Tôi Sẽ Không Thích Anh - Hạt Thư

Chương 10: Khói lửa nhân gian



Văn phòng của Thường Cẩm Bách độc nhất trong khuôn viên này, chớp mắt có thể nhận ra ngay. Thuộc phong cách điển hình của Trung Quốc, lối vào được trang trí bằng đèn lồng kiểu dáng cung điện theo cảnh quan của trung tâm, nhất là các vật trang trí tinh tế trong khuôn viên.

Ván gỗ trên mặt đường quanh co bên hồ nước nhân tạo, đàn cá chép đang tung tăng đùa nghịch dưới hồ, vòm cây thoắt ẩn thoắt hiện trên hòn non bộ của khuôn viên.

Hai người chung một dù, Trần Thương và An Du không ai nói lời nào, mỗi bước đi đều vang lên tiếng cạch cạch của ván gỗ trong màn đêm tĩnh lặng, An Du ngẩng đầu nhìn sắc trời trong đêm, cơn bực tức trong lòng cũng dần dần tan biến.

Thường Cẩm Bách vô tư ngồi trong văn phòng pha trà đợi họ đến, thấy Trần Thương đi tới liền vui vẻ đứng dậy chào: “Lão Trần.”

Tóc của anh ta cột thành cái đuôi ngựa nhỏ, mi dày mắt sáng, da dẻ còn trắng hơn những đàn ông bình thường gấp hai lần, bên trong cái măng tô màu xám khói là bộ quần áo trắng. Diện mạo và khí chất không giống người hiện đại, trông như đạo trưởng thanh tú vừa xuất trần vậy.

Trần Thương cùng Thường Cẩm Bách đơn giản chạm tay nhau một cái, nhún vai rồi nói: “Đến tìm anh có chút việc, tặng tiền cho anh.”

Hai người này nhìn là biết có giao tình không nhẹ.

An Du sớm đã theo dõi Weibo của Thường Cẩm Bách, phong cách vẽ của anh ta thay đổi đa dạng, bất luận là bức vẽ theo phong cách của Nhật hay là của Trung thì nét vẽ của anh vẫn thư thái nhẹ nhàng, lần đầu tiên anh tham dự hạng mục Yêu Ma Ký đã có bứt phá sáng tạo. Ngoài ra, anh thậm chí còn có thể vẽ được loại tranh sơn dầu của phương Tây, anh được xem là một họa sĩ thiên phú nhất.

Trước đó An Du cũng từng học theo nét vẽ của anh ta, sau này cô đã tự đột phá nét vẽ theo phong cách của mình. Thường Cẩm Bách đối với cô là nguồn cảm hứng vô cùng lớn, nhưng cô không ngờ tính cách của anh ta lại như vậy.

Đến bái phỏng nhân vật nổi tiếng trong ngành thì không thể đến tay không được.

Từ trong giỏ An Du lấy ra một cái hộp thủy tinh tinh tế, đưa đến trước mặt Thường Cẩm Bách, cung kính khom lưng: “Xin chào Thường lão sư!”

Trong hộp thủy tinh là một tượng gỗ điêu khắc nhỏ, là tượng điêu khắc về một người phụ nữ trong bản thảo mà anh từng làm mất, sinh động như thật, đến từng chi tiết đều hoàn mỹ, người tặng món quà này thật có lòng, vì trong các cuộc phỏng vấn anh đều đề cập đến tác phẩm mà anh tiếc nuối nhất.

Thường Cẩm Bách không che đậy sự vui mừng đáp: “Cảm ơn nhé!” Rồi sau đó nhìn qua Trần Thương chọc ghẹo: “Cậu cũng nên học hỏi bạn gái thêm đi!”

Trần Thương tự nhiên lột áo khoác bị ướt hết phân nửa bên cởi ra treo lên lò sưởi: “Cô ấy không phải bạn gái tôi. Cô ấy là tổng giám tiếp thị và tiến độ của hạng mục Yêu Ma Ký – An Du.”

