An Du sững sờ, ánh mắt cô dừng lại, suy nghĩ mông lung. Thời gian bỗng như ngừng trôi.
Một con mèo hoang cứ chui ra chui vào ở bụi cây dưới nhà phát ra những tiếng sột soạt, chắc là muốn chui về ổ của mình, nó kêu khẽ vài tiếng “meo meo” rồi lại im lặng.
Thế giới một lần nữa tiếp tục vận chuyển, cô nghe loáng thoáng tiếng còi như có như không đến từ nơi rất xa.
Trần Thương ngẩng đầu: “An Du?”
“Em xuống đây một lát.”
An Du như vừa tỉnh lại từ trong mộng, ngón tay đẩy cửa sổ, một chân trèo lên bục cửa sổ, nửa thân trên của cô vươn ra bên ngoài, trông có vẻ như là định nhảy xuống.
“Em muốn làm gì?” Trần Thương nhanh chóng chạy đến, lớn tiếng bảo cô dừng lại.
An Du quay ra nhìn anh một cách quái lạ, nói: “Em… đi xuống tìm anh đó.”
“Đại tiểu thư của tôi ơi, em nghĩ là em đang ở trong game hả?” Trần Thương bất đắc dĩ nói với cô: “Hai tầng không phải là cao nhưng mà nhảy xuống chắc cũng gãy chân đấy!”
“À, cũng đúng.” An Du nhìn xuống phía dưới, cô mặc váy ngủ, làn váy buông xuống đôi chân trần của cô, hai chân nhỏ nhẹ nhàng đung đưa, nhìn đâu có chỗ nào hỗn loạn.
Trần Thương nhướng mày: “Đi vào mặc quần áo.”
Gió buổi sớm nhẹ thổi từng đợt không khí lạnh vào chân, An Du máy móc quay người trở vào phòng, quay đầu nói với Trần Thương: “Anh chờ em một chút nhé!”
Cô nhanh chóng chải đầu mặc quần áo, xoa kem dưỡng ẩm, cô vẫn cảm thấy sắc mặt hơi xanh xao nên tô thêm chút son cùng má hồng rồi mới lấy túi đeo lên người.
An Du liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy Trần Thương đang chắp hai tay sau lưng, lặng lẽ đứng đó.
Cảnh tượng này giống như đã từng nhìn thấy, như thời thơ ấu mỗi buổi trưa lỡ ngủ quên sẽ có một cậu bé đeo cặp sách đứng ở dưới nhà chờ cô cùng đến trường.
Bóng người mờ nhạt lúc nhỏ như hình ảnh trên tivi lướt qua trong giây lát.
An Du ấn tay nắm cửa xuống và nhẹ nhàng kéo cánh cửa gỗ đóng lại.
Ánh sáng ngoài hành lang mờ nhạt, toàn bộ biệt thự yên tĩnh như một lăng mộ.
Cô cẩn thận nhẹ nhàng bước trên tấm thảm mềm dày, cố gắng không phát ra tiếng.
Đến khi đi qua cửa phòng Bùi Cảnh Ngôn, An Du đi như trốn, lao một mạch xuống cầu thang, rời đi từ cửa lách gần đường tắt.
Chỉ mới hai tháng chưa về đây, khu đất trống bên ngoài cửa lách đã được sửa thành nhà kính để trồng hoa.
Hàng trăm bông hồng được cây xanh tô điểm, dưới nền đất lát đá cẩm thạch có thể nhìn thấy bóng người mờ mờ. Chắc là tối qua mới có người ngồi ở bộ bàn ghế làm bằng mây, trên bàn còn có nửa chai rượu đỏ cùng một chiếc ly rỗng. Cạnh cửa treo một cái lồng chim được thiết kế tinh xảo, một con chim trắng đang nhảy nhót uống nước.
Xem ra đây là một trong những nơi Bùi Cảnh Ngôn nghỉ ngơi hàng ngày.
Hương thơm nhàn nhạt chốc lát tập trung thành một mùi hương ngào ngạt tràn vào phổi nên có hơi khó chịu.
