*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Kidoisme
Trích nhật ký của Vương Tiểu Mị: Tôi không mong muốn nhiều, một suất lẩu cay rát đít là được rồi~
Hắn không nhìn thấy lúc Văn Phong Tẫn gục đầu xuống sắc mặt đã bắt đầu nhăn nhỏ, con ngươi màu đỏ dần dần lan ra, tơ máu bắt đầu chiếm dần tròng mắt vàng đồng của gã.
Lão già chết tiệt kia –! Lão dám lừa ta! Tại sao sư huynh lại phát hiện, tại sao, tại sao, tại sao!! Ta tế luyện không sai chỗ nào hết!!!
Nhất định là lão già chết tiệt kia nói dối! Văn Phong Tẫn cắn môi, áp lực khiến gã thở dốc liên tục, nếu không phải lão ta chết từ thuở nào rồi, chắc chắn Văn Phong Tẫn sẽ bắt lão về rồi tra tấn lão như một con chó!
“Anh sao vậy, tôi không có ý gì đâu…” Vương Tiểu Mị nhanh tay bỏ bát đũa xuống, ngồi xổm bên cạnh gã giống con ruồi xoa tay: “Tôi nói thật đấy, anh, anh đường đường là đàn ông đàn ang to con như thế, không ngờ lại là ‘thiếu nữ công’?! Từ từ đã, anh nói thật cho tôi biết anh có phải là thụ không? Không được, hai thụ với nhau không có mùa xuân cúc nở hoa đâu!”
Tuy Văn Phong Tẫn lạc hậu quê mùa không biết ‘công, thụ’ là gì, nhưng dựa trên cái mồm thiếu đánh của Vương Tiểu Mị gã vẫn đoán được chút chút, ngẩng đầu đảm bảo: “Miên Đăng, huynh đừng lo…”
Vậy là tốt, vậy là tốt….làm tôi sợ xù cả lông.
Vương Tiểu Mị gật gù đáp lại, hơi xấu hổ nói: “Tôi bảo rồi, giờ nếu tôi bỏ cái cây thần kia đi chắc chắn sẽ chết, nên tôi không đi đâu.”
Hắn thực sự biến thành “Vương người cây nạp pin một phút gọi nhau một giờ”*, chỉ cần ra khỏi phạm vi cái cây khỉ gió kia xíu xiu là lại phải về đứng dưới nó mới khỏe lại.
(*) Câu quảng cáo của hãng điện thoại nào đó.
Giờ hắn có thể ngồi đây nếm ra vị cay của lẩu công lao chắc chắn là của cái cây, nếu không hắn có ăn ớt tươi nguyên chất thì cũng chỉ có thể cảm nhận được mùi đất mộ!
“Ý là tôi trên mặt đất không lưu luyến gì, anh lại xác định người mình cần tìm là tôi, một khi đã như vậy chúng ta hãy thành nhóm sinh hoạt chung đi, nếu tôi có thể nhớ lại thì tốt, hoặc giả sử anh nhận nhầm người thì chúng ta tách nhau ra.”
“Thế nào?” Vương Tiểu Mị thử hỏi gã.
Văn Phong Tẫn lắc đầu nói: “Không, chính là huynh.”
Vương Tiểu Mị hoang mang hỏi gã: “Sao anh biết?”
Gã không trả lời lại mà thay vào đó chỉ trầm mặc nhìn chằm chằm nồi lẩu đỏ tươi nghi ngút khói mù mịt, không biết đang nghĩ gì.
Vương Tiểu Mị lớn lên với bà ngoại, khi hắn còn nhỏ đã được bố mẹ nuôi thả không quan tâm, người thân trong gia đình lúc nào cũng bơm vào đầu bà ngoại hắn, nói hắn là đứa trẻ dư thừa. Nếu không may hắn phạm lỗi nào đó, giáo viên sẽ chỉ lắc đầu ngao ngán: “À, đứa bé đó sao?”
Chính hoàn cảnh gia đình ấy đã khiến Vương Tiểu Mị có thể nhìn thấu mọi thứ, hắn không có gì nên không sợ mất đi, càng không sợ phải tiếp nhận cái mới.
Lúc đó bà ngoại tâm sự với hắn, cũng giống Văn Phong Tẫn bây giờ. hắn chỉ ngồi yên trầm mặc không nói chuyện. Khi đó bà đã nói gì nhỉ?
“Ăn cơm nào…Chuyện này trong lòng anh hiểu rõ là được.” Vương Tiểu Mị gõ cái bát trong tay, cười hơi bất đắc dĩ.
Hắn lớn tiếng thở dài: “Đừng lo lắng, sau này hai tên đàn ông tụi mình nương tựa nhau mà sống, ha ha, đời này tôi còn chưa sống chung với ai như anh đâu!”
Bà ngoại chăm sóc hắn được hai năm thì vất đấy, Vương Tiểu Mị không ngờ hắn chết nhăn ra đấy rồi mà còn có thể tìm được người, à không, tìm được bánh chưng sống cùng quãng đời còn lại.
Chắc tạm được gọi là may mắn nhỉ?
So với chuyện chết già cô độc, được cùng người khác chết đi đúng là dịu dàng hơn rất nhiều.
Cho nên hắn mặc kệ tất cả mọi chuyện trước khi chết, giờ trời cao cho hắn cơ hội, hắn sẽ đê tiện bắt lấy nó giữ làm của riêng, thẳng đến khi hắn không thể trụ được nữa.
Đệt bà…Tôi đang tự ngược mình đấy à?
Vương Tiểu Mị thầm chửi mình bị điên, sau đó há mồm to như con sư tử gặm cái móng lừa, tiện tay còn tặng thêm cho Văn Phong Tẫn mấy đũa.
