Tôi Như Ánh Dương Rực Rỡ (Phần 2)

Chương 15



Không phải đi nghe tọa đàm vào buổi sáng, nên thứ bảy tôi ngủ một giấc đến trưa. Buổi chiều không bận gì, vốn là dư thời gian, không ngờ cứ làm này làm nọ lại suýt chút nữa đến trễ bữa tiệc sinh nhật của Tư Tịnh vào buổi tối.

Tiệc sinh nhật vô cùng náo nhiệt, phần lớn các bạn học đang ở Thượng Hải đều tới, đồ ăn cũng rất ngon, ăn xong mọi người lại cùng đi hát karaoke.

Mới vào cửa KTV, điện thoại của Tư Tịnh reo lên, cô ấy liếc nhìn một cái, vẻ mặt hơi kỳ quái. "Alo, Dung Dung... Cảm ơn cậu, haha... Chúng tớ vừa mới cơm nước xong, giờ đi hát karaoke... Cậu muốn tới à..."

Cô ấy nhìn về phía tôi, miệng lại nói: "Dĩ nhiên là hoan nghênh rồi, Hi Quang cũng ở đây... Được."

Cô ấy báo địa chỉ KTV.

Cúp điện thoại, cô ấy kéo tôi sang một bên, "Hi Quang, Dung Dung muốn tới, cậu cũng thấy đấy, tớ căn bản không biết cậu ấy định đến, cậu không ngại chứ?"

"Không sao không sao, đến thì đến thôi." Suy nghĩ một chút về những gì Tiểu Phượng nói với tôi hôm qua, tôi lại có chút mong đợi, "Nhưng mà..."

Tôi đột nhiên nghĩ tới một chuyện, Trang Tự sẽ không đi cùng Dung Dung đấy chứ.

Vẻ mặt tôi hơi do dự, Tư Tịnh phát hiện ra ngay, bỗng lên tiếng rất đúng lúc: "Nói đến thì, không biết Trang Tự và Dung Dung xảy ra chuyện gì, dạo này Dung Dung đi ăn với bọn mình đều chẳng nhắc đến cậu ấy lần nào."

"À?" Tôi cười ha ha, không bình luận gì.

Ở trong phòng riêng hát tầm nửa tiếng, Dung Dung đến như đã hẹn. Cô ta mặc một bộ áo và váy màu trắng, bên ngoài khoác áo khoác nâu, thân hình thanh nhã, mặt mày tỏa sáng, vừa vào cửa đã làm ánh mắt của mọi người sáng lên.

Bạn học nam đang hát cũng ngừng luôn, cầm micro đọc diễn văn chào mừng: "Nhìn xem ai tới này, hoan nghênh đại mỹ nữ Diệp Dung của học viện kinh doanh trường đại học A chúng ta."

Dung Dung khoát khoát tay về phía cậu ta, đi thẳng tới chỗ nhóm bạn nữ ngồi xuống, đưa đồ trong tay cho Tư Tịnh, "Quà nè, sinh nhật vui vẻ."

Tư Tịnh nhìn một cái là mặt mày hớn hở: "Cậu cũng không tới ăn mà lại tặng quà đắt tiền như vậy."

Dung Dung: "Nhìn thấy đẹp nên mua cho cậu."

Nói xong ánh mắt của cô ta chuyển lên người tôi, chào hỏi với vẻ mặt bình thường: "Hi Quang cũng tới à."

"Đúng dịp tới Thượng Hải có việc."

Tư Tịnh cất quà đi rồi tố cáo tôi, "Thứ sáu cậu ấy đã tới rồi, chỉ liên lạc với Tiểu Phượng chứ chẳng hẹn đi chơi với bọn mình."

Ánh mắt của lão đại lập tức quét tới, tôi vội cãi, "Cậu cũng nói là thứ sáu đó thôi, chắc chắn các cậu bận đi làm mà."

Lão đại và Tư Tịnh không hề chấp nhận, tôi chỉ có thể giơ hai tay đầu hàng, "Cuối tháng này chắc tớ lại có việc đến nữa, lúc đó mời mọi người ăn cơm nhé?"

Lúc này mọi người mới hài lòng: "Như thế còn tạm được."

Dung Dung tới thì chẳng còn bạn học nam nào hát nữa, các cậu ấy cũng vây lại đây hàn huyên dò hỏi, buôn cả đống chuyện.