An Du bịt mũi chặn lại dây thần kinh khứu giác, tìm xung quanh cuối cùng cũng thấy một cánh cửa kính.
Sau khi lặp lại ba lần động tác mở cửa, cuối cùng cô cũng rời khỏi ngôi nhà như thể vừa qua một trạm kiểm soát.
***
Không khí bên ngoài tươi mát khiến cô không tự chủ mà tăng nhanh bước chân, chạy đến chỗ Trần Thương.
Chiếc áo khoác ngoài thắt eo màu đen bay lên, gam màu trầm nhưng không hề ảm đạm.
An Du dừng trước mắt anh, cơ thể hơi nghiêng về phía trước do quán tính.
Trần Thương đỡ lấy tay cô cười nói: “Vội vàng làm gì? Anh không rời đi đâu.”
An Du hít một hơi, nhìn con đường bê tông hoang vắng xung quanh nói: “Đây là đường rừng, ban đầu là đất bùn chưa được khai hoang. Sao anh biết được nhà em ở đây?”
Gió càng lúc càng lớn, Trần Thương đưa cô lên xe: “À, chúng ta chưa ngắt kết nối chức năng định vị điện thoại của đối phương.”
An Du mở máy ra, phát hiện điện thoại vẫn mở chức năng kết nối liên lạc với điện thoại của Trần Thương trong lần đi khảo sát thực tế trò chơi lần trước, lúc về đã quên tắt đi.
Trong xe ngăn cách gió lạnh bên ngoài, cô xoa xoa tay cười: “Xem ra hay quên cũng không phải chuyện xấu.”
Sự yên tĩnh trong xe khác với ở biệt thự nhà họ Bùi, lòng An Du dịu lại, cô nghiêng đầu quan sát Trần Thương.
Trần Thương dựa lưng vào ghế lái, khuỷu tay trái đặt lên cửa kính bên cạnh chống đầu, một tay khoác lên trên tay lái nhắm mắt nghỉ ngơi.
Khuôn mặt sáng sủa hơi hất lên, nụ cười trên môi rất nhạt, dưới mắt có quầng thâm mờ, tư thế thả lỏng mặc cho mệt mỏi vây lấy.
An Du không tự chủ chui vào vòng tay anh, ánh mắt cô kề sát áo anh, miệng nhỏ giọng nói: “Anh có biết anh rất đáng ghét không?”
Trần Thương cúi đầu mở mắt kéo cô lại gần, anh chưa kịp thấy rõ thì trên mặt đã che phủ hai mảng mềm mại.
Một tay An Du che mắt một tay che miệng anh.
Cô nói: “Đàn ông đúng là t*ng trùng lên não, lái xe cả đêm đến đây vì không muốn lãng phí một lần nào.”
Trần Thương nghe vậy cười khẽ một tiếng, hơi ấm thổi vào lòng bàn tay của cô: “Ừ.”
Chờ nhiệt khí trong mắt tan đi, An Du nhẹ nhàng thu tay về, cô tức giận nhưng không một chút oán trách: “‘Ngự phong thần” của anh đi quá chậm.”
Trần Thương cười cười: “Yêu cầu cao vậy.”
Anh nắm bả vai, nhìn thẳng vào cô một lúc lâu, sau đó đẩy nhẹ cái trán cô, lạnh giọng nói: “Mới một ngày không gặp em, sao trên trán lại mọc thêm một cục u rồi?”
“Là em tự gõ.” Ảo giác và nỗi sợ hãi tối hôm trước lại lần nữa xuất hiện, cô vội vàng trả lời để dời đi chủ đề này.
An Du giơ tay lên ôm cổ Trần Thương, dụi mặt vào môi và cằm anh.
Những sợi râu li ti mọc lên trên mặt anh khiến cô cảm thấy mềm mại đan xen với thô ráp. Đến khi nửa bên mặt bị cô cọ hồng lên mới buông ra nói: “Em đói, muốn ăn sáng, mau đi thôi.”
Trần Thương nhướng mày: “Gọi anh đến đây chỉ để ăn sáng?”
Bên ngoài xe không xa đã có hàng xóm chạy bộ buổi sớm.
