Tôi Như Ánh Dương Rực Rỡ (Phần 2)

Chương 26



Bởi vì tự thuê xe nên chúng tôi chơi ở Thành Đô vô cùng tự do tự tại, cũng không có kế hoạch gì, thông thường là tối hôm trước mới có thể quyết định được hôm sau sẽ đi đâu. Nhưng mà ngược lại như thế lại phù hợp với khí chất của thành phố này, hoàn toàn hòa nhập.

Ngày hôm sau Tiểu Tạ đã bay về Tô Châu, Lâm Tự Sâm vẫn ở trong phòng cậu ấy, sáng nào cũng mang những bữa sáng khác nhau đến đánh thức tôi.

Du lịch là một chuyện vô cùng thân mật.

Nếu như bình thường ở bên nhau rất vui vẻ thì cùng nhau đi du lịch chính là vô cùng hạnh phúc.

Rõ ràng là không hề làm chuyện gì đặc biệt. Chỉ cùng nhau lái xe đến đập Đô Giang, cùng nhau đi khắp những phố lớn ngõ nhỏ nổi danh, cùng nhau ngồi trong quán uống trà hóng gió, cùng nhau chia sẻ thức ăn ngon…

Nhưng mà tôi phải hình dung cảm nhận này thế nào được nhỉ?

Dường như thế giới trở nên rực rỡ hẳn, những sự việc tầm thường bỗng trở nên mới mẻ, thú vị. Hàng ngày vừa mở mắt ra đã ngập tràn mong đợi, nhìn thấy gì, nghe thấy gì cũng muốn cùng chia sẻ hết với anh.

Giống như càng lúc chúng tôi càng có nhiều chủ đề nói không hết chuyện.

Ban ngày hôm nào cũng nói nhiều như vậy, tối quay về khách sạn, chúng tôi cũng cùng nhau dựa vào sofa trò chuyện tiếp.

Tôi kể cho anh nghe về tâm trạng phức tạp của tôi đối với bố, vừa không muốn để ý đến ông ấy nhưng không quan tâm thì lại không đành lòng. Anh nói với tôi, anh cũng đã từng như vậy đối với ông ngoại mình.

Tôi kể cho anh chuyện sống ở nông thôn với ông bà, anh kể cho tôi nghe đủ chuyện trong nhà của ông khi anh còn nhỏ, sau đó cùng hẹn nhau thu xếp thời gian quay về thăm.

Tôi muốn dẫn anh đi ăn bánh nướng ngon nhất ở quê, anh muốn đưa tôi đến xem cây táo mà năm nào cũng ra rất nhiều quả ở nhà ông.

Đương nhiên chúng tôi cũng thường yên lặng rất lâu…

Không xong rồi, tôi phát hiện tôi từ ngàn dặm xa xôi chạy đến Thành Đô, không chỉ không xoá bỏ được cảm giác muốn ở gần anh một cách khó hiểu này mà ngược lại càng nghiêm trọng hơn.

Hình như tôi càng lúc càng không nỡ rời anh, cho dù chỉ là mấy tiếng ngắn ngủi ban đêm, sáng sớm hôm sau lại có thể gặp được.

Cũng còn may là anh ấy cũng thế.

Trong phòng tôi, trên sofa, sau một lúc im lặng thật dài, anh dừng động tác, thở dài một cách bùi ngùi: “Ngày mai sau khi về nhất định sẽ về phòng mình mà không quay đầu lại, nếu không thì thử thách bản thân quá thể.”

“Hôm qua anh cũng nói như vậy.” Tôi dựa vào người anh, giọng hơi mềm mại, nhưng cũng không ảnh hưởng đến chuyện tôi chỉ ra rằng anh đang nghĩ một đằng nói một nẻo.

“Em đừng vạch trần chứ.” Anh khẽ cười, hơi thở nóng rực phả vào tai tôi, sau đó anh lại nhẹ nhàng hôn tôi…

Trước khi rời khỏi Thành Đô một ngày, chúng tôi nhận được điện thoại của tổng giám đốc Tề.

Lúc đó chúng tôi mới rời khỏi khu bảo tồn gấu trúc Thành Đô. Lâm Tự Sâm lái xe, tôi ngồi trên ghế phụ lái, đang dõng dạc hùng hồn bất bình thay cho những tỉnh khác trên mảnh đất Thần Châu này.

“Vì sao những nơi khác không có gấu trúc cơ chứ? Ví dụ như Vô Tích của bọn em, có nhiều trúc như thế sao lại không sinh ra được gấu trúc, chuyện này hợp lý à?”