"Tiền lương ở Thịnh Viễn cao vậy sao? Diệp Dung, quần áo của cậu nhìn không rẻ chút nào."

"Công ty cậu còn tuyển người không? Diệp Dung cậu có thể đề cử nội bộ không?"

"Sao Trang Tự không tới?"

"Sao các cậu nhiều chuyện thế." Tư Tịnh đuổi bọn họ đi, "Con gái nói chuyện phiếm, các cậu đừng tới đây nữa, sang phòng bên cạnh chơi bi-a đi."

Các bạn học nam tiếc nuối rời đi.

Bọn họ vừa đi, lão đại đã tò mò hỏi: "Dung Dung cậu đổi túi xách à? Chưa từng thấy cậu mang cái này. Vừa thay điện thoại lại đổi túi mới, thương hiệu này cũng không rẻ nhỉ?"

Dung Dung cười: "Cũng không đắt lắm, mấy ngàn tệ thôi, ở công ty chúng tớ cũng chẳng có gì nổi bật, chỉ là tớ thích mẫu túi nhỏ này."

Tư Tịnh trêu ghẹo nói: "Mấy ngàn tệ mà còn không đắt, chịu đấy. Cậu mua à? Hay là..."

Giọng cô ấy mang theo dò xét, Dung Dung nói: "Muốn hỏi gì cứ hỏi, vòng vo làm gì, tớ tự mua đó. Tiền thưởng cuối năm ngoái cũng không tệ lắm, bạn trai muốn tặng mà tớ không cho."

Mọi người có chút ngạc nhiên.

Tư Tịnh: "Cậu nói bạn trai? Chẳng lẽ là..."

Dung Dung ngắt lời cô ấy: "Lần trước cũng nhắc tới với các cậu rồi, cấp trên của tớ, Thịnh Hành Kiệt."

Tư Tịnh sửng sốt mấy giây, rồi hơi khoa trương "Woa" một tiếng, "Không phải chứ, cậu là sắp gả vào hào môn sao? Từ khi nào vậy?"

"Sau Tết mới ở bên nhau, vẫn chưa có dịp nói với các cậu. Nhưng mà anh ấy theo đuổi tớ cũng lâu rồi."

Tư Tịnh chậc chậc lưỡi một cách ngạc nhiên, "Phong thủy ký túc xá chúng ta cũng tốt quá đi, hai người đều gả vào nhà giàu."

Tiểu Phượng nói: "Không tính là thế, nhà Hi Quang vốn đã giàu."

"Bỗng nhiên tớ nghĩ đến một chuyện tốt." Tư Tịnh nói đùa, "Hi Quang, Dung Dung, sau này chẳng phải các cậu là họ hàng à."

Tôi: "..."

Như vậy chẳng phải là chuyện tốt đâu.

"Đúng thế, chúng tớ rất có duyên. Nhưng mà sau này Hi Quang và tổng giám đốc Lâm chắc sẽ ở Tô Châu, không thể thường xuyên gặp nhau được." Ánh mắt Dung Dung lại một lần nữa rơi lên người tôi, giọng nói ôn hòa đến bất ngờ.

Tư Tịnh: "Không thể nào, nói gì thì bạn trai Hi Quang cũng là cháu ngoại của chủ tịch Thịnh Viễn, sẽ không ở bên ngoài mãi chứ?"

Dung Dung nói: "Tớ cũng chỉ nghe Hành Kiệt nói, bảo là ông nội anh ấy giao công ty ở Tô Châu cho tổng giám đốc Lâm. Hi Quang, có đúng không?"

"Đúng đó." Tôi vừa mới bừng tỉnh từ trong nỗi khiếp sợ chuyện Dung Dung và Thịnh Hành Kiệt là một đôi, mặt mày ủ dột nói, "Chúng tớ ở Tô Châu gian khổ gây dựng sự nghiệp, ngày nào cũng phải làm thêm giờ."

Lão đại đưa tay qua người Tiểu Phượng nhéo tai tôi, "Hay nhỉ đại tiểu thư, còn giả bộ đáng thương."

Tôi đẩy tay cô ấy ra, "Lão đại sao cậu còn chưa bỏ tật xấu này đi, thuỳ tai của bé con nhà cậu sau này sẽ dài lắm đó."

Mọi người lập tức cười ầm, lão đại đập tôi một cái: "Cả ngày chỉ biết nói tầm bậy tầm bạ."