“Em không có gọi anh đến.” An Du không thừa nhận, ôm mặt anh hôn vài cái có lệ: “Đi mau đi mau, ăn xong đi làm chuyện anh muốn làm.”
“Em biết anh muốn làm gì sao?” Trần Thương đặt tay ra sau đầu cô, môi và lưỡi hai người quyện vào nhau, đến khi hơi thở hòa làm một mới chậm rãi tách ra.
Ngón cái của anh nhẹ vuốt lên môi cô, cười nhẹ: “Vậy đi ăn trước.”
“Đợi xíu.” Ngay lúc Trần Thương cài dây an toàn, An Du mở cửa bước xuống xe, đi vòng qua ghế lái bảo anh đứng dậy nhường chỗ: “Em lái xe, anh ngủ đi.”
Trần Thương kinh ngạc làm theo, mệt mỏi trên mặt hoàn toàn biến mất, cười rạng rỡ nói: “Quả nhiên là đã thay đổi.”
“Thay đổi cái đầu anh.” An Du thẹn quá hóa giận, sau đó cô tiếp tục làm quen với tay lái cùng chân phanh một lúc, nghiêng đầu nói với anh: “Bảo anh ngủ thì ngủ đi, đừng nói nhảm.”
Giọng cô cứng nhắc, giống như là đang che giấu điều gì.
Độ cong trên khóe miệng Trần Thương càng lớn hơn, nhắm mắt lại: “Ừm.”
***
An Du dừng xe trước cổng trường tiểu học Quận Thành.
Tuy là ngày nghỉ tết Nguyên Đán nhưng mấy quán ăn sáng vẫn mở như thường lệ, các biển hiệu hướng ra ngoài mang phong cách cổ điển viết “Bánh bao”, “Phở cuốn”, “Sữa đậu nành”, “Bánh quẩy”,…
Bọn họ chọn bừa một tiệm, cửa hàng vừa được trang trí lại, bởi vì đối tượng phục vụ đa phần là học sinh tiểu học nên ngay cả bàn ghế cũng thấp thấp.
An Du hỏi: “Anh muốn ăn gì?”
Trần Thương ngẩng đầu nhìn menu, sau đó liếc cô một cái: “Em quyết định.”
“‘Em quyết định’ đồng nghĩa với ‘tùy ý em’.” An Du liếc anh, gọi hai lồng bánh bao và hai bát sữa đậu nành.
Bà chủ nhanh chóng đưa đồ ăn lên cho họ.
Mở lồng trúc lên là bánh bao nóng hổi. An Du tách đôi đũa, xoa xoa vụn gỗ, nói chuyện phiếm với Trần Thương: “Khi còn bé em không thích ăn sáng ở nhà, đều đi cùng…”
An Du không biết định nghĩa cậu bé sau màn sương mù trong ấn tượng của cô như thế nào, cô gắp lên một cái bánh bao thất thần vài giây mới nói: “… cùng bạn tốt của em đến cửa trường học ăn.”
Vỏ bánh bao xốp, nhân thịt ngon, An Du cắn một nửa rồi nói: “Anh ấy thích ăn bánh phở, nhưng em luôn muốn anh ấy ăn bánh bao cùng em, lúc đầu anh ấy còn phản đối, nhưng sau đó thì không.”
Trần Thương chậm rãi uống một ngụm sữa đậu nành, im lặng nghe cô nói tiếp.
Hơi nóng bay lên khiến tầm mắt thành một mảnh mờ sương, bà chủ rán bánh trên bếp, ngọn lửa bốc lên ngùn ngụt.
An Du bỗng nhớ tới bức ảnh bị cháy một nửa kia, mây mù ngưng tụ lại thành nước dần dần rơi xuống từng giọt trên mặt bàn bằng gỗ.
“Anh ấy rất tốt…” An Du cúi đầu muốn che đi sự thất thố này, nhưng lại bị đôi má hồng bán đứng, dứt khoát buông đôi đũa nghẹn ngào nói: “Em đã quên một người rất quan trọng.”
Trần Thương trầm mặc đưa khăn giấy cho cô.