“Đừng ghen tị như thế.” Lâm Tự Sâm an ủi tôi rất thông tuệ: “Dù sao thì dù đất có sinh được gấu trúc ra hay không, mọi người cũng không ai được chạm vào chúng, cho nên vẫn công bằng thôi.”

Điện thoại của tổng giám đốc Tề gọi đến ngay lúc đó. Lâm Tự Sâm không tiện nhận điện thoại, tôi lấy điện thoại, nhìn thoáng qua, hơi kích động: “Là điện thoại của tổng giám đốc Tề, chẳng lẽ…”

“Mở loa đi.”

Tôi mở loa theo lời anh, tiếng địa phương Tứ Xuyên của tổng giám đốc Tề lập tức vang vọng trong khoang xe nhỏ hẹp.

“Tổng giám đốc Lâm, cậu đã đi chưa? Vẫn còn ở Thành Đô đúng không?”

“Vẫn chưa đi, mới từ khu bảo tồn gấu trúc về.”

Tổng giám đốc Tề cười ha ha, “Gấu trúc tuyệt mà, mọi người đến Thành Đô đều muốn đi ngắm. Tổng giám đốc Lâm, bạn gái cậu tới, tôi còn chưa mời mọi người ăn cơm, tối nay tôi tìm một quán thật ngon, giúp các cậu đón gió.”

… Bữa đón gió này đúng là đủ muộn, ngày mai chúng tôi phải đi rồi.

Lâm Tự Sâm cười: “Không dám phiền để tổng giám đốc Tề tốn kém, ngày mai chúng tôi đã rời khỏi Thành Đô rồi, đêm nay đang định đi dạo trong nội thành Thành Đô, bên này tôi cũng đã đặt quán ăn xong rồi.”

“Ngày mai đã đi rồi sao?” Tổng giám đốc Tề lập tức nâng giọng cao lên, không hề che giấu mục đích, “Thế thì tôi lại càng phải mời, đúng lúc tôi cũng đang có chuyện cần bàn lại với tổng giám đốc Lâm một chút.”

“Thật sự không cần đâu.” Giọng của Lâm Tự Sâm trước sau vẫn không nhanh không chậm, “Những gì nên nói thì đã nói xong rồi, công ty chúng tôi đã hiểu ý của tổng giám đốc Tề…”

“Không, không, không.” Tổng giám đốc Tề vội vàng ngắt lời Lâm Tự Sâm, “Tổng giám đốc Lâm, anh không hiểu, hiểu sai rồi, chúng ta gặp mặt nói chuyện lại rõ ràng một chút.”

Lâm Tự Sâm khẽ mỉm cười, yên tĩnh lái xe.

Tôi nhìn mặt anh thăm dò, ừm… hình như tổng giám đốc Lâm đang muốn nói lại chuyện giá cả.

Một lát sau, tổng giám đốc Tề phía đầu bên kia cẩn thận cất tiếng gọi: “Tổng giám đốc Lâm?”

“Được.” Cuối cùng tổng giám đốc Lâm cũng không khăng khăng nữa, “Bạn gái tôi không ăn được quá cay, phiền tổng giám đốc Tề thu xếp giúp.”

“Không phiền, khách sáo với tôi làm gì chứ, chờ chút tôi đặt xong nhà hàng sẽ gửi cho cậu.” Tổng giám đốc Tề vô cùng vui mừng ngắt cuộc gọi.

“Dạo này khả năng ăn cay của em đã tiến bộ rồi được chưa.” Tôi vừa kháng nghị vừa thả điện thoại lại chỗ cũ, hỏi anh: “Có phải anh muốn bàn lại giá cả không?”

“Thử xem, gần đây tổng giám đốc Tề đang cần tiền gấp.”

“Vậy…” Tôi đảo mắt, “Không thì lát nữa lúc ăn cơm anh giới thiệu em là con gái của cổ đông lớn xem? Em phụ trách việc tỏ ra nhàm chán cả quá trình.”

Lâm Tự Sâm ngầm hiểu tức thì, khuôn mặt nhuốm ý cười: “Tuân lệnh, đại tiểu thư”.

Vì vậy, lúc tối ăn cơm cùng với tổng giám đốc Tề, tôi và Lâm Tự Sâm cũng xem như có một màn phối hợp đẹp mắt?

Tôi cảm thấy như mình được thừa kế phần nào kỹ năng diễn xuất của tổng giám đốc Nhiếp, từng bước thi triển một màn biểu diễn vẻ mất kiên nhẫn, không vui, mà lại không thiếu tiền.