Lẫn trong tiếng cười ấy, tôi nói nhỏ với Tiểu Phượng: "Đúng là không giống trước kia lắm."

Tiểu Phượng nói: "Đã hiểu, thì ra là do yêu đương."

Tôi đồng ý, hẳn là vì thế nhỉ. Yêu đương rồi tâm tình sẽ rất tốt rất vui, dù là không ở bên nhau, nhận được một tin nhắn thôi cũng sẽ phấn chấn cả người.

Nên là, đã bao lâu rồi Lâm Tự Sâm chưa nhắn tin cho tôi?

Tôi lấy điện thoại trong túi xách ra, mở mục tin nhắn lên, quả nhiên không có gì mới. Tin mới nhất đã từ hai tiếng rưỡi trước.

Không phải đã nói là hai tiếng sẽ báo cáo một lần sao? Chẳng tuân thủ cam kết chút nào.

Tôi nhắn qua: "Anh đang ăn à? Hình đâu? Sao bảo là hai tiếng? Quá thời gian rồi."

Tôi cúi đầu nghiêm túc nhắn tin, Tư Tịnh đứng lên cầm micro nói, "Nhân lúc bọn họ chơi bi-a thì chúng ta tranh thủ hát đi, chứ họ về là không tranh được, ai cũng là Mạch Bá(*) cả."

(*) Chỉ những người hay hát, nghĩ là mình hát hay.

Lão đại vội nói: "Các cậu hát đi hát đi, tớ không hát được."

Nhưng mà còn chưa bắt đầu, Trác Huy vốn đang chơi bi-a ở bên ngoài vọt vào, hưng phấn nói: "Tư Tịnh, xem ai tới này."

"Ai?"

"Trang Tự đó!"

Trang Tự?

Mọi người đều yên tĩnh lại, tôi ngẩng đầu lên từ giữa đống tin nhắn, vừa lúc nhìn thấy Trác Huy tránh ra, người phía sau đi vào.

Sau một hồi yên lặng ngắn ngủi, Tư Tịnh nhìn Trang Tự, lại chuyển hướng sang Dung Dung, "Hai cậu chân trước chân sau đến, không phải là hẹn nhau chứ?"

"Không phải."

Hai người đồng thanh trả lời.

Trang Tự nhìn thẳng vào Tư Tịnh giải thích: "Hôm nay mình có việc ở gần đây, Trác Huy vừa gọi điện hỏi mình có rảnh không, nói là... tất cả mọi người đều tới."

"Nên mình cũng tới." Cậu ấy đưa túi giấy trong tay cho Tư Tịnh, "Chuẩn bị vội vàng, sinh nhật vui vẻ."

Mặt mày Tư Tịnh tươi cười nhận lấy: "Cậu đến là tốt rồi, sao ai cũng khách khí như vậy."

Nếu nói trong lòng không có gì khác thường thì có chút giả dối, một khắc ánh mắt rơi lên người cậu ấy, cũng có chút chập chờn, nhưng chỉ nhàn nhạt thoáng qua rồi biến mất.

Hơn nữa chuông tin nhắn của tôi reo lên.

Tôi lập tức mở ra, vẻ ai oán của Lâm Tự Sâm như hiện lên thật sống động trong mấy dòng chữ: "Đang ăn, ở nhà hàng xxx đường Hoài Hải, không ngon nên không chụp ảnh. Đâu có vượt quá thời gian, tin nhắn trước nửa tiếng sau em mới trả lời anh, anh hợp lý làm theo thôi."

Lúc ấy tôi bận bịu cuống cuồng không có thời gian để ý mà, tự biết đuối lý, tôi đổi đề tài: "Khi nào thì anh xong?"

"Không biết, các chuyên gia vĩ đại đang sôi nổi bày tỏ ý kiến của mình, mùi thuốc súng vô cùng nồng nặc, không ai chịu nhường ai."

Tôi thấy thật đáng kính nể, "Đang thảo luận chuyên môn sao? Vậy anh cứ nghe đi, không cần trả lời em."

"Chuyên môn lắm. Rượu vang ở trang trại nào đáng để sưu tầm."

Tôi...... trả lời sáu dấu chấm.

Tôi say mê bấm điện thoại, không hiểu sao lại thấy có gì là lạ, ngẩng đầu lên, mọi người đang nhiệt tình ca hát, cũng không có gì bất thường.

