào gương, cô gái trong đó không thay đổi nhiều, chỉ khác là gương mặt sáng sủa và có sức sống hơn. Dương Nguyệt An rất hài lòng, như vậy khi tìm việc sẽ không bị từ chối vì lí do ngoại hình.
Ở thành phố lớn và nhộn nhịp như thế này, tìm một công việc không hề khó, nhưng đối với học sinh cấp ba lại chẳng dễ dàng. Ví dụ như lúc này đây, Dương Nguyệt An bước vào quán cà phê đang dán thông báo tuyển nhân viên.
"Xin chào! Cháu thấy quán có thông báo tuyển nhân viên, cháu muốn xin việc ạ!"
Chủ quán đang ngồi trước quầy, là một người phụ nữ đã trung tuổi nhưng ăn mặc rất trẻ trung nên nhìn tổng thể cũng không đoán ra tuổi thật của bà. Nghe thấy tiếng nói, bà ngẩng đầu lên, nhìn thấy khuôn mặt trắng trẻo đang nở nụ cười. Bà cũng hòa nhã mỉm cười:
"Chào cháu gái! Quán cô chỉ tuyển nhân viên nhân viên toàn thời gian thôi, cháu có làm được không?"
"Toàn thời gian ạ? Cháu đang học cấp ba nên chỉ có thể làm vào buổi tối thôi cô.". Dương Nguyệt An ngượng ngùng, thầm nghĩ lần ra quân đầu tiên, thất bại.
"Vậy thì tiếc quá! Cháu đến quán khác hỏi thử nhé, cô chúc cháu chóng tìm được việc.". Bà chủ vẫn giữ nụ cười trên môi.
"Vâng, cháu cảm ơn cô!". Dương Nguyệt An cười rồi bước ra ngoài.
Có lần một rồi sẽ có lần hai, lần ba cho đến lần thứ 'e-nờ', xin việc đều thất bại. Nhưng Dương Nguyệt An cảm thấy lần xin việc đầu tiên bà chủ còn từ chối lịch sự chán, hơn nhiều so với mấy chủ quán sau.
Có người hỏi cô có phải học sinh không, Dương Nguyệt An mới nói "phải" một tiếng thì chủ quán đã lạnh giọng đuổi khách, thậm chí trước sau còn không ngẩng đầu nhìn cô một cái nào.
Một buổi tối tìm việc cứ thế mà thất bại. Nhìn đồng hồ thấy cũng gần 10h, nghĩ lại còn bài tập chưa làm, Dương Nguyệt An bất giác bước chân về nhà nhanh hơn. Việc cần phải tìm nhưng bài tập cũng cần phải làm, đành để mai tìm việc tiếp vậy.
Hôm sau lúc chuẩn bị đồ ăn sáng, Dương Nguyệt An mới nhớ ra trong tủ không còn gì, số đồ ăn ít ỏi trong tủ cô đã làm bữa tối hôm qua. Thế nên cô cầm cặp ra ngoài mua đồ ăn sáng rồi tiện thể đi học luôn.
Đi được tầm năm phút thấy có một quán bán bánh bao, Dương Nguyệt An ghé vào mua luôn. Tuy cô có thể ăn mấy cái cùng một lúc nhưng giờ chỉ dám mua một cái. Cuộc sống khó khăn, khi chưa kiếm được việc làm thì Dương Nguyệt An không muốn chi tiêu quá đà, ăn một cái lót dạ là được.
"Cmn Vương Hải cậu ta bị điên rồi à? Gan cũng lớn lắm mới dám tự ý nghỉ việc, nếu không phải hôm nay có nhà bên khu đó gọi điện thì tôi cũng không biết cậu ta đã nghỉ đâu!"
"Anh Lưu bớt giận..."
"Bớt giận? Cậu bảo tôi bớt giận kiểu gì? Vừa rồi có mấy nhà gọi điện khiếu nại rồi kìa, giờ cậu bảo tôi kiếm người giao báo ở khu vực đó như thế nào?".
"...Thế nên bây giờ anh mới cần bình tĩnh để tìm người.".
"..."
Bên cạnh quán bánh bao là một tiệm báo khá lớn, tiếng nói vừa rồi cũng phát ra từ đó. Nghe sơ qua cũng biết thiếu người giao báo. Dương Nguyệt An đảo mắt, cô muốn thử vào ứng tuyển xem có thể tìm được việc hay không. Nếu may mắn thì có thể tìm được việc, còn không thì cô cũng không mất gì cả.
