Tôi Sẽ Không Thích Anh - Hạt Thư

Chương 23: Nại Hà (1)



Lúc rời khỏi quán trà đã là bốn giờ chiều, những tia sáng mặt trời dần thưa thớt.

Phía xa xa đoàn tàu lượn siêu tốc đang mang theo một vài người uốn lượn trên bầu trời vài vòng rồi lao xuống với vận tốc cực nhanh, thấp thoáng có thể nghe thấy tiếng hét thảm thiết vang lên.

Gió lạnh thổi qua, khiến cho đầu óc An Du có chút tỉnh táo, cô hỏi: “Hôm nay chúng ta sẽ khảo sát gì thế?”

Dương Mạn Ni hào hứng chia sẻ về những dự án sắp tới: “Là kiểm tra nhà ma! Ngôi nhà ma được thiết kế lại từ bản đồ hồ Luyện Ngục trong game, nhất định phải đến trải nghiệm trước! Đến khi mở cửa sẽ có rất nhiều người, lúc đó sẽ không còn vui nữa!”

Lương Hạc Lâm vẫn mang vẻ mặt nịnh nọt đó, đây là giao diện mà họ làm cẩn thận nhất, tranh thủ thời cơ để lập công: “Đúng vậy, những người chơi đều rất mong chờ, trải nghiệm chắc chắn sẽ rất tuyệt vời!”

Giản Văn Xu thấy An Du sốt ruột hơi cau mày, cô ta kéo ống tay áo của Lương Hạc Lâm rồi nhìn An Du: “Nếu giám đốc An không được khỏe, chúng ta có thể xem lại vào ngày mai.”

Ngày mai? Hiện tại cô chính là không muốn gặp lại hai người này nữa, tốt nhất là nên xử lý cho xong trong hôm nay.

An Du cười, đáp: “Không cần, bây giờ xem luôn.”

Trần Thương không dấu vết đứng giữa cô và Lương Hạc Lâm, nhàn nhạt nói: “Còn chần chờ gì nữa.”

***

Bên ngoài ngôi nhà ma được thiết kế lại thành hình dạng của một hang động đá vôi, ánh sáng xanh mờ ảo nhấp nháy từ trong tấm rèm ở cửa hang hắt ra.

Các nhân viên phát cho họ thiết bị báo động dạng cầm tay, dặn dò: “Ở bên trong đều là đạo cụ và hình chiếu 3D, đừng quá sợ hãi. Trong trường hợp bạn hoảng sợ quá mức hoặc lạc đường thì chỉ cần nhấn vào thiết bị báo động, chúng tôi sẽ đưa bạn ra ngoài.”

Bước vào cửa động, thứ đầu tiên đập vào mắt họ là một mảnh tối đen, An Du chạm nhẹ vào bức tường hai bên, đầu ngón tay dính chút bột màu xanh rêu, một giọt nước lạnh nhỏ xuống da đầu.

Cô thở nhẹ một tiếng, cất giọng: “Phần quan trọng của mô phỏng cần được cải thiện, nước không cần thiết, những vết sơn này làm bẩn quần áo của người chơi thì làm sao?”

Giản Văn Xu vượt lên trước, đề xuất: “Ở đây có bốn con đường, hay chúng ta chia nhau ra đi kiểm tra?”

Dương Mạn Ni và Hà Thế Lạc lập tức đồng ý, cùng đi đến vực sâu; Lương Hạc Lâm và Giản Văn Xu sớm đã đứng chung một chỗ, còn lại Trần Thương và An Du hiển nhiên là cùng một đội.

Sáu người chia ra thành ba nhóm.

Xung quanh hang động lắp đặt rất nhiều loa, tiếng nước nhỏ giọt rất yếu ớt, tiếng quỷ khóc than thảm thiết, cùng với thanh âm khàn khàn âm trầm của rắn kêu, đan xen không ngừng vang lên ở bên tai, nếu nhìn kỹ bên trong, còn có thể thấy bóng ma nữ tóc dài mặc áo trắng lướt qua.

An Du hơi sợ hãi, bước chân khựng lại, di chuyển chậm chạp.

“Sợ sao?” Trần Thương quay đầu, đưa tay về phía cô: “Sợ thì nắm lấy.”

“Ai sợ chứ?” An Du không phục, nói: “Khi tôi còn nhỏ là người yêu thích các hầm trú ẩn, những hầm trú ẩn bị bỏ hoang tôi đều dám đi, ngôi nhà ma giả này đã là gì!”

Trong lúc nói chuyện, tay cô đã nắm chặt lấy cánh tay của Trần Thương.

Trần Thương mỉm cười, nhìn xuống đầu ngón tay trắng bệch của cô: “Vậy em đang làm gì đấy?”

“Tôi là thấy anh sợ nha, người đàn ông trưởng thành à. Ngượng ngùng mà nói là tiếp thêm một chút can đảm cho anh đó.” An Du mạnh miệng, tiếp tục khoe khoang thành tích của bản thân: “Khi còn nhỏ có một cậu bé luôn đi theo tôi, nắm lấy quần áo tôi không chịu buông! Dựa vào sự bảo vệ của tôi mới dám từ trong hầm trú ẩn đi ra.”

