*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Kidoisme
“…”
“…”
“Không có khả năng… Không có khả năng! Rõ ràng ta đã cầm đi một nửa, làm sao có thể sống tiếp? Vì sao ngươi lại tỉnh – Miên Đăng!”
Người đàn ông không thể tin tưởng lắc đầu, trong lúc hắn gào lên Vương Tiểu Mị khiếp sợ nhìn Văn Phong Tẫn.
“Ờ…ông quen tôi hả?” Vương Tiểu Mị chỉ vào mặt mình, tự nhiên đi kêu tên đời trước của hắn chẳng nhẽ trước đây bọn họ từng đánh nhau?
“Phong Tẫn, anh quen ông ta không?”
Văn Phong Tẫn chuyển ánh mắt từ người hắn sang tên đàn ông đang mong chờ.
Sếp lớn lạnh nhạt: “Không.”
“Ta không quen người này.”
Gương mặt họ Nghiêm đột ngột dữ tợn hẳn lên, hắn ta trừng lớn con mắt điên cuồng gào vào mặt Văn Phong Tẫn: “Ngươi không quen ta…?”
“Ngươi nói dối! Ngươi phải nhớ ta!!!”
Vương Tiểu Mị nhìn hắn cười như con ác quỷ trong phim kinh dị, âm thầm nuốt nước miếng: “Tiểu Văn Tử, nếu quen người ta thì nhận đại đi, anh nhìn hắn ta sắp biến hình cắn chết tôi rồi kìa.”
Trông cứ như kiếp trước giết cha giết mẹ hắn không bằng.
Nhưng thứ lỗi cho Văn bánh chưng lớn đến cả ánh mắt gã cũng lười bố thí cho họ Nghiêm, dịu dàng đưa tay lên vuốt tóc Vương Tiểu Mị.
“Sư huynh tỉnh ngủ rồi sao? Ta muốn giải quyết đám chuột con ồn ào này, hay là huynh vào quan tài ngủ thêm chút nữa nhé?”
….Thôi anh ơi, đám chuột anh nói còn đang vểnh tai lên nghe kìa.
Vương Tiểu Mị lặng lẽ liếc họ Nghiêm một cái, khiếp – trừng mắt to thế ông không sợ đau à?
Nhưng hắn nhanh chóng phát hiện hình như người đàn ông họ Nghiêm rất hận mình!
Giống mấy chị vợ cả đòi đánh tuesday…
Khi họ Nghiêm nhìn Văn bánh chưng lớn: Vừa yêu vừa hận…
Khi họ Nghiêm nhìn Vương bánh chưng nhỏ: Vợ cả đòi đánh tuesday…
Lịt pẹ nhà nó!!! Tại sao cùng một ánh mắt hắn lại nhìn ra được hai sắc thái hoàn toàn khác nhau vậy nè!!!
Vương Tiểu Mị tưởng tượng ra cảnh nữ chính trong truyện ngôn tình trai đểu sau khi bị tuesday xen vào vừa yêu vừa hận nam chính ‘hu hu hu nhất định anh sẽ hối hận ~’ sau đó quay sang nhìn con giáp thứ mười ba ‘chó má này cứ chờ lát nữa bà xé xác mày ra’….
Vương Tiểu Mị: …Đừng đặt quá nhiều thứ vào một ánh mắt, xin cảm ơn rất nhiều.
Chị Lôi và Tiểu La sau khi lấy lại tinh thần nhịn không được cứ có cảm giác đang đi cùng chị em tốt đến bắt gian trai đểu: …?
“…Anh nghĩ lại đi, tôi cứ cảm thấy hắn quen biết chúng ta. Nhưng mà hai chúng ta sống lâu như vậy thì quen kiểu gì?” Vương Tiểu Mị đẩy tay Văn Phong Tẫn, nói nhỏ vào tai gã.
Ánh mắt người đàn ông kia khiến Vương Tiểu Mị khó chịu.
Gã bánh chưng không cho ý kiến ‘ừ’ bừa sau đó đứng thẳng dậy: “Các ngươi muốn trái tim ta?”
“Không, không phải bọn chúng mà chỉ có ta!” Người đàn ông họ Nghiêm nói bằng chất giọng trào phúng: “Văn Phong Tẫn ngươi đúng là kẻ tuyệt tình, năm đó ngươi ngoài tên sư huynh phế vật ra thì chỉ có hai bàn tay trắng. Sư huynh chết rồi ngươi vẫn ôm mãi không buông một cái thi thể ha ha ha, ta vì ngươi làm nhiều chuyện đến thế, giờ ngươi nói không nhận ra ta?”
Gương mặt Văn Phong Tẫn hơi cứng lại.
“Sao, ngươi nhớ ra ta rồi?!”
