Tôi Một Chút Cũng Không Đáng Yêu

Chương 33: Món quà





Tốc độ chuyển phát nhanh rất mau, giữa trưa ngày hôm sau, Thư Trừng liền nhận được tin nhắn.

Sau khi nhận được chuyển phát nhanh, Thư Trừng liền trước một bước xé bỏ tin nhắn trên hộp.

Cô sợ sau khi về nhà tin nhắn trên hộp bị Phùng Lan Anh thấy được, đến lúc đó không dễ giải thích.

Trên hộp tờ giấy chuyển phát nhanh dính quá chặt, Thư Trừng ở dưới lầu xé hồi lâu mới xong.

Trong quá trình bước lên cầu thang, Lê Dữ liền nghe máy.

“Anh xem trên tin nhắn chuyển phát nhanh biểu hiện đã ký nhận, em đã nhận được đồ chuyển phát nhanh rồi sao?” Lê Dữ có chút nóng vội hỏi.

Thư Trừng nhìn nhìn cái hộp trên tay, cô cười nói: “Nhận được rồi, bên trong là đồ gì vậy?”

“Anh không nói cho em đâu, dù sao là một bất ngờ, mở ra em sẽ biết thôi.” Lê Dữ thần bí hề hề mà nói.

Hỏi không ra cái gì, Thư Trừng nói tiếng tạm biệt với anh, liền cúp máy.

Vào phòng, Thư Hàng ở phòng khách xem TV, Phùng Lan Anh ở phòng bếp chuẩn bị cơm trưa, mà Đào Dĩ Tình còn lại là tránh ở trong phòng.

Thư Trừng vào phòng, liền thấy Đào Dĩ Tình cầm di động ngẩn ngơ, cô lắc đầu than nhẹ, chuyện cảm tình này nào có dễ dàng là có thể giải quyết như vậy.

Từ trong ngăn kéo lấy kéo ra, Thư Trừng liền bắt đầu mở ra hộp chuyển phát nhanh.

Hộp chuyển phát nhanh mở ra, bên trong còn có một cái hộp khác, cô nghi hoặc mà mở ra xem, sắc mặt kia trong nháy mắt liền thay đổi.

Son môi Chanel đặt trong hộp một cách chỉnh tề, Thư Trừng đếm đếm, một loạt mười thỏi, tổng cộng năm hàng, màu son không có lặp lại.

Thư Trừng đỡ trán, cô cảm thấy đây không phải là bất ngờ mà là kinh hách.

“Tại sao lại có nhiều son môi như thế, ai tặng vậy? Chị họ tự mình mua sao?” Đào Dĩ Tình không biết lúc nào đứng ở sau lưng Thư Trừng, cô ấy nhìn son môi kinh hô một tiếng.

Thư Trừng canh lời mà nói: “Em cảm thấy chị có tiền rảnh rỗi dùng một lần mua nhiều son môi như thế sao?”

Bình thường cô không hay dùng son môi, chỉ mua hai thỏi để ở trong nhà. Bây giờ nhiều như thế cô dùng đến bao giờ mới hết đây……


“Ai mà có tiền như thế tặng nhiều son môi cho chị họ như thế?” Ánh mắt Đào Dĩ Tình lập tức trở nên nhiều chuyện lên, “Nên không phải là người nào đó theo đuổi đi?”

Thư Trừng ở trong lòng nhanh chóng tìm kiếm lý do thoái thác, cô bình tĩnh mà đẩy cái hộp, “Em muốn chọn mấy thỏi hay không?”

Đào Dĩ Tình nhìn son môi sững sờ, trong nháy mắt liền lắc lắc đầu, lời lẽ chính đáng mà nói, “Không được, đây là người ta tặng cho chị họ, em không thể lấy.”

Thư Trừng suy nghĩ một chút, liền nhắn tin với Lê Dữ.

Thư Trừng: Anh tặng em nhiều son môi như thế làm cái gì?

Lê Dữ: Có phải rất bất ngờ hay không? [nhếch miệng]

Cũng không……

Thư Trừng: Em phải dùng đến bao giờ mới có thể dùng hết……

Lê Dữ: Dùng không hết thù cứ tặng cho người khác đi, anh không có ý kiến nha.

