Sở Phục Thịnh vẫn ung dung, giơ bàn tay lên nhẹ nhàng ra đón lấy, sau đó cười nhạo nói: "Sức mạnh như vậy cũng muốn làm tôi bị thương, đúng là..."
<
Đang nói thì một giây sau đó, biểu cảm của Sở Phục Thịnh phát sinh ra sự thay đổi cực lớn.
Advertisement
Trong chớp mắt, ông ta dường như nhớ tới được rất nhiều chuyện, nhớ đến quãng thời gian tươi đẹp cùng với thanh mai trúc mã Đỗ Hồng Cẩm, sau đó là nổi bi thương vì người con gái mình yêu mến bị cướp đi, và sự vui sướng khi tằng tịu với Đỗ Hồng Cẩm...những hồi ức quá khứ như chiếc lồng đèn kéo quân, hiện rõ lên từng cảnh một ở trong đầu của Sở Phục Thịnh.
Cả người ông ta ngây ngẩn ra, biểu cảm mơ mơ màng màng như mất đi hồn vía.
Tô Thương nhìn thấy như vậy thì không hề do dự, lập tức ra tay, lại một quyền nữa được đánh ra, nhắm thẳng vào lòng ngực của Sở Phục Thịnh.
Nếu như bị đánh trúng thì Sở Phục Thịnh chết không phải nghi ngờ.
Nhưng ngay trong thời khắc quan trọng nhất thì Sở Phục Thịnh như cảm nhận được nguy hiểm đang tới gần, cho nên nhanh chóng từ trong trí nhớ thoát ra.
Sau đó, ông ta lật tay ra đỡ lấy một chưởng của Tô Thương, trực tiếp đánh bay Tô Thương.
Tô Thương lại giống như con gián không bị đánh chết được, trên đường bị đánh bay ra, liền dùng chân đạp một cước, phi thẳng về lại phía Sở Phục Thịnh.
"Quyền pháp của cậu vậy mà có thể tấn công vào linh hồn của người khác, không thể tưởng tượng được nha."
"Nhưng tôi đã có phòng bị thì cậu nghĩ rằng cậu còn thành công được không?"
Sở Phục Thịnh mặt trầm như nước, lập tức hết sức tập trung, căn bản cũng không sợ quyền chưởng của Tô Thương.
Ầm ầm ầm, tiếp theo đó, hai người lại đánh nhau hai, ba mươi hiệp nữa.
Sở Phục Thịnh là thiên tông hậu kỳ, thực lực cao hơn nhiều so với Tô Thương, cho nên miễn cưỡng thì vẫn có thể chống đỡ được đòn tấn công vào linh hồn của Bách thế luân hồi quyền.
Nhưng mà.
Mặc dù có thể chống đỡ được, nhưng mỗi lần tiếp xúc với nắm đấm của Tô Thương thì ông ta vẫn bị đứng hình lại mấy giây, rõ ràng là linh hồn đã bị khống chế một chút.
Cũng chính vì nguyên nhân như thế cho nên Tô Thương mới có thể cùng với Sở Phục Thịnh giao đấu nhiều hiệp như vậy, nếu không anh sớm đã bị đánh bại rồi.
Nhưng mà, cái gì nên tới thì vẫn sẽ tới.
Sở Phục Thịnh không có ý định dây dưa thêm nữa, bởi vậy từ bên hông rút ra một thanh nhuyễn kiếm*.
*thanh kiếm mềm mại
Thanh kiếm này, dẻo dai vô cùng, do thiên thạch đặc biệt tạo thành, được ông ta quấn quanh eo của mình.
Độc môn tuyệt kỹ của thư sinh mặt ngọc chính là kiếm pháp siêu phàm thoát tục, biến ảo khó lường này.