An Du đứng trước Trần Thương, không cần nhìn cũng tưởng tượng ra được biểu cảm trên mặt anh rõ không muốn dính líu gì tới mình.

Tuy anh nói cũng không sai, nhưng An Du lại cảm thấy có chút gì đó khó chịu.

An Du cười mỉm rồi đến trước mặt của Thường Cẩm Bách gật đầu, đưa tay ra để bắt tay với anh: “Về sau xin được lão sư chỉ giáo nhiều hơn.”

Thường Cẩm Bách bắt tay lại, nhướng mày đáp ‘Ò..’ một tiếng, giọng điệu vừa kéo dài vừa có chút trêu ghẹo: “Cũng không thể trách tôi được, vì tôi chưa bao giờ thấy lão Trần dẫn theo người khác phái nào đến chỗ tôi cả.”

“Công việc không phân biệt nam nữ.” Trần Thương đáp lại Thường Cẩm Bách một câu, thuận tay đưa một cái khăn lông cho An Du: “Đắp đi.”

An Du muốn từ chối nhưng lại không kiềm được mà hắt xì một tiếng, Trần Thương nhìn cô, cô đành phải không tình không nguyện mà làm theo.

Trần Thương đem ra một chiếc đĩa hình chữ U đặt lên bàn làm việc cho Thường Cẩm Bách: “Chi tiết tường tận ở trong đó, cậu cứ xem trước đi, tôi đi làm cơm đây.”

Thường Cẩm Bách cầm lấy cái đĩa hình chữ U đó chơi: “Hiếm gặp đấy! Đợi thưởng thức!”

Trần Thương đi đến phòng bếp, quen thuộc đường lối trong nhà, cầm lấy tạp dề đeo lên người, nói: “Bù cho hôm nay đến trễ.”

Phòng bếp và phòng sách chỉ cách nhau một tấm bình phong, ánh đèn vàng sáng rọi vào, bóng dáng của Trần Thương nhẹ nhàng chuyển động. Tiếng mưa bên ngoài hòa cùng với tiếng hút gió trong bếp, mùi thơm của các món ăn lan tỏa khắp phòng, An Du bắt đầu nghĩ đến bốn chữ: “Khói Lửa Nhân Gian”.

Thường Cẩm Bách sau khi xem qua thiết kế đồ họa và những gì cần thiết, đã cùng An Du thảo luận một chút về phương hướng mỹ thuật, An Du đã đề xuất ra ý kiến của mình: “Lúc trước nghe bộ phận nghiên cứu và phát triển nói, kỹ thuật khởi động đã được thay đổi nâng cấp, thầy à, em cho rằng, lúc thiết kế thầy có thể xem xét cho nhân vật một chút hiệu ứng 3D, đây cũng là một điểm để tuyên truyền sau bán hàng của chúng ta.”

Thường Cẩm Bách vui mừng như gặp được tri kỷ đáp: “Tôi cũng sớm có ý nghĩ này! Nhưng lần nào cũng bị Trần Thương phủ định. Hắn là thuộc phái bảo thủ đấy!”

An Du biểu thị đồng ý: “Anh ta đúng là có chút… cẩn thận.”

Thường Cẩm Bách lại nói: “Lão Trần cẩn thận cũng là có lý của hắn, hiện giờ phong cách mỹ thuật và cách chơi biến hóa của Thần Á Truyền Kỳ, người chơi lâu họ vốn không muốn thanh toán nợ cũ, bảng xếp hạng cũng không như lúc còn cậu ta ở đây nữa.”

An Du hỏi: “Vậy tại sao anh ấy lại rời khỏi Thần Á Truyền Kỳ?”

“Ai mà biết được! Có thể là do cảm thấy mệt mỏi rồi chăng? Chuyện nội bộ của họ tôi cũng không rõ nữa.”

“Hai người biết nhau lâu rồi à?”