An Du nhận lấy nó, xì mũi, đôi mắt đỏ hoe nói: “Em xin lỗi.”
Bầu trời chẳng hề trong xanh, vì còn sớm nên thời khắc mặt trời mọc, ánh sáng còn bị tầng mây che khuất. Những cành khô bên đường bắt đầu nhú mầm xanh rất nhạt.
“Em không yếu ớt như vậy.” Trần Thương nghiêng người về phía trước, rút khăn tay ra lau khô nước mắt trên mặt cô.
Anh cười một tiếng, cúi đầu ôn nhu nói: “Quên thì để nó quên đi, bây giờ sống tốt mới là quan trọng nhất.”
“Em trước kia cũng nghĩ vậy, nhưng bây giờ lại khác. Anh đã xem ‘Tầm mộng hoàn du ký’ chưa? Từ trái nghĩa của yêu không phải là không yêu…mà là quên đi. Em cảm thấy…” An Du lắc đầu “… Em không muốn quên anh ấy.”
Trần Thương mím môi thành một đường, lúc sau mới nói: “Đã lâu như vậy, anh ta chắc cũng không để ý là em có nhớ hay không.”
“Anh thì biết cái gì?” An Du rất không vừa lòng với lời an ủi của Trần Thương, lại cảm thấy xấu hổ do biểu hiện đau buồn trước mặt anh, bèn nhét nửa cái bánh vào còn thừa vào miệng Trần Thương: “Anh còn thêm dầu vào lửa! Ăn nhanh lên!”
Trần Thương bất ngờ bị cô đút bánh bao vào miệng, anh nuốt nửa cái bánh có hơi lạnh và khô, uống xong mấy ngụm sữa nóng cho xuôi rồi nói: “Trước kia chỉ nói chuyện, hiện tại còn động tay động chân, xem ra không phải là thay đổi mà là thăng cấp bạo lực.”
“Nhanh về còn đi làm!” An Du không giận mà ngược lại nín khóc mỉm cười, mặt cô giãn ra sau đó nhướng mày: “Lúc đi làm anh đâu có nói nhảm, lúc chơi bài tú lơ khơ cũng vậy.”
“Ồ!” Bầu không khí khôi phục sự dễ chịu, Trần Thương cũng mỉm cười tràn đầy hứng thú: “Giám đốc An ngược lại lúc nào cũng không tệ, nhất là lúc gọi anh vào mỗi thứ năm…”
“Cút đi!” An Du nhìn bà chủ đang ngó bọn họ rồi hung hăng đá một cú vào chân anh: “Anh dám nói!”
Trần Thương khép miệng, nói lẩm bẩm chỉ mình cô nghe thấy: “Không nói thì không nói, dù sao lát nữa thì em cũng kêu lên thôi.”
An Du nhe răng trợn mắt, nhét cho anh một đũa, lần này là cả cái bánh bao.
***
Sau khi ăn uống no đủ, Trần Thương cầm chìa khóa xe: “Bây giờ đi đâu?”
“Không trở về nhà.” An Du đá bay một viên đá nhỏ trên đường, vẻ mặt mệt mỏi: “Không trở về nhà họ Bùi.”
Cô dậy sớm, ngủ chưa đủ giấc, dạ dày no rồi bắt đầu buồn ngủ. Cô ngáp một cái nói: “Muốn ngủ một giấc.”
Trần Thương hiểu rõ, mở cửa xe: “Vậy lên xe đi.”
An Du ngồi ở ghế bên cạnh một lúc, yêu cầu tăng lên: “Trong xe ngủ không thoải mái, em cũng không muốn đi khách sạn.”
“Cẩn thận.” Trần Thương cúi người giúp cô thắt dây an toàn, đạp chân ga, không nhìn cô nữa.
Cảnh phố vùn vụt lướt qua, Trần Thương lái xe trên đường một cách thuần thục.
An Du ngạc nhiên: “Ủa? Anh quen thuộc khu vực xung quanh trường tiểu học Quận Thành này à? Em nghĩ anh chỉ biết đường trường trung học bên kia… a a a anh muốn đưa em đi đâu đó?”