Thư Trừng: Anh nghe ai nói muốn tặng son môi làm quà?

Lê Dữ: Dịch Nam nói với anh, anh ta nói các cô gái đều thích son môi, tặng cái này sẽ không sai.

Thư Trừng: Vậy anh ta nhất định không có nói với anh muốn tặng mấy thỏi sao?

Lê Dữ: Cái này thì trái lại chưa từng nói, anh lại không biết em thích màu son nào, liền dứt khoát mua thêm mấy thỏi.

Thư Trừng: Em cho em họ em mấy thỏi có được không?

Lê Dữ: Chỉ cần cô ấy không giới thiệu bạn trai cho em là được, anh liền không sao cả. ^

Thư Trừng:……

Anh còn nhớ rõ.

Thư Trừng: Anh yên tâm đi, sẽ không đâu.

***

Buông di động xuống, Thư Trừng liền nói với Đào Dĩ Tình vẻ mặt nhiều chuyện: “Em có thể chọn mấy thỏi, không sao cả.”

Đào Dĩ Tình nhạy bén mà cảm giác được một tia kỳ quái, cô ấy nhìn chằm chằm Thư Trừng một lúc lâu, “Chị họ có phải đang yêu đương hay không?”

“Vì sao lại nói như thế?” Thư Trừng sửng sốt.

“Trước kia người theo đuổi chị họ cũng rất nhiều nha, nhưng mà trước nay thì chưa từng nhận quà của bọn họ. Nhưng lúc này đây chị hị thế nhưng nhận lấy, còn là món quà quý như thế. Cho nên em đoán đối phương khẳng định là không đơn giản đâu.” Đào Dĩ Tình phân tích.

Thư Trừng dựng thẳng lên ngón trỏ thở dài một tiếng, “Nhỏ giọng chút, đừng để cho bố mẹ chị nghe thấy.”

“Vì sao lại không thể nói cho cậu mợ vậy?” Đào Dĩ Tình vô cùng khó hiểu.

Trên mặt Thư Trừng hiện lên một tia rối rắm, “Chị mới vừa yêu đương, vẫn chưa ổn định, không thể nói.”

“À, lý do của chị họ không khác với em lắm.” Đào Dĩ Tình hiểu rõ mà gật gật đầu.

“Em đáp ứng chị không thể nói cho bất kỳ ai, biết không?” Thư Trừng mím môi nói.

Đào Dĩ Tình lập tức gật gật đầu.

“Cho nên, chọn đi, chọn màu son em thích đi.” Thư Trừng đưa hộp tới trước mặt cô ấy, cười nói.

Đào Dĩ Tình nhìn nhìn Thư Trừng, lại nhìn nhìn cái hộp, cô ấy nuốt nuốt nước miếng, “Đây là phí giữ miệng sao?”

“Đúng thế, cho nên nhất định phải giữ bí mật nha.” Thư Trừng hơi hơi mỉm cười.

Đào Dĩ Tình hoa cả mắt mà chọn son môi, cô ấy cảm thấy đi đến cửa hàng chọn lựa không khác biệt gì hết, hội chứng rối loạn sự lựa chọn trực tiếp bùng nổ.

Thấy cô ấy do dự, Thư Trừng liền hỏi: “Chọn thỏi nào?”

Đào Dĩ Tình mở tay ra, có bốn thỏi son làm cho cô ấy do dự. “Em không biết chọn thỏi nào cả.”


“Đều cầm hết đi.” Thư Trừng hào sảng mà vẫy vẫy tay.

Đào Dĩ Tình lắp bắp mà nhìn Thư Trừng, “Thật, thật sự?”

Thư Trừng cười gật đầu, “Cầm đi, mấy thỏi son này chị thật sự dùng không hết.”

“Chị họ, có thể tiết lộ một chút đối phương là ai hay không?” Ngọn lửa bà tám của Đào Dĩ Tình hừng hực dâng lên, loại thủ đoạn vung tiền như rác này, đối phương thoạt nhìn liền rất có tiền.

Tay cất hộp của Thư Trừng chợt dừng, cô quay đầu lại, cười tủm tỉm mà nói: “Cái này là bí mật, không thể nói được.”