“Anh ăn nhanh lên! Tôi cảm thấy vị nhạt đi rồi, chắc chắn là cây thần muốn gọi tôi về không cho tôi ăn đấy!”
Văn Phong Tẫn nhìn đống thịt trong bát cùng Miên Đăng trái ngược với kiếp trước hơi ngơ ngẩn. Hắn cảm thấy vị cay xộc thẳng lên mặt, còn mải nghĩ: Đã bao lâu rồi, Miên Đăng không lạnh nhạt gã, cho gã chút ấm áp, cho gã đến gần, tháng năm dài rộng nhường nào?
Miên Đăng dùng gương mặt vừa xa lạ, vừa quen thuộc, lần nữa trở về bên cạnh gã.
Văn Phong Tẫn gắp miếng thịt trong bát lên cho vào miệng nhai, vị cay xè ám nơi đầu lưỡi, trên mặt gã hiện lên nụ cười nhẹ nhàng, khác hoàn toàn với nụ cười khủng bố thường ngày…
Giống như đứa trẻ lạc lâu ngày đột nhiên gặp được phụ huynh.
“Miên Đăng, cả đời này chỉ cần huynh không phụ ta, ta chắc chắn sẽ không bao giờ phụ huynh.” Văn Phong Tẫn buông đũa, nghiêm túc nói.
Vương Tiểu Mị cười cười chớp mắt: “Anh biết không, anh có cái thói quen buồn cười lắm. Chỉ cần anh vui anh sẽ gọi tôi là Miên Đăng, còn anh không vui anh sẽ đổi giọng thành sư huynh. Cho nên suy ra kiếp trước có lẽ quan hệ của chúng ta chắc chắn không tốt như anh kể, nhưng mà chả sao, anh có thể chờ tôi lâu như vậy, kể cả tôi có khôi phục ký ức tôi cũng sẽ theo anh, không bao giờ bỏ mặc anh.”
Văn Phong Tẫn nhìn nụ cười tươi rói của Vương Tiểu Mị, ngạc nhiên đến mức dại ra, nửa ngày sau nụ cười hắn lan dần, lan thẳng đến mang tai, nhẹ nhàng nói một câu: “Được.”
Một cái bánh chưng thật và một cái bánh chưng (giả) bất tử ngồi cạnh nồi lẩu cay, liều mạng cảm nhận vị ngọt của tình yêu trên cơ thể đối phương, cái mùi này…. ờm, không kiềm chế được.
Nhìn chung sau hôm nay quan hệ của hai người (bánh chưng) đã được kéo gần!
Đối với chuyện này, Vương Tiểu Mị chân thành gửi lời cảm ơn sâu sắc đến anh giai trộm mộ!
Lẩu Tứ Xuyên năm bờ oăn!
Nước lẩu tự chế năm bờ oăn!
Vương Tiểu Mị: Là chủ mộ, tôi vô cùng hoan nghênh các đơn vị trộm mộ đã quan tâm đến nhà tôi, cũng mong các vị sẽ tiếp tục mang đồ ăn đến chơi, một cái móng lừa đen đổi một đồng tiền vàng may túi ba gang mang đi mà đựng! Phong Tẫn, anh nói gì đi chứ!!!
Văn Phong Tẫn: Hoan nghênh, hoan nghênh, tiền vàng rất nhiều đảm bảo ai cũng có phần. ( Dù sao các người cũng chả ra được ).
Anh em trộm mộ: Có cứ.t bọn này tin! Hai cái bánh chưng xấu tính!
Chờ bọn họ ăn lẩu xong, Văn Phong Tẫn đi giặt nốt quần áo rồi hai người kéo nhau về dưới gốc cây thần.
Cánh tay Vương Tiểu Mị đã dần mọc ra mạch máu đen sì, da cũng bắt đầu xanh xanh trắng trắng loang lổ. Hắn xì một tiếng, cái cây này đúng thật là cái ổ điện sạc một phút gọi hai tiếng, thậm chí còn không có sạc dự phòng mang theo!
Vương Tiểu Mị xắn tay áo, ôm cái gốc cây to đùng bắt đầu, ờm, cọ cây, cọ theo nghĩa đen.
Kể ra cũng thần kỳ phết, mỗi lần Vương Tiểu Mị đến gần cái cây có thể cảm nhận năng lượng của nó tràn vào cơ thể, khiến cái thân khô héo của hắn kéo dài được hơi tàn.
Cọ được năm phút, Vương Tiểu Mị tràn đầy năng lượng chui vào quan tài đổ đầy đồ ăn thức uống. Chán mỗi cái là đại ca trước mặt bình thường hay dùng gương mặt tà mị cười cười nhảy qua ôm ấp hắn nhưng từ khi hai người thổ lộ xong nỗi lòng xong, gã dám xấu hổ!
Thân thể gã nằm thẳng tưng như khúc gỗ, hay tay quy củ đặt trên bụng.
Xem ra hôm nay không được sờ mó rồi ~ Vương Tiểu Mị chép miệng nằm vào quan tài.
Không sai! Bình thường Văn Phong Tẫn hay trèo qua ôm ôm ấp ấp hắn, hắn ngoài mặt làm như không có chuyện gì nhưng sâu trong nỗi lòng chàng thiếu nam đã ngửa mặt lên trời cười ha hả, giả vờ đưa tay lên đẩy gã ra nhưng thực chất muốn nhân cơ hội sờ cơ bụng của Văn Phong Tẫn!
Vương Tiểu Mị: Đúng rồi! Tôi là trẻ con đấy, làm sao?
Vương không biết xấu hổ gãi mông nằm xuống quan tài, kê đầu lên gối ngọc thạch mát mẻ ngủ mất.