“Chẳng thế, đại học ở cùng nhau tận bốn năm đấy! Lúc tôi còn học đại học vẫn chưa có tiếng tăm gì, đâu có tiếp nhận được hạng mục nào, là lão Trần chống đỡ mọi áp lực để tôi trở thành nhân vật chính của Thần Á Truyền Kỳ, xem như hắn có mắt nhìn đấy.”

An Du nhìn thấy Thường Cẩm Bách cùng ngoại hình hoạt bát với giong điệu tự luyến của anh ta không khớp với nhau cho lắm, liền cười nói: “Cho nên hai người là đôi bạn cùng tiến, cùng nhau đi đến đỉnh vinh quang sao?”

“Một phần nào đó thôi, ngoài lựa chọn mỹ thuật ra thì những đối sách khác của lão Trần cũng lợi hại lắm đấy.”

An Du nghĩ rồi lại móc điện thoại trong túi mình ra mở album ảnh trên Weibo cho Thường Cẩm Bách xem: “Thường lão sư, ừm.., em.. có một người bạn, đây là tác phẩm hội họa của bạn đó, không biết thầy thấy như thế nào ạ? Cô ấy rất thích thầy, khó lắm mới có thể gặp nhau nên em hỏi giúp cho bạn ấy ạ!”

Thường Cẩm Bách lật đi lật lại những tấm hình đó rồi kinh ngạc nói: “Rất sống động! Rất sống động! Chỉ là nếu mình vận dụng màu sắc mạnh dạn hơn thì ok đó.”

An Du vui mừng đáp: “Thật sao? Vậy đại khái là mình nên cải thiện ở phương diện nào?”

Thường Cẩm Bách trực tiếp tải một tấm ảnh của cô xuống, lấy tay chỉ dẫn vào bản thảo để sửa bức đồ họa: “Đây, nếu là như vậy, thì quang cảnh và tầng lớp màu sắc nhìn sẽ đẹp mắt hơn, đừng sợ bị trùng màu, vậy thì bầu không khí sẽ khác hơn nhiều đấy.”

An Du kinh ngạc đáp: “Em hiểu rồi ạ, em sẽ truyền đạt ý này tới cho bạn ấy!”

Hai người lại tiếp tục trò chuyện về chủ đề liên quan đến mỹ thuật, Thường Cẩm Bách không chút do dự mà truyền tải kinh nghiệm của mình cho An Du, cô vừa gật đầu vừa ghi nhớ trong lòng những thủ pháp mới hôm nay mình học được.

Trần Thương bưng mấy đĩa thức ăn ra bàn, nhìn cũng đủ biết là Thường Cẩm Bách với An Du nói chuyện hợp nhau đến nỗi điệu cười, giọng nói đều như nhau cả.

Anh ho nhẹ hai tiếng: “Cơm ăn được rồi.”

Sườn xào chua ngọt, trứng hấp nấm hương, miến xào thịt tôm, cải thìa xào dầu hào, bánh gạo phô mai, toàn là các món ăn gia đình, mùi vị màu sắc vẹn toàn.

An Du phát giác ra mình cũng đói rồi: “Tổng giám đốc Trần có thể phát triển thêm nghề đầu bếp đấy.”

Thường Cẩm Bách cười nói: “Đây chỉ có thể gọi là 1/10 so với thực lực của lão Trần thôi, cô là chưa thấy qua một mình anh ta có thể nấu cả một bữa tiệc cơ đấy.”

Thường Cẩm Bách liền đứng dậy đi đến tủ lạnh lấy ra chai rượu trái cây lên men: “Nói bàn công việc cũng chỉ là một bữa họp mặt nho nhỏ mà thôi, cũng không cần phải uống trà nhẹ nhàng như vậy đâu nhỉ.”

“Đồ khoa trương.” Trần Thương nói tiếp: “Rót cho An tổng ly sữa bò đi, tôi thấy trong tủ lạnh của anh còn có hai chai rượu thôi đấy.”