Tiểu Phượng đến gần nhìn lén, "Cậu làm gì đó? Cứ nhắn tin hoài vậy?"

Tôi đẩy đầu cô ấy ra, "Một lúc lâu rồi tớ mới nhắn nhé."

Tiểu Phượng bĩu môi, nhiệt tình đề cử với tôi: "Lưỡi vịt ở đây ăn ngon lắm, cậu muốn thử không?"

Bên trong KTV lại ồn ào náo nhiệt, mọi người thay nhau hát, cơ mà vị trí cũng giống như hồi đại học, các bạn nam ngồi một bên, nữ ngồi một bên, nói chuyện riêng.

Tôi, Tiểu Phượng và lão đại thì xúm lại ăn uống, một bài cũng không hát, dù sao cũng là ba người có ngũ âm không đầy đủ. Dung Dung và Tư Tịnh hát khá hay, mỗi người hai bài, nhận được một tràng vỗ tay.

Sau đó sân khấu được giao cho các bạn nam, các cô gái ngồi xuống nói chuyện phiếm. Lúc tiếng nhạc đệm trầm thấp, có mấy câu rời rạc loáng thoáng lọt vào lỗ tai, hình như đang nói đến Thịnh Hành Kiệt.

Tôi không nhịn được liếc mắt một cái, Dung Dung cười rất thoải mái.

Lại một khúc dạo đầu của một bài hát vang lên, Trác Huy hô to: "Tín ngưỡng, Tín ngưỡng của Trương Tín Triết, ai chọn đấy?"

Chồng của lão đại vừa ăn gì đó vừa kêu lên: "Mình chọn, thôi thôi, mình uống nhiều rồi không hát được bài khó vậy đâu."

Lão đại liếc nhìn bàn bọn họ một cái, kinh ngạc: "Mấy người các cậu uống bao nhiêu rồi? Như uống nước thế à?"

Tư Tịnh nói: "Lâu mới gặp nhau, kệ bọn họ đi. Bỏ qua một bài."

Tôi rất thích bài hát này, bất chợt cảm thấy hơi tiếc, giọng của chồng lão đại kể ra cũng được lắm. Đang nghĩ xem mình có thể hát được không, lại thấy micro trên bàn bên cạnh được một bàn tay thon dài cầm lên.

"Mình hát."

Giọng nói trong trẻo lạnh lùng vang lên, cả phòng yên tĩnh.

Sau một lúc sửng sốt Tư Tịnh lập tức vỗ tay, "Kỳ diệu kỳ diệu quá, Trang đại soái ca của chúng ta mà cũng chịu hát, đúng là trăm năm hiếm thấy."

Trác Huy nói: "Chẳng phải cậu ấy từng hát rồi sao, lần đi KTV trước khi tốt nghiệp ấy."

Tư Tịnh nói: "Lần đó chẳng phải là hết chỗ ở KTV nên không đi nữa à?"

Trác Huy "à" một tiếng, "Quên mất, là lần đi hát với bạn học lớp bọn mình."

Trang Tự hoàn toàn không để ý tới cuộc đối thoại của bọn họ, ánh mắt chăm chú nhìn màn hình.

Tiếng nhạc vang lên, bao trùm lên tiếng nói chuyện.

“Mỗi khi anh nghe thấy một khúc nhạc u buồn

Hồi ức đau thương lại trỗi dậy

Mỗi khi anh nhìn thấy ánh trăng bạc kia

Lại nhớ về gương mặt em

Vẫn biết đừng nên nhớ tới, không thể nhớ tới

Thế nhưng lại nhớ đến quay cuồng mê man

…”

Cho tới giờ tôi chưa từng nghe Trang Tự hát, thì ra cậu ấy... hát cũng khá là hay.

Tôi đã quên một ngày kia, nhưng lại nhớ một buổi tối, trong ký túc, mọi người đều nằm trên giường, nhạc vang lên từ chiếc loa nhỏ.

Trong đó có bài "Tín ngưỡng".

Lúc đó, trùng hợp có người cũng đang thắp nến và hát tỏ tình dưới khu ký túc xá nữ. Tôi nghe một chút, tự nhiên lại nói một câu: "Hôm kia có một cậu em cũng tỏ tình, nhưng không chọn đúng bài, hát bài này không chừng lại thành công. Nếu như có người đứng dưới ký túc xá hát bài này cho tớ, nhất định tớ sẽ đồng ý."