Đào Dĩ Tình cũng không nhụt chí, ôm thỏi son cười đến rất vui vẻ, “Lần này tới cũng không mệt, không có bạn trai, còn có nhiều thêm bốn thỏi son.”

Thư Trừng dở khóc dở cười, “Tại sao em lại lấy bạn trai cso sánh với son môi.”

Đào Dĩ Tình hừ nhẹ nói: “Anh ta ngay cả son môi đều không bằng, ít nhất son môi có thể làm cho tâm tình của em vui vẻ, anh ta chỉ biết khiến cho em khổ sở.”

***

Vốn là đã tới cửa ải cuối năm, Đào Dĩ Tình không ở lại lâu, ngày hôm sau liền trở về nhà.

Thư Trừng tự nhiên sẽ không nặng bên này nhẹ bên kia, tìm mấy thỏi son màu thích hợp cho mẹ cô dùng, mượn hoa hiến phật mà tặng.

Phùng Lan Anh cầm son môi, vui tươi hớn hở hồi lâu.

Thư Trừng thầm nghĩ, nếu mà mẹ cô biết mấy thỏi son môi này là Lê Dữ tặng, chỉ sợ là sẽ phát điên.

Phùng Lan Anh không điên, nhưng Thư Hàng sắp tức chết rồi.

Con gái tặng quà cho mẹ không cho bố, rõ ràng là bất công nha.

Thư Hàng tức giận đến cơm trưa cũng không ăn được.

Cũng may Thư Trừng còn có nhãn lực, buổi chiều chạy tới trung tâm mua sắm mua cà vạt trở về.

Thư Hàng mở ra vừa thấy, cũng tức khắc mặt mày hớn hở, quên luôn chuyện buổi sáng.

Thu phục xong cha mẹ, chính Thư Trừng cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi.

***

Thư Trừng cài đặt Weibo của Lê Dữ thành đặc biệt chú ý, chỉ cần vào Weibo, cô liền sẽ nhận được nhắc nhở.

Cô mở ra vừa thấy, thì ra lại là một cái quảng cáo.

Gần đây mức độ nổi tiếng của Lê Dữ đột ngột tăng lên, phát ngôn quảng cáo cũng trở nên nhiều hơn.

Lần này quảng cáo là nhãn hiệu phấn mắt trang điểm nào đó, bây giờ nhà quảng cáo đều biết nam minh tinh fans nữ nhiều, cho nên rất nhiều phát ngôn phấn mắt trang điểm đều là nam minh tinh, như vậy sẽ gia tăng sức mua của các fans thật lớn.

Quảng cáo phấn mắt trang điểm của Lê Dữ vừa ra, lập tức liền bùng nổ.

Nguyên nhân không có anh, Lê Dữ ở trong quảng cáo vẽ phấn mắt. Xưa nay Lê Dữ đều trang điểm tương đối nhạt, đột nhiên trang điểm đậm, quả thực có cảm giác không giống nhau.

Má ơi tui muốn ngủ anh ấy: Hôm nay cũng muốn nói một lần, để cho tui ngủ yêu tinh này đi.

Tiểu khả ái theo em đi: Waldemar! Xem tui lướt tới cái gì nè? Đây vẫn là Lê Dữ mà tui biết sao?

Là Lê Dữ đó: Còn có thể nói cái gì, mua mua mua!!!

Chocolate vị Phao Phao: Thao! Để cho tui chà đạp anh ấy đi!

Cạch cạch cạch: Nghiêng cái lầu, cầu hướng dẫn vẽ phấn mắt……

Tiểu khả áicá chép: Trả tiểu khả ái lại cho tui!!

Đừng nhìn, ở trên giường tui: Con trai trưởng thành chính là giữ không được rồi……[hút thuốc]

***

Thư Trừng xem hết cái quảng cáo, cũng là hít hà một hơi, bởi vì trước sau tương phản xác thật có hơi lớn.

Hai người gọi điện thoại, Lê Dữ liền ở trong điện thoại hưng phấn, “Anh nhận được quà rồi, sau này anh muốn mỗi ngày đều đeo!”


“Lúc anh đóng phim làm sao bây giờ?” Thư Trừng cười anh.

“Đóng phim thì tháo ra, không đóng thì lại mang vào thôi.” Lê Dữ trả lời.