Quyết định xong, Dương Nguyệt An bước vào tiệm, hai người đàn ông thấy có người thì cũng dừng lại.
Hai người đàn ông, trong đó có một người đầu khá ít tóc, dáng người cũng hơi lùn, người còn lại thì trái ngược hoàn toàn, tóc nhiều hơn và cũng cao hơn. Mặt người đàn ông thấp hơn vẫn còn nét giận dữ nên Dương Nguyệt An đoán đó chính là "lão Lưu".
"Chào cô bé, cháu muốn mua báo à?". Người đàn ông có dáng người cao lên tiếng.
"Không phải, cháu đến xin việc ạ!". Dương Nguyệt An đáp lại.
||||| Truyện đề cử: Người Cũ, Ta Còn Yêu |||||
Người nọ nhíu mày: "Xin việc? Nhưng chỗ chú không dán thông báo tuyển nhân viên mà!".
"Là như thế này, cháu có vô tình nghe được hai chú nói chuyện. Cháu đoán các chú thiếu người giao báo nên muốn thử ứng tuyển."
"Nhưng cháu vẫn còn là học sinh mà, chú không chắc có thể nhận được cháu.". Nói rồi người đàn ông quay sang 'lão Lưu' nãy giờ vẫn còn im lặng.
Lúc này lão Lưu mới lên tiếng: " Cháu có chắc muốn làm công việc này không? Giao báo nói dễ thì dễ nhưng lại không hề đơn giản đâu".
Dương Nguyệt An mỉm cười: "Dạ, nếu chú nhận cháu thì chắc chắn cháu có thể làm. Cháu cũng không ngại khổ đâu ạ.".
Lão Lưu gật gật đầu, nghĩ ngẫm rồi nói: "Vậy chú cho cháu thử việc một tuần, vẫn tính lương trong bảy ngày cháu làm. Nếu sau bảy ngày cháu muốn thôi việc thì chú vẫn trả lương cho cháu.".
Không đợi Dương Nguyệt An trả lời, ông đã nói tiếp: "Có điều công việc cháu làm là công việc trước đây của Vương Hải, có chút mệt nhọc hơn so với người khác, cháu có chịu không?".
Sỡ dĩ Vương Hải chuyên đi giao báo ở khu vực phía Tây, so với tiệm báo ở phía Đông thì đúng là quãng đường xa nhất. Lại thêm bây giờ thành phố đang phát động phong trào "Vì môi trường xanh, sạch, đẹp" nên đã hạn chế việc dùng phương tiện chạy bằng xăng rất nhiều, khuyến khích đi xe công cộng, xe điện hoặc xe đạp mà tiệm báo của ông muốn làm gương nên đã yêu cầu nhân viên đạp xe đi giao báo, nên quãng đường giao báo đã xa nay đạp xe lại càng mất nhiều thời gian hơn.
Không những vậy, khu vực mà tiệm ông giao báo ở phía Tây người dân có tiếng khó tính, trước đó giao báo bằng xe máy cũng khiến nhiều người không hài lòng vì làm ảnh hưởng tới không khí và âm thanh buổi sáng sớm của họ. Tuy lão Lưu thấy điều đó thật vô lí nhưng với người làm dịch vụ, khách hàng luôn là thượng đế nên ông cũng phải chấp nhận sự phán ánh đó.
Vì vậy, người giao báo ở phía Tây thành phố dù có lương cao hơn những người giao ở khu vực khác nhưng cũng ít người chịu làm, hơn nữa tiền lương nói cao hơn nhưng chỉ cao hơn 100-200 miên. Giờ Vương Hải nghỉ việc, ông chưa tìm được người giao báo ở đó ngay, Dương Nguyệt An đến xin việc lại cho ông thời gian để thở. Nếu sau bảy ngày, cô tiếp tục làm việc thì không có việc gì nhưng nếu cô muốn thôi việc thì bảy ngày đó cũng đủ để ông tìm người khác.
"Vâng, cháu chịu, cháu sẽ hoàn thành công việc thật tốt. Cháu cảm ơn chú nhiều!". Dương Nguyệt An mừng rỡ đáp, có lẽ thần may mắn độ cô rồi.
Lão Lưu lúc này mới thở phào, gọi cô vào nói rõ mức lương và giao công việc cho ngày mai.