Người đàn ông họ Nghiêm chờ mong nhìn gã, đôi mắt Văn Phong Tẫn khép hờ như mắt quạ, đồ đằng giữa lông mày đỏ tươi màu máu.
Một lúc sau gã nghiêng đầu dùng ngón tay lơ đãng quét cánh hoa đào vừa rơi trên vai.
Hệt như muốn chứng tỏ ngươi chẳng khác nào cánh hoa này, không quan trọng.
Khóe môi gã đàn ông hơi nhếch, cuồng vọng nói: “Ngươi là cái thá gì đáng để bản tôn phải nhớ?”
“…”
Mọe ngầu đét ~ Vương Tiểu Mị ngồi trong quan tài yên lặng lấy sách vở ra ghi chép.
Người đàn ông nắm chặt tay, hàm răng cắn tới mức hai má phồng lên nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại, thậm chí còn nở một nụ cười vặn vẹo: “Ngươi không nhớ ta cũng chả sao, ta nhớ ngươi là được rồi Phong Tẫn ạ.”
Hắn dùng chất giọng tự cho là thân thuộc nhất tiếp tục nói: “Năm đó nếu không có ta ngươi sẽ không lấy được tiên đan, càng không thể cùng sư huynh ngủ trong quan tài này.”
“Để ta đoán xem tại sao ngươi không đưa hắn lên mặt đất nhé? Ha ha ha, vì chỉ cần Miên Đăng rời khỏi cái cây này và máu của ngươi, hắn sẽ chết ha ha ha!”
Họ Nghiêm đột nhiên quay đầu chỉ thẳng vào Vương Tiểu Mị đang hóng hớt: “Miên Đăng, ngươi thật ra chỉ là một thi thể trống rỗng, ngươi không cảm thấy người mình thối lắm à? Biết vì sao không, vì thuốc của ngươi bị ta uống một nửa, ngươi xem ta cũng sống rồi, ngươi muốn biết nó là gì không? Là…”
Văn đại ca nhịn từ nãy đến giờ, gió lớn nổi lên, gã xuất hiện sau họ Nghiêm nắm chặt cổ hắn ta rồi bẻ gãy!
“Thì ra là ngươi, súc sinh mà còn dám xuất hiện trước mặt ta.” Sắc đỏ chiếm giữ hoàn toàn cặp mắt quái dị, gã hung hăng bóp thật chặt tới khi xương khớp người đàn ông vỡ nát.
Chờ lúc Văn Phong Tẫn buông tay, thi thể họ Nghiêm mềm oặt ngã thẳng xuống đất mà gã không thèm nhìn, quay đầu về phía quan tài nói với Vương Tiểu Mị đang trợn mắt há mồm: “Tiểu Mị, đưa ta cây kiếm.”
Vương Tiểu Mị mơ hồ nhìn họ Nghiêm ba giây trước còn đang cười như điên như dại…
Sao hắn cứ có cảm giác đầu voi đuôi chuột thế nào!
Tự nhiên xuất hiện hết hồn xong gáy to, gáy khỏe kiểu như sắp biến hình thành siêu nhân tiễn đám phản diện về quê cha đất mẹ xong lăn đùng ra chết…
?
Bị điên à.
Quả thực muốn gửi cho cái meme cầm quả sầu riêng. (*)
Không chỉ riêng Vương Tiểu Mị cảm thấy thế, đến cả chị Lôi và Tiểu La cũng há hốc mồm, cằm sắp rơi thẳng xuống đất.
“…Thầy, sao thầy bảo hắn ta có chỗ dựa?” Tiểu La giật khóe miệng.
“…Chắc là nhờ cái miệng rộng chăng?” Tuy nhiên lại gặp phải con quái vật chơi hệ ‘không tao không nghe’…
Chị Lôi đau khổ ôm mặt.
“Từ từ, thế là xong rồi hả? Lời hắn nói có ý gì? Ai hôi, ai xấu? Tôi á?” Vương Tiểu Mị khó hiểu nhìn Văn Phong Tẫn.
Hắn có cảm giác người đàn ông này sẽ mở miệng nói ra điều gì đó điên cuồng, nhưng Tiểu Văn Tử lại cố tình làm lơ.
Đang mải nghĩ bỗng nhiên người đàn ông trên đất động đậy!
“Đệt mẹ, xác chết vùng dậy!!!” Tiểu La hô lên tiếng lòng của Vương Tiểu Mị.
Cậu hoảng sợ nhìn thi thể giãy đành đạch như con cá chết rồi loạng choạng đứng lên. Người đàn ông nắm chặt cổ mình phát ra tiếng ‘răng rắc’ giống như đang điều chỉnh vị trí.