Thường Cẩm Bách vừa muốn lên tiếng nói rằng rõ ràng là có cả thùng cơ mà, thì Trần Thương đi đến, đè tay anh lại rồi cường điệu bảo: “Tôi đã nói là chỉ còn hai chai thôi.”

Thường Cẩm Bách đơ đi vài giây, như hiểu được ý rồi đi tới chỗ của An Du bảo rằng “Vậy thì xin lỗi tổng giám đốc An nhé, cô đành phải uống sữa thôi.”

An Du: “Không sao cả.”

Trần Thương loay hoay trong bếp tầm hai phút rồi cầm ly sữa đưa đến trước mặt An Du “Đây.”

“Cám ơn.”

An Du cầm lên uống một ngụm, độ ấm vừa đủ, không nóng cổ họng lắm.

Lần đầu tiên “chính thức” ăn cơm cùng với Trần Thương, An Du đường nhiên là phải quan sát kĩ rồi.

Tay áo anh xắn lên, lộ ra cơ bắp săn chắc. Trần Thương chậm rãi vừa ăn vừa giao lưu về công việc cùng Thường Cẩm Bách, chỉ hành động nhỏ cầm tờ khăn giấy để lau tay thôi cũng có thể tôn lên khí chất sang trọng của anh rồi.

Trước đó ở Bùi Gia, An Du dùng bữa cũng phải ăn ít nuốt chậm. Sau ra ngoài làm việc thì ít gò bó hơn, kèm thêm bận rộn thành ra ăn uống bữa đực bữa cái, nên cũng quen dần với cách dùng bữa lớn họng, quan trọng nhất là no bụng, tướng ăn như nào thì kệ luôn đi.

Hôm nay ở trước mặt Trần Thương đã chịu ảnh hưởng rồi, nên cô muốn thu liễm lại một chút, trong lòng tự nhủ rằng biết vậy đi ăn rồi mới tới, bây giờ thì tốt rồi, cầm chén cơm ăn cũng không phải, lịch sự thái quá lại thấy giả tạo.

Mùi vị của các món rất ngon, An Du mặc dù là không tự nhiên cho lắm, nhưng cũng ăn nhiều hơn khẩu phần bình thường của mình rồi.

Xong bữa ăn, Trần Thương hỏi An Du: “Tổng giá đốc An đối với các nhân vật trọng điểm của đợt tuyên truyền kỳ sau có ý tưởng gì không?”

Lần này An Du có sự chuẩn bị nên đáp: “Nhân vật khách mời đều là những người nổi tiếng CV để phối âm, chúng ta có thể mời CV lão sư để đàm phán. Còn phần văn kiện này thì, hòa thượng cùng nữ tu làm hai NPC chính thay thế cho hai môn phái, câu chuyện giữa hai người họ có thể mở rộng và nâng tầm cảm xúc cho người chơi hơn…”

“Ngoài ra tôi đề nghị, có thể ở lần sau xuất bản thêm một số tài liệu nghệ thuật như mô hình và tranh nguyên bản, để mang đến sự cải thiện sáng tạo cho người chơi.”

Trần Thương gật đầu nhưng lại phủ nhận đề nghị phía sau của cô: “Phía bên thành phẩm vẫn chưa có dự định khai phát vật liệu.”

An Du đáp: “Phía bên truyền thông của người nổi tiếng đều chưa ai phản hồi chúng tôi, cũng không có tài liệu tham khảo rõ ràng, sẽ lãng phí rất nhiều thời gian.”

Trần Thương kiên trì: “Tiết lộ tài nguyên không phải là chuyện nhỏ, rất mạo hiểm.”

“Nhưng mà như vậy thì chúng ta chỉ tốn nhiều tiền của hơn thôi.. Có nhiều người chơi muốn giúp mình quảng bá nhưng không được phát theo quy trình. Tổng giám đốc Trần, nghĩ thoáng hơn thì đôi bên đều có lợi, các trò chơi khác thậm chí còn vì người chơi mà khai phát biên tập kìa.”