Lời kịch lại vô cùng cá tính. Đại loại như:

“Vì sao lại mua thiết bị secondhand? Chúng ta không thiếu tiền, không mua đồ mới hoàn toàn được à? Làm sao biết có lỗi lầm hỏng hóc nào không?”

“Bạn bè đều biết em phải đi làm việc, làm gì có chuyện mua đồ cũ, nói ra thì xấu hổ lắm. Hơn nữa không bao lâu lại phải đổi, lúc đó còn bán được cho ai, bán đồng nát sao?”

“Nếu như lo lắng về dự toán, em lại nói gia đình chuyển thêm tiền vào công ty.”

May là tổng giám đốc Tề ở tận Thành Đô xa xôi, chứ nếu ở đồng bằng Dương Tử thì tôi cũng không dám diễn sâu đến vậy. Sau này tôi còn phải ra mặt làm việc, ít nhiều gì cũng phải chú trọng hình tượng.

Đến độ xuyên suốt cả quá trình, Lâm Tự Sâm cũng chỉ vâng vâng dạ dạ, không dám nói gì nhiều trước uy thế của đại tiểu thư.

Cuối cùng Tổng giám đốc Tề cũng ruột đau như cắt mà chủ động giảm giá một ít, lại chịu thêm chi phí vận chuyển thì tôi mới không phản đối. Tổng giám đốc Tề vội vã đòi Lâm Tự Sâm chốt giao dịch.

Về phương diện giá cả, chúng tôi cũng không bắt chẹt quá mức. Nhưng dạo gần đây cũng có nhiều chính sách có lợi được ban hành, dù rằng không ít người vẫn đang còn quan sát, nhưng những ai có gan lớn cũng bắt đầu vào cuộc, nếu không sao lại xuất hiện công ty khác nhảy vào tranh giành thiết bị với chúng tôi. Vừa vặn hôm nay tổng giám đốc Tề cần gấp tiền để trám vào lỗ hổng khác, nếu không, sợ là một phân tiền cũng không chịu giảm.

Ngày hôm sau chúng tôi đã phải về lại Thượng Hải. Tổng giám đốc Tề nóng lòng như lửa đốt mà căn cứ vào các điều khoản trước đó, sau khi điều chỉnh lại giá cả, thảo ra một bản hợp đồng, nhờ người đưa đến sân bay giao tận tay cho chúng tôi.

Vì chờ người gia.o hợp đồng nên sau khi kiểm tra an ninh xong cũng không dư nhiều thời gian, chúng tôi đi đến thẳng sảnh chờ máy bay. Không nghĩ đến chuyện máy bay lại đến trễ, người lại đặc biệt đông đúc, vất vả lắm chúng tôi mới giành được hai chỗ.

Ngay trong hoàn cảnh ồn ào này, Lâm Tự Sâm nghiêm túc xem qua hợp đồng một lần. “Không có vấn đề gì.”

Vừa đóng hợp đồng lại, tổng giám đốc Tề đã gọi đến, Lâm Tự Sâm cũng không giả vờ gì, thoải mái đồng ý sau khi thiết bị được giao đến xưởng sẽ thanh toán ngay lập tức.

Trò chuyện qua lại, cũng không biết tổng giám đốc Tề nói gì, Lâm Tự Sâm lại bỗng dưng cười rộ lên: “Làm gì có, việc này vẫn không bằng đàn ông Tứ Xuyên các anh, có điều cũng xem như có tiếng trong nước.”

Cái gì không bằng đàn ông Tứ Xuyên? Lòng hiếu kỳ của tôi nổi lên, chờ anh cúp điện thoại đã vội vàng hỏi: “Hai người nói gì vậy? Cái gì không bằng người ta nhưng lại có tiếng trong nước?”

Lâm Tự Sâm cất điện thoại vào túi, động tác vừa phóng khoáng lại kiêu ngạo, “Cào lỗ tai (*), sợ vợ.”

(*) Từ lóng, có nghĩa là sợ vợ.

Tôi: “..."

Tiếng “cọp mẹ” không thể gánh suông như vậy, tôi chỉ đạo anh, “Vậy anh mau đi mua thức ăn cho bạn gái anh đi.”

Vậy mà Lâm Tự Sâm lại có ý kiến với thái độ của tôi, “Muốn anh làm việc, chẳng lẽ không nên dịu dàng một chút, nói ít lời hay? Anh thì tương lai sợ vợ nhưng lại chẳng sợ bạn gái.”

“... Bây giờ không cống hiến, sau này không cho lên chức.”

Lâm Tự Sâm nghiêm túc nghiền ngẫm vài giây, sau đó thoả hiệp: “Uy hiếp có hiệu lực.”