“Ừ, đại tiểu thư nói cái gì cũng đúng hết.” Trần Thương thuận theo lời cô nói: “Cũng không biết là ai nắm ai, cậu bé kia cuối cùng bị trật khớp tay cũng không biết là do người nào gây ra.”

Câu nói sau đó vô cùng nhẹ nhàng, mơ hồ mang theo tiếng cười chế nhạo.

“Anh vừa nói gì? Sao lại khinh người như vậy?” Thính giác của An Du đều bị tiếng ồn ào khóc lóc của những bóng ma chiếm hơn phân nửa, quyết định trò chuyện cùng Trần Thương để thoát khỏi nỗi lo lắng này: “Cậu bé đó rất tốt. Tôi tuyên bố cậu ấy chính là mối tình đầu của tôi, chỉ là lúc này lại không nhớ rõ tên thôi.”

Trần Thương có người trong lòng, cô cũng có ‘mối tình đầu’, mặc dù đang khó chịu, nhưng bầu không khí vì bạn trai cũ đã làm dịu đi không ít.  

Nghĩ như vậy, trong lòng cô cân bằng rất nhiều, tiếp tục phóng đại ký ức mờ nhạt bị lãng quên: “Cậu bé đó thường xuyên cùng tôi chơi đùa, bắt bướm và côn trùng, đôi khi sẽ phối hợp với tôi chơi trò gia đình!”

“Mối tình đầu?” Ý cười nơi khóe môi của Trần Thương càng sâu: “Thậm chí không thể nhớ được tên mà còn có thể gọi là mối tình đầu sao?”

Anh thuận theo tốc độ của cô: “Nắm chặt như vậy, tay áo sắp bị em kéo rách rồi.”

“So đo từng tý, nếu rách tôi đền cho anh cái khác…”

Mãi lo nói chuyện nên cô không chú ý dưới chân có một tảng đá nhô ra trên con đường chênh vênh, lảo đảo lao về phía trước.

Trần Thương suýt nữa bị cô lôi ngã, lùi về sau một bước, dùng cánh tay dài ôm lấy eo cô, trầm giọng nói: “Một chút tiến bộ cũng không có.”

Bên trong hang động hơi lạnh tỏa ra xung quanh, chất khí do băng khô tạo ra tràn ngập mọi phía, đằng xa kia mây mù bao phủ, che chắn tầng tầng lớp lớp.

Đèn trên mặt đất và trên các bức tường đá mô phỏng theo lửa của ma trơi trong game, bắn ra mọi hướng xen kẽ màu xanh đỏ, tiếng thở gấp và điệu cười rùng rợn của ma quỷ dần dần tiến lại gần.

An Du hoảng sợ, cũng không nói chuyện với Trần Thương nữa, ngoan ngoãn đi theo anh, nhìn chằm chằm dưới chân mà cất bước.

“A — —!” Cô vô tình ngẩng đầu rồi đột nhiên hét lên, một khuôn mặt hung tợn ập về phía cô, hình ảnh trước mặt cô từ từ biến mất. 

“Đây là thứ đồ chơi gì? Đúng là quá chân thật rồi!” Hai tay An Du ôm ngực, lẩm bẩm: “Thịnh vượng văn minh hài hòa tự do bình đẳng công bằng…”

“Chỉ là hình chiếu mà thôi, chính em là người viết bảng kế hoạch, em quên rồi sao?” Trần Thương tiến lên một bước, chắn tầm mắt của cô: “Hồ Luyện Ngục trong game cũng gần giống như vậy, xem ra giám đốc An đối với sản phẩm vẫn chưa hiểu rõ lắm nhỉ.”

An Du ghét nhất anh mượn đề tài để nói về công việc của mình, cô cãi lại: “Giám đốc Trần, anh đừng đứng đây nói chuyện không đâu, trong game là góc nhìn thứ ba, có thể giống nhau sao?”

Trần Thương cong khóe miệng: “Thừa nhận mình nhát gan cũng không mất mặt lắm, đừng cố thể hiện.”

“Không được, cái này nhất định phải thay đổi.” An Du nhìn xung quanh, bên cạnh đỉnh đá có một con rắn mô phỏng đang lượn vòng, cô lập tức bật người ra xa, giọng run rẩy nói: “Nơi này nên ngồi trên xe để tham quan, tự mình đi quá tổn thọ rồi!”

“Trải nghiệm khi ngồi xe sẽ giảm đi rất nhiều, huống chi bây giờ đã không còn cách nào để sửa sang lại nữa rồi.”

Dứt lời Trần Thương hơi cúi người, hơi thở quấn quanh cô: “Không bằng em cầu xin tôi, nếu em cầu xin tôi thì tôi có thể cõng em qua.”  

“…” An Du không hề suy nghĩ, ở trên môi anh cắn một cái, đẩy anh ra: “Tôi có chân, đi nhanh lên!”

Trần Thương sửng sốt, chạm vào dấu răng trên môi, giây tiếp theo một giọng nói nhẹ như cát vang lên: “Đừng sợ, tôi ở đây.”

“Ừ.” An Du nhận ra mình vừa làm gì, đáp lại như tiếng muỗi kêu, hạ mi mắt xuống nắm chặt góc áo anh.