Tôi Mất Vào Năm Tôi Yêu Anh Nhất

Chương 9



9.

Thẩm Kỳ nấu rất nhiều món.

Màn đêm bao phủ thành phố, trên bàn được bày đầy những món ngon.

Lộc Dạng vén mái tóc dài, làn da trắng sứ, đôi mắt hạnh to tròn kinh ngạc.

Cô ta gắp một miếng sườn xào chua ngọt, cười hô lên: "Sao anh còn nhớ em thích ăn món này."

"Nhớ rõ."

Thẩm Kỳ không đụng đũa, khui một chai rượu vang, nhẹ nhấp một ngụm.

Hắn ngồi đối diện Lộc Dạng, không yên lòng lại nhấp một ngụm rượu, nghiêng đầu nhìn ánh đèn bên cửa sổ, tựa hồ đang suy nghĩ điều gì.

Tôi buồn chán đi quanh bàn ăn, trái tim đau đớn gần như tê liệt.

Tay nghề của Thẩm Kỳ rất tốt.

Nhưng ở bên tôi sáu năm, số lần hắn xuống bếp chỉ đếm bằng đầu ngón tay, tôi phải quấn lấy hắn rất lâu, cứng đầu nhõng nhẽo hắn mới nấu mấy lần cho tôi.

Ăn xong hắn còn muốn thu tiền lãi.

Những nụ hôn tinh tế, triền miên nóng bỏng, Thẩm Kỳ nhẹ nhàng nhéo eo tôi, mạnh bạo chiếm lấy.

Tôi cắn chặt môi, đôi mắt ngân ngấn nước, cố gắng kìm nén tiếng nức nở nghẹn ngào...

Thằng khốn.

Thì ra là sai đối tượng.

Tôi thở dài khổ sở, tự cảm thấy bản thân không có giá trị nào.

Ngày thứ ba tôi c.h.e.t, thi thể đã trôi dạt rất xa, nhiều loài cá hình thù kỳ quái tới gặm nhắm da thịt tôi.

Chúng đã đói từ lâu.

Răng cưa xé toạc thịt sưng trướng, linh hồn tôi run lên vì đau đớn, càng trở nên trong suốt hơn.

Thẩm Kỳ đang gọt táo cho Lộc Dạng.

Ngày thứ tư, cơn mua to trong thành phố cuối cùng cũng ngừng.

Đuôi cá bơi vỗ vào mặt tôi, cỏ nước lướt qua mái tóc dài của tôi.

Không biết đây là chỗ nào, tôi chỉ mơ hồ nghe được tiếng chuông nhà thờ trang nghiêm.

Lộc Dạng bĩu môi phàn nàn uống thuốc đắng, muốn ăn hạt dẻ rang đường, Thẩm Kỳ lái xe đi mua.

Ngày thứ năm...

Ngày thứ sáu...

Ngày thứ bảy, Lộc Dạng xuất viện.

"Anh đưa em về nhà." Làm xong thủ tục xuất viện, Thẩm Kỳ khởi động xe.

"Em không về." Lộc Dạng cắn môi, nhỏ giọng nói.

"Thẩm Kỳ, em đến nhà anh được không?"

"Anh kết hôn rồi." Thẩm Kỳ cầm vô lăng, cau mày trầm giọng nói.

Đồ chó, anh còn nhớ anh đã kết hôn rồi sao.

Tôi lơ lửng ở ghế sau, cười mỉa mai.

Làm bộ cái gì.

Đưa người về đi, dù sao tôi cũng c.h.e.t rồi, vừa vặn nhường chỗ cho các người.

"Em biết, em chỉ ở nhờ một đêm, mai tìm được nhà sẽ rời đi."

"Giúp em đi mà."

Nước mắt lưng tròng, Lộc Dạng vẻ mặt buồn bã.

"Được."

Trầm mặc một lát, Thẩm Kỳ vẫn đáp ứng.

Tôi đi theo bọn họ về biệt thự.

Thẩm Kỳ phân phó quản gia thu dọn dẹp phòng khách, để Lộc Dạng ở đó.

Hắn bề bộn nhiều việc, trợ lý không ngừng gọi tới.

Mấy ngày nay hắn chỉ quan tâm bên cạnh Lộc Dạng, hầu như chẳng quan tâm giải quyết chuyện làm ăn.

Tôi nhìn Lộc Dạng giống như cánh bướm, tò mò lướt qua nhà của tôi.

"Thẩm Kỳ, em có thể đi tham quan không?"

Thẩm Kỳ đang nghe điện thoại giải quyết công việc, tùy ý đáp lời.

Lộc Dạng lên lầu, đứng trước cửa phòng ngủ.

Tôi trơ mắt nhìn Lộc Dạng vặn cửa, từng bước đi vào trong.

Thật buồn nôn.

Nỗi hận kìm nén trong lòng trỗi dậy, tôi nhìn Lộc Dạng không e dè đánh giá đồ đạc trong phòng, ngón tay mảnh khảnh lướt qua bàn trang điểm của tôi, tủ quần áo, ga trải giường...

Tôi nhịn không được mà sụp đổ, run rẩy hét to.

Cút đi.

Cút ra ngoài.

Đừng đụng vào đồ của tôi.

...

Không ai nghe thấy.

Tôi mệt mỏi, bay tới ghế salon ngồi đến trưa.

Trên bàn cà phê để một bình hoa hồng mang theo sương sớm.

Tôi mệt mỏi nâng má ngẩn người.

Mệt mỏi quá.

May mắn thay, tôi có linh cảm sẽ được nhanh chóng về nhà.

Muốn thật nhanh về nhà.

Hi vọng ba mẹ nghe được tin tức cái c.h.e.t của tôi, đừng quá thương tâm.

Lần cuối cùng tôi gọi điện cho họ, báo với họ tôi và Thẩm Kỳ sẽ ra nước ngoài chơi, họ còn cao hứng dặn dò chúng tôi đừng vội trở về, cứ vui vẻ đi chơi nhiều một chút.

Nhưng mà, tôi không thể quay về được nữa rồi.
— QUẢNG CÁO —