Anh duỗi người, bản tính co được giãn được mà đứng lên, “Được, bạn gái quý hoá của anh, em muốn ăn gì?”

Lúc này, chuông điện thoại của tôi bỗng nhiên vang lên. Tôi nhìn thoáng qua, mà một dãy số xa lạ, tôi vừa nhận cuộc gọi vừa nói với Lâm Tự Sâm: “Anh tự mà nghĩ nhé. Mua đúng cho thăng cấp lên bạn gái 2.0.”

“Nghe có vẻ đường lắm gập ghềnh gian nan.” Lâm Tự Sâm lắc đầu thở dài mà đi mua, tôi đáp “ừ” một tiếng vào điện thoại, bên kia lại là một khoảng lặng, tôi lại alo alo hai tiếng, vẫn không ai nói chuyện, tôi khó hiểu mà gác máy.

Có lẽ là gọi nhầm số.

Cúp điện thoại xong, tôi nhớ còn chưa trả lời tin nhắn của Khương Duệ gửi sáng nay, nên gọi thẳng cho nó.

Điện thoại được kết nối nhanh chóng, tôi nói thẳng: “Chị còn chưa về, vẫn ở sân bay Thành Đô, em hỏi chị về chưa làm gì, định mời chị ăn hả?”

Khương Duệ đáp: “Không có gì, em hỏi vậy thôi.”

Uầy, tôi bảo nó mời mình ăn cơm, nó lại tuyệt nhiên không nhảy dựng lên phản đối?

“Đến Thượng Hải chị còn đi thăm ông cụ nhà họ Thịnh, sau đó về Tô Châu ngay, có lẽ lần này không có thời gian tìm em.”

“Ừm, chị… chị đi chơi Thành Đô vui không?”

“Vui á, không phải gửi ảnh cho em rồi sao?”

Nó lại ừ một tiếng, điệu bộ muốn nói rồi lại thôi.

Tôi không khỏi thấy lạ, “Em làm sao vậy?”

Nó yên tĩnh một hồi, sau đó dường như hạ quyết tâm, “Chị, có một số chuyện em thấy vẫn nên nói sơ qua với chị.”

“Vậy em nói đi.” Khó mở miệng như vậy, chẳng lẽ là chuyện tình cảm? Tôi lặng lẽ nghĩ đến cô bé gặp ở đầu phố hồi Tết, “Không lẽ em với cô bé kia có tiến triển gì sao?”

“Cái gì với cái gì?” Khương Duệ gào lên: “Là anh Trang.”

Tôi bỗng dưng nhíu mày.

Khương Duệ thét xong, nói chuyện cũng lưu loát lên, “Hôm qua trên tàu lửa về Thượng Hải, em gặp Trang Phi. Lúc xuống xe, anh Trang tới đón cậu ấy, thấy em nên bảo cùng ăn cơm, em cũng không tiện từ chối nên đi cùng. Bọn em ăn cũng lâu lắc, giữa chừng anh Trang hỏi em chuyện đi du học, nhưng không có nhắc đến chị. Sau đó là Trang Phi hỏi em rằng chị cậu đang làm gì? Em bảo đang làm việc ở Tô Châu. Em có phần trẻ trâu, cố ý khoe khoang chị và bạn trai đang rất hạnh phúc, cũng không để ý mấy đến em. Trang Phi vô cùng hốt hoảng, hỏi ngay em là chị cậu có bạn trai à? Em nói đúng, vừa xác định trước Tết mấy hôm. Anh Trang vốn dĩ vẫn không lên tiếng, chẳng hiểu sao em nói câu đó, biểu cảm lại thay đổi lớn. Sau đó anh ấy đưa bọn em về trường, đi rồi quay trở lại hỏi em: “Chị em ở bên Lâm Tự Sâm từ khi nào, là trước Tết vài hôm?” Em cân nhắc thấy chuyện này cũng không có gì không nói được, nên xác nhận. Sắc mặt anh ấy lại càng khó coi. Chị, em nói chuyện này cũng không sao chứ? Có chuyện gì quan trọng mà em không biết chăng?”

Khương Duệ vô cùng nhạy bén mà hỏi.

Tôi im lặng một múc “Không có gì quan trọng, không liên quan gì.”

“Vậy tốt rồi.” Khương Duệ thở phào nhẹ nhõm một hơi, “Còn có một việc, mình nói luôn đi.”