“Không cần thiết phải theo các hạng mục khác, Yêu Ma Ký có năng lực riêng của nó.”

Trần Thương vẫn là không muốn hạ mình, công việc của cô luôn đi kèm với xiềng xích, hiếm khi cô cảm thấy thất vọng nhưng hiện giờ cảm giác đó lại tràn tới.

Qua một hồi An Du nhẹ thở dài đáp: “Được thôi.” Cô xụ mặt nhỏ tiếng trách móc: “Lúc nào cũng tỏ ra mình cao cao tại thượng như vậy, này cũng không được kia cũng không xong, đến lúc mà lượng khách sử dụng bắt đầu tụt dốc lại kêu chúng tôi ra gánh họa.”

Thường Cẩm Bách nhìn Trần Thương sau đó quay qua nhìn An Du, giọng hòa giải: “Lão Trần cũng đừng có mà cổ hủ như vậy, tổng giám đốc An nói cũng có lý đấy, qua một thời gian có thể tham khảo xem.”

Trần Thương đẩy dĩa trái cây trên bàn qua cho An Du: “Nói sau đi.”

An Du vẫn bất động.

Mưa đã tạnh, nhiệt độ lại hạ xuống thêm tận hai độ. Sau khi tạm biệt Thường Cẩm Bách, An Du đi còn nhanh hơn lúc vừa đến, Trần Thương theo sau cô tận cả mét, giữ khoảng cách này cho đến khi vào hầm xe.

Lần này An Du dễ dàng lái xe ra, nhưng lại phát hiện Trần Thương đang đứng ngay cửa hầm, nhìn thấy cô lại ngỏ ý muốn cô dừng xe.

Anh lại muốn bình phẩm gì thêm về cách làm và sự sáng tạo của cô nữa đây?

An Du hạ kính xe xuống, ngẩng đầu nói: “Tổng giám đốc Trần tự lái xe đến đúng không? Hay là muốn tôi tiễn anh về?”

Trần Thương một tay chống lên mui xe, cười đáp:“Không cần phải phiền đến An tổng.”

“Đại tiểu thư, cô lại không vui gì nữa đây? Tôi chỉ là lấy công bàn việc thôi mà.” Trần Thương tự mình đưa người vào trong xe, đặt vào xe cô một cái bình giữ nhiệt.

Anh kết luận một cách khẳng định: “À, kỳ sinh lý sắp đến nên tâm trạng không ổn định cũng có thể lý giải được mà.”

An Du xoay mặt nhìn anh, vừa hay Trần Thương cũng nhích ra một tí, mũi của hai người gầu như là sắp dán chặt vào nhau, đến cả hơi thở cũng vậy.

An Du nghẹn lời, đôi mắt cô rối rắm hướng nhìn ra ngoài, cuối cùng vẫn phải đối mặt với ánh mắt của anh, đèn đường soi vào đôi mắt long lanh của cô, như là hai chú đom đóm nhỏ vậy.

Trần Thương cười một tiếng rồi hỏi: “Tự mình không nhớ rồi sao?” Xong anh triệt để rút người ra khỏi xe, lễ phép đưa tay lên chào nói: “Tạm biệt.”

An Du nắm chặt vô lăng, cho đến khi bóng dáng của Trần Thương biến mất rồi mới hoàn hồn.

Cô mở bình giữ nhiệt ra, liền phảng phất mùi vị ngọt lịm của đường đỏ và gừng, chắc là lúc nãy ở phòng bếp Trần Thương đã nấu.

Bụng dưới đột nhiên đau thắt, có gì đó ấm nóng và nhớp nháp chảy ra giữa đùi cô, giống như là đang chờ đợi thứ gì vậy.

Điện thoại sáng đèn, Sữa Canxi phát tin nhắn tới: “Sao vậy?”

Tay của An Du vô thức đờ đẫn hơn nửa phút, cuối cùng lại đáp: “Không sao, đã không có chuyện gì rồi.”