Văn Phong Tẫn chọc nhẹ lên trán Vương Tiểu Mị: “Hoàn hồn, Tiểu Mị đưa Liêu Việt kiếm cho ta.”
“Hở? Ớ! À à đây…” Vương Tiểu Mị nhanh chóng chui vào quan tài nhấc thanh kiếm đưa cho gã bánh chưng: “Sao phải dùng tới cả nó?”
“Mấy thứ bình thường không giết được, chuyện này hơi phiền phức, sư huynh tránh vào quan tài chút nhé. Nó là kẻ điên, chờ ta giải quyết xong sẽ trả lời câu hỏi của huynh.”
Gương mặt Văn Phong Tẫn rất dịu dàng, thậm chí còn chẳng cho cái xác sống kia một ánh mắt. Đồng tử gã đàn ông chiếu ảnh ngược gương mặt lo lắng của Vương Tiểu Mị, từ từ rút kiếm ra hưng phấn nói: “Trinh Bắc không lừa ta, huynh sẽ sống lại nhanh thôi Tiểu Mị.”
Vương Tiểu Mị giật mình: “Ý anh là gì…? Tại sao tôi phải sống lại?” Tôi là cương thi mà, chẳng nhẽ giờ tôi vẫn đang chết?
Nhưng Văn Phong Tẫn không trả lời hắn, gã đàn ông rút kiếm vỏ rơi trên đất. Từng lọn tóc dài bay lên, toàn thân gã đằng đằng sát khí khiến người đứng xung quanh như bị bóp nghẹt hơi thở!
Vương Tiểu Mị đứng đằng sau Văn Phong Tẫn cảm thấy sợ, càng không cần nói đến người đàn ông kỳ quái. Hắn ta lảo đảo suýt thì quỳ rạp xuống đất, mà ở phía xa chị Lôi và Tiểu La đang cố gắng thở dốc, máu mũi chảy ròng ròng.
Tuy nhiên người đàn ông chỉ cứng đờ trong giây lát rồi bắt đầu quen với sát khí gã đàn ông tỏa ra thậm chí còn bắt chước Văn Phong Tẫn làm điều tương tự.
“…Ngươi nói ta bị điên?”
Quần áo người đàn ông bị gió thổi tung, làn da cứng ngắc dần dần chuyển sang màu than chì! Hắn cười nhẹ, gân nổi trên mặt dữ dằn đáng sợ, cặp mặt bình thường biến thành màu đỏ như Văn Phong Tẫn.
“Ngươi nói xem Phong Tẫn, ta với người ai mới là kẻ điên? Chẳng nhẽ ngươi đã quên người bị ngươi giết? Ngươi đã quên sư huynh đệ đồng môn hay sao???”
“Câm miệng.”
Văn Phong Tẫn cầm kiếm trên tay, thanh trường kiếm vung lên đột ngột tấn công tới.
Người đàn ông tránh không kịp, dùng đôi tay trần tiếp chiêu!
“Đệt mẹ, tay không chặn kiếm?”
“Đệt mẹ, tính làm Quách Tĩnh hay gì?”
Hai tiếng ngạc nhiên đồng thời truyền tới, Vương Tiểu Mị và Tiểu La híp mắt nhìn nhau.
Đồng chí!
À mà từ từ, Tiểu La ngạc nhiên: Hình như hắn là bánh chưng nghìn năm nhỉ? Sao hắn lại biết mấy cái này?
Nhưng chẳng đợi cậu suy nghĩ cẩn thận, trận đánh bên kia đã thu hút sự chú ý của mọi người.
Chỉ thấy sau nhát kiếm cánh tay người đàn ông suýt bị chặt đứt nhưng giây tiếp theo miệng vết thương nhanh chóng khép lại, mà người đàn ông đột nhiên rút thắt lưng ra biến thành cây kiếm mềm.
Văn Phong Tẫn cùng hắn ta đấu kiếm, chiêu thức lóa mắt kiếm quang vù vù bên tai, Vương Tiểu Mị càng nhìn càng giống thần tiên tranh đấu.
Đánh thế này thì bố ai cản lại được.
Đặc biệt là chiêu thức Văn Phong Tẫn sử dụng, người không biết gì như Vương Tiểu Mị còn cảm nhận được sát khí của gã, còn đối phương dựa vào ưu thế ‘đập mãi không chết’ của mình, chiêu nào đỡ được thì đỡ không thì nhận!
Kỳ quái chính là mỗi lần Văn Phong Tẫn gây ra vết thương cho hắn, máu chảy không ít tuy nhiên… Vương Tiểu Mị ôm Khai Minh trong ngực, vết thương người đàn ông có, Văn Phong Tẫn cũng sẽ có…
Người đàn ông không màng vết thương của bản thân, liều mạng cũng muốn kéo Văn Phong Tẫn theo cùng.