Tôi Mất Vào Năm Tôi Yêu Anh Nhất

Chương 11



11.

Đôi môi mềm mại mê người sắp chạm vào hắn, Thẩm Kỳ chợt bừng tỉnh, đông tử co lại, nhanh chóng nghiêng đầu lùi về sau.

"Không đúng."

"Cái gì không đúng?"

Lần nữa ngẩng đầu, lông mày cau chặt của Thẩm Kỳ nhẹ giãn ra, ánh mắt nhẹ nhõm.

"Lộc Dạng, tôi không còn yêu em nữa rồi, tôi khi còn trẻ ngông cuồng cỡ nào, cũng đã sớm đi vào quá khứ rồi."

"Bây giờ tôi yêu vợ của tôi, tôi yêu cô ấy rất nhiều."

Dưới ánh đèn dịu dàng, đôi môi mỏng của hắn mím lại thành một đường cong hững hờ, âm thanh không một tia gợn sóng.

"Vậy tại sao anh giữ lại những thứ này?"

Như thể nghe một câu chuyện cười lớn nhất thế giới, Lộc Dạng chỉ cảm thấy nó buồn cười.

Khuôn mặt xinh đẹp ngập tràn sự hoài nghi.

"Tôi giữ lại những thứ này, vì ban đầu tôi vẫn còn lưu luyến tình cũ với em."

Thẩm Kỳ thoải mái thừa nhận.

"Tôi sẽ luôn nhớ rõ cách ba mẹ em nhìn tôi, giống như nhìn rác rưởi. Họ coi thường tôi, nói người như tôi rất đáng thương, cả đời chỉ là một đứa nghèo khổ, vùng vẫy trong tủi nhục."

"Sau khi em chuyển trường, tôi liều mạng học tập, không phải vì cậu, mà là vì lòng tự trọng của bản thân."

"Ở trường mới tôi nhìn thấy em qua lại với mấy nam sinh khác, mới biết được em chỉ chơi đùa tôi mà thôi. Bạn học đó thành tích tốt, gia thế cũng tốt, sau khi tốt nghiệp hai người còn cùng nhau đi du học."

"Học đại học tôi đã bắt đầu khởi nghiệp, bởi vì tôi không cam lòng, muốn khiến em hối hận vì chọn người khác mà bỏ rơi tôi."

"Nhiều năm như vậy, đáy lòng tôi vẫn luôn chịu sự không cam lòng này."

"Mỗi lần nhìn những thứ này, hiện lên trong đầu tôi không phải là ký ức năm xưa, mà là vẻ mặt khinh thường của ba mẹ em và cái cách em quyết đoán đoạn tuyệt tôi."

"Tôi thời khắc luôn nhắc nhở chính mình, phải mạnh mẽ hơn, không được để người ta khinh thường, không được để người ta lại xem mình như trò đùa."

Giọng nói của Thẩm Kỳ nhẹ như gió.

"Thì ra anh cũng biết..." Lộc Dạng thì thào.

Sự chật vật và hối hận hiện lên trong đáy mắt cô ta.

"Công thành danh toại, tôi nhận được điện thoại của em, sự bất mãn trong lòng nhiều năm của tôi lại bắt đầu quấy phá, giống như ngọn lửa nhỏ, đốt sạch lý trí của tôi."

"Tôi hồ đồ, giả vờ ôn nhu dỗ dành em, giả vờ như hối hận, trong lòng lại chẳng vui vẻ gì, chỉ càng ngày mất đi kiên nhẫn, loại cảm giác này rất khó chịu."

"Vậy vì sao anh còn chiếu cố em nhiều ngày như vậy?"

Lộc Dạng mở to mắt, nước mắt rơi tí tách, sắc mặt tái nhợt, run rẩy hồi lâu mới nói ra một câu.

"Tại vì thời điểm tôi khó khăn nhất, em trả tiền ăn giúp tôi."

"Lộc Dạng, sáng mai em đi đi, chúng ta đã kết thúc."

Thẩm Kỳ rũ mí mắt nhìn cô ta, cô độc đứng dậy, đôi mắt đen vô cùng lạnh lùng.

Lộc Dạng không thể chịu nổi nữa, cô ta bước ra ngoài.

Đi đến cửa, quay đầu lại.

"Tôi nhớ anh có đến hỏi có phải tôi trả tiền ăn cho anh đúng không."

"Tôi mấy lần muốn cùng anh nói chuyện, anh đều không thèm để ý, vậy mà lần đó chủ động đến tìm tôi, tôi kinh ngạc mấy giay, liền thừa nhận."

"Anh nói có khéo không chứ, bình thường tôi thích viết kiểu chữ đó."

"Nếu đã có bạn học thích giúp đỡ người khác không muốn lưu danh, vậy thì tôi không thể lãng phí cơ hội này được."

Lộc Dạng vuốt mái tóc dài, khóe miệng cong lên giễu cợt.

"Thẩm Kỳ, người giúp anh không phải là tôi, anh nhận nhầm người rồi."

"Chỉ có những kẻ ngốc mới làm những việc đó."

"Nhưng mà, tôi không phải đứa ngốc đó."

(Còn tiếp) 
— QUẢNG CÁO —