“Lúc ăn Tết em vẫn rối rắm xem có nên nói với chị không. Trước khi chị đến Nam Kinh ăn tết, dì Trương bỗng nhiên nhắc với em, rằng anh Trang đến nhà em tìm chị. Dì Trương nói với anh ấy rằng chị và em cùng đi du học. Dì Trương đúng là nói đi du học, em đã xác nhận với dì ấy nhiều lần. Thật ra đến giờ dì ấy cũng không rõ, còn hỏi lại em: “Mấy đứa không phải là đi du học sao? Dì không nói sai chứ?” Dì ấy bảo anh Trang đứng ở cửa lâu lắm mới đi, cả dù cũng quên lấy, ngoài trời mưa to, dì ấy ra đến cửa gọi theo, nhưng anh ấy cũng không để ý đến ai.”

(Du học: từ gốc trong raw là “lưu học”, nghĩa là đi học và ở lại đó. Bên VN mình gọi là du học.

Du lịch học tập: từ gốc trong raw là “du học”, nghĩa là đi ngắn ngày, chủ yếu là du lịch & tham quan.

Mình để từ quen thuộc trong tiếng Việt để mọi người đỡ nhầm nhé.

- Đã chú thích ở chương 1.)

“Chị, chị còn nhớ không, lúc chúng ta ra nước ngoài, vì đi vội vã, điện thoại chị không mở chiều quốc tế, dù là gọi điện thoại em, cũng có thể do lệch giờ em tắt máy không liên lạc được. Anh ấy… có lẽ không tìm được chúng ta. Cho nên hôm tết ngày nào em cũng lôi chị đến Tân Nhai Khẩu đi dạo, là muốn thử xem có thể gặp được anh ấy không, phó mặc mọi sự cho trời cao quyết định. Nếu không phải em ra nước ngoài du học, anh Trang đã tìm được chị, bây giờ hai người cũng… Chị, em không cầm được lòng mà nghĩ, nếu không phải vì em, có lẽ chị…”.

“Khương Duệ.” Tôi ngắt lời nó.

Khương Duệ ngừng lại.

“Cảm ơn em đã kéo chị đi du lịch.” Tôi nói, “Chị cảm thấy bây giờ càng hạnh phúc.”

“Thật không?” Khương Duệ vẫn truy hỏi.

Tôi biết vì sao nó lại không xác định như vậy, dù rằng nó đã nhìn thấy dáng vẻ tôi ở cùng Lâm Tự Sâm.

Nhưng nó cũng từng thấy điệu bộ tôi không màng tất cả mà theo đuổi một người, dốc toàn sức mà yêu thích.

Nó sợ tôi vẫn còn tiếc nuối.

Em tôi sẽ không đứng về phía bất kỳ người nào, nó chỉ hy vọng tôi được ở bên người mà tôi yêu thích nhất. Chỉ là, tôi nên nói thế nào với nó, lúc đó, thích là thật, mà bây giờ tan thành mây khói cũng là sự thật?

Có đôi khi tự tôi cũng nghĩ, vốn dĩ tôi thay lòng đổi dạ nhanh đến vậy sao? Tôi và Lâm Tự Sâm cũng chỉ mới ở bên nhau được vài tháng mà thôi, thậm chí còn không dài bằng quãng thời gian tôi thích Trang Tự. Vậy mà đã có thể hoàn toàn buông bỏ quá khứ, chấp nhận một người hoàn toàn khác biệt chiếm giữ toàn bộ suy nghĩ và sinh hoạt của bản thân sao?

Suy nghĩ trong đầu tôi trôi về nơi xa xăm.

Người đàn ông cao lớn lại đúng lúc này mà đi đến. Trong tay anh cầm hai ly thức uống, một cái túi to, thong dong bước về phía tôi, đằng sau là ánh mặt trời gay gắt chiếu soi từ cửa sổ sát đất của sân bay.

Ánh sáng làm cho tâm tình tôi bỗng chốc hóa dịu dàng ấm áp.

Người đang đi về phía tôi thông minh, kiên định, bao dung, quảng đại, tài trí hơn người, lại phóng khoáng thú vị.

Đối với tôi mà nói, dường như anh có trọn vẹn mọi đức tính tốt đẹp trên đời.

Với anh, tôi chưa từng có yêu cầu khắt khe, không cần cẩn thận suy đoán, có thể tùy hứng mà đòi hỏi, cũng không hề ngần ngại mà trao đi.

Có lẽ thật sự tôi thay lòng đổi dạ quá chóng vánh, nhưng nếu đã có được một tình yêu cháy bỏng hiên ngang như nắng gắt, ai lại còn để ý chút khói lửa le lói chập chờn?

“Dĩ nhiên là thật rồi.”

Tôi nghiêm túc trả lời Khương Duệ, “Không có được tình cảm đáp lại tương xứng, so với tâm đầu ý hợp, thì chẳng chịu nổi một đòn.”