“Em nhìn thấy quảng cáo hôm nay anh quay.” Thư Trừng nhẹ giọng nói, “Cảm giác so với anh ngày thường thực không giống nhau.”

Lê Dữ thở dài một hơi, “Anh cũng cảm thấy vậy, nhưng không có cách nào, bởi vì là quảng cáo phấn mắt, cho nên anh phải vẽ phấn mắt.” Sau đó anh thật cẩn thận hỏi: “Có phải em không có biện pháp tiếp thu hay không?”

“Không đâu, độ tiếp thu của em rất cao, anh không cần lo lắng đâu.” Thư Trừng an ủi anh.

Đầu kia điện thoại Lê Dữ nghe xong đáp án này, cũng yên tâm, “Sau khi qua Tết Âm Lịch anh sẽ có một khoảng thời gian rảnh rỗi, đến lúc đó liền có thể đi tìm em rồi.”

“Không cần đóng phim mới sao?” Thư Trừng hỏi.

“Vừa mới chọn một bộ kịch bản, còn chưa có thông báo chính thức, vào tổ cũng phải chờ ba bốn tháng.” Đây cũng coi như là một bí mật, nhưng Lê Dữ lại dễ như trở bàn tay mà nói cho Thư Trừng.

“Sau khi qua Tết Âm Lịch, em liền trở về Thanh Viễn đi làm.” Trong lòng Thư Trừng tự nhiên cũng rất nhớ Lê Dữ, cô nói, “Đến lúc đó, anh tới Thanh Viễn tìm em đi.”

Bỗng dưng, “Thư Trừng, anh rất nhớ em.” Lê Dữ trầm giọng mà nói một câu.

Trái tim Thư Trừng đập lỡ một nhịp, cô mím môi, “Rất nhanh tụi mình có thể gặp mặt.”

“Tại sao em lại không nói nhớ anh? Chẳng lẽ em cũng không nhớ anh sao?” Lê Dữ có chút không hài lòng.

Thư Trừng chuyển đề tài, “Son môi anh tặng cho em, em tặng mấy thỏi cho mẹ em rồi, bà ấy rất là thích.”

“Dì thích thì tốt rồi. Em có nói cho bọn họ quan hệ của anh và em hay không?” Lê Dữ hỏi.

“Không có, em sợ sẽ lộn xộn.” Thư Trừng trả lời.

Lê Dữ thở ngắn than dài, “Cũng không biết lúc nào tụi mình mới có thể công bố đây.”

“Anh cứ cố gắng làm việc trước đi.” Thư Trừng bất đắc dĩ.

“Gần đây anh nhận quảng cáo, lại có gameshow, kiếm lời không ít tiền, đến lúc đó anh giao hết số tiền đó cho em.” Lê Dữ hưng phấn mà đưa ra ý kiến.

“Em không thiếu tiền tiêu, anh cứ giữ lại đi.”

“Không được! Có người nói cho anh, nếu em giúp anh giữ tiền, liền đại biểu cho em chạy không thoát.” Lê Dữ giọng điệu nghiêm túc mà nói.

“Bên cạnh anh đều là người gì vậy? Đừng theo chân bọn họ học mấy lung tung rối loạn này.” Thư Trừng cắn chặt răng.

“Anh cảm thấy bọn họ nói rất đúng.” Lê Dữ kiên trì với ý kiến của mình.

“Anh sẽ không nhận đâu.” Thư Trừng cũng kiên định mà nói.

Lê Dữ hừ một tiếng, sau đó lại nghĩ tới, “Thiếu chút nữa bị em lừa đi vòng quanh, em còn chưa nói có nhớ anh đâu!”

“Không nhớ!” Thư Trừng nói thẳng nói.

“Anh Tần nói con gái đều là khẩu thị tâm phi (*), khẳng định em nhớ anh.” Lê Dữ đắc ý dào dạt mà nói.

(*) Khẩu thị tâm phi (口是心非): Ngoài miệng nói là phải, trong lòng nghĩ là trái, chỉ sự dối trá. Tương tự với câu thành ngữ VN “Miệng nói một đằng, lòng nghĩ một nẻo”.

Thư Trừng cứ cảm thấy Lê Dữ học hư, không hề là Lê Dữ đơn thuần dễ lừa kia nữa……




— QUẢNG CÁO —