Lúc ấy mọi người trong ký túc cười không dứt.

Nhưng tôi đúng là nói thật, lúc ấy còn trẻ tôi đã nghĩ, nếu có một người nghiêm túc nói với tôi, anh yêu em, đó là tín ngưỡng của anh.

Còn gì có thể rung động lòng người hơn thế.

Khi đó tôi đã quen biết Trang Tự, thậm chí còn dọn về ký túc xá vì cậu ấy.

Nhưng khi nói những lời đó lại hoàn toàn không nghĩ tới cậu ấy, bởi vì cậu ấy tuyệt đối sẽ không làm thế.

Bỗng chốc suy nghĩ trong tiếng ca của tôi đã bay xa, một lúc sau, giọng hát bỗng dừng lại trước đoạn cao trào.

Các bạn học nam ồn ào nói: "Chuyện gì vậy, sao lại không hát điệp khúc."

"Không hát." Trang Tự buông micro trở về chỗ ngồi.

Tư Tịnh lớn tiếng giữa thanh âm bài hát: "Mới nghe nói chỉ biết hát điệp khúc, nào có chuyện chỉ hát đoạn trước?"

Tiểu Phượng bình luận: "Giờ mới là bình thường chứ, tớ thật sự không thể nào tưởng tượng ra Trang Tự lại hát tình ca như vậy."

Tôi hoàn toàn tỉnh lại từ trong ký ức, tôi nghĩ tôi phải đi rồi.

Nhưng mà không thể là bây giờ, chờ mọi người hát thêm hai bài nữa, như vậy mới có vẻ không cố ý.

Vì thế sau hai bài nữa, tôi đứng dậy chào tạm biệt.

KTV nằm trong một trung tâm mua sắm, sau khi ra ngoài, tôi vào phòng vệ sinh, lúc đi ra lại thấy Trang Tự đang đợi thang máy.

Bước chân tôi không khỏi chững lại, đang suy nghĩ làm sao để tránh, cậu ấy lại nhìn sang.

"Nhiếp Hi Quang."

Cậu ấy gọi tên tôi.

Tôi không nghĩ rằng cậu ấy sẽ chào hỏi mình, dừng bước.

"Không hát ở dưới ký túc xá, thì có được không?"

Trong nháy mắt, tôi chỉ có thể kinh hãi nhìn cậu ấy, bật thốt lên: "Làm sao cậu biết?"

Trang Tự không trả lời tôi, chỉ đứng ở đó. Cửa thang máy bên cạnh từ từ mở ra, cậu ấy không nhúc nhích, cho đến khi cửa sắp đóng cậu ấy mới đưa tay ra ngăn lại.

"Xin lỗi, uống hơi nhiều."

"Chẳng qua chỉ là một bài hát." Cậu ấy cười một tiếng như tự giễu, đi vào thang máy.

Tôi chạy tới chỗ Lâm Tự Sâm ăn cơm chờ anh.

Không báo với anh là tôi tới, tôi ngồi chờ trên băng ghế trước cửa nhà hàng, nghiêm túc nhìn chằm chằm những người ra vào, dần dần lại ngẩn cả người ra. Không biết đã qua bao lâu, một cặp chân dài xuất hiện trước mắt, có người khom lưng cười tủm tỉm bắt chuyện với tôi.

"Quý cô này, nhìn dáng vẻ của cô giống như lạc đường."

Tôi ngẩng đầu, thẳng thừng đưa tay ôm lấy cổ anh.

Lâm Tự Sâm hơi kinh ngạc, thuận thế bế tôi lên, "Sao lại đến đây tìm anh, hôm nay dự tiệc sinh nhật không vui à?"

"Không phải." Tôi vùi đầu vào bên cổ anh, "Là quên mất mật khẩu cửa nhà anh sợ không vào được, anh mau đưa em về nhà đi."

—-

Editor: Đoạn điệp khúc Trang Tự không hát:

“Anh yêu em

Sâu đậm đến thế, tín ngưỡng vững chắc đến thế

Anh yêu em

Dịu dàng đến vậy, tình cảm kiên cường đến vậy

Anh không quan tâm trái tim mang bao nhiêu vết thương

Không quan tâm tình yêu có bao nhiêu trắc trở

Không quan tâm người khác nghĩ thế nào

Tình yêu là một loại tín ngưỡng, mang anh đến bên em.”